Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 136: Lão nương thật muốn hung hăng cắn ngươi một ngụm

**Chương 136: Lão nương thật muốn hung hăng cắn ngươi một ngụm**
Lâm Phong tại chỗ suýt chút nữa thì tức nổ tung.
Hắn trừng lớn hai mắt nhìn kỹ một hồi, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, "Sở Tiêu Nhiên, vừa mới chia tay ta không được mấy ngày, đã quay về Giang Ninh nũng nịu, ngươi thật là đê tiện!"
Hơn nữa, Sở Tiêu Nhiên đối với Giang Ninh ôn nhu như vậy, là điều mà hắn chưa từng được trải nghiệm.
Trước kia hai người ở bên nhau, do không phải quan hệ nam nữ, Lâm Phong lại làm ra vẻ thanh cao, hai người chỉ là thỉnh thoảng nắm tay dạo phố.
Sau đó Sở Tiêu Nhiên cùng Giang Ninh chia tay, mặc dù hắn cùng Sở Tiêu Nhiên xác lập quan hệ, nhưng hết sự kiện này đến sự kiện khác, không cho hai người có cơ hội nghỉ ngơi, hai người cũng chưa từng có cuộc sống đúng nghĩa của nam nữ yêu nhau.
"Sở Tiêu Nhiên, ngươi đã hèn mọn như vậy thì đừng trách ta, ta không có được, ta cũng sẽ không để Giang Ninh có được."
Trong mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng âm độc, một ý nghĩ to gan đang ấp ủ trong đầu hắn.
Mà ở một bên, Bạch Tuyết Kiều lúc này cũng tỏ ra rất bực bội.
Nàng hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trong miệng tức giận lẩm bẩm: "Giang Ninh bị mù à? Sở Tiêu Nhiên rốt cuộc có điểm nào tốt?"
Nàng không hiểu vì sao, trong lòng đầy lửa giận, hướng về phía Lâm Phong quát lớn, "Ta hỏi ngươi đấy, Sở Tiêu Nhiên có điểm nào tốt?"
Lâm Phong bị hỏi đến ngây người, cũng không nói ra được lý do.
"Phế vật." Bạch Tuyết Kiều chỉ vào Lâm Phong mắng: "Ngươi ngay cả Sở Tiêu Nhiên cũng không quản nổi, ngươi còn có thể làm được gì?"
Lâm Phong có chút khó hiểu.
Ta cùng Sở Tiêu Nhiên và Giang Ninh có chuyện gì, sao nàng ta lại tức giận như vậy?
Bạch Tuyết Kiều khinh bỉ liếc Lâm Phong một cái, "Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút ra ngoài."
Lâm Phong cắn răng, sự phẫn nộ trong lòng suýt chút nữa khiến hắn mất lý trí, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hỏi: "Vậy chuyện bồi thường của Vạn Hồng..."
"Cút!"
Bạch Tuyết Kiều hét lớn một tiếng.
Lâm Phong thấy hôm nay có bàn tiếp cũng không ổn, lại thêm chuyện của Sở Tiêu Nhiên, làm hắn cũng mất hứng, chỉ có thể cắn răng, hậm hực rời đi.
Bạch Tuyết Kiều gọi điện cho Giang Ninh, muốn hỏi hắn, đã làm lành với Sở Tiêu Nhiên từ khi nào.
Kết quả gọi mấy cuộc đối phương đều không nghe máy.
"Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Nàng tức đến mức ngực phập phồng.
Nàng cũng không hiểu vì sao lại tức giận như vậy.
Chỉ là không hiểu, mình ưu tú như vậy, vì sao Giang Ninh không đến nịnh nọt nàng, ngược lại đối với những người phụ nữ khác nhiều lần nhún nhường?
Giang Ninh, ngươi không biết xấu hổ, đồ đàn ông thối!!
Bạch Tuyết Kiều lại lấy ra một tấm ảnh vừa mới in của Giang Ninh, cầm đinh mũ điên cuồng đâm loạn...
Biệt thự Hương Tạ Lệ Hoa Viên.
Thẩm Lăng Nguyệt trực tiếp tìm đến tận cửa.
"U, ngọn gió nào thổi Lăng Nguyệt tỷ đến đây?"
Giang Ninh mở cửa cho Thẩm Lăng Nguyệt, hai người đi vào phòng khách.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Lăng Nguyệt có chút u ám, nhàn nhạt mở miệng: "Ta đến thăm ngươi một chút."
"Thăm ta?" Giang Ninh vừa nói, vừa rót cho Thẩm Lăng Nguyệt một chén nước: "Hiếm khi ngươi có thời gian."
"Ta dù không có thời gian, có một số việc cũng không thể bỏ qua." Thẩm Lăng Nguyệt ngữ khí không giống bình thường ôn nhu như vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn mang theo một tia oán trách, "Nhất là khi ngươi tái hôn, lần này ta nhất định sẽ đến tận nơi chúc phúc."
"Ha ha ha, Lăng Nguyệt tỷ nói quá rồi." Giang Ninh cười nói: "Ta còn chưa biết bạn gái ở đâu?"
"Sao? Định giấu cả ta?" Thẩm Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm Giang Ninh, "Ngươi cùng Sở Tiêu Nhiên làm lành, cả thiên hạ đều sắp biết rồi, ngươi giấu được sao?"
Nghe những lời này, Giang Ninh lắc đầu cười khẽ.
"Lăng Nguyệt tỷ sẽ không tin đấy chứ?"
Thẩm Lăng Nguyệt nhíu mày, "Có ý gì?"
"Ta cùng nàng ta sao có thể làm lành được? Đó là Sở Tiêu Nhiên giở trò!"
Tiếp đó, Giang Ninh đem chuyện ngày hôm qua tham gia yến tiệc của Lý Lâm, kể lại rõ ràng đầu đuôi.
"Thật sao?"
Thẩm Lăng Nguyệt mắt trợn to, lông mi chớp chớp nhìn Giang Ninh.
"Đương nhiên là thật!" Giang Ninh cười một tiếng, thái độ tràn đầy khinh miệt đối với chuyện của Sở Tiêu Nhiên, "Giữa chúng ta không thể nào, nàng ta chẳng qua là dùng cách này để tạo dư luận mà thôi."
Nghe những lời này, Thẩm Lăng Nguyệt vốn đang mặt mày ủ dột, lập tức tươi tỉnh, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười.
"Ta đã nói rồi, khi đó ngươi thề son sắt với ta, ngươi tuyệt đối sẽ không quay lại, ta nghĩ ngươi không phải loại người nói chuyện không giữ lời."
"Đương nhiên." Giang Ninh cười cười, "Ta cùng Lăng Nguyệt tỷ đã nói, cho đến bây giờ, hình như chưa từng nuốt lời câu nào."
Thẩm Lăng Nguyệt tâm trạng rất tốt, nhưng lập tức lại nhíu mày, "Nhưng mà hiện tại trên diễn đàn trường học Hải Đại của các ngươi, đem chuyện của các ngươi truyền đi ầm ĩ, ngươi có nói cũng không ai tin."
Sở Tiêu Nhiên đang dùng cách dư luận, để ép buộc Giang Ninh.
Nếu như Giang Ninh phủ nhận chuyện này, mọi người nhất định sẽ cảm thấy Giang Ninh làm việc mà không dám thừa nhận, ngược lại thương cảm Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên đứng ở thế thượng phong dư luận, sẽ tiếp tục triển khai các loại tấn công tình cảm đối với Giang Ninh.
Giang Ninh lại cười nhạt một tiếng, "Lăng Nguyệt tỷ không cần lo lắng, ta có biện pháp đối phó."
Tối hôm qua hắn ở trên bữa tiệc, đã cảm thấy Sở Tiêu Nhiên kỳ quái.
Cho nên, ngay lập tức, hắn từng ra hiệu cho bưu tử cách hắn gần nhất, bảo cậu ta quay lại video hiện trường.
Bởi vì, hắn nhất định phải có biện pháp dự phòng.
Giang Ninh mở điện thoại cho Thẩm Lăng Nguyệt xem, "Lăng Nguyệt tỷ, ngươi nhìn, đây là video do anh em tốt của ta quay tại hiện trường, ta đã đăng lên diễn đàn, chỉ là độ hot vẫn chưa cao."
Thẩm Lăng Nguyệt nhìn trong hình ảnh, Sở Tiêu Nhiên chủ động dán vào, lại còn giở trò, các loại thao tác.
Không khỏi thở dài, "Ai! Người phụ nữ này cũng thật đáng buồn."
"Lúc trước ngươi đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại tiện tay vứt bỏ ngươi, bây giờ biết ngươi tốt, nghĩ hết mọi cách để níu kéo ngươi."
"Sớm biết như vậy, sao lúc trước lại thế."
Giang Ninh đóng điện thoại lại, thản nhiên nói: "Mấy người anh em tốt của ta, Phó Hiểu Bưu, Hắc Tử, Đại Bằng, sẽ lần lượt đăng bài trên diễn đàn trường để chứng minh trong sạch cho ta."
"Không quá một ngày, dư luận sẽ hoàn toàn đảo ngược."
"Sở Tiêu Nhiên lần này, là gậy ông đập lưng ông."
Thẩm Lăng Nguyệt giơ ngón tay cái lên, "Tiểu Ninh, việc này làm rất tuyệt, không ngờ ngươi đối mặt với Sở Tiêu Nhiên, lại có thể lý trí như thế."
Giang Ninh hai tay mở ra, tiếp đó đưa màn hình điện thoại cho Thẩm Lăng Nguyệt xem.
Phông nền màu trắng, chỉ có hai hàng phụ đề ——
Có người coi ngươi như giày rách, lại có người thương ngươi như mạng.
"Ta muốn sống thật rực rỡ, chỉ vì những người yêu ta như mạng." Giang Ninh nói.
Thẩm Lăng Nguyệt mím môi, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Giang Ninh, trêu chọc nói: "Ây u, Tiểu Ninh, những ai yêu ngươi như mạng vậy?"
"Cha ta, mẹ ta... Tiểu Cường..." Giang Ninh cau mày đếm.
"Tiểu Cường là ai?"
"Con husky nhà ta."
Thẩm Lăng Nguyệt: "..."
Đó cũng tính là người sao?
Lúc này, Giang Ninh nhìn về phía Thẩm Lăng Nguyệt, "Còn có ngươi, Lăng Nguyệt tỷ."
Thẩm Lăng Nguyệt kiều khu run lên, câu nói bất ngờ này, giống như một đòn ngọt ngào, làm tim nàng nở hoa.
"Xấu xa, ai thương ngươi như mạng!" Thẩm Lăng Nguyệt ngoài miệng vẫn cười trêu ghẹo.
"Ta cảm thấy ngươi rất bảo vệ ta!" Giang Ninh vẻ mặt thành thật, "Ngươi giống như tỷ tỷ của ta vậy, xưa nay không để ta chịu uất ức, có chuyện gì cũng đều là người đầu tiên ra tay giúp ta..."
"Cũng chỉ là tỷ tỷ sao?" Thẩm Lăng Nguyệt ánh mắt phức tạp hỏi.
Cảm thấy Thẩm Lăng Nguyệt đối với cách nói này không hài lòng lắm, Giang Ninh gãi đầu, "Đương nhiên không chỉ là tỷ tỷ."
Thẩm Lăng Nguyệt chờ mong, "Vậy là gì?"
"Tỷ tỷ ruột." Giang Ninh nhếch miệng cười.
Thẩm Lăng Nguyệt: "..."
Lão nương thật muốn cắn ngươi một cái cho hả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận