Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 196: Sau đó, được ngươi xuất thủ

Chương 196: Sau đó, đến lượt ngươi ra tay
Những kẻ nghiện ngập từng tên hung thần ác sát, nhanh chóng tràn vào cửa, trở tay khóa trái cửa lại.
“Giết sạch toàn bộ, không để lại tên nào!” Tôn Thụ hô lớn.
Đám bắt cóc hai mắt đỏ ngầu, vung ống thép gắn dao trong tay, bất chấp tất cả xông về phía đám người.
“Một lũ cặn bã!”
Lôi Long hô to một tiếng, sau đó cúi người nhấc bàn trà lên, hung hăng ném về phía trước.
Rắc!
Bàn trà hất văng mấy kẻ đang xông lên, khiến chúng liên tiếp lùi về sau, rơi xuống đất vỡ nát.
“Bảo vệ Giang Tổng!”
Tiểu Đao và Lý Binh ngăn trước người Giang Ninh, vật lộn với đám lưu manh đang xông lên.
Hai người bọn họ dường như sinh ra là để chiến đấu.
Càng trong tình huống này, lại càng hưng phấn.
Hai người như mãnh hổ xuống núi, đánh lui toàn bộ những kẻ xông tới, phản công, chủ động nhào về phía đám người.
Vì đối phương có mười mấy người, rất nhanh có kẻ lọt lưới xông tới trước mặt Giang Ninh, vung dao găm chém tới.
Giang Ninh bảo vệ Thẩm Lăng Nguyệt sau lưng, né tránh đòn tấn công của đối phương, một cước đá bay hắn.
Rắc!
Kẻ kia đụng vỡ hồ cá phía sau, dao găm cũng rơi xuống đất.
Giang Ninh nhặt dao găm lên, thấy Lãnh Ngọc đang bị ba người vây khốn ở một bên, liền ném qua: “Cầm lấy!”
Lãnh Ngọc lùi lại một bước, bắt gọn dao găm, “Cảm ơn! Nhưng không cần!”
Nói rồi, lại ném trả lại cho Giang Ninh.
Giang Ninh khẽ lắc đầu cười.
Không sai, đây chính là tính cách của Lãnh Ngọc.
Giây tiếp theo, Lãnh Ngọc giật trâm cài tóc trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, hai mắt sáng rực, mặt đầy sát khí.
Mái tóc dài mượt mà xõa xuống như thác nước, thân hình thẳng tắp lúc này càng lộ vẻ yêu dã vũ mị.
Nàng bắt đầu nghiêm túc!
Chỉ thấy nàng mạnh mẽ cúi người, lao tới trước, tránh được một đao của đối phương, đồng thời đâm thẳng trâm cài tóc sắc nhọn vào bụng đối phương.
Đối phương chỉ cảm thấy bụng đau nhói, trên mặt lại mờ mịt.
Giây trước còn nhìn nhu nhược, sao đột nhiên lại hung mãnh như vậy?
Lãnh Ngọc không đợi đối phương kịp phản ứng, rút trâm cài tóc ra, xoay người một cách đẹp mắt, thúc khuỷu tay vào xương sườn của một người khác.
Rắc!
Tiếng xương cốt gãy giòn vang lên.
Lúc này, người thứ ba chém một đao về phía đỉnh đầu Lãnh Ngọc.
Nhưng đao của hắn chưa kịp rơi xuống đầu Lãnh Ngọc, chỉ cảm thấy dưới hông truyền đến cơn đau tê liệt, toàn bộ sức lực trong nháy mắt bị rút sạch.
Không sai, Lãnh Ngọc tung một cước “đoạn tử tuyệt tôn”, trúng ngay yếu huyệt của hắn.
Ba tên lưu manh hung thần ác sát trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu.
Lãnh Ngọc lại mang vẻ mặt lạnh nhạt, dường như tất cả những điều này đối với nàng mà nói, dễ như trở bàn tay.
Từ nhỏ nàng đã theo cha sinh sống trong thập vạn đại sơn ở Vân Tỉnh, hái thuốc săn thú là chuyện bình thường, đối phó với thú dữ hung mãnh còn thành thạo, huống chi là những kẻ nghiện ngập yếu đuối này.
Lúc này, Hoàng Phúc Long lại sợ hãi run rẩy, trốn sau ghế sô pha, quỳ xuống ôm đầu.
Tôn Thụ vòng qua ghế sô pha, không biết nhặt được con dao găm ở đâu, chém về phía Hoàng Phúc Long.
“Mẹ ơi!”
Hoàng Phúc Long thấy Tôn Thụ máu me bê bết khắp người, như ác ma nổi điên, sợ đến mức mềm nhũn kêu to.
Bành!
Lúc này, một bóng người từ bên cạnh lao tới, đá văng Tôn Thụ ra ngoài.
Là Giang Ninh!
Hắn phải bảo vệ Hoàng Phúc Long.
Bởi vì người này là mấu chốt!
Hoàng Phúc Long thấy Giang Ninh cứu mình, cảm kích nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
“Tiểu Ninh, cẩn thận!”
Chỉ nghe Thẩm Lăng Nguyệt hô to một tiếng.
Thì ra một tên lưu manh ngã xuống đất, nhặt con dao găm quân dụng trên đất, đứng dậy xông về phía sau Giang Ninh.
Trong thời khắc nguy cấp, Thẩm Lăng Nguyệt không lo được nhiều, xông lên nắm chặt lấy cánh tay đối phương.
“Mẹ kiếp!”
Tên kia nghiến răng nghiến lợi mắng to, vung dao găm quân dụng đâm về phía Thẩm Lăng Nguyệt.
Bành!
Giang Ninh kịp thời xông tới, đá tên kia văng ra ngoài.
Thẩm Lăng Nguyệt buông tay muộn, bị kéo ngã về một bên.
Giang Ninh ôm chặt Thẩm Lăng Nguyệt, ôm vào lòng: “Lăng Nguyệt tỷ, nguy hiểm quá! Có bị thương không?”
Thẩm Lăng Nguyệt nhìn ánh mắt kiên nghị của Giang Ninh, lắc đầu: “Không có.”
Nàng lần đầu tiên cảm thấy được người khác che chở lại hạnh phúc như vậy.
Giờ khắc này trong lòng Giang Ninh, nàng có cảm giác an toàn khó hiểu, dù bên cạnh chiến hỏa ngập trời, nội tâm nàng lại bình tĩnh vô cùng.
Giờ khắc này, nàng cũng nhận ra, Giang Ninh đã không còn là đệ đệ có vẻ ngây ngô kia nữa.
Mà là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Sau một phen kịch chiến, toàn bộ đối phương bị đánh đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Phía Giang Ninh, trừ Lý Binh bị rạch một đường dài mười centimet trên cánh tay, những người khác gần như không hề hấn gì.
Tiểu Đao lúc này vẫn chưa hết hứng, liếm vết máu trên chủy thủ, phát ra tiếng cười lạnh đáng sợ, tiến về phía Tôn Thụ.
“Ngươi là đại ca của bọn chúng đúng không? Đến, hai ta solo một chút!”
Thấy vậy, Giang Ninh không biết nên khóc hay cười.
Tiểu Đao tuy không trải qua mấy năm học hành, nhưng trong mọi người, hắn là người có phong cách quốc tế nhất.
Cái gì mà “nhỏ case”, “oh fuck”, “Nhã Diệt Điệp”…, Tiểu Đao thường xuyên nói ra.
Cũng không biết học từ mấy bộ phim nào.
Tôn Thụ lúc này không có tâm trạng để ý đến việc solo của Tiểu Đao, hắn liên tục lùi về sau, lùi đến bên cửa sổ.
“Các ngươi đừng tới đây, nếu không ta nhảy xuống.”
“Đừng giãy dụa, ngươi không còn đường trốn!” Giang Ninh nói: “Cơ hội duy nhất trước mặt ngươi, chính là lập công chuộc tội!”
Hắn muốn từ miệng đối phương, biết được người liên hệ của đối phương là ai.
“Đừng lừa ta, ta đây là tội chết!”
Tôn Thụ mở cửa sổ, đứng lên bệ cửa sổ, mang vẻ mặt không đếm xỉa đến sống chết.
Đây là tầng ba, nếu may mắn, nhảy xuống hắn còn có thể trốn thoát.
Thẩm Lăng Nguyệt cắn răng nói: “Ngươi trốn không thoát, cho dù ngươi nhảy lầu, ta gọi một cuộc điện thoại, Thiên Đình Hội Sở có bao nhiêu nhân viên, nhao nhao lao ra bắt ngươi trở về!”
“Tôn ca, từ bỏ chống cự đi!” Lưu Đông lúc này xông tới, khuyên nhủ: “Nghĩ đến chị dâu và con, bọn họ đều đang ở nhà chờ anh đấy Tôn ca!”
“Ngươi im miệng!”
Tôn Thụ phẫn hận mắng to.
Sau đó, lại ôm mặt khóc lớn.
Đúng vậy a!
Hắn bây giờ đã cùng đường mạt lộ.
Thế nhưng, trong nhà còn có vợ con đang chờ.
Hắn nghiến chặt răng, đột nhiên mang vẻ mặt không sợ chết.
“Vợ ơi, con gái, ta có lỗi với các ngươi!”
“Ta sẽ đổi tiền cho các ngươi, để các ngươi nửa đời sau áo cơm không lo!”
Hắn đột nhiên lấy ra một viên thuốc từ trong túi, nuốt vào miệng.
“Mau ngăn hắn lại!”
Thẩm Lăng Nguyệt hô to.
Nhưng đã quá muộn, giây tiếp theo, Tôn Thụ thất khiếu chảy máu, ngã thẳng từ bệ cửa sổ xuống.
Giang Ninh thở dài: “Hắn đã ký hiệp nghị ‘tử sĩ’ với đối phương, một khi bại lộ, hắn phải tự kết liễu, đối phương sẽ cho gia đình hắn một khoản tiền trợ cấp, đảm bảo vợ con hắn nửa đời sau đủ tiêu!”
Người tiếp lời quan trọng như Tôn Thụ, một khi chết mất, cảnh sát sẽ không thể biết thêm thông tin gì từ miệng hắn.
Nói cách khác, nếu người tiếp lời của hắn là Thân gia của Vân Long Thương Hội, như vậy hắn chết, Thân gia sẽ an toàn.
Hắn bảo vệ Thân gia, cũng bảo vệ nhiều bí mật phía đường dây ma túy, số tiền kia, đường dây ma túy sẽ không không chi trả.
Đây là đạo nghĩa giang hồ.
“Tôn ca chết rồi, chúng ta không biết người tiếp lời của đối phương là ai!” Lưu Đông nói: “Những người khác không biết.”
“Không sao!” Giang Ninh quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc Long: “Sau đó, đến lượt ngươi ra tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận