Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang
Chương 118: Thôi Lão không mời nổi, chữa bệnh để ta tới
Chương 118: Thôi Lão không mời nổi, chữa bệnh để ta lo
Tiếp theo là một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Bởi vì Giang Ninh ra ngoài mời Thôi Lão, Thẩm Lăng Nguyệt đều biết.
Lương gia lúc này một mảnh yên lặng, bầu không khí khác thường căng thẳng.
Thời tiết không tốt, bên ngoài cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, mưa rào tầm tã ào ào trút xuống.
Càng làm cho không khí trong phòng ngột ngạt đến cực điểm.
Ước chừng qua hơn một giờ, chuông cửa vang lên.
"Thôi Lão đến rồi?"
Đám người vui mừng quá đỗi, Lương Mộng Thần vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có một mình Giang Ninh.
"Tiểu Ninh."
Thẩm Lăng Nguyệt vội vàng tiến lên, nhìn Giang Ninh quần áo ướt đẫm, tóc còn đang nhỏ nước, vội vàng mang tới khăn tay giúp hắn lau.
"Sao không mang theo ô, dễ bị cảm lạnh như vậy." Thẩm Lăng Nguyệt đau lòng nói.
"Không sao Lăng Nguyệt Tả." Giang Ninh nhận lấy khăn tay lau qua loa.
Tiếp theo, hắn đi đến trước mặt Lương Hồng Thành: "Lương Đổng ngài khỏe, ta là Giang Ninh."
"Chào cậu, chào cậu!" Lương Hồng Thành tha thiết nói: "Tiểu Thần, mau đi pha cho Giang tiên sinh một chén trà nóng."
"Không cần khách khí!" Giang Ninh khoát tay.
Lúc này cửa biệt thự đã đóng lại, người đến chỉ có Giang Ninh, người nhà họ Lương không khỏi có chút thất vọng.
"Tiểu Ninh, không mời được Thôi Lão sao?" Thẩm Lăng Nguyệt hỏi.
"Ân!"
Giang Ninh khẽ gật đầu.
Một câu nói kia, triệt để khiến người nhà họ Lương tuyệt vọng.
Bận rộn nửa ngày, kết quả vẫn là rất làm cho người ta bất đắc dĩ.
"Ai!"
Lý Thành Lan nặng nề thở dài, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Lương Hồng Thành tâm tình cũng vô cùng buồn bực, không còn tâm tư chào hỏi Giang Ninh.
"Giang tiên sinh cứ tự nhiên ngồi, tôi hơi mệt, phải nghỉ ngơi một chút." Lương Hồng Thành ra hiệu con gái đẩy mình về phòng ngủ.
Lương Mộng Thần thở dài lắc đầu, liền muốn đẩy phụ thân rời đi.
"Chờ chút!"
Giang Ninh vừa dùng khăn giấy lau hai gò má, vừa nói: "Thôi Lão mặc dù không đến, nhưng bệnh này, ta có thể giúp ngài xem qua một chút."
"Cái gì? Cậu biết xem bệnh?" Lý Thành Lan kinh ngạc nhìn Giang Ninh.
Tiếp theo, lại liếc qua Thẩm Lăng Nguyệt.
Thẩm Lăng Nguyệt cũng có chút hoang mang, Tiểu Ninh từ khi nào biết chữa bệnh?
Giang Ninh đi đến trước mặt Lương Hồng Thành, nhìn kỹ sắc mặt Lương Hồng Thành, nói: "Lương Đổng có phải một khoảng thời gian trước từng đến Phi Châu?"
"Đúng vậy!"
Lương Hồng Thành ra hiệu con gái dừng lại, hắn điều chỉnh xe lăn, hướng về phía Giang Ninh.
"Bệnh này, hẳn là lây ở đó." Giang Ninh nói.
Một tháng trước, Lương Hồng Thành đến Phi Châu khảo sát công ty chi nhánh, khảo sát chưa được mấy ngày liền ngã bệnh.
"Không sai, đích xác là lây bệnh ở Phi Châu." Lương Hồng Thành nói.
Cái này cũng không có gì lạ.
Bản địa căn bản không có bệnh mê man, bệnh mê man là do một loại độc trùng ở Phi Châu đốt, nọc độc chảy vào cơ thể người, sinh ra một loại chứng bệnh.
Rất sớm trước kia Phi Châu đã có loại bệnh này, điều kiện chữa trị loại bệnh này cũng thập phần thành thục.
Nhưng, Lương Hồng Thành lại mãi không chữa khỏi.
Đây là điều làm hắn khó hiểu nhất.
Giang Ninh thản nhiên nói: "Bệnh mê man mặc dù không phải bệnh nan y, nhưng nó lại có một điểm rất đặc thù, cực kỳ cá biệt khi hỗn hợp với một loại nhóm máu, sẽ sinh ra hiệu quả hấp thụ, một khi người có loại nhóm máu này lây nhiễm bệnh mê man, máu sẽ trở thành tấm chắn tự nhiên của virus, ngay cả dụng cụ hiện đại cũng không tra ra được."
"Hơn nữa, thuốc cũng không có cách nào phân tách virus ra."
"Còn có chuyện như vậy?"
Điều này cũng làm cho Lương Hồng Thành giật mình.
Giang Ninh cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, Lương tiên sinh hẳn là người có nhóm máu đặc thù kia."
Lương Hồng Thành vội nói: "Tôi có nhóm máu Rhnull, xác suất một phần ngàn vạn."
"Vậy thì đúng rồi."
Nghe Lương Hồng Thành nói vậy, Giang Ninh trong lòng tảng đá rơi xuống đất.
Hắn nào có biết y thuật gì, đây đều là Thôi Lão nói cho hắn biết.
Vừa rồi ở nhà Thôi Lão, Giang Ninh nhắc tới chứng bệnh này, Thôi Lão liền đã đoán ra được tám chín phần.
Bởi vì rất nhiều năm trước, Thôi Lão từng theo y đến Phi Châu trợ giúp, lúc đó liền gặp được một bệnh nhân giống như vậy, mắc bệnh mê man chữa thế nào cũng không khỏi, Thôi Lão “tử mã đương hoạt mã y” (còn nước còn tát), sử dụng thuốc Đông y, từ từ giúp hắn điều trị khỏi.
Cho nên hắn muốn Giang Ninh làm người phát ngôn, trực tiếp đến xem bệnh cho Lương Hồng Thành.
"Lương Đổng, bệnh của ngài không cần lo lắng quá mức, ở đây có một đơn thuốc, ngài cứ theo đơn thuốc này uống ba đợt trị liệu, liền có thể thuốc đến bệnh trừ." Giang Ninh nói, từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
Toàn thân hắn đều ướt đẫm, duy chỉ có tờ giấy kia một giọt nước cũng không dính, xem ra là được bảo vệ rất cẩn thận.
Điều này khiến Lương Hồng Thành vui mừng quá đỗi, hắn nhận lấy tờ đơn xem xét, trên đơn thuốc toàn bộ đều là Trung thảo dược.
Lập tức, Lương Hồng Thành trong lòng hiểu rõ.
Giang Ninh không phải không mời được Thôi Lão, ngược lại, hắn là trực tiếp từ chỗ Thôi Lão lấy đơn thuốc đến đây.
"Thôi Lão đã xin miễn cho người ta xem bệnh, không có cách nào, thật sự không mời nổi." Giang Ninh cười một tiếng: "Chỉ có thể đến xem bệnh cho ngài."
Thôi Lão đã đối ngoại tuyên bố không còn chữa bệnh cho người khác, rất nhiều quan to quý nhân đến cửa đều bị từ chối, nếu như hôm nay đến xem bệnh cho Lương Hồng Thành, coi như đắc tội hết những người kia.
Lần trước chữa bệnh cho bà ngoại của Sở Tiêu Nhiên, đối với hắn cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cho nên hắn không muốn lại có chuyện tương tự phát sinh.
Lương Hồng Thành cũng là “khám phá không nói toạc” (thấy nhưng không nói), trong lòng đối với Giang Ninh càng thêm cảm kích.
Nếu như không có Giang Ninh, làm sao có thể lấy được đơn thuốc do Thôi Lão kê.
"Giang tiên sinh, ngài đến xem bệnh cho ta cũng giống vậy, ha ha ha." Lương Hồng Thành vui mừng, vội vàng nói với Lý Thành Lan ở bên cạnh: "Lão bà, mau đi lấy khăn mặt cho Giang tiên sinh lau, bà xem toàn thân trên dưới Giang tiên sinh đều ướt đẫm."
"Đúng rồi, trong tủ quần áo của ta có rất nhiều bộ đồ mới chưa mặc, Giang tiên sinh không chê, trước hết thay một bộ, để tránh bị cảm lạnh."
"Không cần, ta còn chịu được." Giang Ninh mỉm cười nói: "Đúng rồi, Lương Đổng sau này tốt nhất tìm một nơi cách xa thành thị để tĩnh dưỡng, không khí trong lành sẽ khiến cho máu lưu thông tốt hơn, phối hợp với đơn thuốc này hiệu quả càng tốt."
"Nói như vậy, không đến một tháng, bệnh của ngài liền có thể khỏi hẳn."
Nghe những lời này, Lương Hồng Thành trong lòng cuồng hỉ.
Trong khoảng thời gian này hắn bị tra tấn đau đến không muốn sống, không ngờ, Giang Ninh chỉ cần vài ba lần, liền có thể giúp hắn giải quyết.
"Giang tiên sinh, ta không biết nên cảm tạ ngài thế nào cho phải, vậy đi, đêm nay ngài ở lại, ta gọi đầu bếp đến, chiêu đãi ngài một phen." Lương Hồng Thành nói.
"Tôi đi gọi điện thoại cho đội của lão Lưu."
Lý Thành Lan cũng cao hứng đến rơi nước mắt, vội vàng cầm điện thoại lên muốn gọi bếp trưởng đến.
"A di, đừng khách khí!" Giang Ninh khuyên nhủ Lý Thành Lan: "Đêm hôm khuya khoắt ngài cũng đừng giày vò, các ngài nghỉ ngơi cho tốt, đợi Lương Đổng khỏi bệnh, chúng ta còn nhiều thời gian ngồi cùng nhau ăn cơm."
Lời nói này rất có trình độ.
Thứ nhất, ám chỉ Lương Hồng Thành chắc chắn sẽ khỏi bệnh, cho người nhà họ Lương đầy đủ lòng tin.
Thứ hai, kéo gần quan hệ, biểu thị sau này có thể năng qua lại.
"Thời gian không còn sớm, Lương Đổng các ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có vấn đề gì có thể tùy thời liên hệ với ta." Giang Ninh cười nói: "Ta phải về trước."
Lương Hồng Thành thấy không giữ được Giang Ninh, cũng không miễn cưỡng, nói: "Để Tiểu Thần tiễn cậu."
"Ta đi tiễn!"
Thẩm Lăng Nguyệt cười cười, đuổi theo Giang Ninh, hai người ra cửa.
Nhìn Giang Ninh dưới chân lưu lại một chuỗi dấu nước, Lương Hồng Thành lại là từ nội tâm phát ra một trận cảm động.
"Người ta đội mưa to đến xem bệnh cho ta, kết quả vừa vào cửa, ta còn có chút xem thường người ta, bây giờ nghĩ lại, ta thật sự nên tự tát mình hai cái." Lương Hồng Thành thở dài nói.
"Giang Ninh đứa nhỏ này tính cách thật tốt, nhìn liền rất an tâm." Lý Thành Lan nói: "Xem bệnh xong, người ta cũng không tranh công."
"Dáng dấp còn rất đẹp trai nữa!" Lương Mộng Thần cắn môi cười nói.
Tiếp theo là một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Bởi vì Giang Ninh ra ngoài mời Thôi Lão, Thẩm Lăng Nguyệt đều biết.
Lương gia lúc này một mảnh yên lặng, bầu không khí khác thường căng thẳng.
Thời tiết không tốt, bên ngoài cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, mưa rào tầm tã ào ào trút xuống.
Càng làm cho không khí trong phòng ngột ngạt đến cực điểm.
Ước chừng qua hơn một giờ, chuông cửa vang lên.
"Thôi Lão đến rồi?"
Đám người vui mừng quá đỗi, Lương Mộng Thần vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có một mình Giang Ninh.
"Tiểu Ninh."
Thẩm Lăng Nguyệt vội vàng tiến lên, nhìn Giang Ninh quần áo ướt đẫm, tóc còn đang nhỏ nước, vội vàng mang tới khăn tay giúp hắn lau.
"Sao không mang theo ô, dễ bị cảm lạnh như vậy." Thẩm Lăng Nguyệt đau lòng nói.
"Không sao Lăng Nguyệt Tả." Giang Ninh nhận lấy khăn tay lau qua loa.
Tiếp theo, hắn đi đến trước mặt Lương Hồng Thành: "Lương Đổng ngài khỏe, ta là Giang Ninh."
"Chào cậu, chào cậu!" Lương Hồng Thành tha thiết nói: "Tiểu Thần, mau đi pha cho Giang tiên sinh một chén trà nóng."
"Không cần khách khí!" Giang Ninh khoát tay.
Lúc này cửa biệt thự đã đóng lại, người đến chỉ có Giang Ninh, người nhà họ Lương không khỏi có chút thất vọng.
"Tiểu Ninh, không mời được Thôi Lão sao?" Thẩm Lăng Nguyệt hỏi.
"Ân!"
Giang Ninh khẽ gật đầu.
Một câu nói kia, triệt để khiến người nhà họ Lương tuyệt vọng.
Bận rộn nửa ngày, kết quả vẫn là rất làm cho người ta bất đắc dĩ.
"Ai!"
Lý Thành Lan nặng nề thở dài, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Lương Hồng Thành tâm tình cũng vô cùng buồn bực, không còn tâm tư chào hỏi Giang Ninh.
"Giang tiên sinh cứ tự nhiên ngồi, tôi hơi mệt, phải nghỉ ngơi một chút." Lương Hồng Thành ra hiệu con gái đẩy mình về phòng ngủ.
Lương Mộng Thần thở dài lắc đầu, liền muốn đẩy phụ thân rời đi.
"Chờ chút!"
Giang Ninh vừa dùng khăn giấy lau hai gò má, vừa nói: "Thôi Lão mặc dù không đến, nhưng bệnh này, ta có thể giúp ngài xem qua một chút."
"Cái gì? Cậu biết xem bệnh?" Lý Thành Lan kinh ngạc nhìn Giang Ninh.
Tiếp theo, lại liếc qua Thẩm Lăng Nguyệt.
Thẩm Lăng Nguyệt cũng có chút hoang mang, Tiểu Ninh từ khi nào biết chữa bệnh?
Giang Ninh đi đến trước mặt Lương Hồng Thành, nhìn kỹ sắc mặt Lương Hồng Thành, nói: "Lương Đổng có phải một khoảng thời gian trước từng đến Phi Châu?"
"Đúng vậy!"
Lương Hồng Thành ra hiệu con gái dừng lại, hắn điều chỉnh xe lăn, hướng về phía Giang Ninh.
"Bệnh này, hẳn là lây ở đó." Giang Ninh nói.
Một tháng trước, Lương Hồng Thành đến Phi Châu khảo sát công ty chi nhánh, khảo sát chưa được mấy ngày liền ngã bệnh.
"Không sai, đích xác là lây bệnh ở Phi Châu." Lương Hồng Thành nói.
Cái này cũng không có gì lạ.
Bản địa căn bản không có bệnh mê man, bệnh mê man là do một loại độc trùng ở Phi Châu đốt, nọc độc chảy vào cơ thể người, sinh ra một loại chứng bệnh.
Rất sớm trước kia Phi Châu đã có loại bệnh này, điều kiện chữa trị loại bệnh này cũng thập phần thành thục.
Nhưng, Lương Hồng Thành lại mãi không chữa khỏi.
Đây là điều làm hắn khó hiểu nhất.
Giang Ninh thản nhiên nói: "Bệnh mê man mặc dù không phải bệnh nan y, nhưng nó lại có một điểm rất đặc thù, cực kỳ cá biệt khi hỗn hợp với một loại nhóm máu, sẽ sinh ra hiệu quả hấp thụ, một khi người có loại nhóm máu này lây nhiễm bệnh mê man, máu sẽ trở thành tấm chắn tự nhiên của virus, ngay cả dụng cụ hiện đại cũng không tra ra được."
"Hơn nữa, thuốc cũng không có cách nào phân tách virus ra."
"Còn có chuyện như vậy?"
Điều này cũng làm cho Lương Hồng Thành giật mình.
Giang Ninh cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, Lương tiên sinh hẳn là người có nhóm máu đặc thù kia."
Lương Hồng Thành vội nói: "Tôi có nhóm máu Rhnull, xác suất một phần ngàn vạn."
"Vậy thì đúng rồi."
Nghe Lương Hồng Thành nói vậy, Giang Ninh trong lòng tảng đá rơi xuống đất.
Hắn nào có biết y thuật gì, đây đều là Thôi Lão nói cho hắn biết.
Vừa rồi ở nhà Thôi Lão, Giang Ninh nhắc tới chứng bệnh này, Thôi Lão liền đã đoán ra được tám chín phần.
Bởi vì rất nhiều năm trước, Thôi Lão từng theo y đến Phi Châu trợ giúp, lúc đó liền gặp được một bệnh nhân giống như vậy, mắc bệnh mê man chữa thế nào cũng không khỏi, Thôi Lão “tử mã đương hoạt mã y” (còn nước còn tát), sử dụng thuốc Đông y, từ từ giúp hắn điều trị khỏi.
Cho nên hắn muốn Giang Ninh làm người phát ngôn, trực tiếp đến xem bệnh cho Lương Hồng Thành.
"Lương Đổng, bệnh của ngài không cần lo lắng quá mức, ở đây có một đơn thuốc, ngài cứ theo đơn thuốc này uống ba đợt trị liệu, liền có thể thuốc đến bệnh trừ." Giang Ninh nói, từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
Toàn thân hắn đều ướt đẫm, duy chỉ có tờ giấy kia một giọt nước cũng không dính, xem ra là được bảo vệ rất cẩn thận.
Điều này khiến Lương Hồng Thành vui mừng quá đỗi, hắn nhận lấy tờ đơn xem xét, trên đơn thuốc toàn bộ đều là Trung thảo dược.
Lập tức, Lương Hồng Thành trong lòng hiểu rõ.
Giang Ninh không phải không mời được Thôi Lão, ngược lại, hắn là trực tiếp từ chỗ Thôi Lão lấy đơn thuốc đến đây.
"Thôi Lão đã xin miễn cho người ta xem bệnh, không có cách nào, thật sự không mời nổi." Giang Ninh cười một tiếng: "Chỉ có thể đến xem bệnh cho ngài."
Thôi Lão đã đối ngoại tuyên bố không còn chữa bệnh cho người khác, rất nhiều quan to quý nhân đến cửa đều bị từ chối, nếu như hôm nay đến xem bệnh cho Lương Hồng Thành, coi như đắc tội hết những người kia.
Lần trước chữa bệnh cho bà ngoại của Sở Tiêu Nhiên, đối với hắn cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cho nên hắn không muốn lại có chuyện tương tự phát sinh.
Lương Hồng Thành cũng là “khám phá không nói toạc” (thấy nhưng không nói), trong lòng đối với Giang Ninh càng thêm cảm kích.
Nếu như không có Giang Ninh, làm sao có thể lấy được đơn thuốc do Thôi Lão kê.
"Giang tiên sinh, ngài đến xem bệnh cho ta cũng giống vậy, ha ha ha." Lương Hồng Thành vui mừng, vội vàng nói với Lý Thành Lan ở bên cạnh: "Lão bà, mau đi lấy khăn mặt cho Giang tiên sinh lau, bà xem toàn thân trên dưới Giang tiên sinh đều ướt đẫm."
"Đúng rồi, trong tủ quần áo của ta có rất nhiều bộ đồ mới chưa mặc, Giang tiên sinh không chê, trước hết thay một bộ, để tránh bị cảm lạnh."
"Không cần, ta còn chịu được." Giang Ninh mỉm cười nói: "Đúng rồi, Lương Đổng sau này tốt nhất tìm một nơi cách xa thành thị để tĩnh dưỡng, không khí trong lành sẽ khiến cho máu lưu thông tốt hơn, phối hợp với đơn thuốc này hiệu quả càng tốt."
"Nói như vậy, không đến một tháng, bệnh của ngài liền có thể khỏi hẳn."
Nghe những lời này, Lương Hồng Thành trong lòng cuồng hỉ.
Trong khoảng thời gian này hắn bị tra tấn đau đến không muốn sống, không ngờ, Giang Ninh chỉ cần vài ba lần, liền có thể giúp hắn giải quyết.
"Giang tiên sinh, ta không biết nên cảm tạ ngài thế nào cho phải, vậy đi, đêm nay ngài ở lại, ta gọi đầu bếp đến, chiêu đãi ngài một phen." Lương Hồng Thành nói.
"Tôi đi gọi điện thoại cho đội của lão Lưu."
Lý Thành Lan cũng cao hứng đến rơi nước mắt, vội vàng cầm điện thoại lên muốn gọi bếp trưởng đến.
"A di, đừng khách khí!" Giang Ninh khuyên nhủ Lý Thành Lan: "Đêm hôm khuya khoắt ngài cũng đừng giày vò, các ngài nghỉ ngơi cho tốt, đợi Lương Đổng khỏi bệnh, chúng ta còn nhiều thời gian ngồi cùng nhau ăn cơm."
Lời nói này rất có trình độ.
Thứ nhất, ám chỉ Lương Hồng Thành chắc chắn sẽ khỏi bệnh, cho người nhà họ Lương đầy đủ lòng tin.
Thứ hai, kéo gần quan hệ, biểu thị sau này có thể năng qua lại.
"Thời gian không còn sớm, Lương Đổng các ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có vấn đề gì có thể tùy thời liên hệ với ta." Giang Ninh cười nói: "Ta phải về trước."
Lương Hồng Thành thấy không giữ được Giang Ninh, cũng không miễn cưỡng, nói: "Để Tiểu Thần tiễn cậu."
"Ta đi tiễn!"
Thẩm Lăng Nguyệt cười cười, đuổi theo Giang Ninh, hai người ra cửa.
Nhìn Giang Ninh dưới chân lưu lại một chuỗi dấu nước, Lương Hồng Thành lại là từ nội tâm phát ra một trận cảm động.
"Người ta đội mưa to đến xem bệnh cho ta, kết quả vừa vào cửa, ta còn có chút xem thường người ta, bây giờ nghĩ lại, ta thật sự nên tự tát mình hai cái." Lương Hồng Thành thở dài nói.
"Giang Ninh đứa nhỏ này tính cách thật tốt, nhìn liền rất an tâm." Lý Thành Lan nói: "Xem bệnh xong, người ta cũng không tranh công."
"Dáng dấp còn rất đẹp trai nữa!" Lương Mộng Thần cắn môi cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận