Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang
Chương 146: Ngồi tiểu hài một bàn kia đi
**Chương 146: Ngồi cùng bàn với đám trẻ con đi**
Giang Ninh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhấc máy.
“A, Lương Đổng.”
“Giang Ninh, ta về Hải Thành rồi!”
Giọng Lương Hồng Thành sang sảng, tràn đầy khí lực.
“Tốt, ta hiện tại liền đi gặp ngài.” Giang Ninh nói.
“Không cần, ta chưa có về chỗ ở, ta tiện đường qua chỗ ngươi luôn!” Lương Hồng Thành đáp.
Bởi vì Lương Hồng Thành dưỡng bệnh nên ở tại Lâm Sơn Biệt Thự Khu, nơi đó cách nội thành khá xa, đêm hôm khuya khoắt Giang Ninh đến chỗ hắn, rồi trở về nội thành sẽ rất muộn.
Hắn hiện tại vừa vặn đi ngang qua nội thành, thuận đường tìm đến Giang Ninh, đỡ cho Giang Ninh phải lặn lội.
“Vậy làm sao lại phiền Lương Đổng quá?” Giang Ninh đáp.
“Không sao, ngươi nói địa chỉ là được, ta đến nhanh thôi.” Lương Hồng Thành cười nói.
Hiện tại, Giang Ninh không chỉ là ân nhân của hắn mà còn gánh vác hi vọng tương lai của hắn.
Hắn vừa mới kiểm tra sức khỏe tổng quát tại bệnh viện cao cấp nhất tỉnh Giang Nam, các chỉ số cơ thể đã gần đạt trạng thái tốt nhất.
Điều này cho thấy bệnh của hắn cơ bản đã khỏi hẳn.
Sức khỏe tốt, Lương Hồng Thành liền nảy sinh ý muốn có con trai.
Giang Ninh là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Giang Ninh thấy không lay chuyển được Lương Hồng Thành, bèn nói: “Ta đang ở khách sạn Vận May trên đường Thị Chính, ta sẽ gửi định vị cho Lương Đổng.”
Nếu Lương Hồng Thành đã muốn đến, lát nữa sẽ tìm một chỗ gần đó nói chuyện với hắn.
“Không cần gửi, ta biết chỗ đó.” Lương Hồng Thành dứt khoát nói.
Hôm qua Đường Kỳ Sơn từng mời hắn đến đây tụ họp, còn gửi định vị, hắn tiện tay mở ra cho lái xe xem: “Tiểu Dư, bao lâu nữa thì tới?”
“Lương Đổng, khoảng nửa tiếng nữa ạ.” Lái xe trả lời.
“Giang Ninh, ngươi đợi ta, nửa tiếng nữa ta đến.”
“Vâng!”
Cúp máy xong, Giang Ninh trở lại phòng bao, lặng lẽ nói vào tai Ngô Quỳnh: “Mẹ, con có một người bạn muốn ghé qua, lát nữa con phải đi chào hỏi một chút.”
“Bạn bè?” Ngô Quỳnh nhíu mày: “Đợi tụ họp xong rồi đi có được không?”
Dù sao bây giờ gia đình họ đang bị mọi người chỉ trích, nếu Giang Ninh giữa chừng rời tiệc, sẽ càng khiến người ta cảm thấy bọn họ không có lễ phép.
Nhất là Giang Ninh mới vừa rồi còn đỏ mặt tía tai với những người này, rời tiệc thì càng lộ rõ là hành vi giận dỗi.
Giang Ninh lại cảm thấy tụ họp với đám người này thật nhàm chán hết sức.
“Không được, người bạn này của con thân phận rất tôn quý, con nhất định phải đi gặp.” Giang Ninh nhìn đồng hồ đeo tay: “Con ngồi thêm 20 phút nữa thôi, sau đó con thực sự phải đi.”
“Được rồi!” Ngô Quỳnh khẽ gật đầu.
Rất nhanh 20 phút trôi qua, Giang Ninh đứng dậy nói với ba mẹ một tiếng, chuẩn bị xuống lầu.
“Chào mọi người một tiếng rồi hẵng đi!” Lưu Hồng nhắc nhở.
Lúc này, điện thoại Giang Ninh lại vang lên.
Lương Hồng Thành gọi đến, vì ban đêm ít xe nên hắn đến sớm hơn mười phút.
Giang Ninh lười chào hỏi những người này, cầm túi xách lên, vội vàng nghe máy đi ra ngoài: “A, Lương Đổng, dạ…”
Thấy vậy, Lưu Hồng đen mặt lại.
Ngô Quỳnh vội vàng giải thích với mọi người: “Thật xin lỗi! Tiểu Ninh nhà ta có việc phải đi trước.”
“A, nó còn bận hơn cả mấy lão bản chúng ta à!” Có người châm chọc nói.
“Đi đâu cũng phải chào hỏi chứ!”
“Haiz, cùng là người trẻ tuổi, con nhà ta sẽ không vô lễ như vậy.”
Nhưng đầu dây bên kia Lương Hồng Thành nghe được trong điện thoại có một số âm thanh bất mãn, không khỏi nhíu mày: “Giang Ninh, ngươi đang tụ họp à? Không làm lỡ việc của ngươi chứ?”
“A, không sao, cha mẹ ta tụ họp, con xuống tìm ngài ngay đây.” Giang Ninh nói.
“Cha mẹ ngươi cũng ở đó à?” Lương Hồng Thành hai mắt sáng lên.
Đây cũng là cơ hội tốt để rút ngắn quan hệ.
Lúc này, Lương Hồng Thành còn nghe được đầu bên kia điện thoại, Đường Kỳ Sơn say rượu ồn ào: “Ta, Đường Kỳ Sơn, bao nhiêu năm nay cái gì mà chưa từng thấy qua…”
Không khỏi thầm cười một tiếng, hóa ra Đường Kỳ Sơn chính là đang tụ họp cùng bọn họ.
Vừa hay, Đường Kỳ Sơn hẹn mình, tiện đường lên xem một chút cũng coi như nể mặt hắn.
Đương nhiên, chủ yếu là xem mặt mũi cha mẹ Giang Ninh.
“Giang Ninh, ngươi đừng xuống, ta lên đó!” Lương Hồng Thành nói: “Ta biết các ngươi ở phòng nào rồi.”
“Cái này…” Giang Ninh hơi kinh ngạc.
“Cứ quyết định vậy đi!” Lương Hồng Thành sảng khoái cúp máy, nói với phu nhân Lý Thành Lan: “Mang hai chai Mao Đài loại đặc biệt trong xe ta lên, đúng rồi, cả hai cây thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn kia nữa.”
Sau đó, hai người nắm tay nhau lên lầu.
Trong phòng, Giang Ninh nghe điện xong liền trở lại chỗ ngồi.
Mọi người thấy Giang Ninh quay lại, càng thêm coi thường.
“Đi ra đi vào, làm cổng thành chắc?”
“Buổi tụ họp này vốn dĩ không khí rất tốt, ngươi xem làm thế này có ra thể thống gì không.”
“Ra ngoài rồi thì đừng có quay lại!”
Khi hơi men đã ngấm, mọi người càng nói năng không kiêng nể.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng được gõ.
“Ai vậy?” Đường Kỳ Sơn lớn tiếng hỏi.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy mở cửa.
Lương Hồng Thành cùng Lý Thành Lan trước tiên nhìn Giang Ninh cười, sau đó bước vào phòng.
“Chào mọi người, thật xin lỗi, ta đến muộn!”
Vốn Đường Kỳ Sơn có mời hắn, hắn cũng không từ chối, coi như tiện đường đến tham gia yến tiệc.
“Ối!”
Đường Kỳ Sơn đột nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa, trong nháy mắt kinh ngạc suýt nhảy dựng lên.
“Lương Đổng, ngài đã tới, mời mời mời, vào trong ngồi!”
Hắn đứng dậy vòng qua bàn, chạy về phía Lương Hồng Thành.
“Lương Đổng?”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Lương Hồng Thành.
Lương Hồng Thành mặc một thân quần áo thoải mái rộng rãi, hồng quang đầy mặt, khí tràng mười phần.
Phu nhân Lý Thành Lan khoác tay hắn, mỉm cười, tuy không đeo trang sức quý giá gì, nhưng khí chất toát ra vẻ ung dung hoa quý.
“Lương Hồng Thành, Lương Đổng!”
Những người ở đây tuy chưa từng gặp Lương Hồng Thành, nhưng đã thấy trên tạp chí và TV.
Cho nên người tinh mắt lập tức nhận ra.
Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí hiện trường lập tức căng thẳng.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ sùng bái và kính sợ.
Đây chính là Lương Hồng Thành a!
Hôm nay được gặp người thật!!
Trong nháy mắt, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy, vây quanh vợ chồng Lương Hồng Thành.
Giang Ninh lập tức bị lấn sang một bên.
Giờ phút này, Ngô Quỳnh và Giang Ngọc Thành cũng cảm thấy may mắn.
Nhân vật lớn như vậy đến dự tiệc, may mà không có rời đi sớm.
Tuy nhiên, bọn họ càng thêm luống cuống.
Dù sao, nhân vật tầm cỡ này, ngay cả Đường Kỳ Sơn cũng phải nịnh bợ như chó, với thân phận của họ, căn bản không dám đến gần bắt chuyện.
Ngô Quỳnh và Giang Ngọc Thành đứng ở rìa đám đông, cực kỳ xấu hổ.
“Nào, làm gì vậy, mọi người mau nhập tọa.” Lương Hồng Thành cười ha hả xua tay.
“Nhập tọa, nhập tọa.” Đường Kỳ Sơn kéo Lương Hồng Thành vào bàn chính.
Mọi người cũng lục tục ngồi xuống.
Nhưng giờ đây lại nảy sinh vấn đề, không đủ chỗ.
Đường Kỳ Sơn nhíu mày, nhìn về phía vợ chồng Giang Ngọc Thành: “Không uống rượu, thì ngồi vào bàn của đám trẻ con kia đi!”
Giang Ninh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhấc máy.
“A, Lương Đổng.”
“Giang Ninh, ta về Hải Thành rồi!”
Giọng Lương Hồng Thành sang sảng, tràn đầy khí lực.
“Tốt, ta hiện tại liền đi gặp ngài.” Giang Ninh nói.
“Không cần, ta chưa có về chỗ ở, ta tiện đường qua chỗ ngươi luôn!” Lương Hồng Thành đáp.
Bởi vì Lương Hồng Thành dưỡng bệnh nên ở tại Lâm Sơn Biệt Thự Khu, nơi đó cách nội thành khá xa, đêm hôm khuya khoắt Giang Ninh đến chỗ hắn, rồi trở về nội thành sẽ rất muộn.
Hắn hiện tại vừa vặn đi ngang qua nội thành, thuận đường tìm đến Giang Ninh, đỡ cho Giang Ninh phải lặn lội.
“Vậy làm sao lại phiền Lương Đổng quá?” Giang Ninh đáp.
“Không sao, ngươi nói địa chỉ là được, ta đến nhanh thôi.” Lương Hồng Thành cười nói.
Hiện tại, Giang Ninh không chỉ là ân nhân của hắn mà còn gánh vác hi vọng tương lai của hắn.
Hắn vừa mới kiểm tra sức khỏe tổng quát tại bệnh viện cao cấp nhất tỉnh Giang Nam, các chỉ số cơ thể đã gần đạt trạng thái tốt nhất.
Điều này cho thấy bệnh của hắn cơ bản đã khỏi hẳn.
Sức khỏe tốt, Lương Hồng Thành liền nảy sinh ý muốn có con trai.
Giang Ninh là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Giang Ninh thấy không lay chuyển được Lương Hồng Thành, bèn nói: “Ta đang ở khách sạn Vận May trên đường Thị Chính, ta sẽ gửi định vị cho Lương Đổng.”
Nếu Lương Hồng Thành đã muốn đến, lát nữa sẽ tìm một chỗ gần đó nói chuyện với hắn.
“Không cần gửi, ta biết chỗ đó.” Lương Hồng Thành dứt khoát nói.
Hôm qua Đường Kỳ Sơn từng mời hắn đến đây tụ họp, còn gửi định vị, hắn tiện tay mở ra cho lái xe xem: “Tiểu Dư, bao lâu nữa thì tới?”
“Lương Đổng, khoảng nửa tiếng nữa ạ.” Lái xe trả lời.
“Giang Ninh, ngươi đợi ta, nửa tiếng nữa ta đến.”
“Vâng!”
Cúp máy xong, Giang Ninh trở lại phòng bao, lặng lẽ nói vào tai Ngô Quỳnh: “Mẹ, con có một người bạn muốn ghé qua, lát nữa con phải đi chào hỏi một chút.”
“Bạn bè?” Ngô Quỳnh nhíu mày: “Đợi tụ họp xong rồi đi có được không?”
Dù sao bây giờ gia đình họ đang bị mọi người chỉ trích, nếu Giang Ninh giữa chừng rời tiệc, sẽ càng khiến người ta cảm thấy bọn họ không có lễ phép.
Nhất là Giang Ninh mới vừa rồi còn đỏ mặt tía tai với những người này, rời tiệc thì càng lộ rõ là hành vi giận dỗi.
Giang Ninh lại cảm thấy tụ họp với đám người này thật nhàm chán hết sức.
“Không được, người bạn này của con thân phận rất tôn quý, con nhất định phải đi gặp.” Giang Ninh nhìn đồng hồ đeo tay: “Con ngồi thêm 20 phút nữa thôi, sau đó con thực sự phải đi.”
“Được rồi!” Ngô Quỳnh khẽ gật đầu.
Rất nhanh 20 phút trôi qua, Giang Ninh đứng dậy nói với ba mẹ một tiếng, chuẩn bị xuống lầu.
“Chào mọi người một tiếng rồi hẵng đi!” Lưu Hồng nhắc nhở.
Lúc này, điện thoại Giang Ninh lại vang lên.
Lương Hồng Thành gọi đến, vì ban đêm ít xe nên hắn đến sớm hơn mười phút.
Giang Ninh lười chào hỏi những người này, cầm túi xách lên, vội vàng nghe máy đi ra ngoài: “A, Lương Đổng, dạ…”
Thấy vậy, Lưu Hồng đen mặt lại.
Ngô Quỳnh vội vàng giải thích với mọi người: “Thật xin lỗi! Tiểu Ninh nhà ta có việc phải đi trước.”
“A, nó còn bận hơn cả mấy lão bản chúng ta à!” Có người châm chọc nói.
“Đi đâu cũng phải chào hỏi chứ!”
“Haiz, cùng là người trẻ tuổi, con nhà ta sẽ không vô lễ như vậy.”
Nhưng đầu dây bên kia Lương Hồng Thành nghe được trong điện thoại có một số âm thanh bất mãn, không khỏi nhíu mày: “Giang Ninh, ngươi đang tụ họp à? Không làm lỡ việc của ngươi chứ?”
“A, không sao, cha mẹ ta tụ họp, con xuống tìm ngài ngay đây.” Giang Ninh nói.
“Cha mẹ ngươi cũng ở đó à?” Lương Hồng Thành hai mắt sáng lên.
Đây cũng là cơ hội tốt để rút ngắn quan hệ.
Lúc này, Lương Hồng Thành còn nghe được đầu bên kia điện thoại, Đường Kỳ Sơn say rượu ồn ào: “Ta, Đường Kỳ Sơn, bao nhiêu năm nay cái gì mà chưa từng thấy qua…”
Không khỏi thầm cười một tiếng, hóa ra Đường Kỳ Sơn chính là đang tụ họp cùng bọn họ.
Vừa hay, Đường Kỳ Sơn hẹn mình, tiện đường lên xem một chút cũng coi như nể mặt hắn.
Đương nhiên, chủ yếu là xem mặt mũi cha mẹ Giang Ninh.
“Giang Ninh, ngươi đừng xuống, ta lên đó!” Lương Hồng Thành nói: “Ta biết các ngươi ở phòng nào rồi.”
“Cái này…” Giang Ninh hơi kinh ngạc.
“Cứ quyết định vậy đi!” Lương Hồng Thành sảng khoái cúp máy, nói với phu nhân Lý Thành Lan: “Mang hai chai Mao Đài loại đặc biệt trong xe ta lên, đúng rồi, cả hai cây thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn kia nữa.”
Sau đó, hai người nắm tay nhau lên lầu.
Trong phòng, Giang Ninh nghe điện xong liền trở lại chỗ ngồi.
Mọi người thấy Giang Ninh quay lại, càng thêm coi thường.
“Đi ra đi vào, làm cổng thành chắc?”
“Buổi tụ họp này vốn dĩ không khí rất tốt, ngươi xem làm thế này có ra thể thống gì không.”
“Ra ngoài rồi thì đừng có quay lại!”
Khi hơi men đã ngấm, mọi người càng nói năng không kiêng nể.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng được gõ.
“Ai vậy?” Đường Kỳ Sơn lớn tiếng hỏi.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy mở cửa.
Lương Hồng Thành cùng Lý Thành Lan trước tiên nhìn Giang Ninh cười, sau đó bước vào phòng.
“Chào mọi người, thật xin lỗi, ta đến muộn!”
Vốn Đường Kỳ Sơn có mời hắn, hắn cũng không từ chối, coi như tiện đường đến tham gia yến tiệc.
“Ối!”
Đường Kỳ Sơn đột nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa, trong nháy mắt kinh ngạc suýt nhảy dựng lên.
“Lương Đổng, ngài đã tới, mời mời mời, vào trong ngồi!”
Hắn đứng dậy vòng qua bàn, chạy về phía Lương Hồng Thành.
“Lương Đổng?”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Lương Hồng Thành.
Lương Hồng Thành mặc một thân quần áo thoải mái rộng rãi, hồng quang đầy mặt, khí tràng mười phần.
Phu nhân Lý Thành Lan khoác tay hắn, mỉm cười, tuy không đeo trang sức quý giá gì, nhưng khí chất toát ra vẻ ung dung hoa quý.
“Lương Hồng Thành, Lương Đổng!”
Những người ở đây tuy chưa từng gặp Lương Hồng Thành, nhưng đã thấy trên tạp chí và TV.
Cho nên người tinh mắt lập tức nhận ra.
Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí hiện trường lập tức căng thẳng.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ sùng bái và kính sợ.
Đây chính là Lương Hồng Thành a!
Hôm nay được gặp người thật!!
Trong nháy mắt, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy, vây quanh vợ chồng Lương Hồng Thành.
Giang Ninh lập tức bị lấn sang một bên.
Giờ phút này, Ngô Quỳnh và Giang Ngọc Thành cũng cảm thấy may mắn.
Nhân vật lớn như vậy đến dự tiệc, may mà không có rời đi sớm.
Tuy nhiên, bọn họ càng thêm luống cuống.
Dù sao, nhân vật tầm cỡ này, ngay cả Đường Kỳ Sơn cũng phải nịnh bợ như chó, với thân phận của họ, căn bản không dám đến gần bắt chuyện.
Ngô Quỳnh và Giang Ngọc Thành đứng ở rìa đám đông, cực kỳ xấu hổ.
“Nào, làm gì vậy, mọi người mau nhập tọa.” Lương Hồng Thành cười ha hả xua tay.
“Nhập tọa, nhập tọa.” Đường Kỳ Sơn kéo Lương Hồng Thành vào bàn chính.
Mọi người cũng lục tục ngồi xuống.
Nhưng giờ đây lại nảy sinh vấn đề, không đủ chỗ.
Đường Kỳ Sơn nhíu mày, nhìn về phía vợ chồng Giang Ngọc Thành: “Không uống rượu, thì ngồi vào bàn của đám trẻ con kia đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận