Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 114: Bạch gia kiếp nạn

**Chương 114: Bạch gia kiếp nạn**
Lâm Phong sững sờ.
Ta đắc tội nàng sao? Sao lại trực tiếp cúp điện thoại của ta?
Hắn vô cùng buồn bực, sớm biết vậy khi còn đi học đã giao lưu với Bạch Tuyết Kiều nhiều hơn.
Trên thực tế, Bạch Tuyết Kiều không hề có thù với hắn.
Giờ phút này nàng đang cùng Giang Ninh đàm luận nghiệp vụ, nên tiện tay cúp điện thoại của Lâm Phong mà thôi.
"Kết hôn trên điển lễ, lão bà chạy theo người khác tư vị không dễ chịu đi?"
Bạch Tuyết Kiều vểnh đôi chân thon trắng nõn, bắt chéo, vẻ mặt cao ngạo nhìn Giang Ninh.
"Bạch tổng, hôm nay ta đến là để bàn chuyện làm ăn, liên quan đến việc riêng của ta, nếu như cô có hứng thú, hôm nào chúng ta ra quán cà phê trò chuyện." Giang Ninh nghiêm mặt nói.
Hắn cũng không ngờ, Bạch gia lại phái Bạch Tuyết Kiều ra đàm phán với hắn.
Bạch gia có ba người con, trưởng tử Bạch Kính Trạch được chọn làm người nối nghiệp, tiếp nhận đại quyền của Bạch gia.
Bạch Tuyết Kiều là con thứ hai, còn có một cô em gái đang du học ở nước ngoài.
Cho nên, Bạch Tuyết Kiều ở tập đoàn rất tự do, là gia tộc sắp xếp cho nàng vào công ty, từ từ học hỏi, dần dần trưởng thành.
Tương lai còn có thể phụ trợ cho ca ca Bạch Kính Trạch của hắn.
Nhưng, Bạch Tuyết Kiều căn bản không hề có chí hướng ở đây.
Nàng say mê ngành giải trí, chỉ cần ở Hải Thành có buổi hòa nhạc của minh tinh nào, nàng chắc chắn sẽ có mặt.
Nếu như không phải cha nàng bảo hôm nay Giang gia có người đến đàm luận nghiệp vụ, có lẽ nàng đã sớm đi tìm bạn bè trong ngành giải trí chơi đùa rồi.
"Ngươi muốn hẹn ta ra quán cà phê trò chuyện? Ngươi nghĩ hay lắm!"
Bạch Tuyết Kiều lườm Giang Ninh một cái, cúi đầu xem tin tức bát quái về minh tinh trên máy tính.
Giang Ninh đau cả đầu.
Bạch Tuyết Kiều này đến là để nghiêm túc nói chuyện sao?
"Bạch tổng, ý tôi vừa rồi là, hôm nay chúng ta chủ yếu bàn chuyện công việc, nếu cô thấy hứng thú với chuyện riêng của tôi, hôm nào có thể hẹn riêng một chỗ..." Giang Ninh nói.
"Đây chẳng phải là muốn hẹn ta sao?" Bạch Tuyết Kiều ngạo kiều nhìn Giang Ninh: "Giải thích nhiều như vậy làm gì?"
Giang Ninh: "..."
Nữ nhân này quá tự tin rồi!
Hồi Giang Ninh còn đi học cũng đã nghe qua về Bạch Tuyết Kiều.
Nàng vô cùng tự luyến, lại rất cao ngạo, hầu như trong trường không có nam sinh nào lọt vào mắt nàng.
Nàng cũng tốt nghiệp được hai năm rồi, tính cách này lại không hề thay đổi.
Bất quá, phải nói thật, Bạch Tuyết Kiều cao ngạo, hoàn toàn có vốn liếng để mà cao ngạo.
Nàng vóc dáng nóng bỏng, mặc đồ công sở OL, cũng không che nổi dáng người ngạo nghễ của nàng, đường cong phía dưới cổ áo lộ ra rõ ràng, làm người ta huyết mạch sôi trào.
Hơn nữa nàng tướng mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, đôi chân thon dài, đối với nam nhân có lực sát thương cực mạnh.
Khi còn đi học còn có người đồn, Bạch Tuyết Kiều có hình xăm ở bụng dưới và sau lưng, hơn nữa còn là loại rất mê người.
Về sau bạn trai của nàng, có thể mở mang tầm mắt.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh lắc đầu, tự giễu cười một tiếng.
Nói là đến đàm luận nghiệp vụ, tư tưởng đều bị Bạch Tuyết Kiều làm cho đi chệch hướng.
"Khụ khụ!" Giang Ninh sửa sang lại mạch suy nghĩ, nói: "Bạch tổng, Thôi lão hẳn là đã sớm nói qua với nhà các người rồi? Lần này ta đến, là muốn cùng các người bàn bạc chuyện nhập thuốc Trung thảo dược."
"Cha ta đã nói với ta." Bạch Tuyết Kiều hờ hững ném qua một quyển vở: "Trên này là giá nhập hàng, muốn nhập hàng thì cứ theo đó mà làm."
Giang Ninh nhíu mày, đây đâu phải là giá nhập hàng, rõ ràng là giá bán dược liệu trên thị trường.
Nếu ta muốn mua dược liệu với giá này, còn cần gì tới tìm ngươi?
Hắn nhẫn nại nói: "Bạch tiểu thư, giá này hơi cao, tôi hy vọng có thể được chiết khấu một chút."
"Chiết khấu?" Bạch Tuyết Kiều đóng máy tính, nhìn thẳng Giang Ninh: "Tại sao phải cho ngươi chiết khấu?"
Giang Ninh nhíu mày: "Ta sẽ mua thuốc với số lượng lớn, lẽ nào một chút chiết khấu cũng không có?"
"Thương gia mua dược liệu số lượng lớn nhiều, ai quy định phải cho chiết khấu?" Bạch Tuyết Kiều ánh mắt sắc bén nhìn Giang Ninh: "Còn nữa, ngươi cau mày là có ý gì? Ta làm cho ngươi không vui đúng không?"
"Không có không vui!"
"Vậy ngươi tại sao lại nhíu mày?"
"Ta quen rồi!"
"Bỏ thói quen này đi, ta không thích."
Giang Ninh: "..."
Nếu không phải vì có được con đường cung cấp nguyên vật liệu này, hắn thật muốn lật bàn rời đi.
Giang Ninh hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng.
Xem ra Bạch gia phái Bạch Tuyết Kiều ra đàm luận, là căn bản không coi Giang gia ra gì!
Bất quá, Giang Ninh lần này đến cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn nhớ kiếp trước, Bạch Thị Tập Đoàn đã xảy ra một sự cố nghiêm trọng.
Bởi vì Hải Thành mưa liên tục một thời gian, có một số nhà cung cấp dược liệu bảo quản không đúng chỗ, dược liệu bị mốc trong kho hàng.
Rất nhiều thương gia có lương tâm, đã đem dược liệu bị mốc trực tiếp vứt bỏ.
Nhưng có một nhà hám lợi, đã vụng trộm cho người phụ trách kho hàng của Bạch gia lót tay, nhân viên kiểm định chất lượng đã làm ngơ cho qua chuyện này.
Nhưng đám dược liệu đó đã xảy ra chuyện.
Dược dịch sản xuất ra lưu thông trên thị trường, không những không giúp bệnh nhân chữa bệnh, ngược lại còn làm bệnh tình thêm nghiêm trọng.
Rất nhiều bệnh nhân bị phát sinh hàng loạt biến chứng, người có thể trạng yếu, trực tiếp phải vào ICU.
Bạch Thị Dược Nghiệp vì sự cố này, cổ phiếu giảm mạnh, tổn thất hơn trăm triệu.
Thương hiệu của Bạch Thị cũng gần như bị hủy, nguyên khí đại thương.
Sở dĩ Giang Ninh nhớ rõ chuyện này như vậy, là bởi vì, nhà cung cấp dược liệu kia, là một người thân thích của Lâm Phong.
Ở kiếp trước, Bạch gia đã kiện người thân thích kia của Lâm Phong, đòi bồi thường 120 triệu.
Người thân thích kia căn bản không có đủ tiền, tìm đến Lâm Phong, thông qua quan hệ của Bạch Tuyết Kiều, để hòa giải với Bạch gia.
Cuối cùng hiệp thương bồi thường 60 triệu.
Nhưng người thân thích kia chạy vạy khắp nơi cũng chỉ có 40 triệu, cuối cùng vẫn là Lâm Phong để Sở Tiêu Nhiên rút 20 triệu từ Giang gia ra, cho người thân thích kia mượn.
Đương nhiên, cuối cùng khoản tiền kia Lâm Phong cũng không trả lại.
Mỗi lần Giang Ninh nhắc đến chuyện trả tiền, Sở Tiêu Nhiên đều nổi trận lôi đình, cuối cùng không giải quyết được gì.
"Bạch tổng, thật không có chỗ thương lượng sao?" Giang Ninh thu lại suy nghĩ hỏi.
Bạch Tuyết Kiều đang soi gương thoa son, một lúc sau mới trả lời: "Tùy tâm trạng của ta!"
Giang Ninh dở khóc dở cười.
Bạch gia để Bạch Tuyết Kiều đến công ty làm việc, sao giống như đang đùa vậy?
"Vậy làm sao ngươi mới có tâm trạng tốt?"
Bạch Tuyết Kiều cũng không nghĩ đến vấn đề này, nàng đặt son xuống nhìn Giang Ninh: "Ta đẹp không?"
"Đẹp!" Giang Ninh nói thẳng.
Bạch Tuyết Kiều hoàn toàn xứng đáng là cực phẩm.
"Được, lời này của ngươi ta nghe vui, cho ngươi giảm 10%."
Bạch Tuyết Kiều nói xong, lại soi gương.
"Bạch tổng, ta cần chiết khấu thấp hơn." Giang Ninh nói.
"Ngươi muốn giảm bao nhiêu?"
"Giảm 40%!"
Thôi lão đã sớm dặn dò, giá mà Bạch gia đưa ra giảm 40% là giá nhập hàng của các thương gia lớn.
"Giang Ninh, ngươi được voi đòi tiên à?" Bạch Tuyết Kiều nói: "Ngươi vừa muốn hẹn ta, lại vừa muốn lấy giá giảm 40% từ ta? Quá tham lam không biết chừng mực!"
Giang Ninh cau mày nói: "Ta không nói muốn hẹn ngươi."
"Ngươi khẳng định là nghĩ như vậy." Bạch Tuyết Kiều nói: "Ngươi vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm ta, ánh mắt của ngươi đã sớm bán đứng ngươi rồi."
Giang Ninh: "..."
Cứ thế này thì không đàm phán được nữa, vị tiểu tiên nữ này quá tùy hứng.
Giang Ninh sắc mặt trở nên nghiêm túc, quát lớn: "Bạch Tuyết Kiều, hợp tác là xây dựng trên cơ sở công bằng, ngươi phải biết, ta không phải đến cầu xin ngươi."
Bạch Tuyết Kiều bị giọng điệu của Giang Ninh làm cho giật mình, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Giang Ninh: "Ngươi dám quát ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận