Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 227: Giang Ninh, là nàng chùm sáng kia

Chương 227: Giang Ninh, là ánh sáng của đời nàng
Lãnh Ngọc một mình đối mặt với mấy chục tên tay chân, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nàng nhắm chuẩn một hướng, nghiến chặt răng xông lên.
Vòng vây siết chặt, đám người vung đao chém về phía Lãnh Ngọc.
Lãnh Ngọc không màng tất cả, phía sau lưng chịu vài nhát dao cũng không thấy đau, nàng nhắm thẳng một hướng, tách đám tay chân ra, khom người lao lên, chui vào gầm một chiếc SUV gần đó.
Sau đó, nàng lăn người chui ra từ phía bên kia xe, chạy về phía khu vực có nhiều xe cộ.
Đối phương quá đông người, nếu ở khu vực trống trải, nàng sẽ lại bị bao vây.
Nàng trốn vào giữa đám xe, tránh được việc bị tấn công từ hai phía.
Đám tay chân rất nhanh chóng, men theo những lối đi nhỏ giữa các xe, từ bốn phương tám hướng tràn tới.
"Chém chết nàng, hội trưởng sẽ có thưởng!"
Có người hô lớn.
Đám tay chân vung đao, ép sát Lãnh Ngọc.
Lãnh Ngọc cao một mét bảy, đôi chân dài rất lợi hại, thường khi đối phương còn chưa kịp chém tới người nàng, nàng đã nhanh chân đạp văng đối phương, chặn đứng những kẻ phía sau tiến lên.
Sau đó, nàng bật người nhảy lên, đạp lên lốp xe dự phòng của một chiếc xe việt dã, trèo lên nóc xe.
Tiếp theo, như một con thú hoang nhanh nhẹn, nàng nhảy sang nóc chiếc xe kế tiếp, liên tục đạp trên nóc xe chạy về phía xe của mình.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Mặc dù động tác của nàng nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi đáp xuống một chiếc xe, nóc xe đều bị lõm xuống một hố to, khiến hàng loạt xe ô tô phát báo động, tầng hầm để xe vang vọng âm thanh.
Đám người vung đao đuổi theo phía dưới, có kẻ tức giận, trực tiếp ném con dao rựa về phía Lãnh Ngọc.
Lãnh Ngọc vừa né tránh những con dao bay tới, vừa nhanh chóng chạy tới trước xe của mình, chuẩn bị nhảy xuống lên xe.
Nhưng lúc này, lại nghe "vút" một tiếng.
Một mũi tên lạnh lẽo bay tới.
Hóa ra là có kẻ mang theo một cây nỏ.
Mặc dù bây giờ không ai có quyền sử dụng súng, nhưng lại có kẻ ngầm giấu nỏ.
Lãnh Ngọc lúc chạy trốn không chú ý tới người kia, bởi vì có quá nhiều người, dưới xe chật kín, ánh đèn tầng hầm lại khá mờ, nàng đích thực không thể chú ý hết được.
Bất quá, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, nàng xoay người trên nóc xe, cố gắng né tránh mũi tên.
Phập!
Mũi tên không đâm trúng chỗ hiểm của nàng, nhưng lại đâm vào phần eo bên trái, đầu mũi tên xuyên ra từ phía sau.
Trong nháy mắt, phần eo Lãnh Ngọc máu tươi chảy ra, thân thể mất thăng bằng ngã xuống xe.
Vì mũi tên không đâm trúng nội tạng, chỉ xuyên qua da thịt một bên eo, nàng xoay người đứng dậy, mở cửa xe.
Lúc này, một chân bỗng nhiên đạp tới, đóng sầm cửa xe lại.
Sau đó, kẻ đó vung dao rựa chém xuống đầu Lãnh Ngọc.
Lãnh Ngọc không biết chủy thủ đã rơi ở đâu, nàng cắn răng rút mũi tên ở hông, né được một đao, rồi đâm mạnh vào bụng đối phương.
"A!"
Đối phương đau đớn ngã xuống đất.
Điều bực mình là, thân thể ngã xuống của hắn lại kẹt giữa các xe, cửa xe phòng điều khiển không thể mở ra.
Lúc này đám tay chân lại xông tới, căn bản không cho Lãnh Ngọc cơ hội mở cửa xe.
Lãnh Ngọc nhặt con dao rựa trên đất, vung đao chống đỡ.
Lúc này, một nhát dao từ phía sau chém tới, sượt qua ót Lãnh Ngọc, chém đứt trâm cài tóc, chém vào lưng Lãnh Ngọc.
Mái tóc dài mượt mà như thác nước xõa xuống, che khuất vết máu đang rỉ ra trên lưng.
Lãnh Ngọc giờ phút này triệt để bộc phát sát tâm.
Bởi vì, trong đầu nàng chỉ có bóng dáng cô độc, yếu ớt của đệ đệ.
Nếu hôm nay nàng chết, đệ đệ phải làm sao?
Lãnh Ngọc nghiến chặt răng, khóe mắt phiếm hồng, vung dao rựa điên cuồng chém về phía đám người trước mặt, như thể không còn thiết sống.
Đối phương trong lúc nhất thời không chống đỡ nổi, liên tiếp lùi về sau.
Nhưng những kẻ đứng sau lại đuổi theo.
Lãnh Ngọc quay lại đối phó những kẻ phía sau, những người trước mặt lại xông tới.
Lúc này, rất nhiều tay chân cũng bò lên nóc xe, chuẩn bị tấn công từ phía trên.
Trong khoảnh khắc, Lãnh Ngọc thở hổn hển, gần như lâm vào tuyệt cảnh.
"Tiểu Đồng, tỷ tỷ sẽ không còn được gặp lại ngươi!"
Lãnh Ngọc vừa vung dao, nước mắt trào ra.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ mình chết rồi, đệ đệ cô độc, hiu quạnh không ai chăm sóc.
Hơn nữa, Vân Long Thương Hội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ đệ.
Nàng nghiến chặt răng, máu me khắp người, nhưng vẫn kiên trì quần đấu với mọi người.
Nhưng mọi người cũng không vội, trên người nàng giờ có vết thương, không lâu sau, thể lực sẽ nhanh chóng giảm xuống, đến lúc đó, nàng sẽ như dê đợi làm thịt.
"Lãnh Ngọc, thúc thủ chịu trói đi!"
Trong tầng hầm để xe vang lên giọng của Thân gia, "Đệ đệ ngươi đang ở trong tay chúng ta!"
Thân gia một mình đi xuống hầm để xe, hắn cầm loa phóng thanh hô to với Lãnh Ngọc: "Ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi đã làm phản, ta cũng không dễ chịu gì, ta tất nhiên phải bắt ngươi về chịu tội!"
"Ngươi đừng động tới đệ đệ ta!"
Lãnh Ngọc hai mắt đỏ ngầu, giận không kìm được.
Nhưng hắn thấy Thân gia chỉ có một mình, bên cạnh không có bóng dáng đệ đệ, nói: "Ngươi gạt ta, đệ đệ ta căn bản không ở trong tay ngươi."
"Mười phút trước, người của ta đã đến trường học bắt đệ đệ ngươi, ngươi cảm thấy một mình nó có thể trốn được sao?" Thân gia tiến lên trước.
"Khốn nạn!"
Lãnh Ngọc tức đến toàn thân phát run, giờ khắc này, nàng triệt để suy sụp.
"Đừng vùng vẫy nữa, nếu ngươi thúc thủ chịu trói, ta còn có thể cho đệ đệ ngươi một con đường sống!" Thân gia tay còn lại vác lên dây thừng, ném cho một tên thuộc hạ: "Trói ả lại."
Điểm yếu của Lãnh Ngọc đã bị khống chế, dưới mắt không còn lòng dạ nào phản kháng.
Nàng nước mắt tuôn rơi, suy sụp khóc ròng nói: "Tiểu Đồng, là tỷ tỷ có lỗi với ngươi! Tỷ tỷ vô năng!"
Nói rồi, nàng nắm lấy dao rựa, định tự vẫn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nghe thấy cửa cuốn của nhà để xe bên cạnh bị phá tan.
Một chiếc xe tải hạng nặng xông vào tầng hầm để xe như một chiếc xe tăng, gặp người liền đụng, thẳng tắp lao tới chỗ Lãnh Ngọc.
Trên buồng xe đứng hai người, một cao một thấp, uy phong lẫm liệt.
Chính là Lôi Long và Tiểu Đao.
Cửa xe mở ra, Giang Ninh từ bên trong vươn tay, "Lãnh Ngọc, lên xe!"
Giờ khắc này, Lãnh Ngọc thấy được cây cỏ cứu mạng, nhưng một giây sau, ánh sáng hy vọng trong mắt nàng lại tan biến.
"Ta không thể đi!" Lãnh Ngọc nói: "Đệ đệ ta bị bọn họ bắt."
"Tỷ tỷ!"
Lúc này trong xe truyền đến giọng nói của đệ đệ Tiểu Đồng.
Giang Ninh ở phía sau, Tiểu Đồng đang khóc gọi Lãnh Ngọc.
Trong nháy mắt, Lãnh Ngọc cảm thấy bầu trời đầy khói mù được một tia sáng chiếu rọi, nàng phấn chấn, hét lớn: "Tiểu Đồng."
"Đừng để ả chạy!"
Thân gia hét lớn một tiếng.
Trong ga-ra đột nhiên lái tới mấy chiếc xe con, đâm về phía xe của Giang Ninh.
Bành!
Hai chiếc xe, một từ phía trước, một từ bên cạnh, gần như đồng thời đâm tới, húc chiếc xe tải tắt máy.
Trong lúc nhất thời, đám tay chân của Vân Long Thương Hội tinh thần đại chấn, gào thét vây quanh xe tải, vung đao chém loạn xạ.
"Bảo vệ đứa bé!"
Giang Ninh hét lớn một tiếng, cầm lấy vũ khí đã chuẩn bị sẵn, xông xuống xe, hỗn chiến với mọi người.
Tiểu Đao và Lôi Long trên buồng xe cũng nhảy xuống, tham gia chiến đấu.
Lãnh Ngọc lúc này trên người có vết thương, nhưng sức chiến đấu vẫn không tầm thường, biết đệ đệ không bị bắt, nàng lại dấy lên đấu chí, như một con sói đói bị chọc giận, bắt đầu quần đấu với mọi người.
Có sự tham gia của Giang Ninh, cục diện chiến đấu trở nên giằng co.
Giang Ninh và những người khác tựa lưng vào xe tải, chính diện nghênh địch, đối phương trong lúc nhất thời không làm gì được.
"Lãnh Ngọc, cô bị thương, mau trở lại xe đi." Giang Ninh kéo mạnh Lãnh Ngọc đang tấn công.
"Không được, ta muốn giết đám súc sinh này!"
Trong lòng Lãnh Ngọc, lửa giận đã bùng lên như biển lửa, không thể áp chế nổi.
"Tỉnh táo!" Giang Ninh dùng sức kéo Lãnh Ngọc, ôm lấy eo nàng, đẩy về phía cửa xe: "Eo của cô bị thương, tiếp tục như vậy sẽ mất máu quá nhiều."
Lúc này, một người xông tới từ phía trước, bị Lôi Long đá văng.
"Nhưng mà..." Lãnh Ngọc vẫn không chịu về xe.
"Nghe lời!" Giang Ninh kiên định nhìn Lãnh Ngọc.
Hai người ở rất gần, Lãnh Ngọc cảm nhận được một cảm giác an toàn và tin tưởng chưa từng có, bất giác khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Lãnh Ngọc lại phát hiện kẻ cầm nỏ.
Hắn nhắm nỏ vào Giang Ninh, chuẩn bị bắn.
"Coi chừng!"
Trong tình thế cấp bách, Lãnh Ngọc xoay người, chắn trước mặt Giang Ninh.
Vút!
Một giây sau, mũi tên bay vụt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận