Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang
Chương 338: Cừu nhân gặp mặt
**Chương 338: Gặp mặt kẻ thù**
"Lăng Nguyệt, ngày kia là tiệc cưới của em trai ta, ngươi nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp đến tham gia đó!" Tô Khinh Tuyết nói.
Thẩm Lăng Nguyệt là chủ tịch đại diện của Thẩm Thị Tập Đoàn, thân phận cao quý, có thể góp mặt tại hôn lễ của em trai nàng, sẽ làm tăng thêm hào quang cho hôn lễ.
"Ừ, biết rồi." Thẩm Lăng Nguyệt thì cảm xúc có vẻ hơi sa sút.
Nàng đang suy nghĩ về chuyện công ty xây dựng và bến tàu.
Công ty xây dựng cho đến bây giờ, dường như bản thân nàng cũng không có ra chút công sức nào, đều là Giang Ninh kéo nghiệp vụ.
Mà lần này Thẩm Lăng Nguyệt vốn cho rằng sẽ vì công ty mà có thêm một nhân tài.
Kết quả lại hỏng việc.
"Haizz!" Thẩm Lăng Nguyệt lắc đầu thở dài: "Khinh Tuyết, nếu như ngươi có bạn bè nào là kiến trúc sư về thủy lợi, hy vọng ngươi giới thiệu cho ta, công ty của chúng ta hiện tại đang rất cần người."
"Lăng Nguyệt, có một câu ta không biết có nên nói hay không." Tô Khinh Tuyết nói: "Với bối cảnh và năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể tự mình chèo chống công ty xây dựng, cần gì phải hợp tác với Giang Ninh? Có phải ngươi bị hắn vẽ ra những viễn cảnh to lớn kia lừa gạt rồi không?"
Tô Khinh Tuyết cảm thấy Giang Ninh nói những lời đó thật viển vông.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thẩm Lăng Nguyệt lại vô cùng tin tưởng hắn.
Nàng không đành lòng nhìn bạn học cũ lầm đường lạc lối.
Thẩm Lăng Nguyệt lại khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không hiểu Giang Ninh, hắn sẽ không dễ dàng nói suông!"
Nói xong, lại cảm thấy không cần thiết phải giải thích với Tô Khinh Tuyết, bởi vì giải thích nàng cũng sẽ không tin.
"Khinh Tuyết, không nhắc đến Tiểu Ninh nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!" Thẩm Lăng Nguyệt nói: "Ta nghe nói bạn gái của em trai ngươi vừa mới tốt nghiệp đại học phải không?"
"Đúng vậy! Phó Hân Nhiên rất ưu tú, cả nhà chúng ta đều rất thích con bé."
"Chúc mừng ngươi, có một em dâu tốt."
"Haiz, người thì tốt, nhưng mà trước đó em trai ta vì con bé mà bị đánh gãy chân!"
"A? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nói ra thì dài dòng lắm..."
Sáng ngày thứ ba.
Nhà họ Tô ở phía Nam thành phố.
Nhà họ Tô đã từng bán một mảnh đất ở ngoại ô phía Nam thành phố, tiếp đó xây dựng một biệt thự sang trọng.
Giờ phút này, biệt thự Tô gia giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng hớn hở.
Tô Khinh Dương mặc lễ phục chú rể, khắp nơi chào hỏi khách khứa.
Tô Hải Toàn ở phía Nam thành phố cũng coi như là người có tiếng tăm, cho nên đã mời không ít quan chức và người có quyền thế đến tham gia tiệc cưới của con trai.
Mười giờ sáng, khách khứa đến rất đông, nhưng Giang Ninh vẫn chưa tới.
Tô Hải Toàn đã đón khách hai canh giờ, cũng chỉ vì chờ đón Giang Ninh, nhưng Giang Ninh vẫn chưa xuất hiện, rất nhiều khách quý có thân phận hiển hách ở trên lầu còn cần ông ta tiếp đón.
Ông ta chỉ có thể cắn răng, quay người lên lầu.
Tiện thể, chào hỏi con gái Tô Khinh Tuyết tới đón khách.
Tô Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài hoa nhí, lấy tông màu đỏ làm chủ đạo, vừa vui tươi lại vừa diễm lệ.
Nàng ra đón khách, càng làm cho người ta phải lóa mắt.
Không lâu sau, xe thể thao của Thẩm Lăng Nguyệt lái tới, dừng ở khoảng đất trống ngoài cửa.
Thẩm Lăng Nguyệt và Giang Ninh cùng nhau xuống xe, đi về phía cửa.
"Lăng Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng tới!" Tô Khinh Tuyết tiến lên ôm Thẩm Lăng Nguyệt một cái, sau đó, lễ phép chào hỏi Giang Ninh: "Giang tiên sinh, ngài cũng tới ạ, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Nàng đoán rằng, Giang Ninh là đại biểu Giang Thị gia tộc tới.
"Cảm ơn!" Giang Ninh khẽ gật đầu.
"Mau mời vào!"
Tô Khinh Tuyết gọi người dẫn Giang Ninh và Thẩm Lăng Nguyệt vào cửa, sau đó Tô Khinh Dương đi lên phía trước tiếp tục nghênh đón, an bài vị trí cho hai người.
Với thân phận như Thẩm Lăng Nguyệt, hẳn là phải đưa tới khu vực khách quý ở lầu ba của biệt thự, nơi đó là cha nàng đang tiếp đãi.
Mà thân phận của Giang Ninh thì càng không cần phải nói.
Tô Khinh Dương nhận ra Thẩm Lăng Nguyệt, dù sao cũng là bạn học và bạn thân của chị gái hắn, hắn không biết Giang Ninh, nhưng đã từng nhìn thấy ảnh của Giang Ninh trên điện thoại di động của cha mình.
Cha hắn hôm qua đã cố ý nói với hắn về chuyện này, Giang Ninh được mời đến làm người chứng hôn, đồng thời, còn nói về bối cảnh lai lịch của Giang Ninh.
Tô Khinh Dương và Phó Hân Nhiên đều tốt nghiệp Đại học Hải Thành, khi còn đi học, đã nghe về một vài sự tích của Giang Ninh, rất là sùng bái hắn.
Cho nên, khi nhìn thấy Thẩm Lăng Nguyệt và Giang Ninh cùng nhau đến, Tô Khinh Dương rất phấn khởi, đi theo làm tùy tùng chào hỏi, sợ có chỗ nào sơ suất với Giang Ninh và Thẩm Lăng Nguyệt.
"Hai vị đều là khách quý, cha ta đã đợi lâu rồi, ông ấy đang tiếp khách ở lầu ba, hai vị có muốn cùng ta lên lầu không?" Tô Khinh Dương hỏi.
"Không cần, ta và cha ngươi rất quen, không cần chào hỏi, ngươi cứ làm việc của mình đi." Giang Ninh nói: "Ta và Lăng Nguyệt tỷ tùy tiện đi dạo một chút!"
Hôm nay thời tiết rất đẹp, sân nhỏ ở lầu dưới râm mát, gió nhẹ ấm áp, rất là dễ chịu.
Giang Ninh cũng không muốn lên lầu, ồn ào mà toàn là những người đó, hắn cũng lười gặp.
"Cũng được!" Tô Khinh Dương nói "Vậy hai vị cứ từ từ tản bộ, có việc gì thì cứ gọi ta!"
"Ha ha ha, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, đừng có làm như nhân viên phục vụ vậy!" Giang Ninh vỗ vai Tô Khinh Dương.
"Vâng!" Cảm nhận được sự quan tâm của Giang Ninh, Tô Khinh Dương cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn Giang tiên sinh, ta đi trước đây ạ."
Đúng lúc này, Giang Ninh nhìn thấy có người của Giang Thị gia tộc vào sân.
"Tiểu cô!"
Giang Ninh liếc nhìn tiểu cô Giang Linh, mấy bước đi tới.
"Tiểu Ninh, con cũng tới sao?" Giang Linh nhìn thấy Giang Ninh rất vui vẻ.
"Vâng ạ!" Giang Ninh nói: "Tiểu cô, thật không ngờ cô lại đến tham gia hôn lễ."
Giang Linh nói: "Nhà của cô phụ con có quan hệ thân thích với Tô gia, hơn nữa, em gái con và tân nương lại là bạn học cấp ba, hôn sự này nhà chúng ta nhất định phải đến."
"Thì ra là vậy, vậy nhà các người và Tô gia, coi như thân càng thêm thân." Giang Ninh cười nói, sau đó nhìn quanh: "Em gái con đâu, nó không đến sao?"
"Nó à, hôm nay đi làm phù dâu, một lát nữa tân nương đến, nó cũng sẽ tới." Giang Linh cười nói.
"A a!" Giang Ninh khẽ gật đầu.
"Trước đây Tô gia và Giang Thị gia tộc chúng ta có hợp tác, nhất là bên nhà bác cả của con, hợp tác đã nhiều năm." Giang Linh chỉ chỉ về phía sau cách đó không xa: "Cho nên, bác cả của con bọn họ cũng tới."
Ý nói bóng gió là, có muốn chào hỏi hay không?
Giang Ninh nhìn về phía sau, Giang Ngọc Sơn và Giang Mai cùng mấy người Giang gia khác đang đi về phía này.
Bọn họ nhìn sắc mặt có chút tiều tụy, xem ra gần đây làm ăn rất kém cỏi.
Giang Ninh đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, hiện tại cũng giống như người bình thường, tự nhiên cũng không muốn để ý tới bọn hắn.
"Tiểu cô, con và Lăng Nguyệt tỷ còn có chút chuyện, con không ở lại với cô nữa." Giang Ninh tỏ rõ thái độ.
"Ha ha, được, vậy con mau đi đi!"
Giang Linh tự nhiên hiểu ý của Giang Ninh, sau đó, quay đầu mỉm cười lễ phép với Thẩm Lăng Nguyệt một cái, rồi đi tìm Giang Ngọc Sơn và những người khác.
Mà lúc này, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ phía cửa.
"Sao vậy? Không chào đón ta sao?"
Giọng nói kia mang khí chất lưu manh, vô lại, có chút khiêu khích và khinh miệt.
Mọi người không khỏi đều nhìn về phía cửa.
Đối phương là một đám người trẻ tuổi, người dẫn đầu có tuổi tác tương tự Tô Khinh Dương, mặc vest trắng, đeo kính đen, ăn mặc rất bảnh bao.
Hắn tháo kính râm xuống, kẹp vào túi áo vest, nhìn Tô Khinh Dương cười nham hiểm: "Tên nhóc, mày sẽ không còn nhớ thù của ta chứ? Ha ha ha!"
Người tới chính là Lã Văn Cử của Lã Thị gia tộc.
"Lăng Nguyệt, ngày kia là tiệc cưới của em trai ta, ngươi nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp đến tham gia đó!" Tô Khinh Tuyết nói.
Thẩm Lăng Nguyệt là chủ tịch đại diện của Thẩm Thị Tập Đoàn, thân phận cao quý, có thể góp mặt tại hôn lễ của em trai nàng, sẽ làm tăng thêm hào quang cho hôn lễ.
"Ừ, biết rồi." Thẩm Lăng Nguyệt thì cảm xúc có vẻ hơi sa sút.
Nàng đang suy nghĩ về chuyện công ty xây dựng và bến tàu.
Công ty xây dựng cho đến bây giờ, dường như bản thân nàng cũng không có ra chút công sức nào, đều là Giang Ninh kéo nghiệp vụ.
Mà lần này Thẩm Lăng Nguyệt vốn cho rằng sẽ vì công ty mà có thêm một nhân tài.
Kết quả lại hỏng việc.
"Haizz!" Thẩm Lăng Nguyệt lắc đầu thở dài: "Khinh Tuyết, nếu như ngươi có bạn bè nào là kiến trúc sư về thủy lợi, hy vọng ngươi giới thiệu cho ta, công ty của chúng ta hiện tại đang rất cần người."
"Lăng Nguyệt, có một câu ta không biết có nên nói hay không." Tô Khinh Tuyết nói: "Với bối cảnh và năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể tự mình chèo chống công ty xây dựng, cần gì phải hợp tác với Giang Ninh? Có phải ngươi bị hắn vẽ ra những viễn cảnh to lớn kia lừa gạt rồi không?"
Tô Khinh Tuyết cảm thấy Giang Ninh nói những lời đó thật viển vông.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thẩm Lăng Nguyệt lại vô cùng tin tưởng hắn.
Nàng không đành lòng nhìn bạn học cũ lầm đường lạc lối.
Thẩm Lăng Nguyệt lại khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không hiểu Giang Ninh, hắn sẽ không dễ dàng nói suông!"
Nói xong, lại cảm thấy không cần thiết phải giải thích với Tô Khinh Tuyết, bởi vì giải thích nàng cũng sẽ không tin.
"Khinh Tuyết, không nhắc đến Tiểu Ninh nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!" Thẩm Lăng Nguyệt nói: "Ta nghe nói bạn gái của em trai ngươi vừa mới tốt nghiệp đại học phải không?"
"Đúng vậy! Phó Hân Nhiên rất ưu tú, cả nhà chúng ta đều rất thích con bé."
"Chúc mừng ngươi, có một em dâu tốt."
"Haiz, người thì tốt, nhưng mà trước đó em trai ta vì con bé mà bị đánh gãy chân!"
"A? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nói ra thì dài dòng lắm..."
Sáng ngày thứ ba.
Nhà họ Tô ở phía Nam thành phố.
Nhà họ Tô đã từng bán một mảnh đất ở ngoại ô phía Nam thành phố, tiếp đó xây dựng một biệt thự sang trọng.
Giờ phút này, biệt thự Tô gia giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng hớn hở.
Tô Khinh Dương mặc lễ phục chú rể, khắp nơi chào hỏi khách khứa.
Tô Hải Toàn ở phía Nam thành phố cũng coi như là người có tiếng tăm, cho nên đã mời không ít quan chức và người có quyền thế đến tham gia tiệc cưới của con trai.
Mười giờ sáng, khách khứa đến rất đông, nhưng Giang Ninh vẫn chưa tới.
Tô Hải Toàn đã đón khách hai canh giờ, cũng chỉ vì chờ đón Giang Ninh, nhưng Giang Ninh vẫn chưa xuất hiện, rất nhiều khách quý có thân phận hiển hách ở trên lầu còn cần ông ta tiếp đón.
Ông ta chỉ có thể cắn răng, quay người lên lầu.
Tiện thể, chào hỏi con gái Tô Khinh Tuyết tới đón khách.
Tô Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài hoa nhí, lấy tông màu đỏ làm chủ đạo, vừa vui tươi lại vừa diễm lệ.
Nàng ra đón khách, càng làm cho người ta phải lóa mắt.
Không lâu sau, xe thể thao của Thẩm Lăng Nguyệt lái tới, dừng ở khoảng đất trống ngoài cửa.
Thẩm Lăng Nguyệt và Giang Ninh cùng nhau xuống xe, đi về phía cửa.
"Lăng Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng tới!" Tô Khinh Tuyết tiến lên ôm Thẩm Lăng Nguyệt một cái, sau đó, lễ phép chào hỏi Giang Ninh: "Giang tiên sinh, ngài cũng tới ạ, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Nàng đoán rằng, Giang Ninh là đại biểu Giang Thị gia tộc tới.
"Cảm ơn!" Giang Ninh khẽ gật đầu.
"Mau mời vào!"
Tô Khinh Tuyết gọi người dẫn Giang Ninh và Thẩm Lăng Nguyệt vào cửa, sau đó Tô Khinh Dương đi lên phía trước tiếp tục nghênh đón, an bài vị trí cho hai người.
Với thân phận như Thẩm Lăng Nguyệt, hẳn là phải đưa tới khu vực khách quý ở lầu ba của biệt thự, nơi đó là cha nàng đang tiếp đãi.
Mà thân phận của Giang Ninh thì càng không cần phải nói.
Tô Khinh Dương nhận ra Thẩm Lăng Nguyệt, dù sao cũng là bạn học và bạn thân của chị gái hắn, hắn không biết Giang Ninh, nhưng đã từng nhìn thấy ảnh của Giang Ninh trên điện thoại di động của cha mình.
Cha hắn hôm qua đã cố ý nói với hắn về chuyện này, Giang Ninh được mời đến làm người chứng hôn, đồng thời, còn nói về bối cảnh lai lịch của Giang Ninh.
Tô Khinh Dương và Phó Hân Nhiên đều tốt nghiệp Đại học Hải Thành, khi còn đi học, đã nghe về một vài sự tích của Giang Ninh, rất là sùng bái hắn.
Cho nên, khi nhìn thấy Thẩm Lăng Nguyệt và Giang Ninh cùng nhau đến, Tô Khinh Dương rất phấn khởi, đi theo làm tùy tùng chào hỏi, sợ có chỗ nào sơ suất với Giang Ninh và Thẩm Lăng Nguyệt.
"Hai vị đều là khách quý, cha ta đã đợi lâu rồi, ông ấy đang tiếp khách ở lầu ba, hai vị có muốn cùng ta lên lầu không?" Tô Khinh Dương hỏi.
"Không cần, ta và cha ngươi rất quen, không cần chào hỏi, ngươi cứ làm việc của mình đi." Giang Ninh nói: "Ta và Lăng Nguyệt tỷ tùy tiện đi dạo một chút!"
Hôm nay thời tiết rất đẹp, sân nhỏ ở lầu dưới râm mát, gió nhẹ ấm áp, rất là dễ chịu.
Giang Ninh cũng không muốn lên lầu, ồn ào mà toàn là những người đó, hắn cũng lười gặp.
"Cũng được!" Tô Khinh Dương nói "Vậy hai vị cứ từ từ tản bộ, có việc gì thì cứ gọi ta!"
"Ha ha ha, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, đừng có làm như nhân viên phục vụ vậy!" Giang Ninh vỗ vai Tô Khinh Dương.
"Vâng!" Cảm nhận được sự quan tâm của Giang Ninh, Tô Khinh Dương cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn Giang tiên sinh, ta đi trước đây ạ."
Đúng lúc này, Giang Ninh nhìn thấy có người của Giang Thị gia tộc vào sân.
"Tiểu cô!"
Giang Ninh liếc nhìn tiểu cô Giang Linh, mấy bước đi tới.
"Tiểu Ninh, con cũng tới sao?" Giang Linh nhìn thấy Giang Ninh rất vui vẻ.
"Vâng ạ!" Giang Ninh nói: "Tiểu cô, thật không ngờ cô lại đến tham gia hôn lễ."
Giang Linh nói: "Nhà của cô phụ con có quan hệ thân thích với Tô gia, hơn nữa, em gái con và tân nương lại là bạn học cấp ba, hôn sự này nhà chúng ta nhất định phải đến."
"Thì ra là vậy, vậy nhà các người và Tô gia, coi như thân càng thêm thân." Giang Ninh cười nói, sau đó nhìn quanh: "Em gái con đâu, nó không đến sao?"
"Nó à, hôm nay đi làm phù dâu, một lát nữa tân nương đến, nó cũng sẽ tới." Giang Linh cười nói.
"A a!" Giang Ninh khẽ gật đầu.
"Trước đây Tô gia và Giang Thị gia tộc chúng ta có hợp tác, nhất là bên nhà bác cả của con, hợp tác đã nhiều năm." Giang Linh chỉ chỉ về phía sau cách đó không xa: "Cho nên, bác cả của con bọn họ cũng tới."
Ý nói bóng gió là, có muốn chào hỏi hay không?
Giang Ninh nhìn về phía sau, Giang Ngọc Sơn và Giang Mai cùng mấy người Giang gia khác đang đi về phía này.
Bọn họ nhìn sắc mặt có chút tiều tụy, xem ra gần đây làm ăn rất kém cỏi.
Giang Ninh đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, hiện tại cũng giống như người bình thường, tự nhiên cũng không muốn để ý tới bọn hắn.
"Tiểu cô, con và Lăng Nguyệt tỷ còn có chút chuyện, con không ở lại với cô nữa." Giang Ninh tỏ rõ thái độ.
"Ha ha, được, vậy con mau đi đi!"
Giang Linh tự nhiên hiểu ý của Giang Ninh, sau đó, quay đầu mỉm cười lễ phép với Thẩm Lăng Nguyệt một cái, rồi đi tìm Giang Ngọc Sơn và những người khác.
Mà lúc này, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ phía cửa.
"Sao vậy? Không chào đón ta sao?"
Giọng nói kia mang khí chất lưu manh, vô lại, có chút khiêu khích và khinh miệt.
Mọi người không khỏi đều nhìn về phía cửa.
Đối phương là một đám người trẻ tuổi, người dẫn đầu có tuổi tác tương tự Tô Khinh Dương, mặc vest trắng, đeo kính đen, ăn mặc rất bảnh bao.
Hắn tháo kính râm xuống, kẹp vào túi áo vest, nhìn Tô Khinh Dương cười nham hiểm: "Tên nhóc, mày sẽ không còn nhớ thù của ta chứ? Ha ha ha!"
Người tới chính là Lã Văn Cử của Lã Thị gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận