Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 29: Nàng hận Sở Tiêu Nhiên

Chương 29: Nàng hận Sở Tiêu Nhiên
Nguyên lai, Hách Thiến thiếu một bút tiền lãi nặng 10 vạn, chủ nợ là Vương Khánh Sinh.
Bởi vì lãi mẹ đẻ lãi con, nàng 10 vạn tuy đã trả, nhưng tiền lãi quá nhiều, mà lại càng ngày càng lớn.
Cuối cùng nàng không còn khả năng hoàn lại, nghĩ đi nghĩ lại, dự định dâng hiến khuê mật của mình để giải quyết vấn đề khó khăn này.
Vương Khánh Sinh sau khi xem qua tư liệu của Sở Tiêu Nhiên, vui vẻ đồng ý.
Dù sao, đây đã từng là hoa khôi giảng đường đại học, khắp nơi tản ra mị lực thanh thuần và trí tuệ.
Vương Khánh Sinh tốt nghiệp mấy chục năm, trà trộn chợ búa, dong chi tục phấn đã không còn hứng thú.
Hiện tại nàng thích nhất chính là loại người như Sở Tiêu Nhiên.
Chỉ cần Hách Thiến giúp nàng bắt được Sở Tiêu Nhiên, tiền lãi phía sau xóa bỏ.
"Hách Thiến, ngươi cùng Sở Tiêu Nhiên tình cảm tốt như vậy, không sợ sau đó nàng trở mặt với ngươi sao?" Vương Khánh Sinh thử dò xét nói.
"Trở mặt thì trở mặt thôi!" Hách Thiến không thèm để ý chút nào nói: "Huống hồ thời buổi này ai còn nói chuyện tình cảm? Giữa người với người không đều là lợi ích thôi!"
Đúng vậy a! Tình yêu của Hách Thiến đều có thể dùng tiền đặt cọc ra để mua vui.
Trong lòng nàng, có cái gì có thể quan trọng hơn tiền?
Chủ yếu nhất là, nàng ngoài mặt là khuê mật của Sở Tiêu Nhiên, kỳ thật trong nội tâm, một mực hết sức ghen tị với Sở Tiêu Nhiên.
Nàng hâm mộ Sở Tiêu Nhiên có khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp cùng dáng người.
Hâm mộ Sở Tiêu Nhiên có Giang Ninh bạn trai ưu tú làm kẻ hốt vỏ.
Mà nàng, lại chỉ có thể làm lá xanh cho Sở Tiêu Nhiên, bị người khác xem nhẹ.
Nàng không muốn bị Sở Tiêu Nhiên lấn át, cho nên vung tay quá trán tiêu tiền, mua sắm hàng xa xỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Nếu không, cũng sẽ không thiếu khoản tiền lãi nặng kếch xù này.
Cho nên nàng cho rằng, nếu như không có Sở Tiêu Nhiên, nàng cũng sẽ không sống thành bộ dáng như ngày hôm nay.
Bởi vậy, sự ghen ghét của nàng đối với Sở Tiêu Nhiên, cũng chầm chậm thăng cấp đến hận!......
Bên này, Sở Tiêu Nhiên sau khi cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy ánh sáng tự tin vô cùng.
Tưởng tượng lấy việc trong nhà có biện pháp giải quyết, trong nội tâm nàng không còn bực bội, không khỏi liền nghĩ tới Lâm Phong.
Mấy ngày nay tâm tình mình không tốt, đối với Lâm Phong lạnh nhạt rất nhiều, nàng có chút áy náy, liền muốn cùng Lâm Phong chia sẻ một chút tin tức tốt này, điều hòa một chút bầu không khí giữa hai người.
"Alo, Lâm Phong ca, có tin tức tốt nói cho anh." Sở Tiêu Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Phong.
"Tin tức tốt gì?"
"Khó khăn của nhà chúng ta có biện pháp giải quyết." Sở Tiêu Nhiên cao hứng nói.
Nàng đem sự tình nói rõ đầu đuôi.
"Lâm Phong ca, việc này anh thấy thế nào?" Sở Tiêu Nhiên mang theo đắc ý hỏi Lâm Phong.
"Đương nhiên là đại hảo sự a!" Lâm Phong tán thưởng nói "Tiêu Nhiên, khi nào em đi đàm phán? Phải nắm chắc a, đừng để cơ hội trôi qua."
"Em còn không biết, chờ Hách Thiến thông báo." Sở Tiêu Nhiên nói.
"Nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này, Tiêu Nhiên, cố lên, em là tuyệt nhất!" Lâm Phong không ngừng cổ vũ Sở Tiêu Nhiên.
Được Lâm Phong khen ngợi, Sở Tiêu Nhiên càng thêm đắc ý, "Lâm Phong ca, anh cũng phải cố gắng a!"
"Đó là đương nhiên!" Lâm Phong lời thề son sắt nói "Nếu như anh có thể lấy được hợp đồng 300 triệu kia, hai chúng ta triệt để có thể xoay người trước mặt Giang Ninh, đến lúc đó anh muốn cho toàn thế giới biết, em từ bỏ hôn lễ cùng Giang Ninh, là lựa chọn chính xác nhất."
Sở Tiêu Nhiên cao hứng, khẽ gật đầu.......
Hải Thành liên tục mưa hơn một tuần, rốt cục tối nay tạnh.
Giang Ninh ngồi ở trước cửa sổ, nhìn xem bầu trời đầy sao, thần sắc lại có vẻ dị thường nghiêm túc và ngưng trọng.
Ngày mai, trận thảm án làm chấn động Hải Thành kia sẽ phát sinh.
42 học sinh trẻ tuổi, sẽ táng thân trong dòng sông lạnh băng.
Trong đó, liền có người phụ trách đấu thầu của tập đoàn Ánh Sáng, Ngụy Thanh Mai nhi tử.
Giang Ninh thông qua ký ức kiếp trước, nhớ lại toàn bộ quá trình thảm kịch chìm thuyền.
Lúc đó bởi vì liên tục mưa to một tuần, mặt nước dâng lên cực độ, dẫn đến một số đá ngầm ẩn vào dưới mặt nước.
Thuyền trưởng lái thuyền trước khi lên thuyền, vụng trộm uống rượu.
Thuyền đến giữa sông, hắn ta phát tác cơn say, thao tác sai lầm đụng phải đá ngầm.
Cuối cùng thuyền trưởng cùng hai nhân viên cứu sinh lại sống sót.
Nhưng những hành khách khác, không một ai sống sót.
Giang Ninh nhíu mày suy nghĩ, dần dần, một kế hoạch nảy sinh trong đầu hắn.
Kế hoạch này, không chỉ có thể cứu 42 học sinh kia, đồng thời, còn có thể khiến Ngụy Thanh Mai chú ý, thu hoạch được hảo cảm của nàng.
Đương nhiên, trước lúc này, hắn muốn cho Ngụy Thanh Mai một lời nhắc nhở ấm áp.
Giang Ninh từ trong lịch sử trò chuyện của Tề Đại Bằng, tìm tới số điện thoại của Ngụy Thanh Mai, gọi tới.
"Alo, ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Ngụy Thanh Mai rất tri thức, nghe rất dễ chịu.
"Ngụy Tổng ngài tốt, tôi là Giang Ninh." Giang Ninh Nói: "Rất xin lỗi đã quấy rầy ngài vào giờ này......"
"Nếu biết quấy rầy, vì cái gì còn gọi tới?" Ngụy Thanh Mai trực tiếp đáp trả.
Nàng nhớ kỹ Giang Ninh?
Không phải chính là đứa cháu mà Đại Bằng giới thiệu cho ta quan hệ hộ sao?
Nàng ghét nhất chính là đi cửa sau.
Nhất là khuya khoắt gọi điện thoại tới, rõ ràng chính là đến lôi kéo làm quen.
"Rất xin lỗi Giang tiên sinh, quá muộn, tôi muốn nghỉ ngơi!" Ngụy Thanh Mai lạnh lùng nói.
"Ngụy Tổng, tôi chỉ nói một câu có được không?" Giang Ninh Nói: "Nói xong tôi lập tức cúp điện thoại, tuyệt không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
"Anh nói đi!"
Ngụy Thanh Mai có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
"Ngụy Tổng, xin hãy dặn dò con trai của ngài, ngày mai tuyệt đối không được lên thuyền, bởi vì chiếc thuyền kia sẽ chìm!" Giang Ninh gọn gàng dứt khoát nói "Ngủ ngon!"
Nói xong, Giang Ninh trực tiếp cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận