Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 372: Hung hăng chờ mong

**Chương 372: Rất mong chờ**
Giang Ninh liếc Tiểu Đao một cái: “Ăn nói kiểu gì vậy, không nhìn trường hợp gì cả, đừng có dọa mỹ nữ sợ!”
Tiểu Đao cười hề hề nói: “Ấy u, lỗi của em, lỗi của em, em không thấy có khách tới!”
Vừa rồi Tiểu Đao, Lôi Long và những người khác, vào trong xem náo nhiệt, còn gọi người ở hậu hoa viên đào hố, không biết Lãnh Vô Song đến đây.
“Lãnh tiểu thư, đừng khẩn trương, không phải ta nói muốn mời cô xem kịch sao? Hôm nay trước hết mời cô xem màn dạo đầu, cô đi theo ta!”
Giang Ninh đứng dậy, dẫn Lãnh Vô Song từ cửa sau đi vào hậu hoa viên.
Hậu hoa viên giờ phút này đã đào một cái hố sâu lớn.
Cạnh hố sâu, có năm người bị trói chặt, trong đó bốn người bị Lôi Long và những người khác đè xuống, không ngừng rót rượu và nước uống vào miệng.
Bốn người kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bị đè xuống đất, chật vật không chịu nổi.
Ánh đèn chiếu xạ lên mặt bọn họ, lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
“Không uống được nữa, cầu xin ngài, đừng bắt chúng tôi uống nữa!” Một trong Tứ Đại Thiên Vương nói.
“Vừa rồi hỏi các ngươi uống rượu hay là uống nước ngọt, các ngươi không trả lời ta, ở đó làm ra vẻ cao ngạo, vậy ta hiện tại liền để cho các ngươi uống cho đủ!” Giang Ninh vung tay lên: “Cho ta tiếp tục rót!”
Tứ Đại Thiên Vương trong nháy mắt cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
“Ta cho các ngươi thêm chút đồ!”
Tiểu Đao giơ lên một thùng nước, đổ thẳng lên đầu bốn người.
Hoa!
Gió đêm lạnh buốt thổi tới, bốn người chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, môi phát tím, run rẩy không ngừng cầu xin tha thứ.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Vô Song, đã ngưng kết trên mặt.
Cầm nước sạch dội rửa bùn đất trên mặt bốn người, Lãnh Vô Song kinh ngạc phát hiện, bốn người này lại là Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Okita Yuta.
Mấy giờ trước các nàng vừa mới gặp mặt, Tứ Đại Thiên Vương kia uy phong biết bao.
Giờ phút này, lại bị người của Giang Ninh đặt tại cạnh hố, điên cuồng rót rượu và nước ngọt.
Chuyện này thực sự quá khó tin.
“Giang Ninh, anh…”
“Cô nói Tứ Đại Thiên Vương chính là bọn họ à?” Giang Ninh mỉm cười: “Vừa rồi ta sơ ý một chút, liền bắt được bốn người bọn họ!”
Lãnh Vô Song: “…”
Còn sơ ý một chút?
Anh bắt bọn hắn là bắt tùy ý đến mức nào vậy?
Giang Ninh nhíu mày, hai tay mở ra, bất đắc dĩ nói: “Con người ta rất nhiệt tình, rất hữu hảo, đáng lẽ bạn bè ngoại quốc tới, ta nên chiêu đãi thật tốt, nhưng mà, bọn hắn tự xông vào nhà dân, uy h·iếp đe dọa ta, hơn nữa trên người đều mang hung khí, ta thật sự không có cách nào, mới đem bọn hắn trói lại!”
“Khốn kiếp!” Người duy nhất trong Tứ Đại Thiên Vương biết nói tiếng Hoa còn đang mắng to.
“Cô xem, đến mức này rồi, còn đang mắng ta!” Giang Ninh nói: “Nếu như ta thả bọn hắn ra, không chừng sẽ làm ra chuyện gì với ta, cho nên ta chỉ có thể chôn bọn hắn, như thế mới yên tĩnh!”
Giang Ninh nói xong, vẫy tay với Lôi Long: “Long ca, ném bọn hắn xuống hố đi, chôn cho kỹ!”
“Được!”
Lôi Long lĩnh mệnh, một cước một cái, lần lượt đá bốn người kia vào trong hố.
“Giang Tổng, hắn thì sao?” Lôi Long chỉ vào Okita Hiroto, nói với Giang Ninh.
Giang Ninh nói: “Bọn hắn đều là người trên đảo, cùng nhau tới thì cùng nhau chôn đi, đỡ phải đào hố nữa!”
“Được!”
Lôi Long tiến lên nhấc Okita Hiroto lên, kéo về phía hố sâu.
Liễu Thiên Nhận hỏi: “Lão đại, chúng ta chôn sống hắn có cần thông báo cho anh trai hắn một tiếng không? Dù sao, người ta là anh em ruột!”
“Thông báo hay không thông báo, đều là chuyện như vậy, dù sao người cũng chết rồi!” Giang Ninh nói: “Cứ chôn rồi tính!”
“Đừng, đừng mà, cầu xin các anh, tôi không dám nữa! Cứu mạng a!” Okita Hiroto sợ đến mức đại tiểu tiện không khống chế được, la to.
Nhìn một màn này, Lãnh Vô Song trong lòng vô cùng sợ hãi thán phục.
Chuyện kinh tâm động phách như vậy, Giang Ninh vậy mà nói ra nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Mà thủ hạ của hắn, cũng giống như là xe nhẹ đường quen, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Ở trước mặt Giang Ninh, đám người nhà Okita, ngược lại càng giống nhóm người yếu thế.
“Giang Ninh, g·iết người là phạm pháp!” Lãnh Vô Song nói: “Mau dừng tay!”
“Đúng đúng đúng, phạm pháp g·iết người.” Okita Hiroto nói: “Mau thả chúng tôi ra, van xin ngài!”
“Lãnh tiểu thư, bọn hắn là muốn g·iết ta!” Giang Ninh nói: “Ta không g·iết bọn hắn, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ g·iết ta, cho nên, ta cũng là vì bản thân mình có thể sống sót a!”
Sau đó, gọi Lãnh Ngọc mang Lãnh Vô Song đi: “Lãnh Ngọc, trước tiên đem Lãnh tiểu thư đi đi, cảnh tượng quá tàn nhẫn, nhìn nhiều sẽ gặp ác mộng!”
“Giang Ninh, anh muốn thế nào, tôi đều đáp ứng anh, chỉ cần anh thả chúng tôi ra!” Okita Hiroto nói.
Lúc này, trên mặt Giang Ninh lộ ra vẻ mỉm cười: “Không tệ, ý chí sinh tồn của anh rất mạnh, ta rất thưởng thức điểm này ở anh!”
Sau đó, hắn đi đến cạnh hố, từ trên cao nhìn xuống Okita Hiroto bên trong: “Vốn dĩ ta chỉ là muốn để cho anh trai anh ký cái giấy cam đoan, cầm 50 triệu đến giải quyết êm đẹp.”
“Nhưng mà, hắn lại không để ý quy củ giang hồ, phái người đến ám sát ta!”
“Vậy thì, chuyện này không còn đơn giản như vậy nữa, không có mấy trăm triệu khẳng định là không xong được!”
“Mấy trăm triệu không có vấn đề, chúng tôi cho, anh bây giờ gọi điện thoại cho anh trai tôi đi, tôi bảo anh ấy đưa tiền cho anh!” Okita Hiroto nói.
Hắn bây giờ bị Giang Ninh dọa cho sợ rồi, bởi vì hắn nhìn ra được, Giang Ninh là người nói được làm được.
Hắn không còn dám đánh cược nữa, hắn sẽ không vì vài trăm triệu mà đánh cược mạng sống của mình.
Giang Ninh mỉm cười: “Tiền là thứ tốt, nhưng tiền không phải vạn năng! Mấy trăm triệu, ta không thiếu! Ta thiếu chính là thành ý!”
“Làm sao mới tính là có thành ý?” Okita Hiroto hỏi.
“Trước hết để đại ca anh mang 300 triệu ngày mai tới tìm ta bàn bạc, ta sẽ để cho hắn thể hiện thành ý tại chỗ!” Giang Ninh ném qua một chiếc điện thoại: “Gọi cho đại ca anh!”
Nói xong, Giang Ninh mỉm cười nói với Lãnh Vô Song: “Lãnh tiểu thư, không khí bên ngoài lạnh, đi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi!”
Phía sau truyền đến tiếng hét lớn của Lôi Long: “Mau mẹ nó quay số điện thoại đi!”
Lãnh Vô Song toàn bộ quá trình đều trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, một câu đều nói không ra.
Chính mình mặc dù là người tài giỏi trong giới kinh doanh, nhưng mà chơi trò giang hồ, vẫn còn quá non nớt.
Vào phòng khách, Lãnh Vô Song hỏi: “Giang Ninh, anh căn bản là không có ý định chôn bọn họ đúng không?”
“Bị cô nhìn ra rồi à?” Giang Ninh cười cười: “Bọn hắn đã bị dọa cho sợ mất mật rồi!”
Biết được Giang Ninh thật ra chỉ hù dọa đối phương, trong lòng Lãnh Vô Song bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Xem ra, mình phán đoán về Giang Ninh không sai, hắn mặc dù hành động quái đản, nhưng là người tốt.
Ít nhất, sẽ không giống loại người trắng trợn phạm tội như Okita Yuta.
“Anh chỉ là vì hù dọa đối phương, nhưng làm ra vẻ vẫn rất đầy đủ!” Lãnh Vô Song nói: “Ở hậu viện đào một cái hố to như vậy, cần không ít thời gian chứ?”
“Đã đào ra từ trước rồi!” Giang Ninh nhíu mày nói: “Hậu viện muốn trồng cây, đó là hố trồng cây, tiện tay lấy ra hù dọa bọn hắn một chút thôi!”
Lãnh Vô Song hiểu ý cười một tiếng, Giang Ninh này, cũng thú vị thật!
“Hiện tại chỉ đợi ngày mai Okita Yuta tới, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn!” Giang Ninh nói: “Cố gắng bàn bạc một lần, để hắn thành thành thật thật!”
Lãnh Vô Song nghe những lời này, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
Thì ra, Giang Ninh nói ngày mai để nàng xem kịch vui, là trò hay của Okita Yuta!
Vậy thì nàng rất mong chờ một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận