Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 340: Chân chính cưới náo người

Chương 340: Chân chính cưới náo người (kẻ gây rối trong đám cưới)
Tô Khinh Tuyết đi lên lầu ba.
Giờ phút này, lầu ba đều là quý khách, Tô Hải Toàn đang bận rộn chào hỏi.
Tô Khinh Tuyết đi đến trước mặt Tô Hải Toàn, giật giật y phục của hắn: “Lão ba, ta hỏi người chút chuyện!”
“Ấy u, mỹ nữ đến a!”
Lã Văn Cử ở bên cạnh đi tới trước mặt Tô Khinh Tuyết, liếc mắt đánh giá Tô Khinh Tuyết một phen, nói với Tô Hải Toàn “Con gái của người thật là xinh đẹp a, ta thích!”
Trong mắt Tô Hải Toàn lóe lên một tia chán ghét, nhưng vẫn là nhịn xuống tính tình nói ra: “Có thể lọt vào mắt Lã tiên sinh, là vinh hạnh của con gái ta, Suzie, tạ ơn Lã tiên sinh cất nhắc!”
Tô Khinh Tuyết mười phần chán ghét Lã Văn Cử, nàng không có tính cách tốt và thâm trầm như lão ba, đồng thời tính cách phóng khoáng do du học ở nước ngoài dưỡng thành, đem tất cả chán ghét đều thể hiện ở trên mặt, khinh thường quét Lã Văn Cử một cái nói: “Cha, ta không cần người khác cất nhắc, huống chi, có ít người cái gọi là cất nhắc, rất làm cho người ta buồn nôn.”
“Cô nói ai buồn nôn?” Sắc mặt Lã Văn Cử bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Mấy tên côn đồ tiểu đệ mà hắn mang tới, cũng nhao nhao từ trên ghế đứng lên, bầu không khí trong nháy mắt vô cùng căng thẳng.
Đông đảo thương nhân cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng nhìn một màn này.
Tô Hải Toàn nhất thời bị giật mình.
Hắn hôm nay chịu nhục, chính là sợ cho Lã Văn Cử cơ hội nổi bão.
Kết quả nữ nhi lại tới một câu, trực tiếp đẩy bầu không khí lên mức căng thẳng nhất.
“Lã tiên sinh, con gái ta không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nó!” Tô Hải Toàn giải thích nói.
“Nàng không hiểu chuyện? Ha ha, tuổi của nàng còn lớn hơn ta đi?” Lã Văn Cử chất vấn.
Nhưng lời này, nghe vào trong lỗ tai Tô Khinh Tuyết thì càng khó chịu.
Nói ta già sao?
“Lã tiên sinh, ngài không khỏi quá đáng quá đi?” Tô Khinh Tuyết hỏi ngược lại: “Hôm nay em trai ta tổ chức tiệc cưới không có mời ngài, ngài tự mình tìm tới cửa, trong lòng có ý đồ gì, so với ai khác đều rõ ràng!”
“Ta ý đồ gì a? Ta làm sao không rõ ràng! Cô đến nói một chút!” Lã Văn Cử nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại mang theo nụ cười âm tàn, từng bước một hướng Tô Khinh Tuyết đi qua.
Thấy vậy, Tô Hải Toàn vội vàng hét lớn với Tô Khinh Tuyết: “Con im miệng, đi xuống lầu cho ta!”
Hắn biết cứ tiếp tục như vậy, trận này tiệc cưới sẽ không thành.
Lã Văn Cử chính là đến gây chuyện, hắn chính là không muốn để cho tiệc cưới này tiến hành thuận lợi.
Cho nên, Tô Hải Toàn coi như nén giận, cũng sẽ không cho hắn bất luận cơ hội gây chuyện nào.
“Cha!” Tô Khinh Tuyết tính cách cương trực, không chịu xuống lầu.
“Ta bảo con đi xuống lầu, cút xuống cho ta!” Tô Hải Toàn dưới tình thế cấp bách, tức giận đến mắng to.
Tô Khinh Tuyết trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, quay người chạy xuống lầu.
“Lão Tô, con gái của người vừa mắng ta xong, người liền đuổi nàng xuống lầu, không xin lỗi ta một tiếng sao?” Lã Văn Cử tiến lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Hải Toàn: “Tô gia các người gia giáo ở đâu a?”
“Lã tiên sinh, ta thay mặt nó xin lỗi ngài.” Tô Hải Toàn nói “Tiểu nữ không hiểu chuyện, gây Lã tiên sinh tức giận, là lỗi của ta, ta không có giáo dục tốt nó, còn hi vọng Lã tiên sinh nể mặt ta, không truy cứu nữa chuyện này!”
Sau đó, rót cho Lã Văn Cử chén trà đưa lên: “Lã tiên sinh, uống trà bớt giận.”
“Thảo!”
Lã Văn Cử hất đổ chén trà, hừ lạnh nói: “Ai cần người xin lỗi, là con gái của người bất kính với ta, ta muốn con gái của người tự mình đến xin lỗi!”
Một màn này, khiến cho các tân khách ở đây vô cùng phẫn nộ.
Lã gia quá hống hách.
Một năm trước đánh gãy chân con trai người ta, không hề áy náy, hôm nay lại đến đám cưới của con trai người ta, làm ầm ĩ lên, đây không phải ép người ta vào đường cùng sao?
Cho dù hôm nay con trai người ta có thể kết hôn thuận lợi, nhưng, Lã Văn Cử nháo như vậy, cũng làm cho toàn bộ hôn lễ mất đi không khí vui vẻ, khiến cho cuộc hôn lễ này của Tô Gia Nhân trở nên không may mắn a!
Đương nhiên, tất cả mọi người đối với Lã gia đều là vừa hận vừa sợ, không dám đối đầu trực diện.
Mấy vị lão bản có quan hệ thân thiết với Tô gia, tiến lên thuyết phục Lã Văn Cử: “Lã tiên sinh, Lão Tô đã có thành ý, ngài đừng truy cứu con gái của hắn nữa.”
“Đúng vậy a! Hôm nay là tiệc cưới của Lão Tô, nể mặt Lão Tô đi!”
“Lã tiên sinh, ngài cũng không phải người hẹp hòi.”
“Đánh rắm!” Lã Văn Cử mắng to: “Chuyện này liên quan gì đến các người, ở đây lắm mồm cái gì? Hôm nay ta muốn con gái hắn đến xin lỗi ta, ai nói cũng vô dụng!”
Những lời này, đều bị Tô Khinh Tuyết nghe thấy.
Bởi vì, Tô Khinh Tuyết vừa rồi bị Tô Hải Toàn đuổi xuống lầu, trên thực tế, nàng không hề xuống lầu, mà là dừng ở đầu bậc thang bình ổn lại tâm tình của mình.
Nàng cũng biết, mình va chạm Lã Văn Cử là hành động lỗ mãng.
Đồng thời, lão ba mắng mình, cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ.
Nàng đứng tại đầu bậc thang dần dần tỉnh táo, muốn với bộ dạng tràn đầy nhiệt tình xuống lầu nghênh đón các tân khách.
Nhưng, nàng còn chưa xuống lầu, lại nghe được đối thoại trên lầu, tâm tình vừa bình tĩnh lại lần nữa không khống chế được, tức giận vô cùng, quay đầu định lên lầu.
Lúc này, liền nghe người nhà dưới lầu hô: “Khinh Tuyết, con sao lại ở đây, mau đi nói với lão ba, đệ đệ con đi đón dâu, đội ngũ tân nương đã đến ba hợp đường, lập tức tới chỗ chúng ta!”
Tô Khinh Tuyết vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là mười một giờ, Hải Thành có tập tục hôn lễ là không quá giờ ngọ, nói cách khác, tân nương vừa đến, hôn lễ lập tức phải bắt đầu.
Nàng thu lại tâm tư, nói: “Được!”
Sau đó, vội vàng lên lầu, vào cửa, nén giận nói với Lã Văn Cử: “Lã tiên sinh, vừa rồi ta xúc động, xin lỗi, xin ngài đừng làm khó cha ta nữa.”
Tiếp theo, nói với Tô Hải Toàn “Lão ba, đội đón dâu lập tức đến, có thể thông báo cho người chủ trì, hôn lễ lập tức bắt đầu.”
Tô Hải Toàn cũng kịp phản ứng, xem xét đồng hồ, đã mười một giờ, thế là chắp tay nói với khách khứa: “Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa, ta đi chuẩn bị hôn lễ, lát nữa hi vọng mọi người nể mặt đến dưới lầu tham gia tiệc cưới của con trai ta, cảm tạ, cảm tạ!”
Tô Hải Toàn cùng Tô Khinh Tuyết xuống lầu, Lã Văn Cử không tìm lý do gây sự nữa.
Dù sao, người ta vừa rồi đã nói xin lỗi.
Chỉ bất quá, trong mắt hắn lóe lên một tia khác thường, đó là một loại âm độc và trêu tức.
“Tân nương rốt cuộc đã tới sao?” Lã Văn Cử thầm oán “Tốt, ta chờ chính là giờ khắc này, ta sẽ làm cho cuộc hôn lễ này, đặc sắc vô cùng, ha ha ha!”
Một khắc đồng hồ sau, tiếng pháo vang lên.
Đội xe hoa của tân nương chậm rãi lái vào sân biệt thự.
Chữ hỉ đỏ tươi dán đầy thân xe, Tô Khinh Dương và Phó Hân Nhiên ngồi trong xe dẫn đầu, chậm chạp không xuống xe.
Bởi vì, Hải Thành có thói quen "cưới náo" (quậy phá trong đám cưới), cần phù rể phù dâu xuống xe trước, giúp bọn hắn cản “tai họa”!
Lúc này cửa xe phía sau đồng loạt mở ra, đội ngũ phù rể phù dâu nhao nhao xuống xe, đứng chắn trước xe dẫn đầu.
Đội ngũ phù rể và phù dâu số lượng như nhau, tất cả bốn người.
Tổng cộng tám người, ở phía trước ngăn cản “hỏa lực” công kích của "cưới náo người", yểm hộ tân lang tân nương xuống xe.
Nói là hỏa lực công kích, thực tế cũng không quá đáng, đều là một chút kê, gạo tẻ, gạo nếp trộn lẫn mà thành “đất cát”.
Mỗi người một nắm, ném xong là hết.
Cho nên, chỉ cần phù rể phù dâu ngăn được “hỏa lực” này, tân lang tân nương liền có thể an tâm.
“Bốp bốp!”
Thế công của đối phương dày đặc như mưa rơi, đội ngũ phù rể phù dâu cúi đầu hướng về phía trước, giống như là chiến sĩ đang tấn công.
Lúc này có một ít “cưới náo người” xông lên trước, dự định tách rời đội hình phù rể phù dâu, lôi tân lang tân nương ra khỏi xe.
Mười mấy người xô đẩy lẫn nhau, xung quanh còn có người ồn ào.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng mười phần hỗn loạn, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng.
Mọi người cười nói vui vẻ, đều là lấy tâm thái vui đùa mà đối đãi.
Mà phù rể và phù dâu đều tương đối dũng mãnh, chặn được một đợt tấn công này của "cưới náo người".
Nhưng lúc này, trong hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện mấy người, mười phần hung hãn xông lên đội ngũ phù rể phù dâu, bọn hắn hoàn toàn không có thái độ đùa giỡn, vung nắm đấm thẳng vào mặt phù rể.
Thậm chí, còn đạp vào bụng phù dâu.
Là người của Lã Văn Cử tham gia.
“A!”
“Dừng tay!”
Đội ngũ phù rể phù dâu truyền đến tiếng kêu rên.
Một phù rể bị đánh chảy máu mũi, một người khác bị đánh vỡ đầu.
Còn có một phù dâu bị kéo rách váy.
Trong nháy mắt, những người "cưới náo" khác đều ngây ngẩn cả người, nhao nhao lui lại.
Nhưng là, người của Lã Văn Cử, vẫn không ngừng ẩu đả đội ngũ phù rể phù dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận