Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 84: Cùng sư tỷ lãng mạn

**Chương 84: Cùng sư tỷ lãng mạn**
Chạng vạng, mưa rơi tí tách.
Sau khi tắm thuốc.
Lạc Tử Quân cảm thấy toàn thân sảng khoái, đau nhức tan biến, tinh thần cũng cảm thấy đặc biệt sung mãn.
Mọi mệt mỏi do tu luyện lập tức quét sạch sành sanh.
Dược liệu tuy quý, nhưng hiệu quả lại không thể nghi ngờ.
"Sư phụ, có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Lạc Tử Quân khách khí mời.
Tô Đại Phương lập tức liếc mắt: "Người ta mời các ngươi đi, lại không có mời lão phu đi. Huống chi, lão phu cùng Tôn gia kia lại không quen biết."
Lạc Tử Quân nói: "Sư phụ có thể đến nhà chúng ta ăn. Ta sẽ làm cho ngài một bát mì, một mình ngài ngồi xổm ở nhà chúng ta ăn. Chúng ta cùng sư tỷ đi Tôn gia ăn cơm."
"Cút!"
Tô Đại Phương lập tức nổi giận.
Lạc Tử Quân đi ra cửa, cầm lên ô giấy dầu, quay đầu nói: "Sư phụ, đừng nói ta không có mời ngài nha."
"Mau mau cút! Hai đứa bất hiếu tử đệ, tất cả cút đi!"
Tô Đại Phương phất tay xua đuổi.
Lạc Tử Quân ở cửa ra vào chống ô, đang muốn đi ra ngoài, quay đầu nhìn về phía sau lưng mặc một bộ váy trắng thuần, lạnh lùng mà xinh đẹp sư tỷ, hỏi: "Sư tỷ, ô của muội đâu?"
Tô Thanh Linh không nói gì, mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh hắn, duỗi ra ngọc thủ thon dài, đem ô của hắn tách ra, hướng về phía đỉnh đầu của mình.
"Cái này... Sư tỷ không có ô sao?"
Lạc Tử Quân cảm thấy tựa hồ không quá phù hợp.
Tô Thanh Linh lạnh lùng nói ra một câu kinh điển:
"Ô của huynh, chính là ô của muội."
Lạc Tử Quân:"..."
Tô Đại Phương mở mắt ra, nhìn hai người đứng gần nhau, lập tức giận dữ nói: "Còn không mau đi! Trời đang chuẩn bị tối đen!"
Lạc Tử Quân lập tức miễn cưỡng đi ra ngoài.
Bầu trời lờ mờ, mây đen dày đặc, may mà mưa đã không còn tầm tã như ban ngày.
Người đi đường rất ít.
Mặt bàn đá xanh đậm màu, bị nước mưa cọ rửa đặc biệt sạch sẽ.
Sáng tỏ như gương.
Cúi đầu nhìn lại, có thể phản chiếu ra hai người chung một ô tiến bước.
"Sư tỷ không nên mặc váy trắng."
Lạc Tử Quân đem ô giấy dầu nghiêng đến bên nàng, che chắn thật kỹ thân hình cao gầy, yểu điệu của nàng.
Tô Thanh Linh lại lạnh lùng nói: "Vậy huynh thích màu gì?"
Lạc Tử Quân nói: "Không phải ta thích màu gì, ý của ta là, lần này ngày mưa, mặc váy trắng, bẩn nhanh."
Váy trắng so với các màu sắc khác, vết bẩn rõ ràng hơn, cho nên nhìn có vẻ bẩn nhanh hơn.
Tô Thanh Linh quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp lạnh lùng: "Có nhanh bẩn bằng huynh không?"
Lạc Tử Quân: "..."
Ngươi nha đầu này có ý gì?
Người ta là quan tâm ngươi, có ai như ngươi cứ xát muối vào vết thương của người khác không?
Lạc Tử Quân không để ý đến nàng nữa, nghiêng ô về phía mình.
Đi vài bước, lại nghiêng ô về phía nàng.
Thôi vậy, nha đầu này chính là như vậy, miệng lưỡi vẫn luôn rất độc.
Không thèm chấp nàng.
Nước mưa tí tách, một đường im lặng.
Hai thân ảnh, trong màn mưa phùn lất phất, yên tĩnh tiến bước.
Khi gần đến Liễu Diệp ngõ nhỏ.
Tô Thanh Linh lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Lát nữa, huynh làm cho muội bát mì, muội một người ở nhà các huynh ngồi xổm ăn."
Lạc Tử Quân: "..."
"Sư tỷ, lời này muội nói với tỷ tỷ của muội đi, đừng nói với ta."
Hắn sẽ không mắc lừa.
Thật sự làm vậy, tỷ tỷ khẳng định sẽ đánh c·h·ế·t hắn.
Hai người tiến vào ngõ nhỏ.
Lúc này, màn đêm buông xuống, trong ngõ nhỏ tối đen một màu.
Lạc Tử Quân phát hiện người bên cạnh, bất động thanh sắc đến gần mình, cơ hồ dính sát trên người mình.
Mềm mại, thơm tho.
"Sư tỷ, muội sợ tối à?"
"Không sợ."
"Vậy muội sáp lại gần ta làm gì?"
"Không phải huynh sáp vào người ta sao?"
"Muội nhìn kỹ xem, ai nghiêng người?"
"Huynh."
Lạc Tử Quân lười để ý đến nàng, đẩy nàng ra, nói: "Đi đường cho cẩn thận, để tỷ tỷ, tỷ phu thấy được không hay."
Vừa dứt lời.
Phía trước truyền đến tiếng của tỷ tỷ: "Tử Quân à, cái gì để chúng ta thấy được không tốt? Không có việc gì, trời tối, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Nói xong, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa chính đóng lại.
Lạc Tử Quân im lặng, đi lên phía trước nói: "Còn đi Tôn gia ăn cơm nữa không?"
"Kẽo kẹt..."
Cửa chính lại lần nữa mở ra.
Lạc Kiều Dung đi ra, ngắm nhìn hai người một chút, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là đi, đến giờ nào rồi, hai đứa còn lề mà lề mề, giờ mới về."
Lý Chính Sơn mang theo quà tặng, che ô, từ trong cửa đi ra, thúc giục nói: "Đi đi đi, đừng nói nữa, đã muộn rồi."
Nói rồi, khóa cửa, đi trước.
Tiểu Hoàn che ô, chống trên đầu Lạc Kiều Dung.
Lạc Kiều Dung lập tức kéo Tô Thanh Linh tuyết trắng tay nhỏ, cười rạng rỡ mà nói: "Linh Nhi à, tỷ tỷ nói là Lạc Tử Quân, cũng không phải nói muội. Đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Lạc Tử Quân vội vàng đem ô trong tay đưa cho nàng: "Tỷ tỷ, ô cho tỷ, hai người che chung một cái, ta cùng Tiểu Hoàn che một cái."
Lạc Kiều Dung nghe xong, lập tức lui lại, lui đến dưới ô của Tiểu Hoàn, liếc hắn một cái, nói: "Muốn lười biếng? Nghĩ hay lắm!"
Lập tức lôi kéo tay Tiểu Hoàn, nói: "Đi, chúng ta đi trước."
Nói rồi, đi lên phía trước.
Lạc Tử Quân đành phải tiếp tục che ô, cùng sư tỷ đi ở phía sau.
"Sớm biết vậy, chúng ta cứ đứng ở cửa ngõ chờ."
Hắn oán trách một câu.
Tô Thanh Linh quay đầu nhìn hắn một cái, thon dài ngọc thủ giấu trong tay áo, chậm rãi nâng lên, bóp vào mông hắn.
"Á..."
"Sư tỷ! Muội làm gì vậy?"
Lạc Tử Quân đau khẽ run rẩy.
Lạc Kiều Dung quay đầu lại nói: "Sao thế?"
Lạc Tử Quân vội vàng nói: "Không, không có việc gì, sư tỷ nhìn không thấy đường, suýt chút nữa ngã."
Lạc Kiều Dung vội vàng nói: "Đi theo sát chúng ta vào."
Nói rồi, thả chậm bước chân.
Lạc Tử Quân thấp giọng nói: "Buông tay."
Thiếu nữ bên cạnh, không những không có buông tay, mà ngón tay ngọc nhỏ dài còn dùng sức xoay tròn một chút.
Lạc Tử Quân đau hít sâu một hơi.
Cái này không được!
Hắn lập tức đổi tay cầm ô, một tay kia cũng lặng yên không một tiếng động, hung hăng bóp vào cặp mông của nàng, sau đó dùng sức xoay tròn.
Tô Thanh Linh tựa hồ đột nhiên run lên một cái.
Trong bóng tối, hàm răng khẽ cắn môi anh đào, đôi mắt long lanh, liếc nhìn hắn một cái thật sâu.
Lạc Tử Quân ngón tay dùng sức, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hai người cứ như vậy, tụt lại phía sau, riêng phần mình bóp mông đối phương, một đường tư thế cổ quái, chậm rãi bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Nói thật.
Lạc Tử Quân cảm thấy cứ như vậy cùng với sư tỷ, thật sự rất kỳ quặc.
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại không hiểu sao cảm thấy rất tự nhiên, cảm giác hai người như vậy, giống như cũng không có gì là đồi phong bại tục, không biết xấu hổ.
Giống như, vốn dĩ nên như vậy.
Cái này càng kỳ quái hơn.
Ra khỏi ngõ nhỏ, bên ngoài có ánh đèn, có người qua đường.
Hai người lập tức ăn ý buông tay.
Cảm giác này giống như hai người nam nữ đang yêu đương vụng trộm, lén lén lút lút, không thể để lộ ra ngoài ánh sáng?
"Sư tỷ, về sau chúng ta đừng như vậy nữa, được không?"
Lạc Tử Quân nhỏ giọng đề nghị.
Tiếp tục như vậy, luôn cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ.
Tô Thanh Linh tựa hồ trầm mặc suy tư một hồi, nói: "Được."
Lại nói tiếp: "Vậy ta bóp ngực huynh."
Lạc Tử Quân: "???"
Dừng một chút, hắn không cam lòng yếu thế:
"Vậy ta cũng bóp..."
Hắn nhìn về phía hai ngọn núi cao ngất kia của nàng, khóe miệng co giật một chút, lập tức có chút sợ: "Vậy chúng ta vẫn là bóp...bóp mông đi."
Tô Thanh Linh vẫn như cũ mặt không biểu tình, giấu trong đêm tối khóe miệng, tựa hồ có chút hơi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận