Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 221: Quỷ giới

**Chương 221: Quỷ giới**
Trong tiểu viện, yên tĩnh đến lạ thường.
Khi Hứa Tử Ngâm xông vào phía sau cánh cửa, nàng phát hiện ba người trước đó còn ở trong viện đều đã nằm rạp trên mặt đất.
Nhìn kỹ, tất cả đều đã hôn mê.
Nam tử khôi ngô miệng đầy máu tươi, xương sườn trước ngực đều gãy nát.
Nam tử cao gầy hai cánh tay bị vặn vẹo như bánh quai chèo, khớp khuỷu tay đã xuyên qua cả da thịt nhô ra ngoài.
Còn nữ tử kia, bị một quyền đánh lệch cả mũi, răng trong miệng rụng lả tả.
Đồng thời, bên cạnh ba người đều ném những túi tiền trống rỗng.
Hứa Tử Ngâm đứng trong tiểu viện một hồi, sau đó nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Trong phòng, một mảnh hỗn độn.
Khắp nơi đều bị lục tung.
Bàn ghế đổ ngổn ngang, chăn mền quần áo, vương vãi khắp sàn, thoạt nhìn như vừa bị trộm cướp sạch.
"Hừ, biết ngay mà, hắn sẽ không chịu thiệt..."
Mặc dù không bắt được kẻ kia tại trận, nhưng lúc này, nàng đã không còn bất kỳ hoài nghi nào nữa.
Kỳ thật ngay từ đầu nàng cũng đã sớm xác định.
Nàng lại nhìn quanh trong phòng một lượt, sau đó lấy ra que diêm, châm lửa đốt màn cửa trong phòng.
Đợi ngọn lửa bùng lên, nàng mới rời khỏi nơi này.
Lúc chạng vạng tối.
Lạc Tử Quân từ Sơ Kiến phòng sách đi ra, chuẩn bị trở về tiếp tục tu luyện.
Khi đi ngang qua một quầy hàng, nghe thấy chủ quán rao: "Bán kẹo hồ lô, bán kẹo hồ lô đây...! Kẹo hồ lô vừa ngon vừa đẹp, có thể ngọt rụng cả răng nha!"
Lạc Tử Quân quay đầu nhìn qua.
Những cây kẹo hồ lô được làm thành đủ loại hình dáng, có nam có nữ, còn có các loại động vật hoặc là hoa lá, nhìn rất sống động.
"Công tử, muốn mua kẹo hồ lô không? Rất ngọt."
Chủ quán thấy hắn nhìn sang, vội vàng giới thiệu.
Lạc Tử Quân nói: "Thật sự rất ngọt sao?"
Chủ quán vội vàng cười nói: "Bao ngọt! Không ngọt không lấy tiền!"
Lạc Tử Quân lại liếc mắt nhìn, nói: "Ta thích ăn kẹo hồ lô không ngọt, có không?"
Nụ cười trên mặt chủ quán, lập tức cứng đờ.
Lạc Tử Quân khoát tay nói: "Không có thì thôi vậy, ta không ăn được ngọt."
Dứt lời, trực tiếp rời đi.
Chủ quán ở phía sau thấp giọng chửi mắng: "Tiểu tử này chắc là có bệnh!"
Lạc Tử Quân trở lại trong phủ.
Ăn cơm tối, tắm rửa thay y phục xong, liền trở về phòng, chuẩn bị tu luyện.
Lúc này, Chỉ Diên ở cửa nói: "Công tử, nên đi thỉnh an đại tiểu thư, Phấn Phấn hôm nay đều tới mấy lần rồi."
Tiểu Hoàn cũng ở cửa nói: "Bạch Bạch cùng Thanh Thanh cũng tới, nói công tử đã hứa mua kẹo hồ lô cho các nàng, vẫn chưa mua."
Lạc Tử Quân đành phải ra khỏi phòng.
Đi đến cửa nhỏ nơi tường viện, còn chưa chờ hắn gõ cửa, cánh cửa gỗ nhỏ liền "kẽo kẹt" một tiếng, chủ động mở ra.
Phấn Phấn xuất hiện tại cửa.
Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy hồng, trên đầu cài kẹp tóc màu hồng, bím tóc tết ở thái dương, cũng buộc dây cột tóc màu hồng, toàn thân trắng trẻo mũm mĩm đứng ở đó, xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại làm ra bộ dáng giận dỗi.
Nhìn thấy hắn, chu miệng, hừ một tiếng, liền quay người rời đi.
Lạc Tử Quân từ cửa nhỏ đi vào, vừa đi trên hành lang, Bạch Bạch liền từ trong nhà chạy ra, vui vẻ nói: "Tử Quân ca ca, huynh về rồi? Có mua kẹo hồ lô cho Bạch Bạch không?"
"Bịch!"
Lúc này, Thanh Thanh đi theo sau lưng nàng, đột nhiên ngã xuống đất, lập tức lại đứng lên, ôm kiếm, lạnh lùng đứng sang một bên.
Lạc Tử Quân nói: "Mua, bất quá đã bị Phấn Phấn ăn trộm, lần sau sẽ mua thêm cho muội."
Phấn Phấn ở cách đó không xa nghe xong, lập tức giận dữ nói: "Ta không có ăn vụng!"
Lạc Tử Quân khẽ nói với Bạch Bạch: "Muội đi ngửi miệng nhỏ của nàng, trên đó còn có nước đường đấy."
Nói xong, hắn vào trong nhà.
Bạch Bạch đứng ở trong hành lang, tội nghiệp nhìn về phía Phấn Phấn trong góc.
Phấn Phấn tức giận nói: "Bạch Bạch, muội tin hắn, hay là tin ta?"
Bạch Bạch vội vàng nói: "Tự nhiên là tin Phấn Phấn tỷ tỷ, Tử Quân ca ca rất thích lừa người, muội mới không tin hắn."
Nói xong, lại vụng trộm liếc nhìn môi của nàng.
Lạc Tử Quân gõ cửa vào phòng.
Bạch đại tiểu thư mặc một bộ váy trắng, đang ngồi ở trước bàn đọc sách, thấy hắn đi vào, mới đặt sách xuống nhìn về phía hắn, nói: "Tối qua ta nằm mơ."
Lạc Tử Quân nói: "Mơ thấy gì?"
Bạch Mệ Tuyết thần sắc có chút hoảng hốt, nói: "Một con Bạch Xà muốn ăn ta."
Lạc Tử Quân nói: "Có thể là dạo gần đây muội luôn nghĩ đến Bạch Xà, cho nên mới mơ thấy. Kiếp trước của muội là Bạch Xà đại yêu tu hành ngàn năm, đoán chừng kiếp này bất kỳ con rắn nào cũng không dám đụng đến muội."
Bạch Mệ Tuyết nhìn hắn nói: "Thế nhưng ta hiện tại là người."
Lạc Tử Quân nói: "Là người, thì càng không nên sợ rắn, còn mơ thấy gì khác không?"
Bạch Mệ Tuyết khẽ lắc đầu.
Lạc Tử Quân nhìn mạng che mặt của nàng, hiếu kỳ nói: "Đại tiểu thư mỗi ngày rời giường, đều sẽ mang mạng che mặt sao?"
Bạch Mệ Tuyết giơ tay lên, sờ mạng che mặt, nhìn về phía hắn nói: "Cũng không phải, chỉ là mỗi lần huynh đến, ta mới đeo."
Lạc Tử Quân nhún vai, nói: "Kỳ thật có mang hay không, không có quan hệ gì."
Bạch Mệ Tuyết nói: "Ta sợ dọa huynh."
Lạc Tử Quân cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm.
Vị Bạch đại tiểu thư này có hủy dung hay không, hắn so với ai khác đều rõ ràng, vết sẹo trên mặt kia, mặc dù nhìn rất thật, nhưng trong mắt hắn lại rất khôi hài.
Trong phòng yên tĩnh một lát.
Lạc Tử Quân thấy hai người tựa hồ không có gì để nói, liền đứng dậy cáo từ.
Bạch Mệ Tuyết khẽ gật đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lạc Tử Quân ra khỏi phòng, thấy Phấn Phấn đứng ở trong hành lang, trừng mắt nhìn hắn, chất vấn: "Vì sao huynh muốn vu khống ta? Ta có chỗ nào ăn vụng kẹo hồ lô của huynh?"
Lạc Tử Quân thấy nàng tức giận bộ dáng có chút đáng yêu, đi qua bóp nhẹ gương mặt phấn nộn của nàng, nói nhỏ: "Đi, đến chỗ ta, ta có đồ ăn còn ngon hơn kẹo hồ lô, chuyên môn giữ lại cho muội ăn."
Phấn Phấn ngẩn người, nói: "Thứ gì?"
"Đi rồi muội sẽ biết."
Lạc Tử Quân trực tiếp nắm tay nhỏ của nàng, đi về phía cửa nhỏ dưới tường viện.
Phấn Phấn chần chờ một chút, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Lạc Tử Quân dắt nàng xuyên qua cửa nhỏ lên hành lang.
Tiểu Hoàn cùng Chỉ Diên sau khi thấy, lập tức đi đóng cửa, trở về phòng mình.
Lạc Tử Quân nắm tay Phấn Phấn vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Phấn Phấn chớp đôi mắt to ngây thơ nói: "Món gì ăn ngon? Ở đâu?"
Lạc Tử Quân dắt nàng đi đến bên giường, đỡ nàng ngồi xuống giường, sau đó ngồi xuống, giúp nàng cởi giày thêu, thấp giọng nói: "Lên giường trước, ta sẽ nói cho muội biết, không thể để Bạch Bạch cùng Thanh Thanh các nàng biết, cũng không thể để Tiểu Hoàn cùng Chỉ Diên biết, nếu không các nàng sẽ đến cướp."
Nói, giúp nàng cởi giày thêu cùng tất lưới màu hồng.
Tất lưới vừa cởi, một đôi chân ngọc thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn trắng như tuyết, liền lộ ra.
Phấn Phấn lập tức đỏ mặt, rụt chân lại, cắn môi, xấu hổ nói: "Cô gia, huynh... Huynh gạt người."
Lạc Tử Quân nắm đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng trong tay vuốt ve một hồi, sau đó đứng dậy ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng, đặt vào trong màn trướng, sau đó cũng cởi y phục lên giường, buông màn trướng xuống.
"Nào, chúng ta ôn lại một chút, chuyện muội ở Tây Hồ thư viện, chuẩn bị đánh lén bản cô gia. Sau đó, lại ôn lại chuyện, lúc trước bản cô gia đi Bách Hoa hồ gặp tiểu thư nhà muội, muội đã uy hiếp bản cô gia... "
"Cuối cùng, lại ôn lại chuyện đêm động phòng..."
Lạc Tử Quân đè lên thân thể nhỏ nhắn của nàng, một mặt hài hước nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng kiều nộn của nàng nói.
Phấn Phấn lập tức dùng hai tay che kín khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Là không muốn nhớ lại, hay là không có ý tứ hồi ức, hay là, không dám hồi ức?"
Lạc Tử Quân tiếp tục trêu chọc nàng, vừa trêu chọc, vừa giúp nàng cởi dây cột tóc, dây buộc tóc, kẹp tóc màu hồng trên đầu...
Sau đó, cởi quần áo trước ngực nàng.
"Được rồi, không đùa muội nữa. Cô gia đêm nay mang muội trở về, chỉ là muốn nói với muội một tiếng, cô gia vẫn luôn là một nam tử rất có trách nhiệm, đã ngủ với muội đêm đó, vậy muội chính là người của cô gia. Trong khoảng thời gian này không để ý tới muội, một là bởi vì quá bận, hai là bởi vì muốn cố ý chọc giận muội một chút, xem phản ứng của muội..."
Vừa nói, hai tay vòng qua cổ nàng, cởi sợi dây nhỏ màu hồng trên yếm.
"Hỏi lại muội một câu, đêm động phòng, là muội tự nguyện, là muội cam tâm tình nguyện sao?"
Lạc Tử Quân gỡ hai tay đang che mặt của nàng ra, nhìn chằm chằm đôi mắt to ngập nước tràn đầy ngượng ngùng của nàng nói.
Thiếu nữ cắn môi, lông mi thon dài rung động nhè nhẹ, ngượng ngùng mà si ngốc nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ừm... Ta..."
Không đợi nàng nói xong, Lạc Tử Quân đã cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn mỹ lệ như cánh hoa của nàng.
Mềm mại, thơm ngát, ngọt ngào.
Giống mật hoa.
Nụ hôn kéo dài hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, sau đó ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Được rồi, hiện tại, nên lấy ra đồ ăn còn ngon hơn kẹo hồ lô... Nhớ kỹ, không được nói với Bạch Bạch các nàng nha."
Phòng bên cạnh.
Tiểu Hoàn cùng Chỉ Diên đã lên giường.
Hai tiểu nha đầu đang mặc yếm, xõa tóc dài, nằm cùng nhau nói nhỏ, thì thầm.
"Công tử thật lợi hại, Phấn Phấn tỷ tỷ hung dữ như vậy, đều bị công tử hàng phục. Vừa nãy muội có thấy không? Phấn Phấn tỷ tỷ đi theo sau công tử, cúi đầu, ngoan ngoãn, đàng hoàng vào phòng, một tiếng cũng không dám hé răng."
"Ừm, trước đó mỗi lần Phấn Phấn nhìn thấy công tử, đều rất hung dữ."
"Hì hì, không biết công tử có trả thù nàng không..."
Nửa đêm canh ba.
Lạc Tuyết cư.
Một đạo hư ảnh màu trắng đột nhiên xuyên qua vách tường, bay ra khỏi phòng, đi tới hậu viện.
Trong hậu viện, dưới một cây đại thụ.
Trong tầm mắt của hư ảnh kia, nơi đó đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, đang chầm chậm xoay tròn.
Hư ảnh ngẩng đầu, nhìn phòng ốc sát vách một chút, sau đó bay vào vòng xoáy kia.
Một trận mê muội trôi qua.
Bóng mờ kia đột nhiên tiến vào sâu trong lòng đất, đi tới một thế giới âm lãnh, tối đen như mực, lóe ra ánh huỳnh quang quỷ dị.
Nàng đi tới đầu một cây cầu, nhìn hai hàng chữ nhỏ đỏ như máu trên tấm bia đá bên cạnh.
"Âm phủ Quỷ giới, người sống chớ vào."
Nàng không chút do dự, trực tiếp lên cầu đá, đi tới phía bên kia.
Bốn phía đột nhiên xuất hiện rất nhiều cô hồn dã quỷ, ánh mắt đờ đẫn du đãng khắp nơi.
Nàng men theo dòng sông đi về phía trước, rất nhanh đến trước một hang động.
"Oanh!"
Một dòng lũ lớn đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt rót đầy hang động nhỏ hẹp kia, sau đó theo thông đạo trong động, tiếp tục trào về phía trước.
Thì ra kia là một đường hầm thông đến tận cùng bên trong.
"Khụ khụ khụ..."
Lúc này, đột nhiên có tiếng người ho khan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận