Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 79: Sư tỷ trêu chọc (1)

**Chương 79: Sư tỷ trêu chọc (1)**
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ.
Ngoài cửa sổ vẳng đến tiếng chim sẻ hót, cùng tiếng tỷ tỷ Tiểu Hoàn trò chuyện.
Lạc Tử Quân rời giường rửa mặt.
Sau khi dùng điểm tâm sáng, liền ra khỏi cửa.
Ra khỏi hẻm nhỏ.
Hắn cẩn thận quan sát một chút, không còn thấy bóng người theo dõi hắn tối hôm qua nữa.
Bỏ cuộc rồi sao?
Hay là, chuẩn bị tìm thời cơ khác?
Đi ngang qua Bảo An Đường, hắn đến trước cửa lên tiếng chào: "Sư tỷ, ta đi thư viện."
Phía sau quầy.
Thiếu nữ vận một bộ váy áo trắng thuần, đang thanh nhã thoát tục ngồi giữa ánh nắng ban mai, hai tay chống cằm, im lặng ngẩn người. Hàng mi dài của nàng, khẽ rung động dưới ánh nắng sớm mai, phảng phất đôi bướm vàng óng ánh đang vẫy cánh, đẹp đẽ như mộng ảo.
Trên bàn đặt một bình hoa tươi dường như vừa mới hái, trên cánh hoa màu hồng, lấm tấm những giọt nước long lanh. Gương mặt thanh tú tinh xảo kia, dưới ánh nắng ban mai cùng hoa tươi cùng nhau tỏa sáng, phấn nộn như hoa đào, xinh đẹp động lòng người.
Lạc Tử Quân không nhịn được nhìn thêm vài lần, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tô Thanh Linh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Vào đây."
Lạc Tử Quân nói: "Có việc gì?"
Trong mắt hắn lộ ra một tia cảnh giác.
Tô Thanh Linh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không trả lời.
Lạc Tử Quân do dự một chút, rồi bước vào, nhưng chỉ đứng ở cửa, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tô Thanh Linh lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm một lát, nói: "Sáng nay, nữ nhân tên Tôn Nghiên Nhi kia đã đến."
Lạc Tử Quân sửng sốt: "Tôn Nghiên Nhi? Nàng tới làm gì?"
Nữ nhân kia sao tự dưng lại tới đây?
Tô Thanh Linh thản nhiên nói: "Nàng nói ngươi đã cứu nàng, nàng rất cảm kích ngươi, còn nói, cha nàng rất thích ngươi."
Lạc Tử Quân cau mày: "Rồi sao nữa?"
"Không có sau đó."
Tô Thanh Linh nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt đẹp lạnh như băng: "Ngươi còn muốn có cái gì sau đó?"
Lạc Tử Quân im lặng không nói nên lời.
Nữ nhân kia có phải bị bệnh không, tự dưng chạy đến đây nói mấy lời khó hiểu?
Lần trước bị dìm nước đến choáng váng rồi à?
"Đừng để ý tới nàng, lần sau nếu nàng còn đến, cứ trực tiếp đuổi nàng đi."
"Ta và nàng thật sự không quen biết."
Lạc Tử Quân không nói thêm, phất tay rời đi.
Hiện tại hắn đang bận rộn tối tăm mặt mũi vì chuyện tu luyện, kiếm tiền, cùng với chuyện của Hứa Tiên, thời gian một ngày hận không thể chia ra làm hai mà dùng, làm gì có thời gian rảnh để ý đến loại chuyện vớ vẩn này.
Nữ nhân kia sau này không đến làm phiền hắn thì còn được.
Nếu còn dám đến, vậy thì đừng trách hắn đến lúc đó ăn nói khó nghe, thiết quyền vô tình.
Từ sau hôm đó đi chơi xuân ở ngoại thành trở về, ở thư viện hắn liền có một cái danh hiệu cực kì vang dội, đám nữ học sinh đều ngấm ngầm gọi hắn là "Hận Nữ Lang Quân".
Đám nữ tử nhìn thấy hắn thì sợ hãi, đám nam tử nhìn thấy hắn cũng sợ hãi.
"Kia Hận Nữ Lang Quân thường xuyên cùng cái tên Hứa Tiên kia ở chung một chỗ, các ngươi nhìn cái tên Hứa Tiên kia mà xem, âm hiểm nhu nhược, còn thường xuyên thích cong mông lên, chắc hẳn cùng kia Hận Nữ Lang Quân có quan hệ mờ ám."
"Chắc chắn có vấn đề, mỗi lần kia Hứa Tiên nói chuyện với nữ tử, hoặc là muốn tới gần nữ tử, đều sẽ bị Hận Nữ Lang Quân kia ngăn cản."
"Bất quá nghe nói Hận Nữ Lang Quân kia thích muội muội của Hứa Tiên, không biết thực hư. Có lẽ tên kia, nam nữ đều thích."
"Tên kia có quan hệ rất tốt với Tô Biệt và Vương Đại Phú, nhưng các ngươi có thấy không, mỗi lần tên kia mời Tô Biệt và Vương Đại Phú đi tiểu, hai người bọn họ đều lập tức lắc đầu từ chối. Vương Đại Phú còn ôm mông, dáng vẻ hoảng sợ cầu xin tha thứ. . ."
"Ai, đáng tiếc, có gương mặt đẹp trai như vậy. . ."
Đối với mấy lời đồn đại nhảm nhí này trong thư viện, Lạc Tử Quân cũng không để trong lòng.
Có đôi khi đi trên đường, nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán, hắn cũng rất thản nhiên đáp lại: "Đúng vậy, ta thích nam, cũng thích nữ, cẩn thận cái mông của các ngươi."
Sau đó liền dọa cho những người kia sợ run rẩy, tan tác như chim muông.
Một đám người nhàm chán.
Lạc Tử Quân cảm thấy đám người này mỗi ngày đều ăn no không có việc gì làm.
Việc chính sự thì không làm, chỉ thích nói chuyện phiếm.
Hắn vừa nghĩ vừa đi về phía thư viện.
Hả?
Khi vừa đến Tây Hồ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vừa mới còn là bầu trời trong xanh nắng đẹp, đột nhiên mây đen đã giăng kín.
Hơn nữa, ở nơi xa còn có tiếng sấm cuồn cuộn vọng lại.
"Trời sắp mưa sao?"
Ven hồ gió nổi lên, liễu rủ chập chờn, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thuyền nhỏ nhấp nhô lên xuống.
Du khách vội vã tăng nhanh bước chân rời đi.
Lạc Tử Quân cũng vội vàng đi về phía thư viện.
Không lâu sau khi hắn rời đi, một chiếc thuyền mui lảo đảo từ trong bụi hoa sen trong hồ lái ra, hướng về phía bờ.
Đầu thuyền là một người chèo thuyền lớn tuổi, đang dùng sào tre chống thuyền.
Trong khoang thuyền, có hai bóng người.
Lại gần nhìn, thì ra là hai thiếu nữ xinh xắn, đang mở to đôi mắt đen láy, tò mò ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thuyền.
"Thanh Thanh, nơi này thật đẹp."
"Ừm."
"Hắn sao còn chưa tới?"
"Đợi."
"À. . . Vậy chúng ta đi ăn bánh bao đi?"
Buổi trưa.
Lạc Tử Quân rời thư viện, đi thẳng tới Thiên Tiên Lâu.
Lần này, hắn không nhìn thấy Liễu cô nương kia.
Lưu mụ mụ rất vui vẻ nói cho hắn biết: "Trong nội thành có một nhà quý nhân tổ chức yến tiệc, Sơ Kiến được mời tới gảy đàn. Gần đây nha đầu kia không biết làm sao, đột nhiên thông minh hẳn ra, mỗi ngày đều ra ngoài gảy đàn kiếm tiền, còn thường xuyên tới nhà đại hộ nhân gia gảy đàn, rất chăm chỉ."
Lạc Tử Quân đành phải nói lời cảm tạ rồi rời đi.
Không công toi một chuyến.
Hắn đi thẳng tới võ quán, đầu tiên là luyện mấy lần Khai Sơn Quyền, sau đó đứng tấn.
Đợi đến chạng vạng tối.
Hắn đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đau nhức.
Ra khỏi võ quán, đi trên đường phố, nhìn thấy cửa hàng võ giả, lại là một thân không có đồng nào, không có cách nào mua được dược liệu ngâm thuốc, trong lòng lập tức có chút phiền muộn.
Lưu mụ mụ bảo hắn buổi tối quay lại xem sao.
Không biết lúc này, Liễu cô nương kia đã trở về chưa.
Đến Thiên Tiên Lâu.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước cửa, nhìn đám cô nương mặc y phục xanh xanh đỏ đỏ, cùng với đám nam tử cẩm y áo lụa, hắn đang do dự, thì trong hẻm nhỏ bên cạnh đột nhiên vọng ra một giọng nói quen thuộc: "Lạc công tử, mau lại đây!"
Lạc Tử Quân quay đầu nhìn lại.
Bích Nhi vận váy xanh lục, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở cửa hẻm, đang vẫy tay với hắn.
Lạc Tử Quân vội vàng đi tới.
Vừa tới gần, Bích Nhi liền lấy ra hai tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay hắn, thấp giọng nói: "Lạc công tử, tiểu thư biếu ngài. Quyển sách lần trước ngài đưa ra, đã bán được rồi, tổng cộng. . . Tổng cộng năm trăm lượng. Người ta đã thanh toán trước hai trăm lượng, nói đợi khi nào sách được xuất bản sẽ trả nốt số còn lại, ngài cầm trước đi."
Lạc Tử Quân vui mừng trong lòng, hỏi: "Là quyển «Phú Gia Thiên Kim Ỷ Lại Vào Ta» sao?"
Nói ra tên sách này, hắn lập tức thấy hơi nóng mặt.
Bất quá quyển sách này có thể bán được một lần năm trăm lượng, quả thực ngoài dự liệu của hắn.
Xem ra con đường của Liễu cô nương kia, vẫn rất là lợi hại.
Bích Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Vâng."
Lạc Tử Quân còn muốn hỏi thêm, Bích Nhi liếc nhìn ra phía ngoài, thấp giọng nói: "Lạc công tử, hôm nay không tiện dẫn ngài vào trong. Tiểu thư mới từ nội thành trở về, hơi mệt, đang tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi."
Lạc Tử Quân vội vàng nói: "Bích Nhi, làm phiền cô thay ta cảm ơn Liễu cô nương."
Giờ khắc này, sự cảm kích của hắn đối với Liễu cô nương kia, lộ rõ trên mặt. Mỗi lần hắn cần gấp bạc, đều là đối phương xuất tiền giúp hắn giải quyết, quả thực là ân nhân lớn của hắn.
Bích Nhi "Ừm" một tiếng, không nói thêm, vội vàng rời đi.
Lạc Tử Quân nhìn ngân phiếu trong tay, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Lại có tiền mua thuốc ngâm rồi.
Hắn cầm ngân phiếu, nhanh chân rời đi, đến cửa hàng võ giả.
Bích Nhi lên lầu ba, vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận