Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 125: Tam tiểu thư đưa bồi giường tiểu nha hoàn, Lãnh sư tỷ theo dõi tróc gian

Chương 125: Tam tiểu thư đưa nha hoàn bồi giường, Lãnh sư tỷ theo dõi bắt gian.
Vào lúc xế trưa.
Lạc Tử Quân tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài tiểu viện có tiếng tiểu nha đầu khẽ hát.
Xem ra tâm trạng rất tốt.
Hắn xuống giường, thay áo bào mới, đi đến đẩy cửa sổ ra.
Tiểu nha đầu đang ngồi xổm trong sân, giặt quần áo của hắn.
Nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cong thành hình trăng non, cười ngọt ngào nói: "Công tử tỉnh rồi."
Lần đầu tiên, tiểu nha đầu này đến tận khuya mới rời giường, hơn nữa còn mang dáng vẻ suy yếu, vô lực như bị tàn phá, nhìn thấy hắn đều lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Mà lần này, nàng lại càng hồng hào, tinh thần phấn chấn, phảng phất như đóa hoa được tưới tắm, càng thêm kiều diễm ướt át, tràn đầy sức sống.
"Tiểu Hoàn, ngươi không mệt sao?"
Lạc Tử Quân hỏi.
Tiểu Hoàn cười khúc khích, nói: "Không mệt, nô tỳ cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực."
Lạc Tử Quân cố ý dọa nàng: "Vậy tối nay tiếp tục, ba lần!"
Ai ngờ tiểu nha đầu nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên, mặt mày tràn đầy mong đợi nói: "Thật sao? Công tử không được lừa gạt nô tỳ, nô tỳ có thể xin thêm một lần không? Bốn lần?"
Lạc Tử Quân: ". . . . ."
Quả nhiên, chỉ có trâu c·hết mệt, không có ruộng cày hỏng.
Tiểu nha đầu này đã trải qua mưa gió, biến thành một gốc cây cứng cáp không thể gãy, càng bị áp chế lại càng bùng nổ mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi nha đầu này.
Lạc Tử Quân không để ý đến nàng nữa, ra ngoài rửa mặt.
Tiểu nha đầu thấy hắn không dám lên tiếng, vừa giặt quần áo, vừa đắc ý nhìn hắn cười khúc khích.
Không lâu sau.
Chỉ Diên mang cơm trưa tới, cũng nói cho hắn biết, Tam tiểu thư lát nữa sẽ đến.
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, trong lòng thầm suy đoán, lát nữa vị Tam tiểu thư kia muốn nói gì với hắn.
Đối với chuyện tối hôm qua, không biết có trách tội hắn hay không.
Cơm nước xong xuôi.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiếp đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Hoàn vội vàng đi mở cửa.
Bạch Thanh Đồng mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, dáng người cao ráo, thanh lệ xuất hiện ở ngoài cửa, mỉm cười với tiểu nha hoàn, rồi bước vào.
Lạc Tử Quân vội vàng chắp tay thi lễ: "Tam tiểu thư."
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, nói: "Lạc tiên sinh không cần khách khí."
Lập tức nhìn những người khác, phân phó nói: "Các ngươi đều ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ, để Chỉ Diên hầu ở đây là được."
"Vâng, tiểu thư."
Các nha hoàn ma ma, lập tức đều quay người ra cửa.
Tiểu Hoàn cũng vội vàng ra ngoài, đóng cửa sân lại.
Chỉ Diên đi tới bưng ấm trà, rót trà cho hai người, sau đó cúi đầu đứng hầu ở một bên.
Bạch Thanh Đồng đi đến trước bàn đá, cười nói: "Tiên sinh mời ngồi."
Lạc Tử Quân nói lời cảm tạ, đi đến trước bàn đá ngồi xuống.
Bạch Thanh Đồng ngồi xuống đối diện hắn, nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, lại cúi đầu trầm ngâm một chút, rồi mới mở miệng hỏi: "Lạc tiên sinh có thể cho ta biết, quan hệ giữa người và Liễu cô nương kia là như thế nào không?"
Lạc Tử Quân trầm mặc một chút, nói: "Hồng nhan tri kỷ."
"Hồng nhan tri kỷ?"
Bạch Thanh Đồng đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức trên mặt lộ ra ý cười: "Hay cho một câu hồng nhan tri kỷ. Lạc tiên sinh tối hôm qua phấn đấu quên mình, lên đài bảo vệ nàng, không tiếc thống mạ thiên kim Hầu phủ, ngay cả Hầu gia kia cũng dám dũng cảm trách cứ, nếu chỉ là hồng nhan tri kỷ, vậy Thanh Đồng cũng hi vọng, tiên sinh có thể xem ta là hồng nhan tri kỷ."
Lạc Tử Quân: ". . . . ."
Bạch Thanh Đồng cười cười, nói: "Chỉ đùa với tiên sinh một chút, chẳng qua là tiên sinh tối hôm qua can đảm thực sự quá lớn."
Lạc Tử Quân chắp tay nói: "Chuyện tối hôm qua, vẫn chưa cảm tạ Tam tiểu thư. Nếu không có Tam tiểu thư ra mặt, tại hạ e rằng khó thoát khỏi Hầu phủ kia."
Bạch Thanh Đồng nói: "Không chỉ cần cảm tạ ta, Tham Xuân giúp ngươi nói chuyện, ngươi càng nên cảm tạ. Nàng tối hôm qua nói những lời kia, là lấy danh dự của Giả gia và Nghênh Xuân, để giúp ngươi. Lạc công tử, người hẳn là cũng hiểu rõ sức nặng của những lời kia."
Lạc Tử Quân trầm mặc không nói.
Bạch Thanh Đồng tay vuốt ve chén trà, cúi đầu lay động nước trà trong chén, ngữ khí phức tạp nói: "Có vài lời, một khi đã nói ra, sẽ rất khó thu hồi, đặc biệt là đối với những gia tộc như chúng ta."
Lạc Tử Quân nói: "Tam tiểu thư, ta đã có người mình thích."
Bạch Thanh Đồng nhìn về phía hắn, nói: "Là Liễu cô nương kia, đúng không?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu.
Bạch Thanh Đồng lại nhìn hắn chằm chằm một lát, đột nhiên thở dài một hơi nói: "Lúc trước đại ca ta, thích nàng như vậy, tự mình đến Liễu phủ cầu hôn, còn quấn lấy cha ta đi cầu hôn, kết quả, đều bị nàng kiên quyết cự tuyệt. Đại ca ta thương tâm, rồi đến Ngọc Kinh. Có lẽ cũng bởi vì chuyện này, mà Thiên Tử Tài ghi hận nàng. Chỉ là không ngờ tới, nàng sẽ dùng phương thức trả thù như tối hôm qua. Nói thật, sau sự kiện tối hôm qua, e rằng tất cả mọi người sẽ xa lánh nàng. Người như vậy, không đáng để làm bằng hữu. Còn vị Liễu cô nương của ngươi. . . . ."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, nói: "Lạc tiên sinh, người xác định sau này sẽ lấy nàng sao?"
Lạc Tử Quân nói: "Xác định."
Bạch Thanh Đồng trầm mặc một chút, nói: "Vậy Nghênh Xuân thì sao? Ngươi định giải thích với nàng như thế nào, giải thích với Giả gia như thế nào?"
Lạc Tử Quân nói: "Từ đầu đến cuối, tại hạ chưa từng đồng ý. Còn tối hôm qua vị Tham Xuân tiểu thư kia ra mặt giúp tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kích. Sau này nàng và Nghênh Xuân tiểu thư nếu có sai bảo, tại hạ xông pha khói lửa, cũng không chối từ."
Bạch Thanh Đồng lại nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, nói: "Vừa rồi Tham Xuân đến tìm ta, bảo ta hỏi ý kiến của người. Đồng thời nói, cho dù người thích vị Liễu cô nương kia, cũng không sao cả."
Lạc Tử Quân nghi hoặc nhìn nàng.
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Ý của nàng là, người có thể cưới cả hai, hơn nữa nàng đã hỏi qua Nghênh Xuân, Nghênh Xuân cũng không có bất kỳ ý kiến gì."
Lạc Tử Quân khẽ nhíu mày, nói: "Tam tiểu thư cảm thấy, có khả năng sao?"
Bạch Thanh Đồng nói: "Có gì không thể? Với tài hoa của Lạc tiên sinh, sau này tiền đồ vô lượng, trúng cử là chuyện sớm muộn, cưới tam thê tứ thiếp, không phải rất bình thường sao?"
Lạc Tử Quân nói thẳng: "Thế nhưng, tại hạ và Nghênh Xuân tiểu thư, không có bất kỳ tình cảm nào. Hơn nữa, tại hạ. . ."
Cô nương nhà Giả gia, hắn tuyệt đối sẽ không cưới.
Hắn có cảm giác toàn bộ Giả phủ đều lâm vào một vòng xoáy nguyền rủa to lớn, trong phủ từ trên xuống dưới, từ chủ tử đến nha hoàn, không có mấy người có kết cục tốt đẹp.
"Chuyện tình cảm, có thể chậm rãi bồi dưỡng."
Bạch Thanh Đồng nhẹ nhàng nói: "Với địa vị của Giả gia bây giờ, nếu ngươi cưới Nghênh Xuân, đến khi thi đậu tiến sĩ, chẳng phải sẽ bình bộ Thanh Vân sao?"
Lạc Tử Quân không vòng vo nữa, nói thẳng: "Tam tiểu thư, tại hạ vẫn như trước kia nói với ngài, tại hạ cự tuyệt cuộc hôn nhân này."
Bạch Thanh Đồng nhìn thần sắc trên mặt hắn nói: "Thật sự cự tuyệt, không cân nhắc một chút nào sao?"
Lạc Tử Quân nói: "Đúng vậy, không cần cân nhắc."
Bạch Thanh Đồng trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi trả lời Tham Xuân. Bất quá chuyện này, e rằng người vẫn nên đích thân nói với Tham Xuân một tiếng. Dù sao tối hôm qua, nàng ấy đã mạo hiểm giúp ngươi."
Lạc Tử Quân nói: "Đó là đương nhiên."
Bạch Thanh Đồng nói: "Tháng sau là sinh nhật của Tích Xuân, Tham Xuân có mời ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Ngươi nên trực tiếp nói rõ ràng với bọn họ, để bọn họ không còn hy vọng, đặc biệt là Nghênh Xuân."
Lạc Tử Quân trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận