Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 126: Sơ Kiến ôn nhu khuyên ở rể, sư tỷ phẫn nộ xông phòng sách

Chương 126: Sơ Kiến dịu dàng khuyên ở rể, sư tỷ phẫn nộ xông thư phòng
Thư phòng Sơ Kiến.
Tiểu Lam gặp Lạc Tử Quân sau khi đi vào, vội vàng thông báo cho người trên lầu.
Sau đó, Bích Nhi liền "Đăng đăng đăng" chạy xuống.
Lạc Tử Quân nhìn thấy nàng, cố ý trêu chọc: "Sao thế, nói nhiều quá, bị tiểu thư nhà ngươi đuổi xuống rồi à?"
"Hừ!"
Tiểu nha đầu hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, bĩu môi, đi vào buồng trong ở lầu một.
Lạc Tử Quân cười cười, đi thẳng lên lầu.
Lầu hai.
Liễu Sơ Kiến đổi một thân váy áo Nguyệt Bạch, đang bưng ấm trà, tại trước bàn giúp hắn châm trà, gặp hắn đi lên, ánh mắt nhu mì mà nhìn hắn, cười nói: "Tử Quân ca ca, nghe Bích Nhi nói, ngươi chuẩn bị đem nàng bán đi, thật sao?"
Âm thanh "Tử Quân ca ca" này lập tức kêu Lạc Tử Quân trong lòng quả quyết.
"Dọa nha đầu kia thôi, ai bảo nàng nói nhiều."
Lạc Tử Quân sợ ấm trà làm bỏng nàng, vội vàng đi qua nhận lấy ấm trà từ trong tay nàng, đặt lên bàn.
Sau đó hỏi: "Sơ Kiến, mấy ngày nay có người tới tìm cô không?"
Liễu Sơ Kiến nghe xong, lập tức liền biết được hắn còn muốn hỏi gì, khẽ nói: "Sáng nay có người tới tìm, là một nữ tử Giả gia, hỏi ta chuyện ba quyển sách kia. Còn hỏi ta, có biết Đạo Quân Sơ Kiến là ai không."
Lạc Tử Quân thần sắc cứng lại, nói: "Quả nhiên vẫn tìm tới."
Liễu Sơ Kiến nhìn thần sắc trên mặt hắn, vội vàng nói: "Tử Quân ca ca, ta không có nói cho nàng, Quân Sơ Kiến chính là ngươi. Ta biết không thể gạt được, liền thừa nhận là chính ta xuất bản sách. Vừa vặn, tên của ta, còn có mấy chữ Sơ Kiến thư phòng này, chính là chứng minh tốt nhất."
Lạc Tử Quân hỏi: "Có biết tên nữ tử Giả gia kia không?"
Liễu Sơ Kiến nói: "Nàng chưa hề nói. Nữ tử kia nhìn hai mươi tuổi, có nha hoàn ma ma cùng hộ vệ đi theo, nhìn hẳn là người có thân phận không thấp trong Giả gia. Nàng nói Quý phi nương nương muốn biết người viết sách là ai, các nàng chỉ là đến hỏi một chút, cũng không có ý đồ khác, bảo ta không cần sợ hãi."
Lạc Tử Quân trầm mặc một chút, nắm tay nhỏ của nàng nói: "Sơ Kiến, đi, qua bên kia ngồi, ta có chuyện muốn nói với cô."
Hiện tại loại tình huống này, chuyện cừu nhân Giả gia, hắn nhất định phải nói cho thiếu nữ này.
Chí ít, muốn để nàng có chút phòng bị.
Liễu Sơ Kiến khẽ "Ừ" một tiếng, ngoan ngoãn, xinh xắn bị hắn nắm tay, đi tới trước ghế ngồi xuống.
Lạc Tử Quân ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, nói: "Ta mỗi lần tới đây, đều phải đi đường vòng rất xa, từ hẻm nhỏ phía sau tới, cô biết nguyên nhân không?"
Liễu Sơ Kiến chần chờ một chút, cúi đầu, khẽ cắn môi phấn, nhỏ giọng nói: "Bích Nhi nói... Nói ngươi sợ hãi, sợ bị vị cô nương thanh mai trúc mã kia của ngươi trông thấy..."
Lạc Tử Quân: "..."
"Đừng nghe nha đầu kia nói bậy."
Lạc Tử Quân chuẩn bị nói thẳng chính sự, thiếu nữ bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Tử Quân ca ca, vậy ngươi... sợ hãi sao?"
"Ta... Ta đương nhiên không sợ!"
Lạc Tử Quân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta sợ nàng làm gì? Một tiểu nha đầu mà thôi, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, lại sợ nàng sao? Sơ Kiến, cô không biết, nha đầu kia từ nhỏ đã bị ta khi dễ, mỗi lần đều bị ta khi dễ đến khóc, ta khi còn bé còn bắt nàng mang giày cho ta, quỳ xuống liếm giày cùng tất của ta, còn bắt nàng giặt quần áo cho ta, nếu nàng dám phản kháng, ta đi lên chính là một trận hành hung, đánh cho nàng oa oa kêu khóc. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có nàng sợ ta, ta làm sao có thể sợ nàng?"
Liễu Sơ Kiến chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn nói: "Tử Quân ca ca, sao ta thấy ngươi có chút chột dạ? Người ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngươi lại lập tức nói nhiều như vậy, giống như có chút... càng che càng lộ."
"Có sao?"
Lạc Tử Quân cũng chớp chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta tại sao phải chột dạ? Ta chẳng qua là cảm thấy, cần phải giải thích với cô một chút, miễn cho cô cho rằng ta đường đường nam nhi, tùy tiện bị một nữ tử nắm thóp."
Liễu Sơ Kiến hé miệng cười nói: "Vì sao đường đường nam nhi, lại không thể bị nữ tử nắm thóp? Tử Quân ca ca cảm thấy rất mất mặt sao?"
Lạc Tử Quân nói: "Không nói nàng nữa, ta có chính sự muốn nói với cô."
Liễu Sơ Kiến khẽ gật đầu, không nói thêm, mở to đôi mắt sở sở động lòng người, an tĩnh lắng nghe.
Lạc Tử Quân nói: "Ta mỗi lần tới đây, đi đường vòng, là sợ bị cừu nhân theo dõi. Cừu nhân của ta, ngay tại Giả phủ, là đại quản gia Giả phủ, tên là Lại Đại..."
Hắn đem mối thù của phụ mẫu, tỷ tỷ mang thai bị đánh sảy thai, bản thân mình thiếu chút nữa cũng bị đánh chết, đều kể ra đầu đuôi ngọn ngành.
Thiếu nữ trước mắt, đã cùng hắn có tiếp xúc da thịt, hắn đương nhiên sẽ không coi nàng là người ngoài.
Liễu Sơ Kiến an tĩnh lắng nghe, nghe được đối phương dùng thủ đoạn tàn nhẫn tổn thương người nhà của hắn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Lạc Tử Quân nói xong, ánh mắt lo lắng mà nhìn nàng nói: "Cho nên, hiện tại Giả phủ biết cô cùng ta có quan hệ, ta sợ người kia sẽ gây bất lợi cho cô. Cửa hàng sách này không an toàn, ta cảm thấy cô tạm thời cứ ở trong phủ, không nên ra khỏi cửa."
Liễu Sơ Kiến nghe xong, trầm ngâm một hồi, khẽ nói: "Tử Quân ca ca, nơi này là nội thành, người kia cho dù to gan, cũng không dám tùy tiện đến trong tiệm đả thương người. Còn nữa, cửa ra vào tiệm sách này dán một tấm bảng gỗ, phía trên có tiêu chí của Lâm An quận vương phủ. Cửa hàng sách này không phải của một mình Sơ Kiến, mà còn của Lưu Ly quận chúa trong Lâm An quận vương phủ. Đừng nói là một tên nô tài Giả phủ, cho dù lão gia Giả gia, cũng không dám phái người tới gây chuyện."
"Ồ?"
Lạc Tử Quân kinh ngạc: "Lưu Ly quận chúa?"
Liễu Sơ Kiến khẽ gật đầu, nói: "Sơ Kiến trước kia cùng vị quận chúa kia có quan hệ cũng tạm được, trở về nội thành, lại gặp được nàng, nàng biết được tình huống trong nhà ta, chủ động giúp ta mở tiệm sách này. Nếu không có tài nguyên của quận vương phủ, Sơ Kiến là một nữ tử yếu đuối, sao có thể bán sách trong nội thành. Dù sao cửa hàng sách khác, đều có quan gia cùng thế gia chống lưng."
Lạc Tử Quân giật mình: "Thì ra là thế."
Liễu Sơ Kiến ánh mắt nhu hòa mà nhìn hắn nói: "Cho nên, Tử Quân ca ca không cần lo lắng cho ta, Tử Quân ca ca nên cẩn thận cho chính mình."
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, nói: "Ta vẫn luôn rất cẩn thận."
Nói xong câu đó, hắn lập tức cảm thấy mặt nóng lên.
Thật sự là hắn vẫn luôn rất cẩn thận.
Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn ra thành có hai lần, lại liên tục hai lần bị cùng một nữ hái hoa tặc giày xéo, không biết là ý tưởng quá tệ, hay là vận rủi đeo bám.
Liễu Sơ Kiến khẽ nói: "Tử Quân ca ca có phải muốn báo thù?"
Lạc Tử Quân không giấu diếm, nói: "Đương nhiên. Mối thù của phụ mẫu, tỷ tỷ, còn có thù của chính ta, đương nhiên muốn báo."
Liễu Sơ Kiến trầm ngâm một chút, nói: "Lấy thực lực của Tử Quân ca ca bây giờ, khẳng định là không được. Tử Quân ca ca phải nghĩ biện pháp, nâng cao thân phận địa vị của mình, mới có cơ hội."
Lạc Tử Quân nói: "Ta biết."
Liễu Sơ Kiến lại nói: "Khoa cử là một con đường, bất quá, cần thời gian quá dài, mà lại nửa đường không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Cho nên, Tử Quân ca ca phải đi con đường khác."
Lạc Tử Quân nhìn nàng nói: "Sơ Kiến, cô cảm thấy ta nên đi đường nào?"
Liễu Sơ Kiến trong mắt lấp lánh ánh sáng, thấp giọng nói: "Tử Quân ca ca tài hoa như vậy, viết sách ngay cả vị Quý phi nương nương Giả gia kia cũng thích, những tiểu thư quý nhân Giả gia kia, khẳng định cũng đều thích. Hơn nữa, Tử Quân ca ca lại đẹp trai như vậy, nữ hài tử nhìn khẳng định đều thích. Cho nên..."
Lạc Tử Quân nói: "Cho nên cái gì?"
Liễu Sơ Kiến trong mắt mang theo ý cười, nói: "Cho nên, Tử Quân ca ca có thể nghĩ biện pháp, trở thành quý nhân Giả phủ, trở thành chủ tử của cừu nhân kia. Như vậy, liền dễ báo thù."
Lạc Tử Quân lập tức nói: "Ta sẽ không lấy bất kỳ tiểu thư nào của Giả gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận