Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 58: Lạc ca

**Chương 58: Lạc ca**
Nữ tử xuống lầu, nam tử lên lầu.
Cả tòa quán rượu, bầu không khí quái dị.
Có người sắc mặt khó coi, có người cười trộm, có người được yêu mến nước mắt rưng rưng, có người cười to đến ngoác cả miệng.
Kẻ cười ngoác miệng kia tự nhiên là Vương Đại Phú.
Lúc này Vương Đại Phú, nhìn Lạc Tử Quân tựa như nhìn chính mình nghĩa phụ, một mặt sùng bái mà nói: "Lạc ca, từ nay về sau, huynh làm lớn, đệ làm nhỏ! Huynh là trời, đệ là đất! Vương Đại Phú ta về sau duy Lạc ca như thiên lôi sai đâu đánh đó, Lạc ca bảo ta đi hướng nam, ta tuyệt không đi hướng bắc! Lạc ca gọi ta lên núi đao, ta tuyệt không xuống biển lửa!"
"Đi nịnh hót, mau đi rót chén trà cho Lạc ca cùng Tô ca."
Tô Biệt ngồi xuống trước cửa sổ nói.
Vương Đại Phú trừng mắt: "Cút! Có bản lĩnh ngươi cũng giống Lạc ca, đi đem những ả nữ tử mắt mọc trên đỉnh đầu kia giáo huấn cho một trận! Cũng làm cho đám quý nhân trong nội thành cam tâm tình nguyện nhường lại lầu hai! Làm được những điều này, đừng nói gọi ngươi là ca, gọi ngươi là gia cũng chẳng có vấn đề gì!"
Lạc Tử Quân lập tức nói: "Đại Phú, vậy ngươi gọi ta là Lạc gia đi! Ta cảm thấy Lạc gia so với Lạc ca êm tai hơn một chút."
"Cút!"
Vương Đại Phú lập tức không chịu.
Gọi ca là ngang hàng, gọi gia kia chính là tổ tông, hắn có ngốc đâu.
Tô Biệt cười một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì, ghé sát lại Lạc Tử Quân thấp giọng nói: "Tử Quân, ba bài thơ từ kia của ngươi, vừa rồi vị quý nhân tiểu thư kia có xin lại, nói là muốn bỏ vào thi xã do nàng thành lập, sao ngươi không thừa cơ hỏi thăm tên của nàng?"
Lạc Tử Quân nghi ngờ nói: "Tại sao phải hỏi tên của nàng?"
Tô Biệt tỏ vẻ ngươi là kẻ ngốc: "Nữ tử kia xem xét liền lai lịch không nhỏ, ngươi nếu là có thể thừa cơ kết bạn với nàng ta, về sau làm chuyện gì, đều thuận tiện hơn rất nhiều. Thậm chí sau này vào sĩ, có lẽ còn có sự trợ giúp không nhỏ."
"Không hứng thú."
Lạc Tử Quân một mặt thờ ơ.
Vương Đại Phú một mặt hoài nghi nhìn hắn, do dự nửa ngày, mới che lấy mông nói: "Lạc ca à, xinh đẹp như vậy quý nhân đại tiểu thư, ngươi cũng không hứng thú, ngươi rốt cuộc là có hứng thú với ai? Còn xin Lạc ca nói rõ."
Lạc Tử Quân nhìn về phía mông của hắn.
Vương Đại Phú bị dọa cho mông co rụt lại, sắc mặt đại biến: "Lạc ca, đừng nha... Ta, ta bị bệnh trĩ, hơn nữa đi ngoài xưa nay không có chùi đít..."
"Cút!"
Lạc Tử Quân không để ý đến hắn nữa, nhìn về phía Hứa Tiên ở một bên.
Hắn sở dĩ đối với những cô gái kia cảnh giác như thế, tự nhiên là vì gia hỏa này.
Không chừng ả Bạch Xà giảo hoạt kia, liền biến thành một trong những nữ tử đó, giấu ở trong đám người, tùy thời mà hành động.
Cho nên, hắn không cho phép bất kỳ nữ nhân nào, được tiếp cận vị đại quan nhân này!
"Cái kia..."
Hứa Tiên thấy hắn nhìn mình, ấp úng nửa ngày, mới đỏ mặt, kẹp chặt hai chân, yếu ớt nói: "Lạc huynh, tại hạ... Tại hạ không thích nam nhân..."
Lạc Tử Quân: "..."
Cũng khó trách những người này sẽ hiểu lầm.
Lúc chưa nhìn thấy Hứa Tiên, hắn đã biểu hiện ra đặc biệt để ý, sau khi nhìn thấy, càng là ánh mắt không rời.
Hành vi như vậy, người khác có thể không hiểu lầm sao?
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất cổ quái, lại rất cảnh giác, Lạc Tử Quân đành phải giải thích.
"Nói thật với mọi người."
Lạc Tử Quân vẻ mặt nghiêm túc.
"Tô huynh cùng Hứa huynh hẳn là đều biết, kỳ thật tại hạ còn có một thân phận, đó chính là đại phu. Hứa huynh hôm đó bị thương rất nặng, lại còn tổn thương tới căn cơ. Sư phụ nhà ta sau khi kiểm tra xong, cho dù chữa trị xong, về sau vẫn còn có khả năng tái phát, lại bởi vì ta cùng Hứa huynh ở cùng một thư viện, cho nên có dặn dò ta, phải thật tốt để ý Hứa huynh, không cho hắn hái hoa ngắt cỏ lung tung, không được đến gần bất kỳ cô gái nào..."
"Nếu không, một khi chỗ đó bị kích thích, rất có thể sẽ tái phát vết thương cũ, đến thần tiên cũng khó mà cứu..."
Hắn nói như thật, rất là nghiêm trọng.
Hứa Tiên nghe mà hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch, run rẩy há miệng nói: "Lạc huynh nói, là thật sao?"
Lạc Tử Quân nhìn về phía hắn nói: "Ta có cần phải lừa ngươi sao? Lần trước tiền thuốc thang, ta còn chưa có thu, ta lừa ngươi thì có ích lợi gì?"
Tô Biệt vẫn còn có chút hoài nghi: "Tử Quân, ta nhớ được trước kia lúc ngươi còn chưa nhận biết Hứa huynh, đối với hắn cũng đã rất chú ý."
Lạc Tử Quân nói: "Đó là bởi vì ta vô tình nghe được tên của hắn, biết hắn là tú tài của Tây Hồ thư viện. Ta lúc ấy mặc dù làm ở tiệm thuốc, nhưng lòng vẫn hướng về thư viện. Ta một lòng muốn thi đậu tú tài, thi vào thư viện, cho nên lấy Hứa huynh làm mục tiêu."
Tô Biệt gật đầu: "Thì ra là vậy. Khó trách lần đầu ta gặp ngươi, nói ta là tú tài, ngươi lại nhiệt tình như thế, ta khi đó còn có chút kỳ quái, một cái học đồ tiệm thuốc, sao lại hứng thú với tú tài như vậy, mà đối với thi từ đánh giá, lại có kiến giải riêng, hóa ra ngươi đã sớm có lòng với việc đọc sách."
Vương Đại Phú rốt cục cũng yên lòng: "Lạc ca, chỉ cần ngươi không có ý đồ với mông của ca ca, ca ca đây vẫn cứ gọi ngươi là đại ca."
Tô Biệt nói: "Ngươi gọi hắn Lạc ca, ngươi còn tự xưng ca ca?"
Vương Đại Phú cười hắc hắc: "Mỗi người một kiểu, ta gọi ngươi là Tô huynh, ta không phải cũng xưng ca ca trước mặt ngươi đó sao?"
Lạc Tử Quân trêu chọc nói: "Vậy lúc Vương huynh ở nhà nói chuyện với cha, có phải sẽ nói 'Cha, ngài ăn cơm đi? Ca ca ta còn chưa có ăn, mau đi làm cho ca ca đi' không?"
"Phốc..."
"Ha ha ha ha ha..."
Tất cả mọi người đều bật cười.
Vương Đại Phú cũng cười nói: "Lạc ca, không thể đùa như vậy! Cha ta mà biết, không đánh chết ta không được!"
Lúc này, tiểu nhị đã bắt đầu mang thức ăn lên.
Những quý nhân vừa rồi ngồi ở lầu hai, đã rời đi.
Đám nữ tử thư viện xuống lầu một, ngồi một hồi, càng ngồi càng thấy tức, càng ngồi càng cảm thấy nhục nhã, thế là nhao nhao đứng dậy, giận đùng đùng rời khỏi quán rượu.
"Chúng ta cho dù là chết đói, cũng không ở chỗ này chịu nhục!"
"Cái tên hỗn đản kia ngồi trên đầu chúng ta uống rượu ăn cơm, chúng ta ở phía dưới hắn chịu khinh bỉ ăn cơm, đây không phải tự chuốc nhục sao?"
"Đi! Không ăn!"
Thế là, Mai Diễm Thu dẫn theo đám nữ tử, căm giận rời đi.
Hoàng Bắc Thành tiến lên khuyên giải một phen, khuyên không được, đành phải xấu hổ đi lên.
Đám nam tử ở trên lầu, ngay từ đầu còn có chút không được tự nhiên.
Nhưng theo men say dần tăng, cũng bắt đầu cười nói, bàn luận rôm rả, chẳng mấy chốc đã quên đám nữ tử tức giận bỏ đi.
"Lạc huynh, tại hạ kính người một chén! Nếu không phải Lạc huynh, chúng ta cũng sẽ không được ngồi lên lầu hai này!"
"Lạc huynh quả nhiên không hổ là tài hoa được thư viện đặc cách trúng tuyển, một thân tài hoa, làm cho bọn ta bái phục sát đất!"
"Ai, Lạc huynh đối với thái độ của nữ tử, mới là điều khiến tại hạ hâm mộ cùng kính nể nhất. Tại hạ đã từng cũng muốn được tiêu sái không sợ như Lạc huynh, tùy tâm sở dục, phản kích những nữ tử điêu ngoa kia, đáng tiếc, lại không buông xuống được mặt mũi..."
Uống nhiều rượu, mọi người tự nhiên cũng nói nhiều hơn.
Lá gan cũng lớn.
Nếu là đặt ở lúc còn tỉnh táo, những lời đắc tội nữ tử và khiến người khác chê cười này, bọn hắn không dám nói.
Văn nhân yêu quý thanh danh, sợ nhất là bị người khác chỉ trích.
Nhưng trong lòng bọn họ, lại là phi thường muốn được trở thành người không bị gò bó như Lạc Tử Quân, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không vừa mắt ai, liền trực tiếp phản bác!
Nữ tử thì đã sao?
Vì sao chỉ có nam tử phải nhường nhịn nữ tử, mà không phải ngược lại?
Nam tử liền nên vì phong độ, mà bị khi dễ?
"Lạc huynh, tại hạ cũng kính người một chén!"
Đám người nhao nhao tới mời rượu.
Lạc Tử Quân cũng nâng chén rượu lên,一一 đáp lễ.
Tôn trọng là lẫn nhau.
Cho dù là phụ mẫu cùng con cái, huynh đệ cùng huynh đệ, cũng đều là như vậy.
Ngươi không tôn trọng ta, ta dựa vào cái gì phải tôn trọng ngươi?
Ngươi nếu tôn trọng ta, ta tự nhiên cũng sẽ từ trong đáy lòng tôn trọng ngươi.
Những cô gái kia từng người mắt mọc trên đỉnh đầu, cho rằng ỷ vào thân phận nữ tử, nam tử vì mặt mũi, không dám đánh trả, liền từng người trở nên điêu ngoa ngang ngược, cố tình gây sự, cảm thấy nam tử nên nhường nhịn các nàng.
Thậm chí mắng chửi rồi còn động thủ.
Lạc Tử Quân cũng sẽ không dung túng các nàng.
Kiếp trước trải nghiệm bi thảm, đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý rất lớn, khiến hắn đối với bất kỳ cô gái nào, đều duy trì mười hai phần cảnh giác cùng lạnh lùng.
Bất kỳ nữ tử nào muốn tiếp cận hắn, đều sẽ bị hắn thiết quyền đánh cho khóc thét!
Đương nhiên, ngoại trừ tỷ tỷ.
"Lạc... Lạc ca, ta cũng kính người một chén, cảm ơn, cảm ơn người đã quan tâm ta..."
Hứa Tiên cũng bưng chén rượu lên.
Xưng hô cũng từ "Lạc huynh" biến thành "Lạc ca" thân thiết hơn.
Lạc Tử Quân vừa rồi, đã khiến hắn phi thường sợ hãi, cũng rất cảm động.
Hóa ra vị Lạc huynh này, không phải thèm muốn thân thể của hắn, mà là một mực quan tâm tới tiểu đệ đệ đáng thương của hắn, sợ hắn triệt để tàn phế.
"Thầy thuốc như mẹ hiền, tiểu Tiên, không cần khách khí."
Lạc Tử Quân cũng thay đổi xưng hô.
Hắn cảm thấy nên từ từ để cho gia hỏa này biết ai mới là đại ca, về sau nên nghe theo lời của ai.
"Tiểu... Tiểu Tiên?"
Tô Biệt ở một bên nghe mà môi giật giật.
Lạc Tử Quân quay đầu nói: "Tiểu Biệt, ngươi có ý kiến?"
Tô Biệt: "..."
Vương Đại Phú cười ha ha nói: "Lạc ca xưng hô như vậy tốt, về sau chúng ta liền gọi là tiểu Tiên, tiểu Biệt, tiểu Thiên, tiểu Phú, Tiểu Quân, các ngươi thấy thế nào?"
"Có nhục nhã nhặn! Các ngươi mà gọi như vậy, người ta còn tưởng năm chúng ta có đồng tính luyến ái đấy."
Lạc Tử Quân đánh giá một câu, bưng chén rượu lên, cũng kính Hứa Tiên một chén.
Cơm no rượu say.
Mọi người mang theo ba phần men say, hứng thú không giảm xuống lầu, chuẩn bị đi du ngoạn tiếp.
Chưởng quỹ tú tài Lương Như Hải, tự mình tới tiễn khách, cười nói: "Lúc đầu lão phu còn muốn miễn tiền rượu của các vị, nhưng vị quý nhân trong nội thành kia, đã giúp các vị thanh toán. Chư vị tài tử, lần sau nếu là lại đến, lão phu lại mời khách."
Hoàng Bắc Thành vội vàng chắp tay nói tạ.
Lương Như Hải tiễn đám người ra tới cửa lớn, sau đó đi qua kéo Lạc Tử Quân lại, thấp giọng thỉnh cầu: "Lạc công tử, lão phu có thể đem ba bài thơ từ vừa rồi ngài làm, khắc họa, đặt ở cửa ra vào không? Như vậy, thứ nhất có thể giúp lão phu thu hút khách, thứ hai, có thể làm cho ba bài thơ này của Lạc công tử, được lưu truyền rộng rãi hơn, danh tiếng của Lạc công tử cũng sẽ vang xa hơn."
Lạc Tử Quân suy nghĩ một chút, nói: "Có thể khắc họa, nhưng không được đề tên của tại hạ, cứ viết là... Hoa Đào công tử đi."
Lâm Như Hải ngơ ngác một chút, cười chắp tay nói: "Liền theo ý của công tử, tên là Hoa Đào công tử."
Lạc Tử Quân chắp tay cáo từ.
Lâm Như Hải đứng ở ngoài cửa đưa mắt nhìn, thấy mọi người đã đi xa, mới quay người trở lại khách sạn, gọi một tên tiểu nhị đến, thấp giọng nói: "Ngươi mau cưỡi ngựa đuổi theo Giả gia tiểu thư, nói với nàng danh hào của vị Lạc công tử kia, là Hoa Đào công tử. Đến lúc Hải Đường thi xã in tập thơ, cứ viết danh hiệu này là được, vị Lạc công tử kia hiển nhiên không muốn nổi danh quá sớm."
"Vâng, chủ tử!"
Tiểu nhị cung kính đáp ứng một tiếng, lập tức đi ra phía sau chuồng ngựa.
Lúc này.
Mặt trời sau giờ ngọ, chói lọi lạ thường.
Hoàng Bắc Thành dẫn theo đám học sinh, đi dọc theo Thanh Thủy hà ngắm cảnh, vừa trò chuyện.
"Mai cô nương bọn họ đâu?"
"Sẽ không tức giận về trước rồi chứ?"
"Nói là đi Hàn Sơn tự, chắc hẳn các nàng đã đi trước."
Đám người đang định đi tìm, đột nhiên nghe thấy phía trước cách đó không xa bên bờ sông, truyền đến tiếng kêu cứu thất kinh của mấy nữ tử.
"Cứu mạng! Cứu mạng —— "
Đám người nhìn kỹ lại, đây không phải là các nữ tử thư viện nhà mình sao!
Lúc này, Mai Diễm Thu bọn người đang đứng ở bờ sông, mặt đầy vẻ kinh hoảng, kêu đến khàn cả giọng.
Có mấy nữ tử đã bị dọa cho phát khóc.
"Có người rơi xuống nước!"
Đám người thấy vậy, vội vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận