Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)
Chương 106: Thanh mai trúc mã Tần Khả Khanh, tiệm mới đảo thuốc xinh đẹp sư tỷ (1)
**Chương 106: Thanh mai trúc mã Tần Khả Khanh, tiệm thuốc mới có sư tỷ xinh đẹp đảo dược (1)**
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trong phòng, ba người đều đổ dồn ánh mắt về một người.
"Là Ngọc Trúc! Trúc xanh mướt!"
Lạc Tử Quân vội vàng giải thích.
"Ngọc Trúc, một loại trúc để tu luyện, hơn nữa là bằng hữu của ta muốn mua, không phải ta muốn mua."
Trong phòng lại yên tĩnh một chút.
Bích Nhi chớp chớp mắt to nói: "Lạc công tử, thế nhưng vừa mới nô tỳ ở trên lầu nghe được, giống như là chân ngọc."
Lạc Tử Quân lập tức nói: "Ngươi khẳng định nghe lầm, chỉ có tranh vẽ cây trúc, nào có cái gì Ngọc Túc Sáp Họa. Chân ngọc không phải là chân sao? Nào có sách chuyên bán về chân, ai mà mua chứ?"
"Thế nhưng..."
"Bích Nhi, đi pha trà đi."
Khi Bích Nhi còn muốn lên tiếng, Liễu Sơ Kiến vội vàng ngắt lời nàng.
"Dạ."
Tiểu nha đầu lại liếc nhìn người nào đó một cái với ánh mắt cổ quái, xoay người đi vào buồng trong.
Tiểu Lam cũng vội vàng theo sau rời đi.
Trong phòng im lặng một chút.
Liễu Sơ Kiến dẫn đầu phá vỡ sự ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy ý cười, khẽ hỏi: "Lạc công tử hôm nay sao lại đột nhiên đến nội thành rồi?"
Lạc Tử Quân nói: "Ta cùng tỷ tỷ và tỷ phu chuyển đến nội thành ở cùng nhau."
Liễu Sơ Kiến nghe vậy vui mừng, nói: "Thật sao? Lạc công tử chuyển đến nội thành ở rồi ư? Là sau này đều sẽ ở tại nội thành sao?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu.
Trong mắt Liễu Sơ Kiến tràn đầy vẻ vui sướng, thấy hắn tựa hồ vẫn như cũ có chút không được tự nhiên, khẽ nói: "Lạc công tử, chúng ta lên trên lầu nói chuyện, được không?"
Lạc Tử Quân nói: "Không được, ta còn có việc."
Nụ cười trên mặt Liễu Sơ Kiến hơi liễm lại, im lặng một chút, hai mắt phức tạp nhìn hắn nói:
"Sơ Kiến chỉ là muốn biết, vì sao từ ngày đó trở về, công tử không còn đến tìm Sơ Kiến nữa. Còn có, công tử giúp Sơ Kiến chuộc thân, lại là vì sao?"
Lạc Tử Quân nhìn nàng một cái, giải thích: "Mấy ngày đó, ta có việc khác phải bận, cho nên không có đi. Còn giúp cô nương chuộc thân, tự nhiên là vì ban đầu tại hạ cần dùng gấp tiền, cô nương đã hào phóng giúp đỡ, thậm chí không tiếc lấy ra đồ trang sức của mình chuẩn bị đi cầm cố."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Cô nương đối với tại hạ có tình có nghĩa như vậy, tại hạ giúp cô nương chuộc thân, cũng chỉ là tiện tay mà thôi."
"Tiện tay mà thôi sao?"
Liễu Sơ Kiến cười khổ một tiếng, hai mắt nhu mì mà nhìn hắn nói:
"Công tử, mấy bài thơ từ kia, giá trị vạn kim không ngừng, tài tử khác chỉ sợ cả đời đều không viết ra được một bài. Đối với công tử mà nói, lại chỉ là tiện tay mà thôi sao?"
Lạc Tử Quân nhún vai, không nói tiếp.
Liễu Sơ Kiến thấy vậy, cũng không nói thêm nữa, dừng một chút, trịnh trọng hai tay chắp lại bên hông, cúi đầu thấp người, thi lễ thật sâu với hắn, khẽ nói:
"Ân tình của công tử, tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên."
Lạc Tử Quân nói: "Sơ Kiến cô nương quá lời, ngươi và ta là bằng hữu, không cần khách khí."
"Bằng hữu sao?"
Liễu Sơ Kiến trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng: "Có thể cùng Lạc đại tài tử trở thành bằng hữu, tiểu nữ tử tam sinh hữu hạnh."
Lạc Tử Quân nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói: "Tại hạ còn có việc..."
Liễu Sơ Kiến thấy hắn lại như vậy, cơ hồ vừa nói xong liền không kịp chờ đợi muốn rời đi, trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Đã công tử còn có việc, tiểu nữ tử liền không trì hoãn công tử. Công tử hôm đó đưa cho Sơ Kiến sách, Sơ Kiến không có bán, Sơ Kiến chuẩn bị tự mình tìm người in ấn, sau đó tiêu thụ tại tiệm sách..."
Đôi mắt nàng ôn nhu như nước, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, khẽ nói: "Đến lúc đó bán được bạc, sẽ chia đều cùng công tử, được không?"
Lạc Tử Quân nói: "Không cần, trước đó đã nói, quyển sách kia là tặng cho cô nương. Về sau vô luận bán được bao nhiêu tiền, đều là của cô nương, không cần cho ta."
Liễu Sơ Kiến hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ hỏi: "Công tử về sau...sẽ còn đến nữa chứ?"
"Đương nhiên sẽ đến."
Lạc Tử Quân không chút do dự nói: "Chắc chắn phải tới. Về sau tại hạ còn muốn viết sách bán lấy tiền, nếu Sơ Kiến cô nương có thể tự mình tìm đường in ấn, tự mình tiêu thụ, vậy sau này, chúng ta chính là quan hệ hợp tác, ta tự nhiên sẽ thường xuyên đến."
Lời này vừa nói ra, thiếu nữ vừa rồi còn ảm đạm, trong mắt lập tức sáng lên quang mang.
"Thật sao? Công tử sẽ còn viết sách sao?"
Nàng mặt mày hớn hở, hai mắt rạng rỡ hào quang, vốn là gương mặt xinh đẹp, giờ phút này bởi vì vui vẻ, càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Lạc Tử Quân nói: "Đương nhiên sẽ viết, ai lại chê nhiều tiền đâu?"
Liễu Sơ Kiến trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ, đột nhiên vươn ngón út xanh nhạt tinh tế, nói:
"Lạc công tử, vậy chúng ta ngoéo tay, coi như là đạt thành hiệp nghị hợp tác, tuyệt không đổi ý, có được hay không?"
Lạc Tử Quân ngơ ngác một chút: "Ngoéo tay? Không cần ký khế ước sao?"
Liễu Sơ Kiến lắc đầu, lập tức chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười nói: "Công tử là không tin được tiểu nữ tử sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Lạc Tử Quân do dự một chút, lại liếc mắt nhìn ngón út tinh tế nàng đưa ra, đành phải cũng vươn ngón út, cùng ngón út kia nhẹ nhàng giao nhau.
Sao có loại cảm giác trở lại tuổi thơ vậy?
Hai người ngón út, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó, lại nhẹ nhàng móc vào nhau.
Cái này liền đạt thành hiệp nghị.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, trên gương mặt thanh lệ phấn nộn, lặng lẽ bò lên hai vệt đỏ nhạt, dưới ánh chiều tà, xinh đẹp như hoa.
"Sơ Kiến cô nương, không còn sớm, tại hạ phải đi rồi."
Lạc Tử Quân nhìn sắc trời bên ngoài một chút, không trì hoãn nữa, phất tay cáo từ.
Còn phải đi tìm cửa hàng của võ giả.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, hai mắt dịu dàng mà nhìn hắn, đi theo hắn tới cửa ra vào, sau đó đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, cho đến khi biến mất ở góc đường xa xa.
Nàng tắm mình trong ánh chiều tà vàng kim, lặng yên, đứng ở cửa rất lâu.
Trong tay áo, ngón út tinh tế từng chạm vào ngón tay hắn kia, có cảm giác hơi nóng lên.
"Tiểu thư..."
Lúc này, Bích Nhi từ giữa phòng đi ra, có chút lo âu nhìn nàng.
Thiếu nữ khẽ run lên, nói khẽ: "Thu thập một chút, đêm nay Giả gia có yến tiệc, chúng ta phải đi đánh đàn."
Bích Nhi không khỏi thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Tiểu thư khổ cực kiếm tiền như vậy, vẫn là vì hắn sao? Thế nhưng, hắn tựa hồ chỉ coi tiểu thư như..."
Nàng không dám nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ phảng phất như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, nơi mà thân ảnh kia đã sớm biến mất.
Tại một con phố yên tĩnh khác.
Lạc Tử Quân rốt cuộc tìm được một cửa hàng của võ giả.
Bất quá chỉ năm vị dược liệu, mà trọn vẹn tốn của hắn mười lăm lượng bạc, quả thật là đắt kinh khủng.
Hơn nữa nhìn qua, năm vị dược liệu còn chẳng ra làm sao cả, Xem ra, "văn phú võ quý", câu nói này, thật đúng là không chỉ là nói suông.
Con nhà nghèo, ngoại trừ đọc sách, chỉ sợ thật đúng là không có con đường nào khác.
Đau lòng thì đau lòng, tu luyện vẫn phải tiếp tục.
Cùng lắm thì, hắn về sau viết nhiều sách hơn là được.
Bất quá...
Trước đó còn chuẩn bị viết « Hồng Lâu Mộng » và « Hồng Lâu Xuân Mộng », xem ra bây giờ, khẳng định là không thể viết.
Thật sự không hợp thói thường.
Trở lại An Quốc phủ, trời đã sắp tối.
Chỉ Diên bưng tới bữa tối phong phú, thuận tiện nói cho hắn biết, sáng mai có lớp học.
"Ngày mai công tử cần đi sớm, chuẩn bị cẩn thận một chút, các vị tiểu thư trong phủ, nghe nói công tử tài hoa và giảng bài thú vị, ngày mai cũng chuẩn bị đến nghe giảng bài."
Lạc Tử Quân hỏi: "Các vị tiểu thư nào?"
Chỉ Diên nói: "Ngoại trừ Tam tiểu thư, còn có Thu Ngưng tiểu thư, Thu Sương tiểu thư, còn có Y Y tiểu thư và Phương Phỉ tiểu thư của Túc Quốc phủ. Tam tiểu thư nói, ngày mai Nghênh Xuân tiểu thư của Giả phủ cũng tới."
"Giả phủ? Nghênh Xuân?"
Lạc Tử Quân trong lòng khẽ động, mặt không lộ vẻ khác thường, gật đầu nói: "Ta đã biết."
Chỉ Diên lại cùng Tiểu Hoàn nói chuyện phiếm vài câu, rồi lui ra.
"Giả Nghênh Xuân..."
Trong đầu Lạc Tử Quân hiện lên cái tên này, cùng tính cách và kết cục của nàng.
"Ôn nhu thiện lương, nhút nhát yếu đuối, biệt hiệu 'nhị mộc', kết cục có chút bi thảm. Bởi vì phụ thân thiếu Tôn gia năm ngàn lượng bạc, bị đem đi gán nợ, gả cho Tôn Thiệu Tổ, xuất giá không lâu, liền bị đối phương ngược đãi đến chết..."
Ngược lại là một nữ tử đáng thương.
Vốn là thiên kim tiểu thư của Quốc công phủ, lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Không biết nơi này, vận mệnh của nàng có thay đổi hay không.
Lạc Tử Quân vừa nghĩ, vừa ăn cơm.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trong phòng, ba người đều đổ dồn ánh mắt về một người.
"Là Ngọc Trúc! Trúc xanh mướt!"
Lạc Tử Quân vội vàng giải thích.
"Ngọc Trúc, một loại trúc để tu luyện, hơn nữa là bằng hữu của ta muốn mua, không phải ta muốn mua."
Trong phòng lại yên tĩnh một chút.
Bích Nhi chớp chớp mắt to nói: "Lạc công tử, thế nhưng vừa mới nô tỳ ở trên lầu nghe được, giống như là chân ngọc."
Lạc Tử Quân lập tức nói: "Ngươi khẳng định nghe lầm, chỉ có tranh vẽ cây trúc, nào có cái gì Ngọc Túc Sáp Họa. Chân ngọc không phải là chân sao? Nào có sách chuyên bán về chân, ai mà mua chứ?"
"Thế nhưng..."
"Bích Nhi, đi pha trà đi."
Khi Bích Nhi còn muốn lên tiếng, Liễu Sơ Kiến vội vàng ngắt lời nàng.
"Dạ."
Tiểu nha đầu lại liếc nhìn người nào đó một cái với ánh mắt cổ quái, xoay người đi vào buồng trong.
Tiểu Lam cũng vội vàng theo sau rời đi.
Trong phòng im lặng một chút.
Liễu Sơ Kiến dẫn đầu phá vỡ sự ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy ý cười, khẽ hỏi: "Lạc công tử hôm nay sao lại đột nhiên đến nội thành rồi?"
Lạc Tử Quân nói: "Ta cùng tỷ tỷ và tỷ phu chuyển đến nội thành ở cùng nhau."
Liễu Sơ Kiến nghe vậy vui mừng, nói: "Thật sao? Lạc công tử chuyển đến nội thành ở rồi ư? Là sau này đều sẽ ở tại nội thành sao?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu.
Trong mắt Liễu Sơ Kiến tràn đầy vẻ vui sướng, thấy hắn tựa hồ vẫn như cũ có chút không được tự nhiên, khẽ nói: "Lạc công tử, chúng ta lên trên lầu nói chuyện, được không?"
Lạc Tử Quân nói: "Không được, ta còn có việc."
Nụ cười trên mặt Liễu Sơ Kiến hơi liễm lại, im lặng một chút, hai mắt phức tạp nhìn hắn nói:
"Sơ Kiến chỉ là muốn biết, vì sao từ ngày đó trở về, công tử không còn đến tìm Sơ Kiến nữa. Còn có, công tử giúp Sơ Kiến chuộc thân, lại là vì sao?"
Lạc Tử Quân nhìn nàng một cái, giải thích: "Mấy ngày đó, ta có việc khác phải bận, cho nên không có đi. Còn giúp cô nương chuộc thân, tự nhiên là vì ban đầu tại hạ cần dùng gấp tiền, cô nương đã hào phóng giúp đỡ, thậm chí không tiếc lấy ra đồ trang sức của mình chuẩn bị đi cầm cố."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Cô nương đối với tại hạ có tình có nghĩa như vậy, tại hạ giúp cô nương chuộc thân, cũng chỉ là tiện tay mà thôi."
"Tiện tay mà thôi sao?"
Liễu Sơ Kiến cười khổ một tiếng, hai mắt nhu mì mà nhìn hắn nói:
"Công tử, mấy bài thơ từ kia, giá trị vạn kim không ngừng, tài tử khác chỉ sợ cả đời đều không viết ra được một bài. Đối với công tử mà nói, lại chỉ là tiện tay mà thôi sao?"
Lạc Tử Quân nhún vai, không nói tiếp.
Liễu Sơ Kiến thấy vậy, cũng không nói thêm nữa, dừng một chút, trịnh trọng hai tay chắp lại bên hông, cúi đầu thấp người, thi lễ thật sâu với hắn, khẽ nói:
"Ân tình của công tử, tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên."
Lạc Tử Quân nói: "Sơ Kiến cô nương quá lời, ngươi và ta là bằng hữu, không cần khách khí."
"Bằng hữu sao?"
Liễu Sơ Kiến trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng: "Có thể cùng Lạc đại tài tử trở thành bằng hữu, tiểu nữ tử tam sinh hữu hạnh."
Lạc Tử Quân nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói: "Tại hạ còn có việc..."
Liễu Sơ Kiến thấy hắn lại như vậy, cơ hồ vừa nói xong liền không kịp chờ đợi muốn rời đi, trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Đã công tử còn có việc, tiểu nữ tử liền không trì hoãn công tử. Công tử hôm đó đưa cho Sơ Kiến sách, Sơ Kiến không có bán, Sơ Kiến chuẩn bị tự mình tìm người in ấn, sau đó tiêu thụ tại tiệm sách..."
Đôi mắt nàng ôn nhu như nước, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, khẽ nói: "Đến lúc đó bán được bạc, sẽ chia đều cùng công tử, được không?"
Lạc Tử Quân nói: "Không cần, trước đó đã nói, quyển sách kia là tặng cho cô nương. Về sau vô luận bán được bao nhiêu tiền, đều là của cô nương, không cần cho ta."
Liễu Sơ Kiến hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ hỏi: "Công tử về sau...sẽ còn đến nữa chứ?"
"Đương nhiên sẽ đến."
Lạc Tử Quân không chút do dự nói: "Chắc chắn phải tới. Về sau tại hạ còn muốn viết sách bán lấy tiền, nếu Sơ Kiến cô nương có thể tự mình tìm đường in ấn, tự mình tiêu thụ, vậy sau này, chúng ta chính là quan hệ hợp tác, ta tự nhiên sẽ thường xuyên đến."
Lời này vừa nói ra, thiếu nữ vừa rồi còn ảm đạm, trong mắt lập tức sáng lên quang mang.
"Thật sao? Công tử sẽ còn viết sách sao?"
Nàng mặt mày hớn hở, hai mắt rạng rỡ hào quang, vốn là gương mặt xinh đẹp, giờ phút này bởi vì vui vẻ, càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Lạc Tử Quân nói: "Đương nhiên sẽ viết, ai lại chê nhiều tiền đâu?"
Liễu Sơ Kiến trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ, đột nhiên vươn ngón út xanh nhạt tinh tế, nói:
"Lạc công tử, vậy chúng ta ngoéo tay, coi như là đạt thành hiệp nghị hợp tác, tuyệt không đổi ý, có được hay không?"
Lạc Tử Quân ngơ ngác một chút: "Ngoéo tay? Không cần ký khế ước sao?"
Liễu Sơ Kiến lắc đầu, lập tức chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười nói: "Công tử là không tin được tiểu nữ tử sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Lạc Tử Quân do dự một chút, lại liếc mắt nhìn ngón út tinh tế nàng đưa ra, đành phải cũng vươn ngón út, cùng ngón út kia nhẹ nhàng giao nhau.
Sao có loại cảm giác trở lại tuổi thơ vậy?
Hai người ngón út, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó, lại nhẹ nhàng móc vào nhau.
Cái này liền đạt thành hiệp nghị.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, trên gương mặt thanh lệ phấn nộn, lặng lẽ bò lên hai vệt đỏ nhạt, dưới ánh chiều tà, xinh đẹp như hoa.
"Sơ Kiến cô nương, không còn sớm, tại hạ phải đi rồi."
Lạc Tử Quân nhìn sắc trời bên ngoài một chút, không trì hoãn nữa, phất tay cáo từ.
Còn phải đi tìm cửa hàng của võ giả.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, hai mắt dịu dàng mà nhìn hắn, đi theo hắn tới cửa ra vào, sau đó đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, cho đến khi biến mất ở góc đường xa xa.
Nàng tắm mình trong ánh chiều tà vàng kim, lặng yên, đứng ở cửa rất lâu.
Trong tay áo, ngón út tinh tế từng chạm vào ngón tay hắn kia, có cảm giác hơi nóng lên.
"Tiểu thư..."
Lúc này, Bích Nhi từ giữa phòng đi ra, có chút lo âu nhìn nàng.
Thiếu nữ khẽ run lên, nói khẽ: "Thu thập một chút, đêm nay Giả gia có yến tiệc, chúng ta phải đi đánh đàn."
Bích Nhi không khỏi thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Tiểu thư khổ cực kiếm tiền như vậy, vẫn là vì hắn sao? Thế nhưng, hắn tựa hồ chỉ coi tiểu thư như..."
Nàng không dám nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ phảng phất như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, nơi mà thân ảnh kia đã sớm biến mất.
Tại một con phố yên tĩnh khác.
Lạc Tử Quân rốt cuộc tìm được một cửa hàng của võ giả.
Bất quá chỉ năm vị dược liệu, mà trọn vẹn tốn của hắn mười lăm lượng bạc, quả thật là đắt kinh khủng.
Hơn nữa nhìn qua, năm vị dược liệu còn chẳng ra làm sao cả, Xem ra, "văn phú võ quý", câu nói này, thật đúng là không chỉ là nói suông.
Con nhà nghèo, ngoại trừ đọc sách, chỉ sợ thật đúng là không có con đường nào khác.
Đau lòng thì đau lòng, tu luyện vẫn phải tiếp tục.
Cùng lắm thì, hắn về sau viết nhiều sách hơn là được.
Bất quá...
Trước đó còn chuẩn bị viết « Hồng Lâu Mộng » và « Hồng Lâu Xuân Mộng », xem ra bây giờ, khẳng định là không thể viết.
Thật sự không hợp thói thường.
Trở lại An Quốc phủ, trời đã sắp tối.
Chỉ Diên bưng tới bữa tối phong phú, thuận tiện nói cho hắn biết, sáng mai có lớp học.
"Ngày mai công tử cần đi sớm, chuẩn bị cẩn thận một chút, các vị tiểu thư trong phủ, nghe nói công tử tài hoa và giảng bài thú vị, ngày mai cũng chuẩn bị đến nghe giảng bài."
Lạc Tử Quân hỏi: "Các vị tiểu thư nào?"
Chỉ Diên nói: "Ngoại trừ Tam tiểu thư, còn có Thu Ngưng tiểu thư, Thu Sương tiểu thư, còn có Y Y tiểu thư và Phương Phỉ tiểu thư của Túc Quốc phủ. Tam tiểu thư nói, ngày mai Nghênh Xuân tiểu thư của Giả phủ cũng tới."
"Giả phủ? Nghênh Xuân?"
Lạc Tử Quân trong lòng khẽ động, mặt không lộ vẻ khác thường, gật đầu nói: "Ta đã biết."
Chỉ Diên lại cùng Tiểu Hoàn nói chuyện phiếm vài câu, rồi lui ra.
"Giả Nghênh Xuân..."
Trong đầu Lạc Tử Quân hiện lên cái tên này, cùng tính cách và kết cục của nàng.
"Ôn nhu thiện lương, nhút nhát yếu đuối, biệt hiệu 'nhị mộc', kết cục có chút bi thảm. Bởi vì phụ thân thiếu Tôn gia năm ngàn lượng bạc, bị đem đi gán nợ, gả cho Tôn Thiệu Tổ, xuất giá không lâu, liền bị đối phương ngược đãi đến chết..."
Ngược lại là một nữ tử đáng thương.
Vốn là thiên kim tiểu thư của Quốc công phủ, lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Không biết nơi này, vận mệnh của nàng có thay đổi hay không.
Lạc Tử Quân vừa nghĩ, vừa ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận