Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 125: Tam tiểu thư đưa bồi giường tiểu nha hoàn, Lãnh sư tỷ theo dõi tróc gian

Chương 125: Tam tiểu thư đưa nha hoàn thông phòng, Lãnh sư tỷ theo dõi bắt gian.
Hắn kỳ thật tạm thời còn không muốn đi Giả gia, bất quá chuyện này, đích xác cần tự mình đến phủ nói lời cảm tạ và giải thích rõ ràng.
Bạch Thanh Đồng đột nhiên lại nhìn hắn chằm chằm, cười nói: "Lạc tiên sinh, tiên sinh giấu Thanh Đồng thật kỹ a."
Lạc Tử Quân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tại hạ có chuyện gì giấu Tam tiểu thư rồi?"
Bạch Thanh Đồng không dễ nói chuyện, từ trong tay áo lấy ra ba quyển sách, đặt ở trên bàn đá, từng cái mở ra.
Lạc Tử Quân nhìn thoáng qua.
Một quyển « Tây Sương Ký », một quyển « Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ».
Cuối cùng một quyển là « Thiến Nữ U Hồn ».
Không khí yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Lạc Tử Quân mở miệng nói: "Tại hạ không hiểu."
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, chỉ vào tên sách nói: "Quân Sơ Kiến... Các Tử Quân, Liễu Sơ Kiến... Không phải sao?"
Lạc Tử Quân lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: "A, thật đúng là trùng hợp."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Rốt cuộc là trùng hợp hay là chính xác, đến lúc này, tiên sinh còn muốn giấu diếm sao?"
Dừng một chút.
Nàng lại nói: "Trong cung vị Quý phi giả kia, đoạn thời gian trước xem ba quyển sách này, khen không dứt miệng. Cổ gia lão tổ tông nghe nói về sau, lập tức phái người ra ngoài tìm kiếm, lúc này, đoán chừng đã tra được vị hồng nhan tri kỷ kia của tiên sinh. Lạc tiên sinh cảm thấy, còn có cần thiết giấu diếm sao?"
Lạc Tử Quân trầm mặc.
Chỉ Diên ở bên cạnh, xem ba quyển sách trên bàn, lại nhìn hắn, đôi mắt dần dần trợn to.
Bạch Thanh Đồng đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Thanh Đồng đã sớm biết, tiên sinh tài hoa hơn người, bút mực vô song, chỉ là không ngờ, ba quyển sách mới gần đây được mọi người truy phủng này, cũng là do tiên sinh chấp bút. Văn tài của tiên sinh, xứng đáng danh xưng Lâm An đệ nhất tài tử."
Lạc Tử Quân vẫn không mở miệng thừa nhận.
Bạch Thanh Đồng ánh mắt khẽ lóe, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh cảm thấy Chỉ Diên thế nào?"
Chỉ Diên ở bên cạnh lập tức giật mình.
Lạc Tử Quân nói: "Chỉ Diên rất tốt, phục thị rất chu đáo."
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, nói: "Ta đem nàng tặng cho tiên sinh, làm nha hoàn thông phòng, tiên sinh thấy thế nào?"
Khuôn mặt trắng nõn của Chỉ Diên lập tức đỏ bừng, đôi mắt ngập nước nhìn về phía thiếu niên trước bàn.
Lạc Tử Quân sửng sốt một chút, nói: "Đa tạ Tam tiểu thư hậu ái, bất quá tại hạ đã có Tiểu Hoàn."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Một người sao đủ. Nếu tiên sinh thật sự yêu thương Tiểu Hoàn, nên kiếm thêm mấy người nữa, giúp nàng chia sẻ việc nhà. Bưng trà rót nước, giặt quần áo xếp chăn, còn phải quét dọn phòng, ta thấy Tiểu Hoàn còn đang may quần áo, tiên sinh cảm thấy, nàng một người làm nổi sao? Tiên sinh nếu viết chữ, cũng cần có người mài mực lật sách, nếu xuất hành, cũng cần có người đi theo hầu hạ, không phải sao?"
Lạc Tử Quân nhìn Chỉ Diên bên cạnh một chút, còn chưa nói chuyện, Bạch Thanh Đồng lại nói: "Tiên sinh yên tâm, Thanh Đồng có thể lấy danh dự Bạch gia thề, Thanh Đồng đem Chỉ Diên tặng cho tiên sinh, tuyệt không phải giám thị tiên sinh, về sau cũng sẽ không hỏi thăm Chỉ Diên bất cứ chuyện gì liên quan tới tiên sinh. Nô khế của Chỉ Diên cũng có thể giao cho tiên sinh. Về sau Chỉ Diên hết thảy, đều thuộc về tiên sinh, bao quát mạng của nàng."
Lạc Tử Quân còn đang do dự, Chỉ Diên bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu nói: "Cầu công tử nhận lấy nô tỳ, nô tỳ về sau cam nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử, cam nguyện hầu hạ công tử cả đời. Nếu sau này nô tỳ đã già, nhan sắc phai tàn, công tử chê, nô tỳ cũng sẽ yên lặng rời đi, tuyệt đối không dây dưa với công tử. Nếu đến lúc đó công tử nguyện ý cho nô tỳ một miếng cơm ăn, nô tỳ sẽ đứng từ xa, ngẫu nhiên nhìn công tử một chút, liền đủ mãn nguyện rồi."
Nói xong, nàng liền "Phanh phanh phanh" dập đầu.
Lạc Tử Quân thấy vậy, vội vàng đi qua đỡ nàng dậy, nhìn nàng đôi mắt đỏ hoe, cái trán ửng hồng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, không khỏi vươn tay, giúp nàng vuốt vuốt trán, nói: "Nha đầu ngốc, dập đầu làm gì? Ta có nói không muốn ngươi đâu."
Nước mắt Chỉ Diên lập tức tràn mi mà ra, vui vẻ nói: "Đa tạ công tử."
Bạch Thanh Đồng cũng đứng lên, cười nói: "Đã tiên sinh nguyện ý nhận Chỉ Diên, vậy lát nữa ta sẽ cho người mang nô khế của Chỉ Diên đến. Còn về sau tiên sinh giữ lại nàng, hay là bán nàng, toàn bộ do tiên sinh tự mình xử trí."
Lạc Tử Quân chắp tay nói: "Đa tạ Tam tiểu thư."
Bạch Thanh Đồng nhìn hắn một chút, không khỏi thở dài: "Người tốt như tiên sinh, hiện tại không có mấy người."
Lập tức cáo từ nói: "Vậy tiên sinh cứ bận việc, Thanh Đồng còn phải ra ngoài một chuyến."
Lạc Tử Quân vội vàng tiễn nàng ra cửa.
Sau khi một đám nha hoàn ma ma vây quanh nàng rời đi, Tiểu Hoàn vào cửa, hưng phấn nhỏ giọng hỏi: "Công tử, Tam tiểu thư đã nói gì với người? Ta nghe mấy ma ma kia nói, hình như có liên quan tới việc hôn nhân của công tử."
Lạc Tử Quân nói: "Ta cự tuyệt rồi."
"A, công tử vì sao muốn cự tuyệt? Nghe nói đối phương là tiểu thư Giả gia, Giả gia chính là hoàng thân quốc thích."
Tiểu nha đầu không hiểu.
Lạc Tử Quân vuốt vuốt đầu nàng, nói: "Bởi vì công tử có ngươi rồi..... Khụ khụ...."
Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía thiếu nữ trong viện nói: "Bởi vì công tử có ngươi và Chỉ Diên là đủ rồi."
Chỉ Diên đỏ mặt, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tiểu Hoàn chớp chớp mắt, nhìn công tử nhà mình, lại nhìn về phía nàng, sau đó lại nhìn về phía công tử.
Chỉ Diên chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thân thiết nói: "Tiểu Hoàn, lát nữa ta chuyển đến ở cùng ngươi, cùng nhau hầu hạ công tử."
"A...."
"Không muốn sao?"
Chỉ Diên cười nói.
Tiểu Hoàn ngẩn người, vội vàng lắc đầu: "Không, không phải...."
Lạc Tử Quân giải thích: "Tam tiểu thư tặng Chỉ Diên cho ta, về sau nàng giống như ngươi, đều là... Nha đầu thông phòng của ta."
Tiểu Hoàn: "...."
Nàng đột nhiên chớp mắt: "Công tử, vậy tối nay, nô tỳ cùng Chỉ Diên tỷ tỷ, có phải... muốn cùng ngủ với người không?"
Lạc Tử Quân biến sắc, vội vàng nói: "Sao được, giường nhỏ quá."
Tiểu Hoàn thấy biểu hiện trên mặt hắn, cười nói: "Không nhỏ a, thân thể nô tỳ nhỏ, Chỉ Diên tỷ tỷ lại thon thả như vậy, ngủ ba người, dư dả, công tử đừng sợ nha."
"Ta còn có việc, đi ra ngoài một chuyến."
Lạc Tử Quân không nói chuyện phiếm với nàng nữa, khoát tay, ra cửa.
Hắn phải đến Sơ Kiến thư phòng xem thế nào, không biết Tam tiểu thư nói có đúng sự thật không, người Giả gia đã tìm đến đó chưa.
Nếu đã biết được quan hệ giữa hắn và thiếu nữ kia, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.
Kẻ thù kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ra cửa, hắn đi nhanh.
Hắn cố ý đi đường vòng, từ ngõ nhỏ phía sau, nhanh chóng rẽ vào Sơ Kiến thư phòng.
Mà khi hắn vừa bước vào cửa hàng, trong hẻm nhỏ phía sau, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, lặng lẽ theo sau hắn, đi đến trước cửa hàng.
Những người đi đường phía trước, khi nhìn thấy thân ảnh cao gầy, thanh lãnh, tuyết trắng này, trong mắt đều lộ vẻ kinh diễm.
Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp băng lãnh, nhìn về phía tên cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận