Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 199: Thanh mai trúc mã vợ chồng trẻ

**Chương 199: Thanh mai trúc mã, vợ chồng trẻ**
Giữa trưa.
Lạc Tử Quân trong ngõ nhỏ thay áo bào đen, đội mũ rộng vành, đến Tụ Hiền Đường như đã hẹn trước.
Tuyết lớn vừa ngừng.
Lúc này, hẳn là thời điểm yêu thú trên núi hoạt động mạnh nhất.
Đã giải quyết xong nỗi lo về sau, hiện tại hắn nên tiếp tục nỗ lực tu luyện, thuận tiện kiếm thêm ít bạc.
Ngoài việc muốn mua một căn nhà thuộc về mình, hắn còn đáp ứng sư tỷ, mỗi tháng phải lừa từ chỗ Bạch đại tiểu thư năm ngàn lượng bạc cho nàng.
Lừa gạt thì không dám lừa gạt, nhưng ngẫu nhiên xin ít bạc chắc là được.
Có điều mỗi tháng năm ngàn lượng, hiển nhiên là không thể nào.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể tự mình ra ngoài săn thú, vừa ma luyện, vừa kiếm tiền.
"Đông Phương công tử, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, yêu thú ở Thương Vân Sơn đều ra ngoài kiếm ăn, cho nên mấy ngày tới, mỗi ngày đều có đội ngũ xuất thành..."
"Ngài xem là hẹn trước đến ngày mai, hay là thời gian khác?"
Tụ Hiền Đường lão bản nói xong, lại lật xem danh sách, nói: "Ngày mai vẫn còn một suất, ba ngày sau đã đủ. Nếu Lạc công tử ngày mai không đi, vậy cũng chỉ có thể hẹn lại thời gian ba ngày sau."
Lạc Tử Quân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy mai đi."
Nói xong, hắn lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt lên quầy.
"Được."
Lão bản đáp ứng một tiếng, thu bạc, ghi tên hắn lên danh sách.
Lạc Tử Quân lại cùng hắn hàn huyên một hồi về những chuyện gần đây xảy ra ở Thương Vân Sơn, lúc này mới rời cửa hàng, sau đó lại đi các cửa hàng võ giả khác, tiêu hết sáu trăm lượng bạc trên người, mua vật liệu tắm thuốc cho hơn mười ngày tới.
Bây giờ tu vi của hắn đã tấn thăng đến võ giả ngũ cảnh, cần vật liệu càng phát ra đắt đỏ.
Bất quá không sao, với vận khí của hắn, chỉ cần ra khỏi thành, nhất định có thu hoạch.
Hơn nữa, Hứa Tử Ngâm tiểu nha đầu kia còn thiếu hắn hai ngàn lượng bạc, đến lúc đó lại đi Giả phủ bán chút đan dược, hoặc là lại đi xem mệnh cho mấy người Lâm muội muội, đây chẳng phải đều là tiền?
Trên đường mua mì hoành thánh, bánh bao, sữa đậu nành, sau đó trở lại Bảo An Đường.
Sư phụ không có ở đây.
Chỉ có sư tỷ một mình ngồi sau quầy, hai tay chống cằm ngẩn người.
Lạc Tử Quân đem cơm trưa nóng hổi đặt trên quầy, nhìn chằm chằm gương mặt thanh thuần mà quyến rũ sau quầy một hồi, đột nhiên quát lớn: "Sư tỷ, ăn cơm!"
Tô Thanh Linh liếc hắn một cái, không để ý tới.
Lạc Tử Quân cầm một cái bánh bao, đưa tới trước mặt nàng, nói: "Sao không mặc áo lông chồn ta tặng cho ngươi?"
Tô Thanh Linh vẫn ngẩn người, không thèm để ý hắn.
Lạc Tử Quân lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, bóp miệng nhỏ của nàng, sau đó liền đem bánh bao hấp ở tay kia nhét vào.
Vừa nhét vào, một cây gậy cán bột đột nhiên đập về phía hắn.
Lạc Tử Quân sớm có phòng bị, hai tay co rụt lại, "Rầm!" cây gậy cán bột thô to kia đập vào trên quầy.
Tô Thanh Linh cầm gậy cán bột trong tay, phồng má, trợn mắt nhìn.
Lạc Tử Quân nói: "Nuốt vào đi!"
"Phốc!"
Tô Thanh Linh phun bánh bao hấp trong miệng ra, rơi trên quầy, sau đó lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm nói: "Ngươi nuốt cho ta xem!"
Lạc Tử Quân thấy bánh bao hấp kia đầy nước bọt lấp lánh, "Ọe" một tiếng, nói: "Sư tỷ, sao ngươi có thể lãng phí lương thực? Ngươi có biết, thời tiết này, ngoài thành có bao nhiêu người chết cóng chết đói không?"
Tô Thanh Linh trừng hắn một hồi, nói: "Ngươi lại đây."
Lạc Tử Quân nói: "Ta tại sao phải nghe lời ngươi?"
Tô Thanh Linh lạnh lùng thốt: "Vậy ta đi Sơ Kiến thư xã."
Lạc Tử Quân không sợ hãi chút nào: "Sư tỷ, ta đã cùng Liễu cô nương tình cảm tan vỡ, ngươi đi cũng vô dụng."
Tô Thanh Linh lại lạnh lùng nói: "Vậy ta liền đi Bạch phủ, nói cho bọn hắn chuyện xấu của ngươi và ta."
"A? ? ?"
Lạc Tử Quân há to miệng, nói: "Sư tỷ, chúng ta có thể có chuyện xấu gì?"
Tô Thanh Linh nói: "Ngươi nói xem?"
Lạc Tử Quân cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta giữa đôi bên trong sạch, không có bất kỳ chuyện xấu nào cả."
Trong mắt Tô Thanh Linh lộ ra một tia mỉa mai, không nói thêm nữa.
Lạc Tử Quân giằng co với nàng một hồi, đành phải đi vào trong quầy, cầm lại một cái bánh bao hấp, đưa tới trước mặt nàng: "Sư tỷ, ăn đi."
Tô Thanh Linh đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn nói chuyện, Lạc Tử Quân thừa dịp miệng nhỏ của nàng hé mở, bánh bao hấp trong tay đột nhiên tấn công, nhanh chóng nhét vào trong miệng nàng, sau đó hai ngón tay cũng duỗi theo vào, dùng sức ấn vào trong.
Tô Thanh Linh giận dữ, giơ gậy cán bột trong tay lên muốn đánh hắn.
Lạc Tử Quân một tay khác bắt lấy cổ tay nàng, quở trách: "Nuốt cho ta! Không được nôn!"
Vừa nói, vừa tiếp tục ấn vào trong.
Tô Thanh Linh giãy dụa mấy lần, đột nhiên mở to hai mắt, yết hầu khẽ động, lại thật sự nuốt xuống.
Lạc Tử Quân: ". . ."
Tô Thanh Linh cứng đờ tại chỗ, ngây người, nuốt một ngụm nước bọt, tay kia đột nhiên bóp mạnh mông hắn, hung hăng vặn.
Lạc Tử Quân "Tê" một tiếng, vội vàng cầm sữa đậu nành trên quầy, đưa tới bên miệng nàng, nói: "Sư tỷ, uống sữa đậu nành mau, đừng nghẹn chết."
Tô Thanh Linh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vừa cúi đầu uống sữa đậu nành, vừa tiếp tục nhéo hắn không chút lưu tình.
Lạc Tử Quân hít hà liên tục, nhịn không được nói: "Sư tỷ, không ngờ miệng ngươi nhìn nhỏ như vậy, mà có thể nuốt vật lớn như thế."
"Phốc —— "
Lời vừa dứt, sữa đậu nành trong miệng Tô Thanh Linh đột nhiên phun lên mặt hắn.
Lạc Tử Quân sửng sốt một chút, cũng cúi đầu uống mấy ngụm sữa đậu nành, sau đó "Phốc" một tiếng, cũng phun lên mặt nàng.
Sữa đậu nành màu trắng sữa, từ trên gương mặt thanh thuần mà vũ mị của nàng chảy xuống, theo cần cổ trắng nõn thon dài, chảy vào trong khe rãnh.
Tô Thanh Linh đột nhiên cúi đầu uống thêm mấy ngụm, "Phốc" một tiếng, lại phun lên mặt hắn.
"Phốc!"
Lạc Tử Quân không cam lòng yếu thế, lại tiếp tục phun nàng.
"Phốc!"
"Phốc!"
Hai người qua lại, không ai nhường ai.
Rất nhanh, hai phần sữa đậu nành bị hai người phun hết.
Lúc hai người mặt mũi đầy sữa đậu nành, ướt sũng nhìn nhau, một bà cụ cầm đơn thuốc đi vào cửa, nhìn một màn trong quầy, sửng sốt một chút, nói: "Tô đại phu không có ở đây, hai vợ chồng trẻ các ngươi lại đánh nhau à? Ôi mẹ ơi, các ngươi đánh nhau thì đánh nhau, sao làm khắp nơi đều như vậy? Nhìn trên mặt, trên người các ngươi... Đều không phải trẻ con, sao ngày nào cũng hồ đồ vậy? Giữa vợ chồng, phải hòa thuận, phải ân ái..."
Bà cụ này thường xuyên đến đây lấy thuốc, lúc trước lần đầu tiên hiểu lầm bọn họ là vợ chồng trẻ, cũng không ai giải thích, Tô Đại Phương còn thuận miệng nói: "Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, ta làm sao quản được bọn chúng."
Bà cụ lúc trước rất kinh ngạc: "Thì ra là thanh mai trúc mã, vợ chồng trẻ, thảo nào, đây chắc là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, có thể đánh nhau cả đời."
Cho nên mỗi lần đến lấy thuốc, bà đều rất hâm mộ mà dông dài một phen.
Khi Lạc Tử Quân không có ở đây, bà liền hỏi Tô Thanh Linh sau quầy: "Cô nương, tiểu lang quân xinh đẹp của ngươi đâu? Lại ra ngoài rồi à? Ngươi phải trông chừng hắn, cẩn thận ra ngoài bị nhà quý phụ nhân cùng quý thiên kim nào coi trọng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia..."
Có đôi khi lại dông dài nói: "Các ngươi phải tranh thủ sinh con, một người xinh đẹp, một người tuấn tú, sinh con ra sẽ đẹp biết bao. Chậc chậc, chắc chắn khiến người ta hâm mộ đến c·hết."
Hôm nay gặp hai người đều có ở đây, hơn nữa còn đang đánh nhau, cho nên không khỏi lại dông dài.
"Tiểu lang quân à, sao ngươi không nhường tiểu nương tử nhà ngươi? Ngươi thật đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc, nhìn tiểu nương tử nhà ngươi xinh đẹp như thiên tiên, ngươi nỡ đánh nàng à? Đàn ông khác nếu cưới được nàng, chắc chắn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà ngươi không biết trân quý. Coi chừng đánh nàng chạy mất, ngươi sẽ hối hận đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận