Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 128: Nữ nhân dụ hoặc, sư tỷ bí mật (2)

Chương 128: Nữ nhân dụ hoặc, bí mật của sư tỷ (2)
Nếu như không phải trốn ở trong thân thể con mèo trắng này, với thực lực thần hồn bây giờ của hắn, chỉ cần dám tới gần những khí huyết chi diễm kia, nhẹ thì trọng thương, nặng thì hồn phi phách tán.
"A?"
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa phía bắc An Quốc phủ.
Trong phủ, khắp nơi đều là những cỗ khí huyết chi diễm đang di chuyển, chỉ có phía bắc kia, yên lặng, không có bất kỳ thứ gì, phảng phất như bị chia cắt hoàn toàn với toàn bộ phủ đệ.
Hắn nhớ kỹ phía bắc kia gọi là Tuyết Viên, hẳn là nơi ở của nữ quyến quý nhân trong phủ.
Hắn từng nhìn thấy nữ tử hộ vệ trong phủ.
Chẳng lẽ trên thân nữ tử hộ vệ sẽ không phát ra khí huyết chi diễm?
Hắn lại quan sát một hồi, quyết định đi khắp nơi trong phủ, nếu là có thể bắt chuột, hoặc chiến đấu một hồi cùng những con mèo hoang khác, còn có thể giúp tu luyện thần hồn tốt hơn.
"Sưu!"
Hắn trước tiên nhảy lên bức tường viện phía dưới, sau đó lại nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Trong lúc đó, thậm chí không hề có bất kỳ tiếng động nào.
Động vật họ mèo thế nhưng là tay thợ săn trời sinh.
Hắn giật giật mũi, rõ ràng ngửi được hương hoa bay tới từ Bách Hoa viên phía sau, lập tức đi tới.
Đúng vào lúc này, lỗ tai của hắn đột nhiên khẽ động.
Bên cạnh bụi cỏ, tựa hồ truyền đến một tiếng dị hưởng.
Hắn lập tức đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Bụi cỏ khẽ động, một cái đầu nhỏ lén lén lút lút từ bên trong lộ ra.
"Sưu --"
Lạc Tử Quân đột nhiên nhào tới như tia chớp.
Con chuột kia giật nảy mình, vội vàng xoay người muốn chạy trốn vào động huyệt, nhưng tứ chi lại như nhũn ra, tốc độ trở nên chậm chạp.
Lạc Tử Quân trực tiếp vọt qua đè nó xuống.
Chuột lập tức tê liệt trên mặt đất, trừng một đôi mắt nhỏ hoảng sợ, run lẩy bẩy.
Lạc Tử Quân dùng móng vuốt lật nó lại, kiểm tra giới tính của nó, phát hiện là một con chuột cái, liền trực tiếp vung móng vuốt lên, bắt đầu ẩu đả.
"Ba ba ba!"
Lạc Tử Quân điên cuồng vả nó mười mấy cái, đợi đến khi vả cho nó choáng váng, mới vứt nó xuống, nghênh ngang rời đi.
Phụ thân đã từng rèn luyện, không đến mức s·á·t sinh.
Huống chi giữ lại đám chuột này, sau này hắn còn có chỗ hữu dụng.
Rất nhanh, hắn đi tới phía sau Bách Hoa viên.
"Sưu!"
Hắn nhảy nhót trong bụi hoa, vừa nhảy nhót, vừa lắc đầu vẫy đuôi, giống như là đột nhiên biến thành một con mèo điên.
Từ đầu này của vườn hoa, thoăn thoắt đến đầu kia, lại từ đầu kia, thoăn thoắt đến đầu này.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mệt đến thở hồng hộc.
Hắn cảm giác toàn bộ lực lượng thần hồn, sau khi được phóng thích, lại bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Toàn thân ấm áp dễ chịu.
Ngay lúc hắn thở hổn hển nghỉ ngơi, chuẩn bị lát nữa tiếp tục trèo cây nhảy tường, phía sau đột nhiên duỗi ra một bàn tay, một phát nắm chặt lỗ tai của nó.
Lạc Tử Quân giật nảy mình, quay người liền muốn vung trảo đánh trả.
Một đạo thanh âm quen thuộc lại đột nhiên vang lên: "Ngơ ngác, hơn nửa đêm, ngươi phát điên cái gì?"
Lạc Tử Quân thấy rõ người tới, lập tức cứng đờ.
Phía sau xuất hiện một thiếu nữ, mặc váy màu phấn, cài kẹp tóc màu hồng, buộc dây buộc tóc màu hồng, đôi mắt to tròn, cả người trắng trẻo mũm mĩm, chính là thiếu nữ tên Phấn Phấn kia.
"Hừ, nghịch ngợm, tìm ngươi rất lâu rồi!"
Phấn Phấn hừ một tiếng, bế nó lên khỏi mặt đất, ôm vào trong n·g·ự·c, nói: "Đi, tắm rửa chân, rồi bồi ta đi ngủ."
Lạc Tử Quân: "...."
Bị thiếu nữ này ôm vào trong n·g·ự·c, lập tức cảm giác được mềm mại, một cỗ hương hoa chui vào trong lỗ mũi, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
"Lần sau lại chạy xa như vậy, thì đừng nghĩ trở về, không cần ngươi nữa! Hừ!"
Phấn Phấn vừa bước nhanh đi tới, vừa níu lỗ tai nhỏ của nó cảnh cáo.
"Bên ngoài khắp nơi đều là người xấu, cẩn thận bị người xấu nào đó bắt lấy, đem ngươi ăn thịt! Coi như trong phủ không có người xấu, thì cũng có mèo xấu, dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, cẩn thận bị những con mèo xấu kia bắt lấy, đem ngươi sắc sắc. Ngươi cũng không muốn mang thai hài tử của những con mèo xấu kia chứ?"
"Ngươi chỉ được thân cận với ta, chỉ được thân cận với tiểu thư, không được phép thân cận với người khác hay động vật khác, biết không? Công công và Thanh Thanh cũng không được, người ta sẽ ghen tỵ."
Phấn Phấn khi thì níu lỗ tai của nó, khi thì vuốt ve đầu của nó, khi thì lại dùng gương mặt mình áp sát nó, vừa oán trách, vừa vỗ về chơi đùa.
Lạc Tử Quân lập tức cảm thấy mềm nhũn cả người, không làm được gì khác.
Là bị hương hoa mê hoặc linh hồn bé nhỏ, hay là n·h·ụ·c thân có sự ỷ lại mãnh liệt đối với thiếu nữ này, hay là, vì nguyên nhân khác?
Một đường xóc nảy, chóng mặt.
"Đến nhà rồi! Rửa chân thôi!"
Phấn Phấn đặt nó vào trong chậu, dùng nước giếng lạnh buốt cẩn thận giúp nó rửa chân, sau đó lại dùng khăn mặt lau lông tóc trắng như tuyết trên người nó, lúc này mới ôm nó vào trong n·g·ự·c lần nữa, cúi đầu xuống, hôn một cái, nói: "Đi thôi, đi ngủ nào!"
Lập tức lại ghé vào bên tai nó nhỏ giọng nói: "Đêm nay tiếp tục dùng móng vuốt nhỏ của ngươi, giúp ta xoa n·g·ự·c nhé, rất có hiệu quả, đã lớn hơn nhiều rồi. Một ngày nào đó, ta muốn lớn hơn Thanh Thanh... A! Ngơ ngác, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại chảy m·á·u mũi?"
Phấn Phấn giật nảy mình, cuống quýt đặt nó lên trên mặt đất, ngồi xuống mở to hai mắt cẩn thận quan sát.
Lạc Tử Quân vừa đặt tứ chi xuống đất, lập tức khôi phục tự do, liền "Bá" một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, co cẳng bỏ chạy.
"Sưu!"
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên tường viện, sau đó liền chạy trối c·hết!
"Ngơ ngác!"
Phấn Phấn đứng trong tiểu viện, mở to mắt, biểu lộ vô cùng kinh ngạc.
"Đáng ghét, cho dù biến thành mèo, vẫn có nữ nhân hèn hạ dụ hoặc ta!"
Lạc Tử Quân vừa chạy trốn, vừa hận thù nghĩ.
Rất nhanh, hắn trốn về Quân Tử cư.
Bất quá hắn không đi vào, dừng lại một hồi ở ngoài viện, sau đó thần hồn lập tức bay ra khỏi thân thể mèo trắng, xuyên qua tường viện, bay vào tiểu viện, sau đó nhanh chóng bay trở về gian phòng, thần hồn quy khiếu.
Trải qua nửa đêm giày vò, thần hồn của hắn đã rất mệt mỏi.
Thần hồn quy khiếu xong, lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, không bao lâu, liền nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Mà con mèo trắng kia sau khi ở lại ngoài viện một hồi, liền quay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Mãi đến gần trưa, Lạc Tử Quân mới rời giường.
Trải qua mấy canh giờ ngủ say, thần hồn của hắn đã khôi phục, mà lại tựa hồ trở nên rắn chắc hơn một chút, bởi vì hắn cảm thấy các loại giác quan của mình, đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn, tinh thần cũng đặc biệt dồi dào.
Tu luyện thần hồn, quả nhiên có rất nhiều chỗ tốt!
Hắn rời giường, ra ngoài rửa mặt.
Tiểu Hoàn cùng Chỉ Diên đang ngồi trên hành lang, vừa may quần áo, vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Thấy hắn, Tiểu Hoàn phục thị hắn rửa mặt, Chỉ Diên thì đi phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
Lạc Tử Quân ăn cơm xong, bàn giao với hai người một tiếng, rồi lại đi hậu viện, bắt đầu tu luyện.
Chỉ Diên trong lòng hiếu kì, thấp giọng hỏi Tiểu Hoàn: "cô·ng t·ử không phải là học sinh thư viện sao? Sao không thấy c·ô·ng t·ử đọc sách? Mỗi ngày đều tu luyện vậy?"
Tiểu Hoàn cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải nói: "Có lẽ c·ô·ng t·ử quá thông minh, tất cả sách đều đọc xong rồi, không cần đọc nữa."
Chỉ Diên há to miệng, nói: "cô·ng t·ử quả thực rất lợi hại, nếu không, sẽ không có nhiều quý nhân tán thưởng như vậy."
Tiểu Hoàn thấp giọng hỏi: "Chỉ Diên tỷ tỷ, vị nhị tiểu thư của Giả phủ kia, tỷ đã gặp qua chưa? Dáng dấp có đẹp không?"
Chỉ Diên nói: "Trước kia từng gặp qua, rất xinh đẹp."
Tiểu Hoàn thở dài một hơi: "Cũng không biết khi nào c·ô·ng t·ử thành thân, phu nhân mỗi lần gặp ta, đều hỏi ta, c·ô·ng t·ử ở nơi này có cô nương nào mến mộ không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận