Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)

Chương 02: Sư tỷ

**Chương 02: Sư tỷ**
Rời khỏi Thanh Thủy các.
Lạc Tử Quân trực tiếp trở về tiệm thuốc, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Tiệm thuốc tên là "Bảo An đường" do một đôi ông cháu mở.
Trong tiệm tính thêm hắn, tất cả cũng chỉ có ba người, ngoài việc thăm bệnh, kê đơn, còn bán các loại dược liệu.
Bình thường sư tỷ phụ trách trông tiệm, hắn cùng sư phụ thì phụ trách chạy ngược chạy xuôi.
Đương nhiên, hắn chỉ phụ trách mang hòm thuốc và viết đơn thuốc.
Lúc này đang là buổi trưa.
Trong tiệm cũng không có khách.
Sư phụ Tô Đại Phương dường như có việc ra ngoài, chỉ có sư tỷ Tô Thanh Linh một mình ở trong tiệm.
Tô Thanh Linh mặc một thân váy áo màu xám trắng có chút phù hợp với phong cách của tiệm thuốc, lúc này đang cúi đầu sau quầy, hí hoáy với bàn tính.
Nha đầu này dáng người cao gầy, thanh tú, khí chất thanh nhã, trước ngực lại đặc biệt cao, đầy đặn, cho nên thường xuyên sẽ hấp dẫn một vài nam nhân đến tiệm mua thuốc, mà nàng mỗi lần đều sẽ "hố" những người kia một vố.
Rất nhiều người vì sĩ diện, đành phải miễn cưỡng vui cười trả tiền, nhưng lại chỉ nhận được bộ mặt lạnh như băng của nàng, mấy lần sau, liền không còn dám tới.
Sau đó nàng liền rất tức giận: "Hừ, đều là một đám xú nam nhân, đưa cho mấy đồng tiền liền không tới, chẳng lẽ còn muốn để ta cho không bọn hắn thuốc hay sao?"
Lạc Tử Quân cảm thấy nha đầu này không phải ngốc thật, mà là giả ngốc, lại thấy nàng thường xuyên trưng ra một bộ mặt lạnh như băng, người sống chớ gần, cho nên rất ít khi chủ động nói chuyện với nàng.
Lúc này thấy nàng cúi đầu bận rộn, cũng không dám làm phiền, đặt rương thuốc xuống, liền đi về phía góc phải bên trong, trước kệ sách, tiện tay cầm một cuốn dược điển, lật xem.
Ai ngờ hắn vừa lật vài trang, sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ mùi thuốc ngọt ngào.
Lạc Tử Quân quay đầu nhìn lại, là một khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng.
Hắn đang định nói chuyện, một bàn tay ngọc trắng nõn đột nhiên nhô ra, bóp mạnh vào mông hắn.
"Tê. . ."
Lạc Tử Quân lập tức hít sâu một hơi, vội hỏi: "Sư tỷ, sao vậy?"
Tô Thanh Linh hai mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Nghe gia gia nói, ngươi vừa mới đi xem mắt rồi?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?"
Tô Thanh Linh ngón tay đột nhiên tăng thêm lực đạo, đau đến mức Lạc Tử Quân lại "Tê" một tiếng, vội vàng xin tha.
"Sư tỷ, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi rồi?"
Lạc Tử Quân không hiểu nổi.
Chính mình đi xem mắt, liên quan gì đến nàng?
Chẳng lẽ nha đầu này thích mình hay sao? Hiển nhiên là không thể nào, hắn vừa mới đến tiệm thuốc chưa được mấy ngày mà thôi.
Tô Thanh Linh lạnh lùng nói: "Chỉ vì ngươi đi xem mắt, không có trở về giúp ta, hại ta vừa mới tính sai sổ sách, đưa thêm cho người khác một đồng tiền, ta bóp c·hết ngươi!"
Nói xong, nàng lại dùng sức bấm.
"A. . ."
Lạc Tử Quân xem như đã hiểu.
Nha đầu này tính toán dở tệ không thể tả, thậm chí ngay cả bảy cộng tám đều muốn vạch cả đầu ngón tay của hắn ra cùng đếm, người như vậy mà sư phụ cũng yên tâm để nàng tính sổ, quản tiền, thật là hết nói.
"Sư tỷ, hay là sau này ta tính sổ sách và quản tiền nhé?"
"Ngươi mơ đi!"
Tô Thanh Linh nghe hắn nói vậy, hừ lạnh một tiếng.
Lại hung ác bóp hắn.
Lạc Tử Quân đau không chịu được, cảm thấy nha đầu này nhất định phải trị.
Nàng có thể bóp ta, chẳng lẽ ta lại không thể bóp nàng?
Thế là hắn lập tức vươn tay, cũng hung hăng bóp vào mông nàng.
"A!"
Hai người cùng kêu lên.
Tô Thanh Linh lập tức trừng lớn mắt: "Lạc Tử Quân, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi dám bóp mông ta?"
"Sư tỷ, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi vậy mà cũng dám bóp mông ta?"
Lạc Tử Quân cảm giác rất nảy, thật lạ lùng.
Cái quái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân!
Chỉ cho phép nữ nhân động thủ, không cho phép nam nhân động thủ?
Tô Thanh Linh không thể tin nhìn hắn, giống như đột nhiên không nhận ra hắn, lập tức ngón tay đột nhiên dùng sức xoay tròn: "Ta bóp c·hết ngươi!"
Lạc Tử Quân không cam lòng yếu thế, ngón tay cũng đột nhiên dùng sức xoay tròn: "Ta cũng bóp c·hết ngươi!"
"A. . ."
Hai người lần nữa đồng thanh kêu lên.
"Buông tay!"
"Ngươi trước!"
"A. . ."
Hai người sau từng tiếng kêu thảm, rốt cục bị đau cùng buông lỏng tay.
"Lạc Tử Quân! Ngươi nhất định phải c·hết! Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải c·hết!"
Tô Thanh Linh một bên xoa mông, một bên lui về phía sau quầy, lập tức đột nhiên vớ lấy một cây chổi lông gà xông về phía hắn.
Lạc Tử Quân đã sớm chuẩn bị, lập tức nhặt lấy cây chổi trong góc.
Cuộc chiến một chạm liền bùng nổ.
Đúng lúc này, cửa ra vào đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.
Lập tức, một lão phụ nhân mặc y phục vải thô từ cửa ra vào đi đến, nhìn sắc mặt cùng động tác đi đường của bà ta, dường như có bệnh tật.
Hai người thấy vậy, vội vàng hạ v·ũ k·hí trong tay xuống.
Tô Thanh Linh hậm hực trừng mắt liếc hắn một cái, trở về sau quầy, một tay tiếp tục giả vờ giả vịt hí hoáy trên bàn tính, tay còn lại thì vụng trộm xoa cái mông đau ở phía sau, đau đến mức trong kẽ răng hít hà run rẩy.
Lão phụ nhân kia tiến vào cửa hàng, thấy thiếu nữ sau quầy dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, trên mặt lại lạnh như băng, lập tức có chút sợ hãi, không dám nói lời nào.
Lạc Tử Quân vội vàng xoa mông đi tới.
Bình thường khi sư phụ không có ở đây, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ giúp bệnh nhân xem bệnh, không quá nghiêm trọng, liền tùy tiện kê một đơn thuốc, nếu không nhìn ra, thì đành phải đợi sư phụ trở về.
"Đại nương là muốn khám bệnh, hay là đến lấy thuốc?"
Lạc Tử Quân đi tới trước mặt bà hỏi.
Lão phụ nhân nhìn hắn một cái, lại liếc nhìn bàn tay hắn đang núp phía sau xoa mông, dường như có chút chột dạ và ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Khám. . . Khám bệnh. . ."
Lạc Tử Quân nhìn thoáng qua sắc mặt của bà, nói: "Trước tiên nói triệu chứng của bà đi."
Nếu là phụ nhân trẻ tuổi hoặc là tiểu cô nương, hắn sẽ dẫn vào bên trong phòng kín đáo để hỏi thăm, tránh cho đối phương ngại ngùng không dám nói, còn lão phụ nhân tuổi này, tự nhiên không cần phiền toái như vậy.
Huống chi ở đây ngoài hắn và sư tỷ, cũng không có người khác.
Lão phụ nhân trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, do dự một chút, mới nói: "Lão thân đã năm ngày liên tiếp không đi đại tiện, bụng cứng ngắc, nghẹn khó chịu, mà lại không ra được. Ăn không ngon, ngủ không yên. . ."
Bà lại nói thêm mấy triệu chứng, sau đó đột nhiên khóc lên: "Lão thân sợ là mắc bệnh nan y gì rồi, trong nhà còn có một đứa con ngốc, nếu lão thân mà c·hết đi, nó biết phải làm sao đây."
Lạc Tử Quân nghe bà nói triệu chứng, trong lòng đã có đại khái, lại đưa tay bắt mạch, an ủi: "Đại nương đừng lo, đây là bệnh nhẹ, không phải bệnh nan y gì cả. Chắc là do can khí uất kết, khí cơ không thông, thăng giáng thất thường, dẫn đến chán ăn, khó tiêu, lại thêm táo bón. Đợi ta lấy cho bà ít thuốc, về sắc uống, trong vòng hai ngày, nhất định sẽ chuyển biến tốt."
Nói xong, hắn tự mình đi ra sau quầy, chuẩn bị lấy thuốc.
Đi đến sau lưng Tô Thanh Linh, một bàn chân mang giày thêu màu trắng, đột nhiên dùng sức giẫm lên chân hắn.
"Trả tiền trước."
Tô Thanh Linh cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng hí hoáy với bàn tính, dường như không phải nàng đang nói, một tay khác vẫn đang vụng trộm xoa cái mông bị hắn bóp đau.
Lạc Tử Quân đành phải quay người nhìn về phía lão phụ nhân bên ngoài quầy, nói: "Đại nương, tiền khám bệnh và tiền thuốc, tất cả hai mươi văn tiền."
Lão phụ nhân nghe vậy, ánh mắt trốn tránh, cúi đầu, hai tay bất an nắm lấy vạt áo rồi lại buông ra, sau đó lại nắm lấy, lặp đi lặp lại, không biết để vào đâu, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ và ngượng ngùng, run giọng nói: "Lão thân. . . Lão thân trên người, tạm thời không có tiền. . ."
Lạc Tử Quân nhìn thoáng qua đôi bàn tay thô ráp đầy vết nứt của bà, cùng bộ y phục vải thô có chỗ vá, lại nghĩ tới bà vừa nói trong nhà có một đứa con ngốc, dừng một chút, không nói nữa, xoay người đi lấy thuốc.
Tô Thanh Linh thì vẫn cúi đầu, ngón tay trắng nõn, thon dài tiếp tục hí hoáy với bàn tính, âm thanh rõ ràng càng thêm vang dội, sắc mặt cũng càng lạnh hơn.
Lạc Tử Quân cầm thuốc, gói kỹ lại, từ quầy đưa ra ngoài, nói với lão phụ nhân: "Về trước đi, chữa bệnh xong, sau này có tiền thì mang đến trả là được."
Lão phụ nhân nghe xong, lập tức đỏ mắt, run run rẩy rẩy nói: "Cái này. . . Cái này. . ."
Lạc Tử Quân thấy bà ngại ngùng không dám nhận, đành phải đi ra khỏi quầy, nhét thuốc vào tay bà, nói: "Không sao, đi thôi."
Lão phụ nhân nhìn thuốc trong tay, nghe giọng nói ôn hòa của hắn, lại "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống, khóc nói: "Tiểu lang quân, ngài. . . Thật là một vị Bồ Tát sống, lão thân. . . Lão thân. . ."
Lạc Tử Quân vội vàng đỡ bà dậy, lại an ủi thêm vài câu, đưa bà ra ngoài.
Lão phụ nhân vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Đợi Lạc Tử Quân trở lại trong tiệm, nghênh đón hắn là một đôi mắt lạnh như băng.
Không đợi đối phương nói chuyện, hắn liền mở miệng trước: "Cuối tháng trừ vào tiền lương tháng của ta là được."
Hắn ở đây làm đệ tử, phụ việc, mỗi tháng còn có năm mươi văn tiền.
Dù sao việc trong tiệm, hắn phải làm hơn phân nửa, hơn nữa còn thường xuyên vác hòm thuốc, theo sư phụ ra ngoài dãi nắng dầm sương bôn ba.
Tô Thanh Linh cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi ngược lại là người tốt bụng, ngươi có biết không, con đường này chính là nơi làm ăn kém nhất của tiệm chúng ta? Ngươi còn miễn phí đưa thuốc. Tiền lương của ngươi, chẳng lẽ không phải là bán thuốc kiếm được sao?"
Lạc Tử Quân không nói nữa, im lặng đi vào trong góc rửa tay.
Tô Thanh Linh nhìn bóng lưng hắn, nói: "Ngươi sao không nói chuyện? Biết sai rồi sao?"
Lạc Tử Quân trầm mặc một chút, nói: "Kỳ thật ta cảm thấy, mở tiệm thuốc, không nên chỉ cầu kiếm tiền, có thể duy trì được là tốt rồi."
Dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói: "Người đến tiệm thuốc mua thuốc càng ngày càng ít, người đến khám bệnh càng ngày càng ít, thật ra lại là chuyện tốt, không phải sao?"
Hắn đương nhiên biết, những lời mình nói rất ích kỷ, vô cùng ích kỷ.
Nhưng nhìn thấy lão phụ nhân vừa rồi, lại nghĩ tới ban đầu ở thế giới kia, bản thân mình mắc bệnh ung thư, không có tiền chữa trị, rơi vào cảnh táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, hắn liền không kiềm chế được.
Nhìn gợn sóng nhè nhẹ trong chậu rửa tay, hắn chợt nhớ tới hai câu nói đã từng thấy, không khỏi nói: "Chỉ mong thế gian không ai bệnh, ngại gì trên kệ thuốc bám bụi. . ."
Tô Thanh Linh liền giật mình, đang muốn nói chuyện, cửa ra vào đột nhiên vang lên một thanh âm: "Hay! Thơ hay! Vị tiểu đại phu này lòng dạ nhân ái, chí cao khiết, tuổi còn nhỏ, mà lại có phẩm đức vĩ đại như thế, bội phục! Bội phục!"
Một thanh niên nho nhã, mặc áo bào, tay cầm quạt xếp, đi vào tiệm thuốc, mặt mũi tràn đầy vẻ bội phục nhìn về phía Lạc Tử Quân, chắp tay nói: "Chỉ bằng hai câu nói vừa rồi của tiểu đại phu, tên tuổi đủ để lưu danh muôn đời!"
Lập tức vội vàng tự giới thiệu: "Tại hạ là Tô Biệt, chỉ là một gã tú tài nghèo mà thôi. Trong nhà có chút tiền, trong bụng có chút kiến thức, vốn dĩ dương dương tự đắc, không phục ai. Hôm nay nghe tiểu đại phu nói, mới biết trên đời này lại có người vô tư, cao khiết đến vậy, hổ thẹn, hổ thẹn!"
"Tú tài?"
Lạc Tử Quân vốn không muốn để ý tới hắn, nghe xong vị này là tú tài, lập tức trong lòng khẽ động, vội vàng chắp tay đáp lễ, trực tiếp hỏi: "Tô huynh có nhận biết Hứa Tiên Hứa công tử không?"
Cùng là tú tài trong vùng, rất có khả năng là quen biết.
Quả nhiên!
Tô Biệt nghe vậy khẽ giật mình, lập tức vỗ tay cười nói: "Tự nhiên là nhận biết, không những nhận biết, mà còn là bạn tốt! Thật trùng hợp, tiểu đại phu cũng quen biết Hứa huynh sao?"
Lạc Tử Quân trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "Tại hạ làm sao nhận ra Hứa công tử, chỉ là nghe người ta nói, Hứa công tử văn hay chữ tốt, tài hoa hơn người, nên mới ghi nhớ trong lòng."
Tô Biệt cười ha ha một tiếng, biểu lộ có chút quái dị nói: "Tiểu đại phu chỉ là nghe nói, nếu gặp Hứa huynh, mới biết tài hoa thực sự của hắn!"
Lạc Tử Quân vội vàng mời hắn sang bên cạnh ngồi.
Tô Biệt vốn dĩ đến lấy thuốc, vừa mới nghe được mấy câu nói kia của vị tiểu đại phu, lập tức sinh lòng kính nể, cho nên cũng nguyện ý trò chuyện với hắn.
Hai người trò chuyện một hồi về Hứa Tiên, lại hàn huyên thêm chuyện khác.
Đợi Lạc Tử Quân cố ý bàn luận thêm vài câu về thơ từ, Tô Biệt không khỏi vỗ bàn đứng dậy, vừa mừng vừa sợ nói: "Không ngờ Lạc lão đệ không chỉ là một đại phu, tài năng về thơ từ lại cũng cao minh như thế! Nếu cố gắng thêm, chắc chắn sẽ đuổi kịp vi huynh!"
Gia hỏa này đúng là chúa khoác lác. . .
Lạc Tử Quân thầm nghĩ trong lòng.
Bất quá để kết bạn với Hứa Tiên, hắn tự nhiên phối hợp theo.
Thế là, hai người rất nhanh liền trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây.
Tô Biệt phương vẫn chưa thỏa mãn cầm thuốc rời đi, trước khi chia tay, lưu luyến không rời: "Hôm nay quen biết Lạc lão đệ, thật sự là một niềm vui lớn trong đời. Đợi ngày sau nếu có rảnh rỗi, hai ta huynh đệ lại tụ họp."
Lạc Tử Quân tiễn đến cửa, nhìn bóng lưng tiêu sái của đối phương rời đi, thầm nghĩ trong lòng: Nhiệm vụ rốt cục đã tiến thêm một bước!
Khi hắn trở lại trong tiệm, Tô Thanh Linh đột nhiên hỏi: "Ngươi biết làm thơ từ sao?"
Lạc Tử Quân nói: "Trong sách có xem qua, thuận miệng bịa ra mà thôi."
"Hứa Tiên là ai?"
"Một tú tài."
"Ngươi cũng muốn thi tú tài sao?"
"Ừm."
"Chỉ bằng ngươi? Hừ."
Tô Thanh Linh bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận