Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Phong Khởi Bạch Xà)
Chương 107: Bạch tam tiểu thư thưởng thức, ta chính là hoa đào công tử (2)
**Chương 107: Bạch tam tiểu thư thưởng thức, ta chính là hoa đào công tử (2)**
Lạc Tử Quân cũng nói: "Hạ tiết khóa ta kiểm tra, nếu là có người không nhớ kỹ, sẽ có trừng phạt."
Bạch Ngọc Ninh cười nói: "Tiên sinh, sẽ có trừng phạt gì a? Dùng thước đánh bàn tay sao?"
Những người khác tò mò nhìn hắn.
Lạc Tử Quân nói: "Tiên sinh là người đọc sách, sao có thể đánh người? Đến lúc đó ai không hoàn thành bài tập, liền lên trên bục giảng, nam thì biểu diễn khiêu vũ, nữ thì biểu diễn đánh quyền. Nếu là có người không nguyện ý, vậy liền gọi cha mẹ đến, để cha mẹ hỗ trợ làm."
"Phốc..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều "phù" một tiếng bật cười.
"Nam hài khiêu vũ, nữ hài đánh quyền, ha ha ha... Nghĩ đến đã thấy hay rồi!"
"Hay sao? Đáng sợ mới đúng."
"Nếu để cha ta cùng mẫu thân tới thay ta khiêu vũ, bọn hắn không đánh c·h·ế·t ta mới lạ...."
Mọi người mặc dù nghĩ đến một màn kia, đều cười nghiêng ngả, nhưng nghĩ tới nếu bản thân bị trừng phạt, đều có chút sợ hãi.
"Ta nhất định phải hoàn thành bài tập, nếu để cha ta đến khiêu vũ, ta và cha đều không còn mặt mũi gặp ai!"
"A, nghĩ đến để cho mẫu thân ta tới đánh quyền, ta liền thấy sợ, đoán chừng mẫu thân nghe được, sẽ dùng nắm đấm đánh ta một trận trước..."
Bạch Thanh Đồng cùng các cô nương kia nghe được hình phạt này, cũng đều cảm thấy rất thú vị, cười nói bàn tán.
Đám nha hoàn và người hầu ở phía ngoài, từng người che miệng cười trộm.
Lạc Tử Quân cáo từ rời đi.
Bạch Thanh Đồng vội vàng dẫn theo các cô nương, tự mình tiễn ra ngoài, khi đến cửa còn cười nói: "Tiên sinh không chỉ có tài hoa hơn người, mà còn rất thú vị, mới ngày đầu tiên lên lớp, tất cả mọi người đã rất thích tiên sinh. Trước kia lên lớp, đám tiểu gia hỏa này đều ủ rũ, kẻ thì ngủ gà ngủ gật, người thì ngẩn ngơ, các tiên sinh trước kia cũng đều rất nghiêm túc, hôm nay đến phiên tiên sinh lên lớp, không ngờ tất cả mọi người lại vui vẻ và nghiêm túc như vậy."
Lạc Tử Quân cười nói: "Trẻ con đều ham chơi, nếu có thể lồng ghép tri thức vào trong trò chơi hoặc là câu chuyện, bọn chúng tự nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận."
Bạch Thanh Đồng khẽ gật đầu, mặt tràn đầy kính nể mà nói: "Trí tuệ và tài hoa, hài hước và bác học của tiên sinh, đều là điều Thanh Đồng lần đầu thấy trong đời."
Lạc Tử Quân vội vàng khiêm tốn nói: "Tam tiểu thư quá khen, tại hạ không dám nhận."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Tiên sinh danh xứng với thực, không cần quá khiêm tốn."
Lạc Tử Quân không nói thêm nữa, chắp tay cáo từ.
Sau khi hắn đi xa, một thiếu nữ bên cạnh nhìn Bạch Thanh Đồng, thấp giọng cười nói:
"Thanh Đồng tỷ, tỷ nhìn vị Lạc tiên sinh này ánh mắt, có vấn đề nha."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Vấn đề gì?"
Thiếu nữ kia "hì hì" cười một tiếng, nói: "Nhìn không rời mắt, ánh mắt còn hừng hực nữa."
Các cô nương khác nghe xong, đều nở nụ cười.
Bạch Thanh Đồng ngược lại không hề thẹn thùng, tự nhiên hào phóng thừa nhận nói:
"Ta đích thực rất coi trọng Lạc tiên sinh, hơn nữa rất muốn hắn vĩnh viễn ở lại Bạch phủ chúng ta. Bất quá, khẳng định không phải là như các ngươi nghĩ đâu."
Giả Nghênh Xuân cười nói: "Thanh Đồng tỷ, chúng ta nghĩ thế nào?"
Các cô nương khác cũng cười nói: "Đúng vậy, Thanh Đồng tỷ, tỷ nói xem, chúng ta nghĩ thế nào?"
"Mặc kệ các ngươi."
Bạch Thanh Đồng cười cười, đột nhiên lại nhìn về phía Giả Nghênh Xuân, hỏi: "Nghênh Xuân, nghe nói mấy ngày nữa, các ngươi muốn cùng đi Kim Sơn tự bái Phật?"
Giả Nghênh Xuân nói: "Đúng vậy, Thanh Đồng tỷ muốn đi cùng sao? Đến lúc đó Tham Xuân, Tương Vân, Đại Ngọc các nàng, đều sẽ đi."
Bạch Thanh Đồng nghĩ nghĩ, nói: "Ta tạm thời còn chưa xác định, đến lúc đó rồi nói sau."
Giả Nghênh Xuân do dự một chút, đột nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Thanh Đồng tỷ có thể nào cho chúng ta mượn vị Lạc công tử kia, đến Giả phủ học đường, để hắn đến đó giảng dạy mấy ngày được không?"
Bạch Thanh Đồng lập tức cười một tiếng: "Khó mà làm được, bất quá, muội có thể dẫn theo đám tiểu gia hỏa ở Giả phủ, đến An Quốc phủ học đường của chúng ta nghe giảng bài."
Giả Nghênh Xuân ánh mắt sáng lên: "Có thể chứ?"
Bạch Thanh Đồng nói: "Đương nhiên có thể, trong học đường còn nhiều chỗ ngồi."
Giả Nghênh Xuân vội vàng nói tạ.
Mấy người lại trò chuyện một hồi, Bạch Y Y của Túc Quốc phủ đột nhiên nói: "Đúng rồi, gần đây các tỷ có đọc qua quyển sách nào không? Gọi là «Tây Sương Ký»."
"Đương nhiên là có!"
Bạch Thu Sương lập tức hưng phấn nói: "Rất hay, ta còn chuyên môn bảo Cầm nhi ra ngoài xếp hàng mua một quyển."
Giả Nghênh Xuân cũng nói: "Quyển sách kia ta cũng có xem, trong phủ chúng ta đều rất thích, Đại Ngọc còn xem đến say sưa. Còn có một quyển mới ra là «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài», Đại Ngọc xem rất nhiều lần, mỗi lần xem đều khóc."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Đại Ngọc ngược lại là một người tính tình. Hai quyển sách kia ta cũng vừa xem qua, quả thực viết rất tốt, chỉ là không biết Quân Sơ Kiến kia, rốt cuộc là ai, trước kia chưa từng nghe nói qua cái tên này, sao đột nhiên lại viết ra hai quyển sách như vậy."
Giả Nghênh Xuân cười nói: "Chắc chắn là một tài nữ đặc biệt có tài hoa."
"Vì sao lại là tài nữ, mà không phải tài tử?"
"Câu chuyện tinh tế tỉ mỉ như thế, cảm giác không thể nào là nam tử viết."
Bạch Thanh Đồng nói: "Cũng không phải không có khả năng, có chút nam tử, tâm tư và tình cảm vẫn rất tinh tế."
Bạch Y Y đột nhiên nhìn nàng cười nói: "Cũng tỷ như vị Lạc công tử tài hoa hơn người, lại xinh đẹp vô song kia, đúng không?"
Bạch Thanh Đồng cười liếc nàng một cái, nói: "Đi thôi, nên đi ăn cơm."
"A, mới phát hiện, đã trưa rồi, khó trách bụng kêu ục ục."
Các cô nương đều tay nắm tay, vừa nói vừa cười ra khỏi tiểu viện.
Quân Tử cư.
Sau khi Lạc Tử Quân trở về, Chỉ Diên lập tức đi phòng bếp, bưng tới đồ ăn phong phú, sau đó cười hỏi: "Công tử hôm nay đi học, cảm giác thế nào? Các tiểu công tử, tiểu thư kia cũng còn nghe lời chứ?"
Lạc Tử Quân nói: "Cũng tốt, tất cả mọi người rất nghe lời."
Chỉ Diên cười nói: "Có gặp tam tiểu thư và Nghênh Xuân cô nương không?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Giả phủ, cùng Bạch phủ các ngươi quan hệ rất thân thiết a?"
Chỉ Diên không khỏi cười nói: "Đó là đương nhiên, Tam phu nhân của Túc Quốc phủ chúng ta, chính là tiểu thư Giả gia."
"Thảo nào."
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm nữa.
Chỉ Diên lại cùng Tiểu Hoàn hàn huyên vài câu, rồi cáo từ lui ra.
Ăn cơm trưa xong.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lạc Tử Quân phân phó Tiểu Hoàn một tiếng, tiếp tục đến hậu viện luyện quyền.
Chạng vạng tối, bắt đầu tắm thuốc.
Hôm qua mua dược liệu đủ cho ba ngày ở cửa hàng võ giả, cho nên hôm nay không cần đi ra ngoài.
Sau đó liên tục ba ngày, hắn đều không ra ngoài.
Mỗi ngày đều rời giường sớm, luyện quyền ở hậu viện, buổi tối lại tu luyện Liệt Hỏa Chỉ một canh giờ.
Thời gian trôi qua vất vả mà phong phú.
Chạng vạng tối ngày này.
Sau khi tu luyện xong, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, liền ra khỏi phủ, chuẩn bị đi cửa hàng võ giả mua dược liệu.
Vì lý do an toàn, hắn ngoại trừ cẩn thận đề phòng bị người theo dõi, còn đổi sang toàn thân áo đen, mang thêm áo choàng chuyên môn mua được, lúc này mới dám vào cửa hàng võ giả.
Lần này, hắn trực tiếp tốn ba trăm lượng bạc, mua lượng dược liệu đủ dùng trong hai mươi ngày.
Vốn còn muốn mua thêm mấy ngày, bất quá trong cửa hàng không có nhiều hàng hóa như vậy.
Chủ tiệm còn nói cho hắn biết, tháng sau có khả năng còn tăng giá.
Đồng thời, hắn nghe được một chút tin tức.
"Trong Thương Vân sơn ở Nam Giao, xuất hiện mấy con yêu thú lợi hại, gần đây người hái thuốc ít đi, cho nên giá cả mới tăng lên."
"Yêu thú?"
Nghe được cái tên này, Lạc Tử Quân quyết đoán bỏ ra thêm một lượng bạc, mua mấy quyển sách liên quan tới yêu thú ở trong cửa hàng.
Chủ tiệm còn nói: "Công tử mua nhiều dược liệu ở cửa hàng của ta như vậy, lão hủ có thể làm chủ, miễn phí tặng công tử một lần cơ hội tổ đội ra khỏi thành."
Lạc Tử Quân thông qua trò chuyện với hắn biết được, thì ra rất nhiều võ giả thường xuyên tổ đội ra khỏi thành, đi Thương Vân sơn săn g·iết yêu thú, thứ nhất là có thể tôi luyện kỹ xảo chiến đấu, thứ hai là có thể bán yêu thú lấy tiền, thứ ba là có thể ăn t·h·ị·t yêu thú, thu được năng lượng tu luyện càng tinh thuần, có thể rút ngắn thời gian tu luyện.
Một số dược liệu võ giả cần, cũng có thể tìm thấy ở Thương Vân sơn.
Lúc Lạc Tử Quân rời đi, nhận được một tấm bảng gỗ che kín con dấu.
Lạc Tử Quân cũng nói: "Hạ tiết khóa ta kiểm tra, nếu là có người không nhớ kỹ, sẽ có trừng phạt."
Bạch Ngọc Ninh cười nói: "Tiên sinh, sẽ có trừng phạt gì a? Dùng thước đánh bàn tay sao?"
Những người khác tò mò nhìn hắn.
Lạc Tử Quân nói: "Tiên sinh là người đọc sách, sao có thể đánh người? Đến lúc đó ai không hoàn thành bài tập, liền lên trên bục giảng, nam thì biểu diễn khiêu vũ, nữ thì biểu diễn đánh quyền. Nếu là có người không nguyện ý, vậy liền gọi cha mẹ đến, để cha mẹ hỗ trợ làm."
"Phốc..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều "phù" một tiếng bật cười.
"Nam hài khiêu vũ, nữ hài đánh quyền, ha ha ha... Nghĩ đến đã thấy hay rồi!"
"Hay sao? Đáng sợ mới đúng."
"Nếu để cha ta cùng mẫu thân tới thay ta khiêu vũ, bọn hắn không đánh c·h·ế·t ta mới lạ...."
Mọi người mặc dù nghĩ đến một màn kia, đều cười nghiêng ngả, nhưng nghĩ tới nếu bản thân bị trừng phạt, đều có chút sợ hãi.
"Ta nhất định phải hoàn thành bài tập, nếu để cha ta đến khiêu vũ, ta và cha đều không còn mặt mũi gặp ai!"
"A, nghĩ đến để cho mẫu thân ta tới đánh quyền, ta liền thấy sợ, đoán chừng mẫu thân nghe được, sẽ dùng nắm đấm đánh ta một trận trước..."
Bạch Thanh Đồng cùng các cô nương kia nghe được hình phạt này, cũng đều cảm thấy rất thú vị, cười nói bàn tán.
Đám nha hoàn và người hầu ở phía ngoài, từng người che miệng cười trộm.
Lạc Tử Quân cáo từ rời đi.
Bạch Thanh Đồng vội vàng dẫn theo các cô nương, tự mình tiễn ra ngoài, khi đến cửa còn cười nói: "Tiên sinh không chỉ có tài hoa hơn người, mà còn rất thú vị, mới ngày đầu tiên lên lớp, tất cả mọi người đã rất thích tiên sinh. Trước kia lên lớp, đám tiểu gia hỏa này đều ủ rũ, kẻ thì ngủ gà ngủ gật, người thì ngẩn ngơ, các tiên sinh trước kia cũng đều rất nghiêm túc, hôm nay đến phiên tiên sinh lên lớp, không ngờ tất cả mọi người lại vui vẻ và nghiêm túc như vậy."
Lạc Tử Quân cười nói: "Trẻ con đều ham chơi, nếu có thể lồng ghép tri thức vào trong trò chơi hoặc là câu chuyện, bọn chúng tự nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận."
Bạch Thanh Đồng khẽ gật đầu, mặt tràn đầy kính nể mà nói: "Trí tuệ và tài hoa, hài hước và bác học của tiên sinh, đều là điều Thanh Đồng lần đầu thấy trong đời."
Lạc Tử Quân vội vàng khiêm tốn nói: "Tam tiểu thư quá khen, tại hạ không dám nhận."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Tiên sinh danh xứng với thực, không cần quá khiêm tốn."
Lạc Tử Quân không nói thêm nữa, chắp tay cáo từ.
Sau khi hắn đi xa, một thiếu nữ bên cạnh nhìn Bạch Thanh Đồng, thấp giọng cười nói:
"Thanh Đồng tỷ, tỷ nhìn vị Lạc tiên sinh này ánh mắt, có vấn đề nha."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Vấn đề gì?"
Thiếu nữ kia "hì hì" cười một tiếng, nói: "Nhìn không rời mắt, ánh mắt còn hừng hực nữa."
Các cô nương khác nghe xong, đều nở nụ cười.
Bạch Thanh Đồng ngược lại không hề thẹn thùng, tự nhiên hào phóng thừa nhận nói:
"Ta đích thực rất coi trọng Lạc tiên sinh, hơn nữa rất muốn hắn vĩnh viễn ở lại Bạch phủ chúng ta. Bất quá, khẳng định không phải là như các ngươi nghĩ đâu."
Giả Nghênh Xuân cười nói: "Thanh Đồng tỷ, chúng ta nghĩ thế nào?"
Các cô nương khác cũng cười nói: "Đúng vậy, Thanh Đồng tỷ, tỷ nói xem, chúng ta nghĩ thế nào?"
"Mặc kệ các ngươi."
Bạch Thanh Đồng cười cười, đột nhiên lại nhìn về phía Giả Nghênh Xuân, hỏi: "Nghênh Xuân, nghe nói mấy ngày nữa, các ngươi muốn cùng đi Kim Sơn tự bái Phật?"
Giả Nghênh Xuân nói: "Đúng vậy, Thanh Đồng tỷ muốn đi cùng sao? Đến lúc đó Tham Xuân, Tương Vân, Đại Ngọc các nàng, đều sẽ đi."
Bạch Thanh Đồng nghĩ nghĩ, nói: "Ta tạm thời còn chưa xác định, đến lúc đó rồi nói sau."
Giả Nghênh Xuân do dự một chút, đột nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Thanh Đồng tỷ có thể nào cho chúng ta mượn vị Lạc công tử kia, đến Giả phủ học đường, để hắn đến đó giảng dạy mấy ngày được không?"
Bạch Thanh Đồng lập tức cười một tiếng: "Khó mà làm được, bất quá, muội có thể dẫn theo đám tiểu gia hỏa ở Giả phủ, đến An Quốc phủ học đường của chúng ta nghe giảng bài."
Giả Nghênh Xuân ánh mắt sáng lên: "Có thể chứ?"
Bạch Thanh Đồng nói: "Đương nhiên có thể, trong học đường còn nhiều chỗ ngồi."
Giả Nghênh Xuân vội vàng nói tạ.
Mấy người lại trò chuyện một hồi, Bạch Y Y của Túc Quốc phủ đột nhiên nói: "Đúng rồi, gần đây các tỷ có đọc qua quyển sách nào không? Gọi là «Tây Sương Ký»."
"Đương nhiên là có!"
Bạch Thu Sương lập tức hưng phấn nói: "Rất hay, ta còn chuyên môn bảo Cầm nhi ra ngoài xếp hàng mua một quyển."
Giả Nghênh Xuân cũng nói: "Quyển sách kia ta cũng có xem, trong phủ chúng ta đều rất thích, Đại Ngọc còn xem đến say sưa. Còn có một quyển mới ra là «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài», Đại Ngọc xem rất nhiều lần, mỗi lần xem đều khóc."
Bạch Thanh Đồng cười nói: "Đại Ngọc ngược lại là một người tính tình. Hai quyển sách kia ta cũng vừa xem qua, quả thực viết rất tốt, chỉ là không biết Quân Sơ Kiến kia, rốt cuộc là ai, trước kia chưa từng nghe nói qua cái tên này, sao đột nhiên lại viết ra hai quyển sách như vậy."
Giả Nghênh Xuân cười nói: "Chắc chắn là một tài nữ đặc biệt có tài hoa."
"Vì sao lại là tài nữ, mà không phải tài tử?"
"Câu chuyện tinh tế tỉ mỉ như thế, cảm giác không thể nào là nam tử viết."
Bạch Thanh Đồng nói: "Cũng không phải không có khả năng, có chút nam tử, tâm tư và tình cảm vẫn rất tinh tế."
Bạch Y Y đột nhiên nhìn nàng cười nói: "Cũng tỷ như vị Lạc công tử tài hoa hơn người, lại xinh đẹp vô song kia, đúng không?"
Bạch Thanh Đồng cười liếc nàng một cái, nói: "Đi thôi, nên đi ăn cơm."
"A, mới phát hiện, đã trưa rồi, khó trách bụng kêu ục ục."
Các cô nương đều tay nắm tay, vừa nói vừa cười ra khỏi tiểu viện.
Quân Tử cư.
Sau khi Lạc Tử Quân trở về, Chỉ Diên lập tức đi phòng bếp, bưng tới đồ ăn phong phú, sau đó cười hỏi: "Công tử hôm nay đi học, cảm giác thế nào? Các tiểu công tử, tiểu thư kia cũng còn nghe lời chứ?"
Lạc Tử Quân nói: "Cũng tốt, tất cả mọi người rất nghe lời."
Chỉ Diên cười nói: "Có gặp tam tiểu thư và Nghênh Xuân cô nương không?"
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Giả phủ, cùng Bạch phủ các ngươi quan hệ rất thân thiết a?"
Chỉ Diên không khỏi cười nói: "Đó là đương nhiên, Tam phu nhân của Túc Quốc phủ chúng ta, chính là tiểu thư Giả gia."
"Thảo nào."
Lạc Tử Quân khẽ gật đầu, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm nữa.
Chỉ Diên lại cùng Tiểu Hoàn hàn huyên vài câu, rồi cáo từ lui ra.
Ăn cơm trưa xong.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lạc Tử Quân phân phó Tiểu Hoàn một tiếng, tiếp tục đến hậu viện luyện quyền.
Chạng vạng tối, bắt đầu tắm thuốc.
Hôm qua mua dược liệu đủ cho ba ngày ở cửa hàng võ giả, cho nên hôm nay không cần đi ra ngoài.
Sau đó liên tục ba ngày, hắn đều không ra ngoài.
Mỗi ngày đều rời giường sớm, luyện quyền ở hậu viện, buổi tối lại tu luyện Liệt Hỏa Chỉ một canh giờ.
Thời gian trôi qua vất vả mà phong phú.
Chạng vạng tối ngày này.
Sau khi tu luyện xong, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, liền ra khỏi phủ, chuẩn bị đi cửa hàng võ giả mua dược liệu.
Vì lý do an toàn, hắn ngoại trừ cẩn thận đề phòng bị người theo dõi, còn đổi sang toàn thân áo đen, mang thêm áo choàng chuyên môn mua được, lúc này mới dám vào cửa hàng võ giả.
Lần này, hắn trực tiếp tốn ba trăm lượng bạc, mua lượng dược liệu đủ dùng trong hai mươi ngày.
Vốn còn muốn mua thêm mấy ngày, bất quá trong cửa hàng không có nhiều hàng hóa như vậy.
Chủ tiệm còn nói cho hắn biết, tháng sau có khả năng còn tăng giá.
Đồng thời, hắn nghe được một chút tin tức.
"Trong Thương Vân sơn ở Nam Giao, xuất hiện mấy con yêu thú lợi hại, gần đây người hái thuốc ít đi, cho nên giá cả mới tăng lên."
"Yêu thú?"
Nghe được cái tên này, Lạc Tử Quân quyết đoán bỏ ra thêm một lượng bạc, mua mấy quyển sách liên quan tới yêu thú ở trong cửa hàng.
Chủ tiệm còn nói: "Công tử mua nhiều dược liệu ở cửa hàng của ta như vậy, lão hủ có thể làm chủ, miễn phí tặng công tử một lần cơ hội tổ đội ra khỏi thành."
Lạc Tử Quân thông qua trò chuyện với hắn biết được, thì ra rất nhiều võ giả thường xuyên tổ đội ra khỏi thành, đi Thương Vân sơn săn g·iết yêu thú, thứ nhất là có thể tôi luyện kỹ xảo chiến đấu, thứ hai là có thể bán yêu thú lấy tiền, thứ ba là có thể ăn t·h·ị·t yêu thú, thu được năng lượng tu luyện càng tinh thuần, có thể rút ngắn thời gian tu luyện.
Một số dược liệu võ giả cần, cũng có thể tìm thấy ở Thương Vân sơn.
Lúc Lạc Tử Quân rời đi, nhận được một tấm bảng gỗ che kín con dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận