Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 96: Đáng sợ tin tức ( minh chủ tăng thêm: Vũ Tiên tề thiên ) (2) (length: 7622)

Nếu như đối phương cũng là Linh Môi, hắn một quyền liền đánh ngã đối phương, căn bản không thể nào bị thương.
Cách giải thích duy nhất chính là cảnh giới của đối phương cao hơn mình một bậc.
Chỉ là đối phương bị thương, lại vội vàng không kịp chuẩn bị nên mới đụng quyền với mình, vì vậy mới bị mình nắm lấy cơ hội lấy đi một cánh tay.
Dù sao người tu hành Linh Cảm cảnh cũng là người, cũng là máu thịt, rất khó chống đỡ trực diện với sức mạnh của cú quyền bộc phát.
"Tốt, tốt, tốt, không ngờ khu thành cũ Thiên Xương còn có nhân tài như vậy, tuổi còn trẻ chẳng những mở ra linh môi, còn nắm giữ một môn quyền thuật đáng sợ, xem ra ta đúng là chết đến nơi rồi, chuyện gì cũng có thể gặp phải." Người tu hành này toàn thân nhuốm máu, hắn cố nén đau đớn, nhìn chằm chằm vào Lý Dịch.
"Đầu hàng đi, ngươi đang trong tình trạng rất tệ, tiếp tục đánh sẽ chết." Lý Dịch cảnh giác hắn, phòng ngừa hắn bỏ chạy hoặc ra tay lần nữa.
"Chết?"
Nghe vậy, người tu hành này liền cười ha hả: "Thế giới này sắp tận rồi, ta còn sợ chết?"
"Ừm? Lời này của ngươi có ý gì." Lý Dịch lập tức cau mày.
"À, phải rồi, ngươi mới Linh Môi cảnh, tiếp xúc rất hạn chế, không biết nhiều thứ cũng bình thường, khụ khụ." Người này vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt có chút tái nhợt: "Hôm nay nếu không thoát được, vậy cứ nói thêm vài câu, khỏi sau này không có cơ hội nói."
"Sự kiện Thiên Khuynh tiếp theo sắp xảy ra rồi, lần này ngươi nghĩ sẽ chết bao nhiêu người?"
Sự kiện Thiên Khuynh lần thứ hai?
Nghe vậy, Lý Dịch không khỏi rùng mình.
10 năm trước, Lý Dịch mới 10 tuổi, cha mẹ còn ở bên, gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Thế nhưng vào một ngày nọ.
Sấm chớp đùng đùng, đất rung trời chuyển, bầu trời như bị xé rách... Trời lúc ấy như muốn nghiêng, sụp đổ, quỷ dị và siêu phàm từ tai họa đó xâm lấn vào thế giới này.
Tai nạn lần đó, được người ta gọi là sự kiện Thiên Khuynh, mà trong sự kiện đó không biết bao nhiêu thành phố bị hủy diệt, bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Cho dù là bây giờ, Lý Dịch nhớ lại vẫn rõ mồn một trước mắt, khó mà quên được.
"Sự kiện Thiên Khuynh lần thứ hai khi nào xảy ra?"
Lý Dịch nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn không còn là cậu bé 10 năm trước nữa, hắn giờ là trụ cột trong nhà, đã sớm gánh vác cả gia đình.
"Ha ha, ai biết được, có lẽ nửa năm nữa, có lẽ một năm nữa, có lẽ hai năm sau." Người tu hành này cười lạnh: "Nhưng điều đó có quan trọng sao? Thế giới đang bị phá hủy, đang đếm ngược đến ngày diệt vong, nếu như không thể trở thành người vượt giới, tất cả mọi người đều chết, chỉ là sớm hay muộn thôi."
"Hàn Phi, im miệng."
Xe Trương Chí Hùng vừa dừng lại, một bóng người mang theo sát ý lạnh lẽo lao tới, muốn ngăn người tu hành này tiết lộ một số tin tức quan trọng.
"Để hắn nói tiếp."
Lý Dịch lại không chút do dự ngăn cản người tu hành xa lạ này.
Sự kiện Thiên Khuynh liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người, cũng liên quan đến sự tồn vong của hắn sau này, hắn không thể giả vờ như không nghe thấy.
"Ngươi là cái thá gì, cũng dám cản ta?" Người kia gầm lên, chẳng nể mặt Lý Dịch, trực tiếp đấm tới.
Quyền phong gào thét, thế mạnh lực nặng.
"Cũng là người tu hành Linh Cảm cảnh?"
Lý Dịch cảm nhận được quyền phong này, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng sau đó một luồng sát ý ngang ngược dâng lên từ trong lòng. Người tu hành Linh Cảm cảnh hắn cũng không phải chưa từng đánh qua.
"Đỉnh Tâm Trửu."
Một chiêu sát thủ của Bác Sát Thuật được tung ra, quyền kình của Lý Dịch lấy khuỷu tay làm điểm tựa, trong nháy mắt bộc phát, trực tiếp nghênh đón. Ầm!
Sức mạnh va chạm, kình phong gào thét.
Người kia bị Lý Dịch một chiêu sát chiêu đánh liên tiếp lùi về phía sau, thân thể khí huyết cuồn cuộn, nắm đấm lõm xuống một mảng, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Đây là hắn đã chuẩn bị sẵn, nếu vừa rồi nương tay, một tay hắn coi như bị phế.
"Quyền thuật tốt, tiểu tử, ngươi tên gì?" Người này mặt lạnh, nhìn chằm chằm Lý Dịch hỏi.
Chính diện giao chiến mới hiểu quyền thuật của người này đáng sợ đến mức nào, thảo nào vừa rồi Hàn Phi đối đầu sẽ bị mất một cánh tay, vốn tưởng Hàn Phi bị thương mới thất bại, bây giờ xem ra không phải vậy.
"Thiên Xương thị, Lý Dịch." Hắn tự giới thiệu, không cần giấu giếm.
Người này đi cùng điều tra viên Trương Chí Hùng, thân phận chắc chắn không đơn giản, điều tra thân phận mình dễ như trở bàn tay.
"Ta gọi Trần Hướng Tây, Lý Dịch phải không? Hôm nay ngươi nhớ cho kĩ, xen vào việc của người khác là phải trả giá đắt." Trần Hướng Tây nói, lại xông tới, dường như không muốn buông tha Lý Dịch. "Chẳng lẽ lại sợ ngươi?"
Lý Dịch máu nóng sục sôi, nắm chặt tay, dám cùng trời cao đánh cược, không hề lùi bước.
"Bình tĩnh, bình tĩnh lại."
Lúc này điều tra viên Trương Chí Hùng vội chạy tới, chắn trước mặt hai người: "Lý Dịch là nhân viên ngoại chiến do cục điều tra chúng ta thuê, Trần Hướng Tây, cấp trên chỉ nói để ta phối hợp ngươi bắt Hàn Phi, ngươi dám động thủ với Lý Dịch chính là đối địch với cục điều tra, hậu quả tự gánh lấy."
Lời này vừa ra, Trần Hướng Tây lập tức dừng lại.
Trước đó hắn còn tưởng Lý Dịch chỉ là người quen của Trương Chí Hùng, không ngờ cũng thuộc cục điều tra.
"Chỉ là một nhân viên ngoại chiến thôi, Trương Chí Hùng, một mình ngươi chưa đại diện được cho toàn bộ cục điều tra, để Trương Lôi đến còn tạm được."
Bỗng nhiên, giọng một nữ tử vang lên, sau đó cửa xe mở ra, một bắp đùi thon dài bước ra, một nữ tử cao gầy, tóc uốn sóng lớn, gợi cảm xinh đẹp mỉm cười xuất hiện trước mặt mọi người.
"Từ Thu Mỹ, cô nói chuyện khách sáo một chút." Trương Chí Hùng mặt mày khó coi.
"Khách sáo? Cũng phải có thực lực để tôi khách sáo mới được, một người tu hành Linh Môi cảnh ở nơi nhỏ bé này mà dám làm càn, dạy cho chút bài học coi như nhẹ." Người phụ nữ tên Từ Thu Mỹ, đôi mắt khóa chặt Lý Dịch.
"Quỳ xuống!"
Nàng quát khẽ.
Âm thanh vang vọng bên tai Lý Dịch, dường như có một ma lực quỷ dị chui vào đầu hắn, khiến hắn thần sắc hoảng hốt, cơ thể bị một luồng lực lượng điều khiển. Lý Dịch không tự chủ được cử động, dường như thật sự phải quỳ trước mặt người phụ nữ này, dập đầu nhận lỗi.
Nhưng đúng lúc này.
Trong đầu Lý Dịch hiện lên một bóng người, chính là hình dáng của hắn, hắn vẫn như cũ, ngồi xếp bằng trên đài sen, tay nắm bảo ấn, nhưng biểu cảm không còn điềm tĩnh mà trợn mắt, như Kim Cương hàng ma, há miệng hét lớn, khiến đầu hắn ong ong.
Mà tiếng hét Kim Cương này khiến Lý Dịch lập tức tỉnh táo.
Hắn thoát khỏi sự khống chế của lực lượng quỷ dị kia.
"Hửm?" Từ Thu Mỹ biến sắc, cảm thấy Cổ Hoặc Thuật của mình mất hiệu lực.
Nhưng, sao có thể.
Cổ Hoặc Thuật của mình đối mặt một người tu hành Linh Môi cảnh không thể mất hiệu lực mới đúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận