Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 745: Thế cục thay đổi

Huyền Nguyệt tử sau khi đánh chết bốn Đại Yêu liền không tiếp tục ra tay nữa. Dưới cái nhìn của nàng, những Địa Yêu, Thiên Yêu trên chiến trường này không đáng để nàng động thủ, còn nhiệm vụ khác của nàng cũng chỉ là đảm bảo an toàn cho Thái Dịch mà thôi.
Về phần những chuyện khác, nàng sẽ không để tâm đến.
Giờ phút này.
Lý Dịch nhìn thấy nguy cơ đã được giải trừ, lập tức đi ra từ trong Thái Nhất điện. Hắn máu me khắp người, trạng thái cũng không khá lắm, vội ăn một viên Tam Bảo Đan do Lưu Cô tử tặng. Dù sao cũng là đã chịu một đòn của Đại Yêu, có thể còn sống sót đã là rất may mắn rồi.
"Đa tạ tiên cô đã ra tay tương trợ, nếu không hôm nay thật sự nguy hiểm."
Hắn thi lễ, bày tỏ lòng cảm kích.
Huyền Nguyệt tử thấy Lý Dịch không sao, trên khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra vẻ tươi cười:
"Thái Dịch ngươi không sao là tốt rồi. Đám Đại Yêu của Yêu Thần giới này quả nhiên không biết xấu hổ, vậy mà liên thủ vây giết ngươi, một vị người tu đạo Ngũ Khí cảnh. Bất quá bây giờ không sao nữa rồi, bọn chúng đã bị ta tru sát, chỉ còn lại một con Đại Yêu cũng không thể gây ra sóng gió gì."
Lúc nói chuyện, nàng lại chân đạp tường vân đi đến bên cạnh Lý Dịch, đánh giá hắn một lần nữa.
"Tuy vết thương có hơi nặng, nhưng cũng không tổn hại đến căn bản, xem ra Đạo khí do đạo trưởng trọc luyện chế vẫn rất hữu dụng. Mà cảnh giới của ngươi sao lại tăng lên nhanh như vậy, mới mấy tháng mà đã đạt đến Ngũ Khí cảnh tầng bốn rồi."
Sau đó, Huyền Nguyệt tử lại cảm thấy kinh ngạc với cảnh giới của Lý Dịch.
Đương nhiên không chỉ mình nàng có cảm giác như vậy.
Lý Dịch nói:
"Chuyện này nói ra thì dài dòng, chủ yếu là lần trước lúc vượt giới đã đi đến một thế giới đặc biệt, nơi đó có thể tăng tốc tu hành."
Nói rồi, hắn đánh ra một luồng hương hỏa chi lực yếu ớt.
Huyền Nguyệt tử lập tức tiếp nhận đạo hương hỏa chi lực này dò xét, sau đó không khỏi khẽ 'di' một tiếng:
"Thật là lực lượng kỳ dị, tín niệm chi lực cũng có thể hiển hiện ra sao?"
"Đây là hương hỏa tín niệm chi lực. Phàm nhân sau khi chết nhận được hương hỏa có thể lập tức thành thần, chỉ cần hương hỏa không ngừng, liền có thể trường sinh bất tử. Hơn nữa hương hỏa chi lực cũng có thể tăng tốc tu hành, nuôi dưỡng hồn phách... Chính vì nguyên nhân này mà Hương Tương tử mới sớm khôi phục, đồng thời ta đã để nàng ở lại thế giới kia thu thập hương hỏa, mượn giả tu chân, khôi phục tu vi. Tin rằng lần sau nàng vượt giới trở về sẽ giống như tiên cô, mở được Đỉnh Thượng Tam Hoa."
Lý Dịch nói.
"Hương hỏa thành thần, mượn giả tu chân... Cỗ hương hỏa chi lực này thế mà khiến hạt giống Nguyên Thần của Hương Tương tử sớm nở rộ rồi sao?"
Thần sắc Huyền Nguyệt tử hơi động, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ về thế giới hương hỏa thành thần kia.
Nếu thật sự có thể nhận được lượng lớn hương hỏa, thì việc tu đạo bằng hương hỏa không nghi ngờ gì là có thể tốc thành.
Cũng chỉ có Thái Dịch mới có cơ duyên như vậy để tìm được thế giới này, đồng thời đem phương thức tu hành của hai thế giới kết hợp lại, lấy thừa bù thiếu.
Lý Dịch còn nói thêm:
"Hương Tương tử nói, bên trong Thiên Đạo Ấn có dấu ấn nguyên thần của ba vị tiên cô đã chết đi. Nếu có thể dùng hương hỏa trong Hương Hỏa thế giới tẩm bổ, có lẽ có thể khiến ba vị tiên cô kia sống lại."
"Ừm?"
Lời này vừa nói ra, Huyền Nguyệt tử vốn luôn thanh lãnh cũng không còn cách nào trấn định được nữa, nàng ôm đồm lấy tay Lý Dịch hỏi:
"Hương Tương tử thật sự nói như vậy sao?"
Lần trước lúc đạo trưởng trọc luyện lại Huyền Hoàng Ấn đã phát hiện dấu ấn nguyên thần của ba vị tiên cô đã vẫn lạc, cho nên từ đó về sau, Huyền Nguyệt tử vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm biện pháp phục sinh ba vị tiên cô kia.
Nhưng cho dù nàng là cường giả Tam Hoa cảnh, cũng không có cách nào làm được điều này.
Thế nhưng, thế giới hương hỏa thành thần trong miệng Lý Dịch lại làm cho Huyền Nguyệt tử ý thức được đây là một cơ hội.
"Hương Tương tử đã nói qua, xác suất thành công rất lớn, cho nên mới cố ý bảo ta đem tin tức này báo cho tiên cô."
Lý Dịch nói:
"Mặc dù bây giờ đang ở trên chiến trường, nói chuyện này có chút không đúng lúc, nhưng chuyện này rất trọng yếu cho nên ta cảm thấy nên nói ra ngay khi gặp tiên cô, miễn cho về sau có việc làm trễ nải, lầm đại sự."
"Thái Dịch, ngươi làm rất đúng, chuyện này đối với ta xác thực rất trọng yếu. Thất Tiên Cô nhất mạch có bảy vị tiên cô, thời đại mạt pháp đã bỏ mạng ba vị, tất cả đều là vì giữ lại Huyền Hoàng Ấn mà dâng ra sinh mệnh của mình, hai vị tiên cô khác thì bị Thiên Nhất tông hãm hại."
Nếu có thể khiến ba vị tiên cô phục sinh, đó nhất định là một chuyện may mắn.
Nói đến đây, Huyền Nguyệt tử lại tiếp tục nói:
"Chuyện này kết thúc, ta muốn vượt giới một chuyến để gặp Hương Tương tử một lần."
"Điều này là hiển nhiên."
Lý Dịch nhẹ gật đầu.
Nếu có thể phục sinh ba vị tiên cô còn lại, điều này không nghi ngờ gì cũng sẽ tăng cường thực lực phe mình ở mức độ cực lớn.
Mà ngay lúc đang nói chuyện phiếm.
Trên một chiến trường khác.
Ngô lão đạo cùng đạo nhân trọc liên thủ, Đại Yêu Lôi Giác cuối cùng cũng đi đến đường cùng. Tốc độ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng không giúp hắn chạy thoát, bởi vì đạo nhân trọc đã vận dụng Đạo khí Âm Dương Tạo Hóa Đỉnh. Món Đạo khí đỉnh tiêm này cho dù trải qua thời đại mạt pháp cũng không hư hại, giờ phút này do cao thủ Tam Hoa cảnh thi triển, uy năng thật sự là vô cùng vô tận.
Chỉ một đạo Hỗn Độn chi khí tỏa ra liền phong tỏa vùng thiên địa này, khiến Đại Yêu Lôi Giác không còn chỗ nào để chạy trốn.
Lại thêm sự hợp kích của hai người.
Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, Đại Yêu Lôi Giác liền vết thương chằng chịt, máu tươi chảy ròng.
"Đáng giận."
Lôi Giác không cam lòng gầm thét, giờ khắc này hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị người khác vây giết là như thế nào.
Thật sự là biệt khuất.
Nếu là một đối một, hắn tuyệt đối sẽ không thua, nhưng hiện tại là hai đánh một thì chưa hẳn. Hơn nữa, vị cao thủ mới tới kia trên người lại có một đống lớn bảo vật, mặc dù thực lực không tính là đặc biệt mạnh, nhưng cộng thêm những bảo vật đó thì lại khiến người ta vô cùng đau đầu. Dưới tình huống đánh không lại mà trốn cũng không thoát, việc bị hai người liên thủ tiêu diệt chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
"Hô Phong."
Giờ phút này, đạo trưởng trọc nắm lấy cơ hội thi triển đạo thuật mà mình đã tu luyện nhiều năm.
Lôi Giác vốn đã bị thương, đối mặt với cuồng phong đầy trời, hắn chỉ có thể bộc phát yêu lực để đối kháng. Nhưng vừa vặn chống đỡ được cơn cuồng phong này, ngay sau đó một cây trường mâu sắc bén liền mượn nhờ cơn cuồng phong trong nháy mắt giết tới đây.
Đây là binh khí cấp bậc Đạo khí, tuỳ tiện xé toạc yêu lực hộ thân của Đại Yêu, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh quán xuyên đầu của hắn.
Dưới một kích này, Đại Yêu thuộc bộ tộc Lôi Bằng này cuối cùng cũng mất mạng tại đây.
Khi yêu khu khổng lồ hiển hóa ra, đạo trưởng trọc lúc này thuận gió bay tới, hắn trực tiếp thu thi thể Đại Yêu này vào trong pháp khí chứa đồ, dùng để ngày sau luyện chế Đạo khí.
"Ngô lão đạo, còn có Đại Yêu nào khác không? Chỉ còn lại một con này thôi sao?"
Đạo trưởng trọc có chút chưa thỏa mãn nói.
Hắn còn muốn thừa dịp tiên cô Huyền Nguyệt tử đang ở đây mà săn giết thêm vài con Đại Yêu nữa.
Dù sao bỏ lỡ cơ hội này, lần sau coi như sẽ không có.
"Bên Yêu Thần giới còn có rất nhiều Đại Yêu, ngươi ưa thích thì cứ đi đi."
Ngô lão đạo có chút tức giận nói:
"Thật coi Đại Yêu là quả hồng mềm sao? Thực lực của bọn chúng đều tương đương Tam Hoa cảnh. Hôm nay là ngươi ta liên thủ mới giết được một con Đại Yêu, nếu là tình huống một đối một, còn chưa chắc ai giết ai đâu."
"Bên Yêu Thần giới còn có Yêu Vương, thực lực đoán chừng ở giữa Tam Hoa cảnh đỉnh phong và đại viên mãn. Dưới mắt Yêu Vương còn chưa lộ diện, không phải vậy hôm nay lão đạo đã chết ở đây rồi."
Đạo trưởng trọc nói:
"Đó là bởi vì ngươi vô dụng, tu đạo cả một đời mới mở được một đóa hoa. Ngươi nếu là Tam Hoa Tụ Đỉnh, đám Đại Yêu kia làm sao lại là đối thủ của ngươi. Ngươi nên tự tỉnh lại mình đi, kém chút nữa ngay cả Thái Dịch cũng không bảo vệ được."
"Quả nhiên, người tu đạo xuất thân từ tiểu môn tiểu phái đúng là không được. Nhìn người ta tiên cô kìa, vừa ra tay là bốn Đại Yêu mất mạng. Đừng có nói với ta là cảnh giới không giống nhau, xét về tuổi tác thì ngươi còn lớn hơn Huyền Nguyệt tử đấy."
"Ngươi tên trọc này còn không biết xấu hổ mà nói ta à? Gần đây một thời gian rất dài cũng không thấy người ngươi đâu."
Ngô lão đạo tức giận nói.
"Ta đây là đang du lịch Địa Cầu, luyện chế Đạo khí. Cũng không nhìn xem Ngũ Sắc Thần Chung trong tay ngươi từ đâu mà ra? Không có ta, vị trưởng lão Đạo Khí tông này, ngươi cũng chỉ có thể mang theo súng tiểu liên đi giao thủ với đám Đại Yêu kia thôi."
Đạo trưởng trọc nói.
Ngô lão đạo bị câu này làm cho nghẹn họng, lập tức không còn tính tình nữa. Dù sao cũng há miệng mắc quai, Đạo khí trong tay mình đúng là do đạo nhân trọc luyện chế.
Lúc này, Phi Vân tử đang bị thương, nhìn thấy chiến đấu lắng lại cũng bay tới, nói:
"Hai vị, lúc này cũng đừng cãi lộn nữa. Mặc dù hiện tại nguy cơ đã được giải trừ, nhưng bên Yêu Thần giới sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
"Lần này đối phương lại chết mấy con Đại Yêu, ta sợ lần tiếp theo Thiên Nguyệt Yêu Vương kia sẽ lộ diện, đến lúc đó mới thật sự là đại phiền toái."
"Yêu Vương vừa xuất hiện, chúng ta cũng không phải là đối thủ. Đến lúc đó cho dù Thái Dịch phản đối, ta cũng sẽ mang theo hắn lập tức chạy khỏi nơi này."
Ngô lão đạo giờ phút này nói:
"Lão đạo cũng không muốn giao thủ với những thứ này nữa."
"Ngô lão đạo, ngươi đây là bị đánh sợ rồi."
Đạo nhân trọc vừa cười vừa nói.
Ngô lão đạo tức giận nói:
"Ngươi thử bị mấy con Đại Yêu vây giết xem sao? Hơn nữa chỉ bằng mấy người chúng ta mà muốn đối kháng toàn bộ Yêu Thần giới, đơn giản chính là người si nói mộng."
"Người tu hành, chém giết là chuyện thường xảy ra. Ngô lão đạo, xem ra đi qua thời đại mạt pháp một lần, lá gan của ngươi đã không bằng trước kia."
Đạo trưởng trọc lắc đầu nói:
"Đại Yêu mà thôi, sợ cái gì? Dám đến thì đánh lại là được rồi. Thật không biết cái Tam Hoa cảnh này của ngươi làm thế nào mà tới, chẳng lẽ cứ ở trong môn phái bế quan tu luyện mà thành?"
"Ta cũng không tin, lúc còn trẻ Ngô lão đạo ngươi lại không gặp phải cường địch. Hiện tại vượt giới đến Địa Cầu, Thái Dịch đã nối lại con đường tu hành cho chúng ta, chúng ta tự nhiên nên lấy lại tâm tính lúc còn trẻ, tiếp tục liều mạng tranh đấu, chứ không phải sợ hãi rụt rè. Đối với ta mà nói, Tam Hoa cảnh chỉ là bắt đầu, tương lai ta còn muốn thành đạo làm tổ."
"Vài con Đại Yêu thì đáng là gì? Chờ ta mở hết Tam Hoa, nhất định phải đi gặp Yêu Vương một lần."
Đạo trưởng trọc hăng hái nói.
Bờ môi Ngô lão đạo khẽ mấp máy, muốn phản bác, nhưng lại có chút vô lực.
Đúng vậy.
Chính mình lúc nào đã biến thành khiếp nhược như vậy?
Là bởi vì trải qua thời đại mạt pháp một lượt nên trở nên tiếc mệnh, hay là nói, sau khi vượt giới đi vào Địa Cầu, lần nữa khôi phục tu vi Tam Hoa cảnh thì đã không còn dũng khí gánh chịu hậu quả của việc mất đi nữa?
Nhưng thân là một người tu đạo, Ngô lão đạo trong lòng rất rõ ràng, nếu mình đã mất đi lòng tiến thủ này, đời này cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
"Tên trọc, ngươi nói đúng. Lão đạo lớn tuổi rồi, cuối cùng không bằng được lúc tuổi còn trẻ. Đối mặt với sự vây giết của vài con Đại Yêu Yêu Thần giới liền đã sinh lòng khiếp sợ. Dưới loại trạng thái này, tương lai chỉ sợ khó có thành tựu."
Ngô lão đạo thở dài một hơi.
Hắn nghĩ tới Huyền Nguyệt tử, lúc đến Địa Cầu bất quá chỉ mới mở hai đóa hoa, nhưng trải qua mấy trận đại chiến, bây giờ đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Quả thật tư chất của tiên cô cao hơn chính mình, nhưng chênh lệch lớn hơn trong đó lại nằm ở tâm tính của mỗi người.
"Ngô lão đạo, nếu như ngươi không muốn ở lại nơi này giao thủ với Đại Yêu thì có thể rời đi, tin tưởng Thái Dịch cũng sẽ không ngăn cản. Bất quá ta sẽ lưu lại, dù sao Thái Dịch còn có thể vượt giới về thế giới tu đạo, lại mang mấy vị cao thủ Tam Hoa cảnh đến cũng không phải việc khó gì."
Đạo trưởng trọc giờ phút này hết sức chăm chú nói.
Cứ việc Ngô lão đạo đã luân phiên chém giết, cũng coi như là lao khổ công cao, nhưng hắn không thích thái độ lùi bước này của Ngô lão đạo.
Thời đại mạt pháp còn sống sót qua được, vậy mà bị vài con Đại Yêu liền sợ mất mật, này chỗ nào giống một vị người tu đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận