Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 438: Ta có Võ Đạo

Chương 438: Ta có Võ Đạo
Đám cao thủ tu đạo của Thiên Nhất Tông quả nhiên tâm tư kín đáo, tàn nhẫn phi phàm. Trong thời đại mạt pháp thế mà vẫn có thể mở ra Thập Phương Tuyệt Linh Trận, ngăn chặn cao thủ Tam Hoa cảnh trước khi chết phản công liều mạng Hoàng Đình. Dù sao cao thủ Tam Hoa cảnh một khi nổi giận, dù chỉ còn chút hơi tàn cũng có thể dễ dàng phá hủy toàn bộ Hoàng Đình.
Không có trận pháp này bảo hộ, Thiên Nhất Tông sao dám hành sự không kiêng nể gì như vậy.
Giờ phút này, hai vị tiên cô và Thần Nữ Vân Phi Tử của Thiên Đạo Tông trông thấy đám giáp sĩ vọt tới như thủy triều. Tuy có lòng muốn giết địch, nhưng đại trận trên đỉnh đầu vẫn đang vận chuyển, pháp lực cạn kiệt, không còn một tia, thật sự là bất lực, chỉ có thể sắc mặt trắng bệch, lòng sinh tuyệt vọng chờ đợi tử vong.
"Mấy vị tiên cô, chúng ta tựa hồ đã cùng đường mạt lộ." Lý Dịch giờ phút này dùng đôi mắt màu bạc quét qua chung quanh, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua: "Không biết mấy vị tiên cô còn có tâm nguyện gì chưa xong, không ngại nói ra, miễn cho hối tiếc cả đời."
"Nào có tâm nguyện gì chưa xong, ta tu đạo cả đời, nhìn quen sinh tử, không màng danh lợi. Thứ duy nhất ta nhớ nhung là truyền thừa của Thiên Đạo Tông. Chỉ là việc đã đến nước này, cũng biết thiên mệnh khó trái, bây giờ chết ở nơi đây, cũng coi như tận tâm tận lực. Tiếc nuối duy nhất là đến Thái Dịch tương trợ, sống lại một đời, không thể báo đáp ân tình của Thái Dịch ngươi." Huyền Nguyệt Tử hít sâu một hơi, rồi thở dài một tiếng, đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu chết.
Hương Tương Tử lại cắn răng nói: "Ta hối hận nhất một việc trong đời là vì tu đạo thanh tâm quả dục, chưa từng cùng nam tử song tu qua. Nghe nói song tu là một chuyện rất sung sướng, ta vẫn muốn thử một chút, cho nên tận lực học được phương pháp song tu. Đáng tiếc mãi không tìm được đạo hữu thích hợp. Vất vả lắm mới gặp được Thái Dịch, vốn định ngày nào đó ban đêm phá hắn Bạch Cốt Quan, chiếm đoạt nguyên dương của hắn. Ai ngờ ta còn chưa ra tay, bây giờ đã phải chết, thật sự là sống uổng phí một lần này."
"Tiên cô, đang yên đang lành đừng nói những lời hổ lang như vậy." Lý Dịch nhíu mày.
"Cái này tính là gì hổ lang chi từ, song tu chi đạo, thuận theo Thiên Đạo." Hương Tương Tử nói, chợt đôi mắt sáng lên nói: "Ấy, Thái Dịch, nô gia có một ý kiến hay, hiện tại nếu chúng ta làm nhanh, có thể trước khi chết hoàn thành một lần song tu không?"
"..." Lý Dịch cạn lời.
Đây căn bản không phải vấn đề nhanh hay không, đây là hoàn toàn xem thường người khác.
"Ta thân là Thần Nữ của Thiên Đạo Tông, gánh vác hưng suy của Thiên Đạo Tông, không thể thu xếp tốt cho chư vị trưởng bối, sư đệ, các sư muội, cả đời hổ thẹn." Thần Nữ Vân Phi Tử cũng thở dài: "Nếu phải chết, hãy để ta chết trước đi. Nếu ta bỏ mình ở đây, xuống cửu tuyền cũng không còn mặt mũi gặp các tiền bối của Thiên Đạo Tông."
Nói rồi, nàng mặt không đổi sắc, chủ động đi về phía đám giáp sĩ đang đánh tới, muốn lấy thân tuẫn đạo, thản nhiên chịu chết.
"Thần Nữ, hiện tại nói chết còn quá sớm." Lý Dịch giờ phút này đưa tay ngăn cản nàng, sau đó nói: "Các ngươi có biết ta tiếc nuối nhất điều gì không?"
Mấy người nhìn về phía Lý Dịch, có vài phần không hiểu, cũng có vài phần hiếu kỳ.
Lý Dịch giờ phút này vận chuyển khí huyết, khí tức màu bạc trong thân thể dần dần tràn ra ngoài: "Ta tiếc nuối nhất là, lần này Thiên Nhất Tông không nên mở Thập Phương Tuyệt Linh Trận. Đến mức đạo pháp ta vừa mới học được không có đất dụng võ, lại phải trở về thời cầm nắm đấm giết người."
Lúc nói chuyện, khí tức màu bạc của hắn càng phát ra bắt mắt, tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên người.
Đây là khí huyết của hắn.
Là một người kiêm tu nhiều pháp, dù thân ở Thập Phương Tuyệt Linh Trận, Lý Dịch vẫn có một thân thực lực cực kỳ cường hãn. Hơn nữa tu vi Võ Đạo của hắn sẽ không suy yếu vì không có linh khí.
"Thái Dịch, ngươi... Đây chẳng lẽ là tân pháp?" Huyền Nguyệt Tử giờ phút này lộ vẻ khiếp sợ trên mặt.
Nàng cảm nhận được khí tức phát ra từ người Lý Dịch, tuyệt đối không giống như khí tức của người tu đạo.
Hương Tương Tử bên cạnh cũng đột nhiên nhớ ra điều gì, tâm tình tuyệt vọng trong nháy mắt tan biến, hóa thành một vòng kích động khó tả: "Đúng, tân pháp! Nô gia nhớ ra rồi, tên trọc Đường Nghĩa kia từng nhắc tới, Thái Dịch mang tân pháp nhập Đạo Đình. Lúc trước nô gia không biết tân pháp là gì, lâu dần cũng quên mất. Bây giờ nhớ lại, Thái Dịch vốn không phải là người tu đạo, mà là sau khi nô gia truyền đạo thụ pháp trên đỉnh núi Đạo Đình một thời gian, hắn mới có được Ngũ Khí cảnh."
"Ta đương nhiên không phải người tu đạo, ta là một võ phu tập võ." Lý Dịch nói xong, cách không một trảo, lập tức một cơn gió lớn chung quanh bị hắn nắm trong tay, trong khoảnh khắc bị khí tức màu bạc nhuộm dần, hóa thành một thanh đao cương vô cùng sắc bén.
Giờ phút này đám giáp sĩ vây giết thấy Lý Dịch thân thể bốc lên ánh sáng màu bạc thì lập tức ngơ ngác một chút. Khi chuôi đao cương màu bạc kia xuất hiện, chúng càng kinh hãi, hoảng sợ hô to.
"Người này còn có đạo pháp trong người, hắn không mất pháp lực."
"Là pháp thuật, hắn có pháp thuật."
"Mau bắn tên, bắn tên giết người này, không thể để hắn thi pháp." Từng thanh âm mang theo vẻ sợ hãi truyền ra.
Những giáp sĩ này đều là người bình thường, rất rõ đạo pháp lợi hại thế nào. Dù chỉ là một đạo sĩ nhỏ, chỉ cần có thể thi pháp, cũng có thể tùy tiện nghiền ép bọn chúng, những người khoác áo giáp này.
"Đây không phải pháp thuật, là cương khí." Lý Dịch hét lớn một tiếng, tiếng như sấm rền, chấn cho lỗ tai đám giáp sĩ xung quanh ù ù, trước mắt bốc lên kim tinh, trời đất quay cuồng.
Sau một khắc, hắn đưa tay chém đạo cương khí màu bạc kia ra.
Cương khí không gì không phá. Nơi cương khí đi qua, giáp sĩ trong nháy mắt bị chém thành hai mảnh, máu tươi phun tung tóe, thân thể ngã xuống đất. Dù khoác áo giáp, cầm trường thương trong tay cũng vô dụng. Những binh khí tầm thường này trước cương khí yếu ớt như giấy. Chỉ cần cương khí lướt qua, một loạt giáp sĩ phía trước ngã xuống như cắt cỏ.
Sau đó cương khí dư uy không giảm, thẳng đến đám cao thủ tu đạo của Thiên Nhất Điện đang đứng ở cửa mà đi.
Tốc độ quá nhanh.
Không có pháp lực, chín vị đạo nhân bối chữ Thiên của Thiên Đạo Tông dù có phản ứng lại cũng không kịp tránh né. Đồng tử của bọn họ đột nhiên co rút lại, chỉ cảm thấy bên tai một trận cuồng phong cương mãnh thổi qua, trong nháy mắt xé rách gương mặt của bọn họ, đồng thời chém ngang hai vị đạo nhân.
Thân thể nghiêng đi, Thiên Phi Tử và Thiên Cự Tử mở to mắt, lộ vẻ khó tin, "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, máu tươi từ chỗ đứt phun ra ngoài, sinh mệnh khí tức cũng nhanh chóng trôi qua.
"Không thể nào." Vị đạo nhân bên cạnh biến sắc, trừng mắt, kinh hãi lên tiếng: "Trong Thập Phương Tuyệt Linh Trận, linh khí hoàn toàn biến mất, pháp lực mất hết, vì sao Thái Dịch vẫn có thể thi pháp?"
"Kiếp số, thật sự là kiếp số! Thiên Đạo Tông thật sự chưa hết vận à?" Một đạo nhân khác run lên trong nháy mắt, không biết là chấn kinh, hay là sợ hãi.
Thiên Cơ Tử giờ phút này dẫn đầu phản ứng lại, vội vàng quát: "Mọi người ngăn Thái Dịch lại cho ta! Các sư đệ, mau rời khỏi nơi đây, một mình hắn dù anh dũng đến đâu cũng không thể một hơi giết sạch 100.000 giáp sĩ trong hoàng thành...."
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong.
Đã thấy liên tiếp tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó thấy Lý Dịch một mình đơn thương độc mã, một đường xông tới, thân hình và thể phách cường hãn nghiền nát mọi thứ trên đường đi, không khí cũng bị tùy tiện xé rách, tựa như một thanh kiếm sắc, chém ra một dải lụa màu trắng giữa không trung.
Hơn nữa những giáp sĩ thậm chí còn chưa kịp áp sát đã bị một cỗ cương khí chí cương chí cường cuốn bay ra ngoài, vỡ tan giữa không trung, hóa thành một đám huyết vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận