Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 83: Phản phệ (length: 11287)

Lúc này Dương Nhất Long rất phẫn nộ, nhưng hắn lại không làm gì được Lý Dịch.
Hiện tại Lý Dịch đã vào cục điều tra, có đại đội trưởng Trương Lôi bảo kê, vả lại những chuyện Lý Dịch nói thật sự là hắn làm. . . . . Bất kể xuất phát từ lý do gì, làm rồi là làm rồi, giờ giải thích thế nào cũng vô dụng, nên hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Mắt còn có việc quan trọng phải xử lý, Dương Nhất Long đành nén cơn giận, bắt mình bình tĩnh lại, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ cơ hội thu hoạch kỳ vật.
"Lý Dịch, ngươi yên tâm, dù có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ ngươi, không ai dám làm gì ngươi." Trương Lôi vỗ vai Lý Dịch, nói rất nghiêm túc.
Hắn cảm nhận được trạng thái bất thường của Dương Nhất Long, nên lời này là đang cảnh cáo Dương Nhất Long đừng làm loạn.
Dương Nhất Long đương nhiên hiểu rõ, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì.
"Tiếp theo ta không muốn thấy tranh đấu xảy ra, hi vọng các vị nể mặt ta Lý Thiếu Thanh, nếu ai không theo quy củ, đừng trách ta Lý Thiếu Thanh không khách khí." Lý Thiếu Thanh cũng lên tiếng.
Sao cả ngươi cũng. . .
Dương Nhất Long hơi kinh ngạc nhìn Lý Thiếu Thanh, không ngờ lúc này hắn lại đứng về phía Trương Lôi.
Chẳng lẽ không nên liên thủ với mình nghĩ cách lấy kỳ vật ở đây sao?
Thôi được.
Bọn họ muốn thế nào thì thế.
Dương Nhất Long không bận tâm những chuyện này nữa, hắn hiện tại chỉ hứng thú với kỳ vật, chút ân oán nhỏ nhặt lúc này đều trở nên vô nghĩa.
"Đừng lãng phí thời gian, này, Trương Lôi, kỳ vật cụ thể ở đâu, mau dẫn đường." Ngụy Bân hơi sốt ruột, thúc giục.
"Ngươi gấp cái gì, cứ đi theo ta." Trương Lôi bình tĩnh bước nhanh về phía trước.
Lý Dịch bám sát phía sau, không dám rời đại đội trưởng quá xa.
Những người này đều là cao thủ Linh Giác, cực kỳ nguy hiểm, nếu không có Trương Lôi ở đây, chắc Dương Nhất Long sẽ ra tay giết mình đầu tiên.
Nhưng đắc tội Dương Nhất Long hắn cũng không hối hận.
Bây giờ không thể hiện lập trường, sau này hắn làm sao sống trong cục điều tra?
Cả nhóm lại tiến vào tòa cao ốc.
Trương Lôi vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó, không có ý định kéo dài thời gian, dẫn bọn họ thẳng đến bức bích họa xương trắng ở tầng chín.
"Xem ra kỳ vật này thật sự tà tính, không ít hung thú bị vây chết ở đây."
Lý Thiếu Thanh nheo mắt, hắn thấy mỗi tầng lầu đều có xác hung thú, tuy trên những cái xác này đều có vết đạn, trông như bị bắn chết.
Nhưng qua vết thương trên xác có thể đoán được, đám hung thú này trước khi bị bắn đều không phản kháng, dường như tất cả đều đứng im như bia sống.
Ngoài xác hung thú còn có xác người tu hành.
Tuy xác người tu hành vẫn nguyên vẹn, không thấy vết thương, nhưng mắt xám xịt, mờ đục, ý thức đã diệt vong. Cái chết kiểu này rất tà môn, khiến những người tu hành Linh Giác như bọn họ đều cảm thấy bất an.
Trên đường, Lý Dịch lên tiếng: "Những hung thú đó là do tôi bắn, tôi lo chúng sẽ đột ngột tỉnh lại gây nguy hiểm cho điều tra viên."
"Làm tốt lắm, đúng là phải vậy, bắn chết chúng để tránh hậu hoạn, hơn nữa xác cũng rất có giá trị, lát nữa tôi sẽ cho người chở về, đây đều là chiến lợi phẩm của cậu, cục điều tra sẽ thu mua với giá hợp lý, không để cậu thiệt."
Trương Lôi khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng tình với hành động của Lý Dịch, đồng thời cũng là đang nói với những người khác.
Xác hung thú ở đây nhiều như thế này, các ngươi đừng có hòng đụng vào, tất cả đều thuộc về cục điều tra.
Lý Thiếu Thanh mỉm cười, không nói gì thêm, tuy xác đám hung thú này quả thật có giá trị không nhỏ, nhưng hắn sẽ không tranh giành thứ này.
Dương Nhất Long và Ngụy Bân cũng giữ im lặng.
Rõ ràng là ngầm đồng ý với cách làm của Trương Lôi.
Cả nhóm người tiếp tục leo lên lầu, khoảng cách đến kỳ vật càng lúc càng gần.
Lý Dịch lúc này mắt sáng rực, hắn đang quan sát cẩn thận những thay đổi xung quanh.
Hắn phát hiện sau khi phá hủy hết những bức bích họa xương trắng, phạm vi ảnh hưởng của kỳ vật đã thu hẹp lại một cách khó tin. Trước đó, ảo cảnh có thể bao trùm toàn bộ tòa nhà cao tầng, thậm chí còn đang lan rộng ra bên ngoài, nhưng hiện tại, đã đến tầng tám rồi mà hắn vẫn chưa thấy khu vực nào bị ảo cảnh bao phủ.
Vấn đề này không chỉ mình Lý Dịch phát hiện, Trương Lôi đi phía trước cũng đã nhận ra từ sớm.
Trương Lôi cũng hiểu rõ, Lý Dịch sau khi thoát khỏi ảo cảnh chắc chắn đã gây ra tổn hại nhất định nào đó cho bức bích họa xương trắng, nếu không thì làm sao hắn có thể dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh như vậy.
"Tới rồi, kỳ vật các ngươi muốn xem ngay tại đây."
Chẳng mấy chốc.
Trương Lôi dẫn bọn họ lên đến tầng chín một cách thuận lợi.
Vừa đến tầng này, Dương Nhất Long, Lý Thiếu Thanh và cả Ngụy Bân lập tức hai mắt sáng lên, đồng loạt nhìn về cùng một vị trí.
Đó là một đống đổ nát xi măng, trên đống đổ nát có một bức tường cẩm thạch, trên tường có một bức bích họa xương trắng. Ban đầu, bức bích họa này hoàn hảo không tì vết, nhưng không biết vì sao ở vị trí trán của bộ xương lại có một vết cắt sâu, chính vết cắt này đã khiến kỳ vật vốn hoàn chỉnh trở nên tàn khuyết không toàn vẹn.
"Quả nhiên là kỳ vật, đứng ở đây ta cũng có thể cảm nhận được một luồng năng lượng tà dị đến từ bức bích họa bộ xương, nó có thể mê hoặc tâm trí."
Dương Nhất Long vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào bức bích họa bộ xương, ý thức của hắn như bị quấy nhiễu, có cảm giác mơ hồ.
May mà mình chưa bước vào phạm vi bao phủ của năng lượng trường kỳ vật, nếu không thật sự có khả năng bị mê hoặc.
"Nghe nói kỳ vật tự mang năng lượng trường, nếu tu luyện ở đó thì sẽ tiến bộ rất nhanh, không biết năng lượng trường của kỳ vật này rộng bao nhiêu, có thể đủ cho mấy người tu luyện." Ngụy Bân liếm môi, lúc này rất háo hức.
"Đáng tiếc, không được hoàn hảo, kỳ vật bị thiếu, không hoàn chỉnh, giá trị giảm đi rất nhiều."
Lý Thiếu Thanh lại chú ý đến vết cắt làm hỏng bích họa, lúc này lắc đầu tiếc nuối, nhưng sau đó lại đột nhiên mỉm cười: "Không trọn vẹn cũng có cái hay của nó, Trương Lôi, ta nhớ không nhầm thì kỳ vật không trọn vẹn sẽ không bị cưỡng chế thu hồi, nói cách khác, kỳ vật không trọn vẹn này hoàn toàn có thể thuộc sở hữu cá nhân."
"Không sai, kỳ vật không trọn vẹn được phép sở hữu cá nhân, Trương Lôi, bây giờ cậu không cần phải xoắn xuýt về vấn đề thu hồi nữa, mà hãy thảo luận xem kỳ vật không trọn vẹn này sẽ được phân chia như thế nào đi." Ngụy Bân lúc này có chút nóng lòng.
Dương Nhất Long cũng trầm giọng nói: "Kỳ vật chỉ có một, ai sở hữu thì phải dựa vào bản lĩnh."
Hắn rất tự tin, nắm giữ Dẫn Đạo Thuật và quyền thuật, hắn tin tưởng mình có thể đánh bại bất kỳ ai ở đây, sau đó lấy đi kỳ vật này.
"Các ngươi quá nóng vội."
Trương Lôi lúc này hừ lạnh một tiếng: "Kỳ vật cũng chưa hiểu rõ đã bàn chuyện thuộc về, đừng quên ta đã nói trước đó, kỳ vật này rất tà tính, không phải người bình thường có thể sở hữu, nếu như các ngươi không tin cứ việc thử xem, một khi tới gần vật này sẽ bị nó ảnh hưởng, kéo vào trong huyễn cảnh, về phần cuối cùng có thể tỉnh lại hay không liền nhìn bản lãnh của các ngươi."
Câu nói này khiến mọi người lập tức nhớ đến những người tu hành đã chết ở các tầng khác trước đó.
Những người kia thân thể không hề có thương tích, nhưng ý thức lại bị tiêu diệt, xem ra chính là bị kiện kỳ vật tà tính này làm hại.
Phản ứng lại, Dương Nhất Long, Lý Thiếu Thanh cùng Ngụy Bân không khỏi hơi nhíu mày.
Muốn đi thử xem, nhưng lại đều do dự.
Một khi bị kéo vào huyễn cảnh, cho dù có khả năng thoát ra, nhưng cũng cần thời gian.
Khoảng thời gian này, nếu như những người khác muốn ra tay với mình, vậy mình sẽ không hề có lực hoàn thủ, sẽ biến thành bia sống.
"Đừng nói ta cục điều tra không cho các ngươi cơ hội, 20 phút."
Trương Lôi giơ hai ngón tay: "Các ngươi chỉ có 20 phút tìm kiếm kỳ vật, sau hai mươi phút ta cục điều tra sẽ trực tiếp thu hồi kỳ vật này, đây là nhượng bộ lớn nhất ta có thể làm."
"Trương Lôi, ngươi quá tự tin." Dương Nhất Long khoanh tay, lạnh lùng nói: "Chỉ là một kiện kỳ vật không trọn vẹn, ngươi cảm thấy ta Dương Nhất Long không hàng phục được sao?"
"Vậy thì chứng minh cho ta xem, nếu như các ngươi có thể làm được, ta có thể đại diện cục điều tra cân nhắc từ bỏ thu hồi kiện kỳ vật không trọn vẹn này." Trương Lôi rất tự tin.
Chính nhóm người của hắn đều lâm vào huyễn cảnh không thể tự chủ, nếu không phải Lý Dịch thì đoán chừng cũng phải chết ở bên trong, hắn cũng không tin mấy người này có thể không bị ảnh hưởng.
"Tốt, nhất ngôn ký xuất."
Dương Nhất Long nói xong, không do dự sải bước hướng bức bích họa khô lâu.
Những người khác không ngăn cản, bọn họ cũng hy vọng Dương Nhất Long đi chuyến này trước, xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dương Nhất Long đi được nửa đường, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Lý Dịch một cái, rồi nói: "Nếu như ta thật sự lâm vào huyễn cảnh, Trương Lôi, dưới tay ngươi Lý Dịch sẽ không đột nhiên đánh lén ta chứ."
"Biết đâu sau khi ngươi lâm vào huyễn cảnh ta sẽ thừa cơ lột sạch quần áo ngươi, sau đó chụp ảnh phát lên mạng xã hội, để cho mọi người xem thử kỳ vật của ngươi lớn đến cỡ nào." Không đợi Trương Lôi trả lời, Lý Dịch đã lên tiếng.
Dương Nhất Long mặt mày tối sầm lại.
Tốt lắm.
Ngươi thật đúng là muốn làm loại chuyện không biết xấu hổ này.
Sau đó, Dương Nhất Long nhìn về phía Lý Thiếu Thanh, hắn hy vọng Lý Thiếu Thanh lúc này đứng ra.
Lý Thiếu Thanh không muốn dính vào tranh chấp giữa Dương Nhất Long và cục điều tra, hắn cười cười: "Dương Nhất Long, ở đây ngươi có quá nhiều kẻ thù, thôi đi, việc nguy hiểm này ta làm, ta tin tưởng ngươi và Trương Lôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta bị Ngụy Bân đánh lén, hơn nữa Lý Dịch cũng không thù không oán với ta, hắn chắc chắn cũng sẽ không ra tay với ta."
". . . . ." Dương Nhất Long nghe vậy khóe miệng không khỏi giật giật.
Không ngờ tiếng xấu lan nhanh như vậy, quả báo đến nhanh thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận