Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 472: Xe lửa

Chương 472: Xe lửa
Lý Dịch nhìn bộ thây khô trên xe lửa kia, không do dự lập tức lấy ra 200 mai kim tệ đưa tới.
Thây khô phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi, xòe bàn tay ra nhận lấy 200 mai kim tệ, sau đó lại há mồm phun một cái, thế mà phun ra hai tấm vé xe lửa bằng da, trên vé xe lửa viết dãy số: 64 cùng 65, trừ dãy số ra thì trên vé xe lửa không có gì khác.
Lý Dịch nhận lấy vé xe lửa kia, sau đó đưa cho Huyền Nguyệt tử một tấm.
Huyền Nguyệt tử mặc dù cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn là nhận lấy, nàng hiện tại đã có chút hiểu thế giới này, đó chính là tận khả năng tuân thủ quy củ ở nơi này, làm như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Mặc dù có chút phiền phức có thể ứng phó, nhưng nếu như giống như trước đó phạm vào kiêng kị, dẫn tới tà ác sinh linh cường đại thì cũng không tốt.
Bên trong xe lửa đời cũ bố trí có chút kỳ quái, hai bên trái phải đều có một hàng ghế ngồi, đem phần lớn không gian để lại cho lối đi nhỏ ở giữa, việc này khiến cho lối đi nhỏ rất rộng rãi, ngược lại chỗ ngồi có chút nhỏ hẹp, bất quá trên mỗi cái bàn đều treo một cái minh bài kim loại, bên trên ghi chú dãy số.
Lý Dịch cầm mã số là số 64.
Hắn dọc theo mã số chỗ ngồi trên xe lửa mà tìm.
Trong buồng xe không phải chỉ có hắn cùng Huyền Nguyệt tử hai người, mà còn có những người khác đi chuyến xe lửa này, những người này rất kỳ quái, có người mặc áo giáp chiến sĩ, có người mang theo súng pháo cao bồi, còn có người cầm ma trượng, đội nón Vu Sư... Những người này có dáng vẻ hình người khác nhau, nhưng xét tình hình, những người này đều là người địa phương.
Vũ khí, trang bị trong tay bọn họ, thậm chí cả sách ma pháp cũng đều là đến từ cửa hàng trong lâu đài.
Chỉ là muốn mua những vật này cần đại lượng kim tệ.
Trong khi Lý Dịch đánh giá bọn họ, thì những người này cũng đang đánh giá Lý Dịch cùng Huyền Nguyệt tử.
Bọn hắn tràn ngập vẻ kiêng dè đối với Lý Dịch.
Bởi vì Lý Dịch không chỉ có thân hình cao lớn, người mặc Giao Long Giáp, mà một đôi con mắt màu bạc lộ ra đặc biệt rõ ràng trong ánh đèn mờ tối của xe lửa, giờ phút này bước tới, chỉ riêng khí tức võ phu phát ra thôi, cũng có thể trấn nhiếp lòng người, để cho người ta nhìn mà phát khiếp, nếu như quyền ý bộc phát, thì trong khoảnh khắc có thể trấn nhiếp tất cả mọi người trong buồng xe.
Mà Huyền Nguyệt tử tuy mặc đạo bào, nhưng phong thái lại trác tuyệt, thanh lãnh cao quý, tuy là nữ tử nhưng khi nhìn quanh thì có Long Hổ chi khí quấn quanh, nhìn vào liền biết không phải tầm thường.
Ở thế giới này có một đầu quy củ bất thành văn.
Đó chính là nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Bởi vì loại thế giới Hắc Ám nguy cơ tứ phía này, xinh đẹp trong đa số trường hợp mang ý nghĩa khủng bố, có một số tà vật càng ưa thích hóa thành nữ tử xinh đẹp, dẫn dụ người rời khỏi cao ốc, sau đó bị vô tình sát hại.
Bất quá trên xe lửa ngoài người bình thường ra thì còn có một số đồ vật không bình thường.
Lý Dịch thấy một bộ khô lâu trắng bệch lại ngồi ở chỗ đó, trong hốc mắt trống rỗng ánh lửa nhảy lên u u, cũng thấy một nam tử thân đầu sói ngoẹo đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng may hắn cũng coi như là kiến thức rộng rãi, đối với những người và vật cổ quái kỳ lạ này cũng có thể tiếp nhận.
Ngược lại Huyền Nguyệt tử ngạc nhiên đánh giá xung quanh, bởi vì rất nhiều thứ trong thế giới của nàng là không có, đương nhiên ở Địa Cầu cũng không có.
"Số 64, chính là chỗ này." Lý Dịch dừng bước chân, cầm vé xe lửa lên đi tới vị trí có đánh dấu.
Chỉ là vị trí của hắn tựa hồ bị chiếm, trên ghế ngồi là một lão nữ nhân, nữ nhân này ăn mặc đẹp đẽ, toàn thân châu quang bảo khí, trên cổ mang theo một đầu dây chuyền trân châu, trên cổ tay cũng mang một đầu vòng tay phỉ thúy, trên ngón tay còn có bảo thạch ngọc lục bảo to lớn, không biết còn tưởng rằng là một phú bà đi ra ngoài xa.
Chỉ là nữ nhân này thực sự rất già yếu, trên mu bàn tay tràn đầy nếp nhăn, trên mặt cũng thoa phấn lót trắng bệch, toàn thân tản ra một cỗ thi xú như có như không.
Lý Dịch nhíu mày, hắn không thích cái mùi xác thối này.
Bởi vì mùi này xuất hiện luôn luôn đại biểu cho quỷ dị cùng khủng bố.
"Đây không phải một người bình thường." Lý Dịch gần như theo bản năng liền nảy ra ý nghĩ này, nhưng là theo lễ phép hắn vẫn mở miệng nói: "Vị lão bà bà này, ngươi ngồi nhầm chỗ rồi, số 64 là vị trí của ta."
Nhưng mà lão nữ nhân này vẫn không để ý tới Lý Dịch, vẫn như cũ hơi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Vị lão bà bà này ngươi nghe thấy không? Ngươi ngồi nhầm chỗ rồi." Hắn mở miệng lần nữa.
Nhưng có thể lão nữ nhân này vẫn là không rảnh để ý.
"Vô dụng, nàng đã ngồi ở vị trí này rất lâu rồi, lúc ta lên xe đã thấy nàng ở chỗ này, ngươi mua phải vé vị trí này tính ngươi không may, thừa dịp xe lửa còn chưa thúc đẩy, ngươi tốt nhất xuống xe rồi lại mua vé một lần nữa, vận khí tốt, lần sau ngươi sẽ không mua phải số 64 đâu."
Lúc này, ở phía trước không xa có một nam tử trẻ tuổi ngồi, nam tử này mặc một bộ áo khoác da, mang theo một bộ kính râm, giờ phút này mở miệng thiện ý nhắc nhở.
"Vé của nàng sớm đã quá hạn, không ai có thể cứ vu vạ ở trên xe lửa mà không xuống, bằng hữu, nghe ta một lời khuyên, tốt nhất đừng trêu chọc nàng, nếu như nàng thật sự có vấn đề, đó chính là một đại phiền toái, cứ để nàng yên lặng như vậy thì rất tốt, ít nhất mọi người trong khoang xe này đều còn sống." Chợt, một hành khách bên cạnh khác cũng trầm giọng nhắc nhở.
"Khó mà làm được, sao chỗ ngồi của ta có thể vô duyên vô cớ bị người khác chiếm đi? Chẳng phải là khi dễ người trẻ tuổi sao." Lý Dịch không chấp nhận chuyện như vậy.
Chuyện để cho mình trả vé lại mua qua vé thì trên đời này nào có đạo lý như vậy.
Hắn đưa tay vỗ vỗ lão nữ nhân này, ý đồ đuổi nó ra khỏi vị trí của mình.
Nhưng khi Lý Dịch đụng vào lão nữ nhân này, thì lão nhân này đột nhiên xoay đầu lại, một đôi con mắt đen nhánh không có con ngươi trong nháy mắt để mắt tới hắn, giờ phút này ánh đèn trong buồng xe dường như đều bắt đầu chập chờn, phảng phất e ngại lão nữ nhân này, tia sáng đều đang tránh đi nàng.
Một cỗ hắc ám phảng phất lan tràn ra bốn phía từ trên thân lão nữ nhân này.
"Ngươi chiếm chỗ ngồi của ta, còn trừng ta? Tránh ra cho ta."
Lý Dịch có thể không quen cái kiểu này, cương khí trên tay hắn bộc phát, đồng thời ánh sáng màu bạc xen lẫn sau đó thần lực bộc phát, nhấc bổng thân thể nặng nề của lão nhân kia từ chỗ ngồi lên, tiếp đó ném xuống một bên ghế trống không người.
Nhưng mà hành vi này của hắn dường như đã chọc giận lão nhân này, nó há mồm phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú, miệng mở ra thì tràn đầy răng nanh sắc nhọn, đồng thời thân thể già nua tràn đầy nếp nhăn tại thời khắc này dường như giãn ra, nhanh chóng sinh trưởng, biến lớn.
Một màn này khiến cho những hành khách khác trong buồng xe kinh sợ.
"Quả nhiên là có vấn đề, nàng không phải người sống, là một ma quái, đáng c·h·ết, nàng làm sao có thể trà trộn lên đoàn tàu." Có hành khách trong nháy mắt cảm thấy kinh dị, thậm chí theo bản năng liền nghĩ đến chuyện rời khỏi chuyến xe lửa này, cùng lắm thì 100 kim tệ để từ bỏ ma quái?
Lý Dịch chưa từng nghe qua thứ này, bất quá từ phản ứng của những người khác trong buồng xe thì có lẽ đây là một loại tà vật rất hung hiểm.
Nếu không phải là lão già chiếm ghế thì dễ rồi.
Không chút do dự, hắn nhanh chân bước tới, quyền ý bộc phát, trong khoảnh khắc những hành khách khác trong buồng xe thần sắc ngốc trệ, bỗng nhiên bọn họ như thấy Lý Dịch hóa thành một tôn Nộ Mục Kim Cương, thân hình cao lớn uy nghiêm tựa như sơn nhạc, giờ phút này nổi giận muốn g·iết diệt hết thảy tà ma trước mắt.
Bị quyền ý trấn áp, ma quái cũng phát ra tiếng kêu chói tai, giống như từng đợt ma âm, khiến cho người ta đau đến không muốn sống, liền ngay cả Lý Dịch cũng cảm giác linh hồn nhảy lên, có một loại xúc động muốn rời khỏi thân thể.
Tấn công linh hồn à?
Lý Dịch lại không quen như vậy, dưới quyền ý hắn vung ra một quyền, dưới Kim Cương Nộ, uy thần lực bộc phát, từng đạo ánh sáng màu bạc trong huyết mạch Thần Minh xen lẫn, tính cả cương khí cùng quấn quýt lấy nhau, dường như hóa thành một tia chớp thiểm điện đánh vào đầu ma quái.
Lực lượng như thế phát tiết ra.
Không khí trong buồng xe không tính là lớn này đều nổ tung lên.
Đầu ma quái trong nháy mắt nổ bể ra, thân thể giãn ra cao lớn giờ phút này bay ngược ra ngoài, đâm mạnh vào vách tường của buồng xe.
Buồng xe này không biết làm bằng thứ gì, tiếp nhận va chạm lớn như vậy mà lại không hề có chuyện gì, vẫn cứ vận hành bình ổn.
"Đùa gì vậy, một quyền đánh ra âm bạo."
Bị dư uy lan tràn tác động đến, những người khác trong buồng xe lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nam tử trẻ tuổi mặc áo khoác da ở vị trí gần đó cũng không khỏi chảy máu mũi, lồng ngực khó chịu, tim đập kịch liệt, có một cảm giác ngạt thở không nói được.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể cảm nhận được cảm giác không khí bị xé rách, nếu người bị cuốn vào trong đó, thì như một chiếc thuyền nhỏ lái vào đại dương mênh mông, giờ phút này biển cả nổi giận, hắn cảm thấy nhỏ bé mà vô lực.
Đây căn bản không phải là một quyền mà người có thể đánh ra được.
"Hắn mới thật sự là quái vật đi." Thanh niên áo khoác da nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Trên xe lửa tuyệt đối không có thứ gì so với thứ này càng kinh khủng hơn.
Sau một quyền của Lý Dịch, ma quái cũng không chết ngay, thân thể khô gầy mà thon dài đã giãn ra của nó giờ khắc này giãy dụa nhúc nhích trên mặt đất, mặc dù không có đầu, nhưng sinh mệnh lực vẫn ương ngạnh, vết thương lại có xu thế khép lại, ngay cả đầu dường như cũng muốn mọc ra lần nữa, bất quá lực lượng huyết mạch Thần Minh khuếch tán tại miệng vết thương, tia chớp màu bạc xen lẫn ánh huy có năng lực phá diệt yêu tà, ngăn cản đầu nó tái sinh, vết thương khép lại.
"Thật đúng là tà vật, như này mà còn không chết?" Hắn rất kinh ngạc.
Nếu là sinh vật bình thường, một quyền này đánh nát đầu chắc chắn đã mất mạng, nhưng ma quái này vẫn còn sinh cơ thịnh vượng.
Khó trách trong buồng xe người lại hoảng sợ thứ này đến vậy.
Nếu như nó tàn phá bừa bãi đứng lên, thì thật sự không ai có thể ngăn cản, chỉ riêng tiếng thét lên vừa rồi thôi, cũng đủ để cho rất nhiều người mất mạng.
Ma quái vẫn còn giãy dụa, nó mọc ra móng vuốt sắc bén và thon dài trên bàn tay, bàn chân, nó rất thống khổ, bắt loạn bốn chỗ, hỏa tinh trong buồng xe lửa nổi lên tứ phía, để lại từng đạo vết cắt rõ ràng, nhưng dù có giãy dụa thế nào đi nữa, cái đầu đã mất của nó cũng không thể nào mọc trở lại được.
"Thái Dịch, dùng cái liêm đao trước kia kết liễu nó đi." Huyền Nguyệt tử nhìn ra mánh khóe, giờ phút này lên tiếng.
Lý Dịch lập tức minh ngộ, hắn lấy ra một thanh t·ử Hồn Liêm đao từ trong Ngũ Hành Trạc.
Hắn có rất nhiều đồ chơi này, đều là có được từ việc săn g·iết t·ử Hồn Quái trong thành thị trước đó.
Liêm đao sắc bén, đồng thời có đặc thù làm tổn thương linh hồn.
Lý Dịch cầm đao chém vào, dưới lực lượng cường hãn, t·ử Hồn Liêm đao trong nháy mắt chặt đứt tay chân ma quái.
Mà vị trí gãy lìa, m·á·u tươi phun tung tóe, đồng thời vết thương cũng không có dấu hiệu khép lại.
Hiển nhiên, liêm đao trong tay t·ử Hồn Quái tương đối khắc chế ma quái này.
Ma quái giờ phút này cảm giác được nguy hiểm chí mạng, thân thể nó bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, thu nhỏ, đến cuối cùng lại biến thành một nữ hài cụt tay cụt chân, nữ hài này không có mặt nhìn qua mười phần quỷ dị, giờ phút này co quắp trong góc với một bộ dáng hết sức đáng thương.
Lý Dịch đối với quái vật nhưng không có lòng thương hại, giơ tay chém xuống, đem ma quái này tách rời lần nữa.
M·á·u tươi vẩy ra, rất nhanh lại bị xe lửa hấp thu, vết tích trước đó bị quái vật tạo ra giờ phút này cũng đang khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận