Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 169: Vượt giới rời đi (2) (length: 9292)

Đắp một cái lên trên quan tài, chung quanh trong nháy mắt lâm vào bóng tối.
Lý Dịch ánh mắt sáng rực, lại thấy rõ, hắn phát hiện chung quanh đã tuôn ra một lượng lớn âm khí, cỗ âm khí này cùng mùng một buổi tối giống hệt nhau, mà lại theo hắn bị âm khí bao phủ, chung quanh dường như có một chút biến đổi không nói rõ cũng không tả rõ được.
Thân thể của hắn như đang không ngừng chìm xuống.
Không biết chìm xuống bao lâu, mãi đến khi cảm giác này biến mất, chung quanh liền không còn bất kỳ động tĩnh gì, sau đó âm khí trong quan tài đang dần dần biến mất, tán loạn, mọi thứ đều khôi phục lại trạng thái bình thường.
Kết thúc?
Lý Dịch thận trọng mở quan tài, lúc này hắn lại phát hiện mình đã không còn ở miếu thành hoàng Tam Dương thành, mà đang ở trong một căn phòng cũ kỹ, chung quanh vương vãi rất nhiều tiền giấy, minh tệ, trong không khí lộ ra một cỗ khí tức âm hàn không nói nên lời.
Nơi này hắn quen thuộc.
Chính là một sân nhỏ nào đó trên quỷ nhai.
"Ta đã thành công trở lại quỷ nhai rồi?" Lý Dịch cảm thấy rất ngạc nhiên, tình huống này hắn không thể nào hiểu được.
Chỉ cần nằm vào trong quan tài là có thể vượt qua Âm Dương, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng có lẽ đây chính là nét đặc sắc của thế giới Tứ Hải Bát Châu này.
Thu dọn đồ đạc xong, Lý Dịch lấy khăn trùm đầu da người đeo lên.
Mùi hôi thối bốc ra, che đậy hơi thở người sống của hắn, Lý Dịch sau đó nhanh chóng đi ra ngoài sân.
Sau khi đi qua một con hẻm nhỏ, hắn thành công đến con quỷ nhai khủng bố với lệ quỷ vất vưởng khắp nơi, âm binh tuần tra, quỷ vật ở đây lợi hại hơn nhiều so với quỷ vật gặp phải vào đêm mùng một, nếu không có âm binh quản lý, không biết sẽ gây ra hỗn loạn lớn đến mức nào, người sống vào đây chính là muốn chết, căn bản không thể trà trộn vào quỷ nhai làm ăn.
"Tìm một chỗ yên tĩnh, ít quỷ để sử dụng Âm Mã, chuẩn bị vượt giới trở về khu nguy hiểm."
Mang theo suy nghĩ đó, Lý Dịch nhanh chóng di chuyển trên quỷ nhai.
Hắn không dám sử dụng Âm Mã ở đây, bởi vì quỷ vật trên đường quá nhiều, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.
Khi Lý Dịch đi ngang qua một con hẻm nhỏ quen thuộc, hắn nhìn vào đó, kết quả lại phát hiện hôm nay lão nhân bán nê mã không có ở đó, quầy hàng cũng không có, không có ai trông coi.
Xem ra hai lần đến quỷ nhai vận khí của hắn đều tương đối tốt, đều có người đang bán nê mã, nếu không có cơ duyên này, hắn căn bản không tìm được phương pháp đầu cơ trục lợi để vượt giới này, dù sao hắn mới tu vi Linh Cảm cảnh, còn chưa tiếp xúc đến cấp độ vượt giới, cho nên thế giới Tứ Hải Bát Châu này đối với Lý Dịch mà nói rất quý giá.
Xét cho cùng hiện tại, trên Trái Đất cũng chỉ có Lý Dịch có thể đến Tứ Hải Bát Châu, điều này đồng nghĩa với việc hắn gián tiếp sở hữu tài nguyên của một thế giới, chỉ là thực lực bây giờ còn chưa mạnh, chưa có cách nào khai phá Tứ Hải Bát Châu mà thôi.
Tuy nhiên chuyến đi này đã thu hoạch rất nhiều, không chỉ có được truyền thừa Võ Đạo, mà thực lực còn có một bước tiến lớn.
Đúng lúc Lý Dịch đang tránh né oan hồn lệ quỷ trên quỷ nhai tiếp tục đi.
Bỗng nhiên.
Linh cảm của hắn cảnh báo, hắn dường như bị thứ gì đó theo dõi, có một loại cảm giác nguy cơ khó tả.
"Hửm?"
Lý Dịch rất nghi hoặc, hắn không có kẻ thù trên quỷ nhai, hơn nữa xung quanh đều là lệ quỷ không có linh trí, lại thêm việc hắn đang đeo khăn trùm đầu da người, che giấu hơi thở người sống, theo lý mà nói tất cả nguy hiểm đều nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng linh cảm sẽ không lừa người, nếu đã cảnh báo, vậy chắc chắn có nguy hiểm khủng khiếp đang nhanh chóng tới gần.
"Lý Dịch!"
Ngay lúc này, một giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo sự tức giận đột nhiên vang vọng trên quỷ nhai.
Có tiếng nói đang gọi tên hắn.
Dạng này biến đổi khiến Lý Dịch sắc mặt lập tức biến đổi, hắn theo bản năng lần theo âm thanh nhìn lại, thấy đâm đầu đi tới ròng rã một đội âm binh. Âm binh kia mặc áo giáp cổ đại, có người cầm trong tay Điếu Nhân Trường Mâu, có kẻ tay cầm Quỷ Đầu Đại Đao, hốc mắt trống rỗng tản ra ánh sáng xanh mơn mởn, tựa như quỷ hỏa Âm gian, nhìn khiến người ta kinh hãi.
Mà giữa đội âm binh này, có một con quỷ lớn, quỷ vật kia cao khoảng hơn ba mét, mặc cổ phục, giống như vương hầu Âm gian, khuôn mặt như người chết biến thành màu đen xanh, đặc biệt đáng sợ. Lúc này, con quỷ vật kia cau mày dựng mắt, tức giận vô cùng, dường như có thù hận không đội trời chung với Lý Dịch.
Nhưng Lý Dịch căn bản không nhận ra con quỷ lớn này, thế nhưng hắn theo bản năng cảm thấy, mình nên nhanh chóng chạy trốn, nếu không bị con quỷ lớn kia bắt được có thể sẽ chết trên quỷ nhai này.
Lúc này, hắn không do dự nữa, lấy ra nê mã liền nhỏ máu tươi của mình lên.
Nhận máu tươi kích thích và chỉ dẫn, xung quanh nê mã lập tức cuồng phong gào thét, một con Âm Mã cao lớn thần tuấn lúc này hiện ra.
"Đi, về Thiên Xương thị." Lý Dịch xoay người lên ngựa.
Âm Mã hí vang, chở Lý Dịch liền xông ra ngoài.
Hắn định dựa vào tốc độ của Âm Mã, hất văng âm binh quỷ sai, thoát khỏi quỷ nhai này.
Nhưng mà Âm Mã chạy thẳng tới hướng con quỷ lớn kia đang đi tới, lúc này Âm Mã lao nhanh, chở Lý Dịch như dê vào miệng cọp, chẳng khác nào chịu chết.
"Ta chính là tổ tiên nhà họ Mạnh, Mạnh Trường Phong, khi còn sống là cường giả Luyện Thần, sau khi chết Âm Thần bất diệt, cư ngụ ở quỷ nhai. Lý Dịch, ngươi làm những gì ở Tứ Hải Bát Châu ta đều biết, không những đoạt tuổi thọ của ta, còn giết cao thủ nhà họ Mạnh, nợ ta 90 năm tuổi thọ vẫn quỵt chưa trả, hôm nay há có thể dễ dàng buông tha ngươi."
Âm Thần này lúc này mới nói ra nguồn cơn.
"Tổ tiên nhà họ Mạnh?"
Lý Dịch sắc mặt ngưng trọng, lớn tiếng nói: "Chuyện nhà họ Mạnh đã xong, Mạnh Trường Phong, ngươi còn muốn gây sự à? Hôm nay nếu kết thù với ta, ngày sau ta vượt giới mà đến, nhất định sẽ khiến nhà họ Mạnh ngươi không chết không thôi, diệt cả nhà ngươi."
"Hôm nay ngươi tai kiếp khó thoát, còn nói gì đến ngày sau vượt giới báo thù? Hỡi các âm binh, diệt sát người này, đừng để hắn chạy ra quỷ nhai." Mạnh Trường Phong lúc này ra lệnh cho âm binh, muốn kết liễu Lý Dịch tại đây.
Theo tiếng nói của hắn, đội âm binh kia đều phiêu đãng đánh về phía Lý Dịch.
Những âm binh này không phải quỷ sai gặp phải trước đó, từng người thực lực khủng bố, chỉ một âm binh đã khiến linh cảm Lý Dịch cảnh báo, cảm nhận được uy hiếp trí mạng. Bây giờ những âm binh này cộng lại khoảng mười người, mà phía sau còn có Âm Thần kia áp trận, tình huống này quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
"Liều mạng."
Lý Dịch cắn răng, tay cầm đao gãy, thi triển Dẫn Đạo Thuật, một quyền sáng rực, chói mắt.
May mà khi ở Tam Dương thành hắn đã từng giao thủ với quỷ vật, mò mẫm ra được một số thủ đoạn đối phó với quỷ vật. Nếu không hiện tại ngay cả phản kích cũng không làm được, dù sao đối phương là quỷ, không phải người sống, súng ống, quyền cước bình thường đối với nó không có chút tác dụng nào, một khi bị thương, chính là thương tới thần hồn.
Một âm binh lúc này cầm trong tay Quỷ Đầu Đại Đao bay lên không, nhằm vào Lý Dịch đang cưỡi Âm Mã chạy tới mà bổ xuống một đao.
"Giết."
Lý Dịch bỗng quát, mắt sáng quắc, muốn giết ra một con đường sống giữa bầy quỷ này. Hắn tung một quyền, đối mặt với Quỷ Đầu Đại Đao đang chém xuống.
Vòng năng lượng bao quanh lưỡi đao được tăng cường thêm bởi Dẫn Đạo Thuật, một quyền này đủ để làm rung chuyển âm binh, đáng tiếc thanh Quỷ Đầu Đại Đao hắn cướp được trước đó bị hắn để lại phủ đệ ở Tam Dương thành, không mang theo, nếu không trong tay hắn cũng có thêm một món binh khí dùng được.
Không phải hắn không muốn mang, mà là việc cầm loại quỷ khí này cần phải liên tục dùng Dẫn Đạo Thuật, tiêu hao quá lớn, không đáng, vì vậy Lý Dịch mới nghĩ đến việc để lại phủ đệ, đợi sau này có dịp về Tam Dương thành rồi tính tiếp.
Cả hai va chạm, vòng năng lượng trên nắm tay Lý Dịch bị xé rách một lỗ thủng dữ tợn, nhưng uy lực của thanh Quỷ Đầu Đại Đao kia cũng đã cạn kiệt, sau đó liền bị đánh văng ra ngoài.
Nắm lấy cơ hội này, Lý Dịch cưỡi Âm Mã nhanh chóng vượt qua tên âm binh đó, không muốn dây dưa với nó.
Nhưng ngay sau đó.
Một tên âm binh khác gào thét lao tới, tay cũng cầm Quỷ Đầu Đại Đao, một đao này chém thẳng vào Âm Mã của Lý Dịch, chưa kịp để Lý Dịch phản ứng, Âm Mã đã hí lên một tiếng, một cái đầu ngựa to lớn rơi xuống đất, sau đó mất đi sự thần dị, hóa thành một bãi bùn nhão.
Ngựa bùn bị giết, Lý Dịch loạng choạng ngã xuống đất.
"Đáng chết." Lý Dịch vội vàng giữ thăng bằng, tiếp đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận