Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 25: Sinh vật siêu phàm (length: 13786)

"Ầm!"
Trong vườn thú bỏ hoang, một tiếng nổ vang lên, trong bóng tối một bóng người dường như bị tấn công đáng sợ, trực tiếp bay ngược ra ngoài, cuối cùng nghiền nát một dải cỏ dại bụi cây, hung hăng rơi vào một bức tường xi măng nặng nề phủ kín rêu xanh.
Lực va chạm mạnh mẽ khiến mặt tường trực tiếp rạn nứt.
"Oa!"
Tần Tình phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt liền uể oải, một đôi mắt dọc màu xanh càng hiện đầy tơ máu.
"Oa a a!"
Tiếng khóc lóc quỷ dị của đứa trẻ vang lên lần nữa, âm thanh này quanh quẩn trong bóng tối, lơ lửng không cố định, khi thì ở phía xa, khi thì lại gần bên cạnh, có đôi khi lại vang lên phía sau ngươi, khiến người ta rợn tóc gáy.
Mắt dọc của Tần Tình nhanh chóng chuyển động, cố gắng xác định vị trí của thứ hung ác kia trong bóng tối, nhưng mỗi lần đều thất bại, chỉ có thể thoáng thấy một bóng người quỷ dị trong dư quang.
"Phía trước? Bên phải? Không, không đúng, là bên trái."
Bỗng nhiên.
Bóng người quỷ dị kia trong bóng tối lao ra, tấn công với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, mặc dù Tần Tình đã khóa chặt, nhưng trong mắt nàng chỉ nhìn thấy vài đạo tàn ảnh.
Đây là do tốc độ di chuyển quá nhanh, mắt thường không thể bắt được.
Ngay cả mắt dọc sau khi tiến hóa cũng không thể bắt được bóng dáng, hiển nhiên, thực lực của thứ hung ác kia cao hơn Tần Tình hiện tại, chỉ cần sơ sẩy, nàng sẽ mất mạng ngay tại đây.
"Muốn chết."
Đột nhiên, tiếng gầm của Dương Nhất Long vang vọng, xung quanh chợt lóe sáng trắng hồng, bóng tối trong nháy mắt bị xua tan, hắn từ một hướng khác xông ra, cố gắng ngăn chặn thứ hung ác kia trước khi Tần Tình bị tấn công.
Bóng người quỷ dị kia dường như nhận thấy nguy hiểm, liền từ bỏ cơ hội xử lý Tần Tình, giữa đường dừng lại một cách quỷ dị không thể tưởng tượng nổi, sau đó trực tiếp đổi hướng, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, lần nữa hòa vào bóng tối xung quanh.
"Oa ~!"
Tiếng khóc lóc của đứa trẻ lại vang lên, vẫn quanh quẩn chung quanh.
Lúc này Dương Nhất Long đứng trước mặt Tần Tình, nhìn thứ hung ác kia ẩn nấp đi, sắc mặt mang theo vài phần tức giận, trạng thái của hắn lúc này đặc biệt kỳ dị, tóc và quần áo trên người như bị ảnh hưởng bởi tĩnh điện, từ từ bay lên, một đôi mắt tỏa ra ánh sáng trắng, mà trên cánh tay phải của hắn, có một luồng khí tức đáng sợ quấn quanh.
Lá rụng, cỏ dại tới gần, trong nháy mắt liền bị nghiền thành bột mịn.
Dưới lớp bụi đất bay lơ lửng, dường như có một thanh trường kiếm vô hình hiển hiện trên cánh tay hắn.
"So với lần trước, thứ này lại mạnh lên, tốc độ phát triển vượt qua tốc độ tu hành của chúng ta, hơn nữa lại càng xảo quyệt, nó biết không phải đối thủ của ngươi, nên một mực ra tay với ta, muốn xử lý ta trước rồi mới đối phó với ngươi." Tần Tình ho khan hai tiếng yếu ớt, nàng lần nữa đứng lên.
Mặc dù còn có thể hoạt động, nhưng nàng đã mất đi năng lực chiến đấu, ngay cả tự vệ cũng miễn cưỡng.
"Dương Nhất Long, rút lui đi, năng lượng trong cơ thể ngươi đang tiêu hao rất nhiều, chuôi 'Kiếm' kia không duy trì được bao lâu, một khi sức mạnh suy yếu, chúng ta cũng phải chết ở đây." Tần Tình nhìn tay phải của Dương Nhất Long nói.
Trong tầm mắt của nàng.
Năng lượng nào đó ở tay phải Dương Nhất Long tụ hợp, ngưng tụ theo một quỹ tích đặc thù, loại vật này mắt thường không thấy, nhưng trong thị giác của nàng lại sáng chói vô cùng, năng lượng ngưng tụ như một thanh bảo kiếm sắc bén, dường như có thể xé rách bất cứ thứ gì trong hiện thực.
Nếu đồ chơi kia yếu, ta có thể chấp nhận thất bại, nhưng hiện tại ta có thực lực xử lý nó, nếu còn muốn đào tẩu, điều này chứng tỏ ta, Dương Nhất Long, chỉ là một tên phế vật lãng phí tài nguyên. Rất xin lỗi, Tần Tình, lần này đã kéo ngươi xuống nước. Lúc đầu ta muốn sau khi săn giết nó sẽ chia ngươi một nửa, đáp tạ ân cứu mạng lần trước, không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Tần Tình nói: "Chuyện này cũng không trách ngươi, vật kia sau khi chịu thiệt lần trước đã thay đổi rất nhiều, đồng thời lần này nó trưởng thành đã hoàn toàn bù đắp thiếu sót trước đó. Trước đây ta còn có thể dựa vào thân thủ nhanh nhẹn cùng cực giai động thái ánh mắt và lực phản ứng để cẩn thận đọ sức, nhưng lần này, nó lại nghiền ép ta toàn diện."
"Ta đã nhìn ra, thứ này trí tuệ cực cao, đồng thời năng lực học tập cực mạnh, nếu lần này không giết được nó, lần sau e là không còn một cơ hội nhỏ nhoi nào nữa." Dương Nhất Long ánh mắt kiên nghị: "Cho nên, Tần Tình, bất kể như thế nào, chúng ta hãy liều một lần nữa."
"Nếu thật sự thua, ta sẽ cùng ngươi chết ở đây."
Cảm nhận được quyết tâm của Dương Nhất Long, Tần Tình không tiếp tục khuyên: "Đã ngươi đã chuẩn bị tử chiến, vậy không còn gì để nói nữa, săn nó, chúng ta cùng nhau trở về."
"Được." Dương Nhất Long khẽ gật đầu.
"Lên."
Tần Tình lại bắt đầu chuyển động, thân hình lướt đi với tốc độ cực nhanh, cả người như đang bay sát mặt đất, đôi mắt xanh không ngừng chuyển động, giờ phút này khóa chặt thứ phát ra tiếng khóc nỉ non kỳ dị như trẻ con trong bóng tối phía xa.
Dương Nhất Long cũng đột nhiên hành động, hắn và Tần Tình vây giết đến từ hai phía.
Tiếng khóc nỉ non như trẻ con lại vang lên.
Con hung vật hình người kia đã nhận ra sát ý của hai người và ngửi thấy nguy hiểm, nên không lựa chọn đối đầu trực tiếp, mà nhanh chóng bỏ chạy, không cho Dương Nhất Long và Tần Tình bất kỳ cơ hội nào. Đồng thời, khi chạy trốn, nó còn cố ý khống chế khoảng cách, đủ xa để không bị đối phương đuổi kịp, cũng đủ gần để kịp thời quay lại phản công.
Hiển nhiên, con hung vật hình người này cũng không định buông tha Dương Nhất Long và Tần Tình, cũng muốn xử lý hai Địa Tù Nhân tà ác này tại đây.
Có lẽ trong mắt con hung vật này, tốc độ phát triển của Dương Nhất Long cũng quá nhanh, lần trước rõ ràng có cơ hội giết hắn, kết quả sau một khoảng thời gian, chính nó lại suýt bị giết chết. Nếu hôm nay vẫn không giết được Dương Nhất Long, để hắn tiếp tục trưởng thành, chính nó sẽ rất nguy hiểm.
Cả hai bên đều mang ý nghĩ phải giết chết đối phương, trận chém giết này vẫn đang tiếp diễn, chưa kết thúc.
"Không phải ảo giác, mắt ta đã có thể bắt đầu khóa chặt nó, là nó cố ý giảm tốc độ để dụ ta mắc câu, nhằm phản công? Hay là tốc độ của nó đang giảm sút?"
Tần Tình sau khi phối hợp với Dương Nhất Long vây giết một lúc mà không đạt được kết quả nào, thì lúc này nàng lại phát hiện thân ảnh vật kia trở nên chậm chạp.
"Không, nó không phải cố ý giảm tốc độ, nó giống như chúng ta, khí lực bắt đầu suy kiệt, nên mắt ta mới có thể bắt được nó, đây là một cơ hội, có thể bị mắt dọc của ta khóa chặt, đồng nghĩa với việc ta có cơ hội săn giết nó."
Sau đó Tần Tình liếc nhìn Dương Nhất Long.
Lúc này Dương Nhất Long đang thở hổn hển, ánh sáng chói lọi trên tay phải hắn đã mờ đi rất nhiều, sắp tắt, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì, bởi vì thanh 'Kiếm' này một khi tắt, hôm nay đừng hòng ngưng tụ lại được nữa, đến lúc đó hai người thật sự có thể bị con hung vật kia phản sát.
"Vẫn còn cơ hội ra tay sao?" Dương Nhất Long dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Tình, hắn nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau, dường như đều đọc được suy nghĩ của đối phương.
Tần Tình khẽ gật đầu ra hiệu.
Dương Nhất Long ánh mắt hơi do dự, nhưng rất nhanh lại kiên quyết hẳn lên.
Sau một khắc.
Tần Tình bỗng nhiên tăng tốc, thể năng còn sót lại trong người đang điên cuồng tiêu hao.
Nàng muốn ép nốt chút sức lực cuối cùng, tranh thủ cho Dương Nhất Long một cơ hội ra tay.
Trong bóng tối, thân ảnh Tần Tình như một vệt cầu vồng trắng thoắt cái lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua thân ảnh con quái vật kia.
"Oa ~!"
Tiếng hét kinh hoàng xen lẫn tiếng khóc nỉ non vang lên.
Con quái vật hình người này dường như không ngờ tới tình huống như vậy, nó vẫn luôn khống chế khoảng cách, chờ đối phương kiệt sức rồi mới ra tay bắt giữ.
Thế nhưng khi thấy người ra tay là Tần Tình, con quái vật hình người này lại gào lên, lập tức vươn một cánh tay đầy lông lá, kỳ dị là trên cánh tay này mọc ra không phải bàn tay người, mà là móng vuốt của dã thú.
Móng vuốt sáng bóng, tạo thành một ấn ký hình khuyên, dù không mở Linh Môi, mắt thường vẫn có thể nhìn thấy ấn ký phát sáng này.
"Tần Tình, lui lại." Dương Nhất Long bỗng dưng cảm thấy bất an, quát lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Dưới tốc độ này, cuộc chiến diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Thân ảnh Tần Tình và con quái vật hình người có một thoáng chồng lên nhau, rồi nhanh chóng tách ra. Sau đó, thân ảnh Tần Tình như diều đứt dây bay ngược lại, máu tươi vãi giữa không trung, mùi máu tươi nồng nặc tức thì tràn ngập.
Còn con quái vật hình người chỉ khựng lại, lùi vài bước, không hề bị thương nặng.
Nhưng đòn liều mạng của Tần Tình không phải để giết nó, mà chỉ để chặn nó lại, tạo cơ hội cho Dương Nhất Long.
"Chết!"
Dương Nhất Long hai mắt sáng rực, như thần nhân xông tới, trên cánh tay phải hiện lên một hình kiếm, rồi với tốc độ cực nhanh chém về phía con quái vật hình người.
Cảm nhận được nguy hiểm chết người, con quái vật kêu lên những tiếng the thé như tiếng khóc của trẻ con, rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đã quá muộn.
Ánh sáng xung quanh bỗng lóe lên, một thanh kiếm vô hình đã lướt qua người nó.
Dưới ánh sáng ngắn ngủi này, hình dạng thật sự của con quái vật mới lộ ra.
Đó là một con quái vật có thân người nhưng lại mọc ra một cái đầu giống dê rừng, hình dạng này gần giống với hình tượng ác ma trong truyền thuyết phương Tây, nhưng lại có chút khác biệt, bởi vì trong miệng con quái vật mọc ra những chiếc răng nanh dữ tợn, khát máu và tàn nhẫn.
Rõ ràng, đây là một sinh vật siêu phàm không rõ lai lịch.
Nhưng lúc này, sinh vật siêu phàm này đã bị chém đứt ngang người, máu tươi từ vết chém phun ra, rơi đầy đất.
Dù bị chém đứt, con quái vật vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống, hai chân trước như tay người bấu chặt, chống đỡ nửa thân trên lao về phía Dương Nhất Long.
Nhưng sự phản công này vô ích.
Dương Nhất Long vẫn chưa nguôi giận, lập tức lại vung cánh tay phải bổ xuống.
Đầu con quái vật tức khắc bị đánh nát làm đôi.
Đến đòn chí mạng này, sinh mệnh của sinh vật siêu phàm mới bắt đầu nhanh chóng lụi tàn, nhưng dù sắp chết, cái đầu bị vỡ làm đôi vẫn còn co giật trên mặt đất, đồng thời phát ra những tiếng kêu quái dị.
"Tần Tình, ngươi sao rồi."
Dương Nhất Long không để ý đến con quái vật đang giãy chết, hắn chạy thẳng đến bên cạnh đồng đội.
"Chết, không chết được, ta nửa người dưới không còn cảm giác." Tần Tình nằm mềm oặt trên mặt đất, trong một tư thế kỳ dị.
Dương Nhất Long vội vàng kiểm tra vết thương của Tần Tình, rồi không khỏi biến sắc.
Phía sau lưng Tần Tình máu thịt be bét, bị móng vuốt của con hung vật kia xé mất gần nửa thân, xương sống bị vặn nát, nếu không phải người tu hành có sinh mệnh lực mạnh mẽ, vết thương thế này chắc chắn chết không nghi ngờ.
"Xương sống gãy mấy đốt, vết thương hơi nặng, nhưng may mà nội tạng không sao, không sao cả, chỉ cần về đến nơi an toàn là có thể chữa khỏi, chỉ tốn chút tiền thôi, ngươi đừng lo, ta sẽ chữa cho ngươi." Dương Nhất Long sau đó nhanh chóng nghĩ đến các phương án chữa trị trong đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Người tu hành đang tiến hóa, hệ thống chữa bệnh của thế giới cũng đang thay đổi từng ngày.
"Vậy thì tốt, hiện tại không thể ở lại đây nữa, mùi máu tươi sẽ thu hút các hung vật khác, phải nhanh chóng rút lui." Tần Tình mặt hơi tái, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
"Được."
Dương Nhất Long gật đầu, hắn không còn sức lực để săn giết thêm hung vật nào nữa, nhất định phải rời khỏi đây ngay, nếu không lại gặp phải nguy hiểm khác, cả hai sẽ không thể sống sót rời khỏi khu vực này.
Hắn vọ vã cõng Tần Tình, chuẩn bị thu dọn bộ da của con quái vật rồi rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này.
Bóng tối bao trùm khu vườn thú bỏ hoang, lại vang lên tiếng gào thét của đủ loại mãnh thú.
"Không ổn rồi, tiếng kêu của con quái vật kia đang truyền đạt một loại thông tin nào đó cho các mãnh thú xung quanh." Tần Tình kịp thời phản ứng, nhìn thấy con quái vật đầu dê mình người vẫn đang kêu gào liền cảm thấy bất an.
"Ta cũng nhận ra rồi."
Dương Nhất Long hiểu ý, lập tức ra tay kết liễu, để con quái vật kia ngừng kêu, sau đó gói ghém thi thể, rồi mới nhanh chóng rút lui...
Bạn cần đăng nhập để bình luận