Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 127: Hỗ trợ lẫn nhau ( minh chủ tăng thêm: Tinh vũ có thể vẫn được ) (length: 14114)

Lý Dịch luyện gân xong xuôi thì trời cũng đã xế chiều.
Lúc này, trên bầu trời hai vầng trăng lại xuất hiện, một trái một phải treo lơ lửng, ở giữa một dải ngân hà xuyên qua nam bắc, sáng chói bao la hùng vĩ, khiến người ta say mê ngắm nhìn.
Nơi này thế đạo tuy tàn khốc, nhưng cảnh sắc lại thật tuyệt vời.
Lý Dịch không biết đã bao nhiêu năm không được ngắm nhìn bầu trời sao, hồi ở khu thành cũ, ban đêm trời lúc nào cũng tối tăm mờ mịt, chỉ thấy được mặt trăng, chẳng thấy sao trời, chứ đừng nói chi là thấy được dải Ngân Hà tráng lệ này.
Lúc này.
Triệu Qua, Sấu Hầu, Triệu Xuyến, Dung Nương cùng một nhóm người đang ngồi quây quần trong sân nhỏ, mượn ánh trăng và sao trời, bắt đầu bữa tối.
Giữa sân là một cái nồi lớn, nóng hổi, ninh nhừ hai tiếng đồng hồ, thịt dê vàng đã mềm nhừ thơm ngon, nhìn rất hấp dẫn, hơn nữa trong nồi còn có rất nhiều dược liệu bổ dưỡng, rất tốt cho người tập võ, tuy chỉ nêm muối thô, nhưng hương vị lại tươi ngon vô cùng.
"Dịch đại ca, thử thịt dê vàng của chúng tôi xem, đây là dê vàng nuôi thả trong rừng, ăn cỏ dại, nấm núi, uống nước suối trong rừng, thịt không có mùi hôi, vừa bổ dưỡng lại vừa ngon." Triệu Xuyến lúc này vừa cười vừa lấy một cái chân dê to trong nồi đưa cho Lý Dịch.
"Cảm ơn." Lý Dịch rất khách sáo, nhận lấy rồi cắn một miếng, quả nhiên tươi ngon vô cùng, lại còn có một loại mùi vị thịt rừng đặc biệt, hoàn toàn khác với thịt hắn đã từng ăn trước đây.
Hắn rất thích mùi vị đó, liền ăn thêm mấy miếng lớn.
Thấy Lý Dịch thích, mắt Triệu Xuyến cười cong lên, nhưng nhìn Lý Dịch cắn một cái, miếng thịt đùi dê chắc nịch đã bị cắn nát, nụ cười trên mặt lại biến thành vẻ kinh ngạc.
Lý Dịch ăn cả thịt lẫn xương, nhai vài cái đã nuốt xuống.
"Dịch đại ca, xương không thể ăn." Triệu Xuyến vội vàng nói: "Ăn xương không tiêu hóa được, sẽ làm tổn thương dạ dày, người tập võ ăn uống càng phải cẩn thận, không thể tùy tiện."
Dung Nương và Sấu Hầu cũng đều ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không sao, ta quen ăn như vậy rồi." Lý Dịch thản nhiên nói.
Triệu Qua thân là Luyện Khiếu võ phu thấy vậy lại nhận ra mánh khóe: "Xương chắc răng khỏe, Mạnh Đức cốt cách mạnh hơn cả hổ dữ, khỏe hơn cả gấu, thật là phi thường, gân cốt đã vậy, chắc hẳn nội tạng cũng không tầm thường, người khác mà ăn cả xương như vậy thì dạ dày đã thủng rồi, nhưng Mạnh Đức thì khác, hắn có thể dễ dàng nghiền nát xương."
"Vẫn là sư phụ tinh mắt." Lý Dịch cười nói, lại cắn thêm một miếng, xương và thịt bị hắn dễ dàng nhai nát rồi nuốt xuống bụng.
Thể chất của người tiến hóa chính là không thể lý giải, người tập võ ở Tứ Hải Bát Châu tuy rèn luyện gân cốt, khí huyết, khai phá tiềm lực cơ thể, nhưng xét cho cùng vẫn là phàm nhân, còn người tiến hóa thì khác, thân thể biến đổi, sinh mệnh lột xác, hai bên có sự khác biệt về bản chất.
Tuy nhiên, hiện tại Lý Dịch trùng tu Võ Đạo, kết hợp hai con đường tu hành, e là sẽ tạo ra hiệu quả khủng bố khó lường.
Hắn cũng rất mong đợi ngày mình đạt được thành tựu trên con đường Võ Đạo.
"Ăn xong bữa này thì mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ dạy Mạnh Đức luyện cốt." Lúc này Triệu Qua đang uống canh dê, trong lòng lại có chút nôn nóng.
Nếu không có gì bất ngờ, trong hai ngày tới, Mạnh Đức sẽ hợp nhất được gân, xương, da, hắn muốn xem khi Mạnh Đức bộc phát thần lực sẽ như thế nào.
Anh cả, đừng chỉ chăm ăn thịt, cũng uống chút canh đi, đồ tốt đều được ninh trong canh cả đấy, ăn thịt chỉ được cái tươi thôi, chẳng bổ béo gì cho cơ thể đâu." Dung Nương lúc này chủ động múc một bát canh dê đưa qua.
Lý Dịch gật đầu nhận lấy, uống một ngụm, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái: "Đa tạ Dung Nương."
Dung Nương mỉm cười, lại múc cho Lý Dịch vài bát.
"Sư tỷ, múc cho ta một bát với." Sấu Hầu mong mỏi đưa bát ra.
"Có tay có chân, tự đi mà múc." Dung Nương đổi sắc mặt, hừ nhẹ một tiếng, thẳng thừng cự tuyệt.
Lý Dịch vừa cười vừa nói: "Không sao, ta múc cho ngươi."
Nói rồi nhận lấy bát của Sấu Hầu liền múc cho hắn một bát đầy.
"Vẫn là đại sư huynh tốt." Sấu Hầu lập tức vui mừng khôn xiết.
"Được voi đòi tiên." Triệu Qua lẩm bẩm một câu, mình còn chưa được Mạnh Đức múc canh, ngươi đã hưởng thụ trước rồi.
"Sư phụ, người cũng uống." Lý Dịch thấy tình hình không ổn, vội vàng cười múc thêm một bát cho sư phụ.
"Mạnh Đức có lòng." Triệu Qua khẽ gật đầu, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Có thiên tư và thực lực như vậy, lại còn hiền lành, không hề kiêu ngạo, tâm tính thế này, trên đời có sư phụ nào mà không thích?
Lý Dịch cũng không quan tâm ai hơn ai kém, lại múc cho Triệu Xuyến và Dung Nương mỗi người một bát canh, kẻo hai người tủi thân.
"Cám ơn Dịch đại ca." Triệu Xuyến vui vẻ trong lòng, tiếng gọi "Dịch đại ca" cũng lộ ra vẻ trong trẻo hơn nhiều.
Dung Nương thì không nói gì, chỉ là tim đập nhanh hơn, mặt hơi ửng đỏ.
Triệu Qua nhận ra những thay đổi của Dung Nương, hơi ngạc nhiên, không ngờ cô con gái luôn bướng bỉnh, mạnh mẽ này cũng có ngày bị khuất phục, nhưng ông không vạch trần, dù sao tình cảm tốt giữa các đệ tử là chuyện đáng mừng, nếu thật sự nảy sinh tình cảm, có cơ hội nên duyên cũng là chuyện vui, đều là người một nhà, thịt nát còn xôi cũng ván, lẽ nào lại để tiện nghi cho người ngoài?
Nghĩ vậy, ông vuốt râu mỉm cười, nhìn mọi người quây quần bên nhau ăn thịt, chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Giá mà lúc nào cũng được như thế này.
Tiếc rằng, mấy đứa đồ đệ tâm huyết khác của mình, không được chứng kiến ngày này.
Nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, khóe mắt Triệu Qua lại không kìm được tuôn ra một giọt lệ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút thương cảm.
Chưa đầy nửa canh giờ.
Một nồi lớn thịt dê đã bị mấy người ăn sạch, trong đó Lý Dịch ăn nhiều nhất, hắn rất thích cái mùi vị ấy, nhịn không được nên ăn hơi quá đà.
Ăn xong, Triệu Qua liền sai Sấu Hầu dọn dẹp.
"Hôm nay tất cả đi ngủ sớm, nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Tam Dương thành, còn một trận đại chiến đang chờ đợi, đừng tưởng hôm nay ăn bữa cơm no rồi là có thể lơ là, thù của nhiều sư huynh, sư đệ như vậy vẫn đang chờ chúng ta báo, không thể nào lơi lỏng chủ quan,"
Triệu Qua với tư cách sư phụ, dặn dò mấy người một hồi, rồi đuổi họ về phòng.
"Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi sớm đi." Sấu Hầu dọn dẹp xong xuôi liền nói.
"Thuốc của Mạnh Đức hơi đặc biệt, người ta vẫn còn lâng lâng, chưa ngủ được, đêm nay ta canh gác." Triệu Qua nói: "Các ngươi đi ngủ đi."
Mọi người đành gật đầu, trở về phòng nghỉ ngơi.
Lý Dịch múc một thùng nước từ giếng lên, rửa mặt qua loa, cũng sớm trở về phòng.
Ngủ trong căn phòng cổ kính này, hắn vẫn chưa quen, nên bắt đầu tu luyện.
Hắn muốn xem năng lượng vũ trụ ở thế giới này có dồi dào không, tốc độ tu luyện ở đây như thế nào.
Nghĩ vậy.
Lý Dịch ngồi ngay ngắn trên giường, tay nắm bảo ấn, thi triển Bạch Cốt Quan Tu Hành Thuật.
Vừa nhập định.
Lý Dịch liền cảm giác được xung quanh năng lượng vũ trụ, mà lại những năng lượng vũ trụ này đều không bị ô nhiễm, phát hiện này khiến hắn lập tức có chút kích động, quả nhiên, suy đoán trước đó của mình là chính xác.
Chỉ có Địa Cầu là bị ô nhiễm.
Các thế giới khác đều bình thường.
Chỉ là rất nhanh, niềm vui sướng của Lý Dịch liền biến mất.
Năng lượng vũ trụ của thế giới này... Rất không dồi dào, thậm chí đạt đến mức mỏng manh.
Nếu nói trên Địa Cầu năng lượng vũ trụ bị ô nhiễm là 100, vậy nơi này năng lượng vũ trụ ngay cả 10 cũng không đạt tới.
Nhưng nếu nghĩ lại thì điều này cũng đúng.
Nếu năng lượng vũ trụ ở đây mà dư thừa, vậy người của thế giới này đã không còn luyện võ, mà chắc đều tu tiên rồi.
"Mặc dù năng lượng vũ trụ mỏng manh một chút, nhưng ít ra không bị ô nhiễm, tu hành ở đây vẫn mạnh hơn ở Địa Cầu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có kỳ vật, hơn nữa tu hành ở đây còn có một cái lợi, dù năng lượng vũ trụ hấp thu không hết, cũng sẽ không lãng phí, vẫn có thể giữ lại bên người."
Lý Dịch rất nhanh lại có một phát hiện không tệ.
Vì không có ô nhiễm, năng lượng vũ trụ hắn dẫn đạo tới dù không hấp thu cũng sẽ không bị lãng phí hết, mà sẽ được giữ lại, hội tụ bên người.
Vì vậy, chỉ sau một lúc, nồng độ năng lượng vũ trụ xung quanh Lý Dịch liền tăng lên, tốc độ tu hành của hắn cũng từ từ bắt đầu tăng tốc.
Sau đó hắn phát hiện, sau khi mình tập võ, tiềm lực thân thể được khai thác, nhu cầu về năng lượng vũ trụ cũng tăng lên rất nhiều.
Đây là một chuyện tốt.
Nghĩa là trị số tu hành của Lý Dịch đang được đẩy cao.
"Không ngờ, Võ Đạo còn có hiệu quả như vậy, tiến hóa giả cùng tập võ quả là sự kết hợp hoàn hảo." Lý Dịch lại vui mừng sau khi có phát hiện này.
Cơ thể tiến hóa giả biến đổi, tiềm lực tăng lên, Võ Đạo khai thác tiềm lực, nâng cao trị số tu hành.
Cả hai hỗ trợ lẫn nhau.
Kết quả cuối cùng là, ngươi càng tiến hóa, thiên phú Võ Đạo càng cao, thiên phú Võ Đạo càng cao, trị số tu hành tăng thêm, tốc độ tiến hóa của ngươi lại càng nhanh.
Có thể gọi là hoàn hảo.
Chỉ cần tiếp tục tu hành như vậy, người bình thường cũng có thể trở thành thiên tài, thiên tài có thể trực tiếp hóa yêu nghiệt.
"Chuyến đi Tứ Hải Bát Châu này, quả nhiên là đúng đắn, nếu ta tu hành ở Địa Cầu, tốc độ tuyệt đối không nhanh như vậy, tiềm lực cũng không thể được khai thác, nếu ta nâng tu vi võ đạo của mình lên Luyện Khiếu, vậy sau khi trở về, trị số tu hành của ta nói không chừng có thể tăng vọt lên 800%."
Giây phút này, Lý Dịch dường như tìm được con đường tu hành tiến hóa của riêng mình.
Và theo việc hắn tiếp tục tu hành, năng lượng vũ trụ xung quanh không ngừng hội tụ.
Trong sân.
Là yêu quái, Bát Bảo Lộc đã nhạy bén nhận ra điều này.
Nó ngẩng đầu, đi ra từ một kho củi, rồi bước những bước chân già nua, đi đến cửa phòng Lý Dịch.
Tại cửa ra vào, nó dừng lại một chút.
Lão lộc thành tinh, như người vậy lại dùng móng làm tay đẩy cửa phòng đi vào.
Sau khi đi vào, nó nhìn thấy Lý Dịch đang ngồi trên giường, lúc này lão lộc phát hiện Lý Dịch được bao phủ bởi một vòng hào quang, khiến hắn trông như Phật Đà, thần dị phi phàm.
Chính là sự thần dị này đã thu hút nó.
Lão lộc lặng lẽ cúi đầu, tỏ vẻ thần phục đồng thời lại cẩn thận tiến lại gần.
Cuối cùng đến cạnh Lý Dịch rồi nằm phục bất động, toàn thân mặc cho vòng hào quang bao phủ.
"Con Bát Bảo Lộc này vậy mà cũng đang hấp thu năng lượng vũ trụ?" Lý Dịch lúc này cảm nhận được mọi thứ xung quanh, đã sớm phát hiện Bát Bảo Lộc đến, hắn chỉ là không để ý thôi.
Mãi đến khi Bát Bảo Lộc đến gần, bắt đầu hấp thu năng lượng vũ trụ thì hắn mới cảm thấy kinh ngạc.
"Đây có lẽ chính là bản năng của yêu quái." Lý Dịch nghĩ đến trên Trái Đất, hung thú cũng sẽ bị động hấp thu năng lượng vũ trụ, tự thân tiến hóa.
Chỉ là năng lượng Trái Đất bị ô nhiễm, cho nên hung thú tiến hóa sau này sẽ chỉ càng ngang ngược hung hiểm, không có loại linh trí và thông minh như yêu quái, bởi vậy mới bị người tu hành đánh giết, tiêu diệt, miễn cho gây hại cư dân trong thành thị.
Bất quá Lý Dịch dẫn đạo tới năng lượng vũ trụ, chính mình cũng hấp thu không hết, chia cho Bát Bảo Lộc một chút cũng tốt, cùng nhau tiến bộ.
Nhưng mà hành vi của Bát Bảo Lộc lại khiến Triệu Qua cảnh giác.
Hắn đêm nay gác đêm, tự nhiên là phải chú ý sân nhỏ còn có động tĩnh xung quanh, tránh cho kẻ thù đột nhiên tìm tới cửa đánh mình một cái trở tay không kịp.
"Cái con Bát Bảo Lộc kia đột nhiên vào phòng Mạnh Đức làm gì? Chẳng lẽ muốn đi ăn vụng đại dược?" Triệu Qua hiếu kỳ, bước chân nhẹ nhàng, đi tới.
Nhưng khi hắn nhìn qua khe cửa vào trong phòng thì lại giật mình.
Hắn thấy Lý Dịch tay cầm bảo ấn, ngồi ngay ngắn bất động, thần thái tường hòa, tựa như người đắc đạo, mà lại điều thần diệu nhất là ở xung quanh trong vòng một trượng, lại có một vòng vầng sáng bao phủ, vầng sáng kia điểm điểm sáng chói, tựa như tinh không, thần dị không gì sánh được.
Ánh sáng kia trên thực tế là năng lượng vũ trụ.
Lúc đầu năng lượng vũ trụ là không thể nhìn thấy.
Nhưng mà Lý Dịch lúc này dẫn đạo tới năng lượng vũ trụ quá nhiều, hội tụ cùng một chỗ, nồng độ quá cao, đã đạt đến trạng thái mắt thường có thể thấy.
Ngoài cửa Triệu Qua nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối.
Bất quá trực giác của hắn với tư cách là Luyện Khiếu võ phu mách bảo mình, Lý Dịch bày ra tư thế kia, gần như Thiên Nhân, tuyệt đối không phải thế gian có, ngay cả Bát Bảo Lộc thân là sơn trân cũng cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân, chỉ để dính chút hào quang.
"Quả nhiên là Thần Nhân giáng thế, trời sinh bất phàm." Triệu Qua trong lòng sợ hãi thán phục.
Hắn nhìn một hồi sau, thấy Bát Bảo Lộc không có gây sự, chỉ là cẩn thận đóng cửa lại, rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận