Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 340: Đột nhiên tập kích (length: 13226)

Khương Minh Thiên nhảy nhót trên đường phố Hoàn Sơn tiểu trấn, dáng vẻ chật vật của hắn thu hút sự chú ý của một số người, nhưng do thân phận chiến sĩ gen, không ai dám trêu chọc hắn, chỉ đứng từ xa nhìn vài lần.
"Thật là xui xẻo, ta, Khương Minh Thiên, một đời anh hùng, lẽ nào lại bỏ mạng ở thế giới số 6 này?"
Hắn ngửa mặt than thở, tâm trạng chán nản.
Dù hiện tại đã là chiến sĩ gen, lại đột phá đến Linh Hồn cảnh cũng chẳng thấy vui mừng, bởi vì hắn không thoát khỏi Hoắc Hoằng, không có tự do, nếu cứ đi theo Hoắc Hoằng lang bạt, kết cục chắc chắn thê thảm. Chỉ có hành động một mình, hắn mới không bị Liên bang Gen chú ý, mới có thể nghĩ cách chữa trị bản thân, khôi phục thực lực.
"Không biết Tư Không Diệu thế nào, có bị xử quyết không?" Khương Minh Thiên lại nghĩ đến một người khác.
Tư Không Diệu cùng bọn hắn hành động, tuy không chết nhưng bị địch bắt, may mà thân phận tà ác người địa tù của hắn chưa bại lộ, hẳn là có thể sống sót.
"Thôi, giờ không phải lúc lo cho người khác, lo cho bản thân trước đã." Khương Minh Thiên lắc đầu thở dài, tiếp tục nhảy nhót đi tiếp.
Hắn đi dạo một vòng quanh Hoàn Sơn tiểu trấn, xác định người của Liên bang Gen không đuổi theo.
Tìm một góc vắng vẻ, ngồi xuống một tảng đá lăn từ trên núi xuống, Khương Minh Thiên suy nghĩ làm sao thoát khỏi Hoắc Hoằng, thoát khỏi sự truy sát.
Đúng lúc này, Khương Minh Thiên đột nhiên cảnh giác đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt biến đổi, lực lượng mênh mông tỏa ra, nhanh chóng rời khỏi vị trí cũ, theo bản năng muốn rút bảo kiếm bên hông, nhưng hắn chợt nhận ra bảo kiếm Siêu Phàm Kim Loại của mình đã mất.
Hiện tại trong tay chỉ có một cây gậy kim loại dùng làm quải trượng, căn bản không thể gọi là vũ khí.
Sau một khắc.
Thứ gì đó rơi từ trên cao xuống, bụi đất mù mịt.
Chờ bụi đất tan đi, hiện ra một người máy vũ trang trí năng.
"Người của Liên bang gen tìm tới?" Khương Minh Thiên trông thấy người máy, tâm chùng xuống, hắn thậm chí không nghĩ tới việc giao chiến, mà là muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Giết bao nhiêu người máy kiểu này cũng vô dụng, hành tung của mình đã bại lộ, phí thời gian, chi bằng tranh thủ chạy trốn.
Có lẽ, có thể nhân cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Hoằng.
Còn về phần Hồ Phi, rất xin lỗi, bản thân mình còn lo chưa xong, không thể giúp ngươi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
"Khương Minh Thiên, đã lâu không gặp." Nhưng người máy vũ trang không tấn công Khương Minh Thiên, mà vang lên một giọng nói quen thuộc.
Khương Minh Thiên đang định bỏ chạy lập tức dừng lại.
Giọng nói này rất quen...
"Là ta, Lý Dịch." Giọng nói từ người máy vũ trang lại vang lên.
"Lý Dịch?" Khương Minh Thiên đồng tử co rút lại, sau đó mừng rỡ: "Ngươi tìm được ta thế nào? Trước ngươi không phải đi cùng đội Bạch Tư Nam, hướng cửa Nam sao?"
"Đương nhiên là thông qua định vị khoa học kỹ thuật." Giọng Lý Dịch tiếp tục vang lên: "Tình hình của ngươi có vẻ rất tệ, tay chân cũng mất."
"Đừng nhắc nữa, bị tên Hoắc Hoằng lôi đi cướp một trang viên quý tộc, kết quả bị một đám cao thủ Liên bang Gen truy sát, tổn thất nặng nề. Hình như Hoắc Hoằng giết một quý tộc thân phận khá cao, chọc giận Liên bang Gen, đến giờ vẫn bám riết không tha." Khương Minh Thiên nói đến chuyện này liền thấy ấm ức.
"Còn có chuyện như vậy? Bây giờ Hoắc Hoằng ở đâu? Vừa hay, ta cũng muốn đối phó hắn." Lý Dịch nói.
Khương Minh Thiên nói: "Mặc dù Hoắc Hoằng bị thương, thực lực không bằng trước đó, nhưng hắn dù sao cũng là Linh Lực cảnh cường giả, muốn đối phó hắn không quá khả thi, ngươi cũng đừng xúc động."
"Ta đây cũng không phải là xúc động, ta được đến một chút vũ khí của thế giới này, có thể đối phó chiến sĩ gen cấp sáu, cho nên muốn tìm cái tên Hoắc Hoằng này báo thù, hiện tại hắn bị thương vừa vặn, khỏi đêm dài lắm mộng, hôm nay giải quyết hắn." Lý Dịch nói: "Mà lại hành động nhất định phải nhanh, ngay cả ta đều có thể tìm tới chỗ các ngươi, người của Liên bang Gen cũng nhất định có thể tìm được."
"Có lý, tiểu trấn này không thể ở lại, bất quá ngươi đã có nắm chắc ngược lại là có thể thử một chút, ta cũng đã nhịn cái tên Hoắc Hoằng này rất lâu, hắn không chết, ta không được yên tâm."
Khương Minh Thiên cắn răng nghiến lợi nói, sau đó liền nói ra vị trí của Hoắc Hoằng, đồng thời nhắc nhở: "Bên cạnh Hoắc Hoằng còn có một học viên của Kim Sắc học phủ, tên là Hồ Phi, hắn giống như ta, cũng là bị Hoắc Hoằng làm hại không ít, nếu như muốn đối phó Hoắc Hoằng thì tốt nhất nói với hắn một tiếng, kẻo bị ảnh hưởng đến."
"Ngươi có phương thức liên lạc của Hồ Phi không?" Giọng Lý Dịch tiếp tục truyền ra từ người máy.
"Không có, ta phải quay về một chuyến báo cho Hồ Phi cùng chạy trốn, bất quá làm như vậy có thể sẽ lập tức chọc giận Hoắc Hoằng trực tiếp ra tay với chúng ta, cho nên sự trợ giúp của Lý Dịch nhất định phải kịp thời mới được." Khương Minh Thiên nói.
"Tốt, ta biết nên làm gì rồi, các ngươi cứ việc chạy trốn, Hoắc Hoằng giao cho ta xử lý." Lý Dịch nói.
"Cứ quyết định như vậy đi, lập tức hành động, giải quyết hắn trước khi người của Liên bang Gen đến."
Vì tin tưởng Lý Dịch, Khương Minh Thiên không hề do dự liền đồng ý, sau đó hắn liền nhảy nhót về phía dãy trang viên vắng vẻ kia.
Lam Cơ điều khiển người máy cũng không có đi theo, tránh đánh rắn động cỏ.
Khi Khương Minh Thiên khập khiễng trở lại phòng, Hoắc Hoằng đã để mắt tới hắn.
"Ngươi rất biết điều, không nghĩ tới chuyện bỏ trốn, không tệ, tình hình bên ngoài thế nào? Người của Liên bang Gen đến chưa."
Khương Minh Thiên nói: "Tạm thời không phát hiện người của Liên bang Gen, bất quá sự xuất hiện của chúng ta đã khiến cho người trong tiểu trấn chú ý, nơi này bị lộ là chuyện sớm muộn, ta đề nghị nghỉ ngơi một lúc rồi lập tức rời khỏi đây, tránh đêm dài lắm mộng."
"Ta cũng nghĩ vậy." Hoắc Hoằng trầm giọng nói: "Vậy thì nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành rời khỏi nơi này."
Khương Minh Thiên không nói gì, chỉ gọi: "Hồ Phi, ngươi lại đây một chút, ta nói với ngươi mấy câu."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Hồ Phi khẽ động, nhưng vẫn đứng dậy đi tới.
Khương Minh Thiên khoác vai hắn, xoay người sang chỗ khác, rồi nháy mắt.
"Hai người các ngươi, đừng định giở trò gì, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn, nếu như phát hiện các ngươi có âm mưu gì, ta cũng sẽ không khách khí." Hoắc Hoằng liếc nhìn, dùng giọng điệu uy hiếp nói một câu.
Khương Minh Thiên không để ý đến lời uy hiếp này.
Tuy nhiên Hồ Phi lại hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Khương Minh Thiên, chỉ là hắn rất do dự, bởi vì lúc này nếu bỏ chạy thì Hoắc Hoằng rất có thể sẽ ra tay, mà một kích của Linh Lực cảnh cường giả, Linh Hồn cảnh bọn hắn rất khó chống đỡ, dù không chết cũng bị thương nặng.
Mà một khi bị thương nặng, cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào tay Hoắc Hoằng, đến lúc đó chắc chắn sống không bằng chết.
Thế nhưng ánh mắt của Khương Minh Thiên rất kiên định, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu không tin tưởng Lý Dịch liều một phen này, đợi lát nữa người của Liên bang Gen đến thì bọn hắn sẽ khó thoát khỏi tai họa.
Cho nên hắn lại nháy mắt, đồng thời bảo Hồ Phi tin tưởng mình.
Cuối cùng Hồ Phi sau một lúc do dự, vẫn đồng ý.
Hắn cảm thấy Khương Minh Thiên cứ ở trong trạng thái này, luôn muốn trốn, nhất định là có chỗ dựa, thà ở đây ngồi chờ chết, cũng chẳng làm gì.
Nhìn thấy Hồ Phi đồng ý phía sau, Khương Minh Thiên xòe năm ngón tay bắt đầu đếm ngược: 5. . . . 4. . . 3. . .
Hồ Phi liếc mắt, rất kinh ngạc, không phải chứ, nhanh vậy đã hành động? Cũng chẳng cần sắp xếp gì sao?
Mẹ nó, hết cách rồi, liều thôi.
Hắn lập tức chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Khương Minh Thiên hạ ngón tay cuối cùng xuống.
"Ầm!"
Hai người gần như cùng lúc mở trói buộc cơ thể, bộc phát toàn bộ sức mạnh, sau đó nháy mắt đập vỡ một bức tường, với tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, chỉ trong một hai giây đã biến mất ngoài trăm thước.
Hành động đột ngột này khiến Hoắc Hoằng cũng sững người, sau đó hắn cười lạnh: "Muốn chạy? Chẳng lẽ không biết Linh Lực cảnh có thể bay sao? Ta cũng muốn xem hai ngươi chạy được đến đâu."
Hắn nói xong bỗng đứng dậy, thậm chí cũng không vội ra tay.
Đôi khi chơi trò mèo vờn chuột cũng rất thú vị.
Ngay lúc này.
Sắc mặt Hoắc Hoằng đột nhiên thay đổi, linh hồn hắn lúc này báo động, đồng thời cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt từ bốn phương tám hướng ập tới, bao vây hắn khiến hắn có cảm giác bị đe dọa đến tính mạng.
"Không ổn."
Hoắc Hoằng gần như không do dự, theo bản năng hành động, một luồng năng lượng chói lọi từ trong cơ thể hắn phát ra, sau đó bay lên không, xé toạc mái nhà định bỏ chạy khỏi nơi này.
Phản ứng của hắn hoàn toàn chính xác và rất nhanh.
Vừa phá mái nhà, Hoắc Hoằng mới nhìn rõ trên đầu có một chùm sáng nguy hiểm mà lại đẹp mắt từ trong mây rơi xuống, nhắm thẳng vào mình.
"Chiến cơ Gen liên bang?" Hoắc Hoằng vội vàng né tránh.
Chùm sáng cực nóng sượt qua người, khiến hắn toát mồ hôi lạnh, sau đó căn phòng dưới chân bị xuyên thủng một lỗ lớn, cái lỗ đó ăn sâu xuống đất, ngay cả bùn đất cũng bị năng lượng nướng cháy, lộ ra ánh sáng âm ỉ.
"Chết tiệt, công kích như vậy có thể giết chết Linh Lực cảnh. . . ." Hoắc Hoằng vừa sợ vừa giận.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Giống như lúc bị hai chiến sĩ gen cấp bảy truy sát.
Nhưng chưa kịp để hắn nghĩ ngợi nhiều, lại một chùm sáng đáng sợ từ hướng khác chớp mắt đã đến.
Linh hồn Hoắc Hoằng điên cuồng báo động, năng lượng vũ trụ trong cơ thể hắn bộc phát, lại một lần nữa bay lên không, rất nguy hiểm né được đợt công kích thứ hai, hắn rất may mắn, mình là người tu hành, nếu đổi lại là chiến sĩ gen cấp sáu chưa ngưng tụ linh hồn, tuyệt đối sẽ chết không nghi ngờ.
"Còn nữa?"
Nhưng chưa kịp để hắn thở phào, hắn lại trợn mắt, lập tức gầm lên, đánh ra một kích kinh diễm về phía trước, đón đỡ đợt công kích thứ ba đánh tới trực diện, bởi vì đợt công kích này không thể tránh né, chỉ có thể bị ép đón đỡ.
Chùm sáng đáng sợ nháy mắt nuốt chửng thân hình Hoắc Hoằng.
Nhưng ngay sau đó.
Bên trong ánh sáng bị xé toạc một lỗ lớn, Hoắc Hoằng toàn thân bê bết máu, lúc này nổi gân xanh, dựa vào chiến giáp trên người, cùng với việc nghiền ép tiềm năng gen, hắn miễn cưỡng đỡ được một phần công kích, thành công sống sót.
"Ai, cút ra đây cho ta." Hoắc Hoằng gào thét.
Nhưng xung quanh không có ai đáp lại, lại một đợt công kích theo sát tới.
"Thấy ngươi rồi."
Hoắc Hoằng nháy mắt bùng nổ, thân hình giữa không trung nổ tung một luồng khí lãng, cả người với tốc độ cực nhanh bám theo chùm sáng rơi xuống, truy tìm nguồn gốc trên bầu trời.
"Móa, Linh Lực cảnh mà mạnh vậy sao?"
Lúc này, trong Lôi Đình Chiến Cơ quan sát cảnh tượng này, Lý Dịch nhịn không được mắng một tiếng.
Bất ngờ tập kích như vậy, Linh Lực cảnh phản ứng lại còn chưa tính, còn có thể bị đánh trúng từ phía sau, ngạnh kháng một đạo công kích từ bên trong lao ra. Mặc dù là nghiền ép gen tiềm năng, nhưng không thể không nói, chí ít kiêm tu song pháp, Hoắc Hoằng sinh mệnh lực thật sự ngoan cường đáng sợ.
"Nhưng mà, thủ đoạn của ta không chỉ có vậy." Lý Dịch ánh mắt khẽ động: "Lam Cơ, khởi động cao năng pháo laser, cho ta bắn hắn xuống."
Theo mệnh lệnh của hắn, những cao năng pháo laser bố trí tại phụ cận lập tức khai hỏa.
Từng đạo công kích hung hiểm lập tức đánh tới.
Đồng thời ba chiếc Lôi Đình Chiến Cơ không ngừng khai hỏa.
"Còn nữa?" Hoắc Hoằng lúc này linh hồn lại lần nữa dự cảnh, nhìn từng đạo công kích chớp mắt đã đến, hắn có chút hoảng sợ.
Hình như, mình đã bị bao vây.
Nguy hiểm không chỉ đến từ trên trời, mà dưới đất cũng có.
Hơn nữa, đã bay lên trời, mình rất dễ dàng trở thành bia sống.
Lập tức, Hoắc Hoằng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận