Thiên Khuynh Chi Hậu

Thiên Khuynh Chi Hậu - Chương 155: Quỷ dị mùng một (length: 13030)

Lý Dịch cảm thấy cuộc sống của mình rất phong phú, ban đêm có thể tu hành tiến hóa, ban ngày có thể luyện tủy luyện huyết, rèn luyện Võ Đạo.
Thêm vào đó là Bạch Cốt Quan Tu Hành Thuật, các loại đại dược bổ dưỡng, sự trưởng thành của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh, nếu như có thể tiếp tục một thời gian nữa, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể chạm tới Linh Giác cảnh cửa ải đầu tiên, mà tu vi Võ Đạo nói không chừng thật sự có thể đạt tới Luyện Khiếu cấp độ.
Nếu như tu vi Võ Đạo Luyện Khiếu phối hợp với Linh Giác cảnh giới, cả hai tăng theo cấp số cộng, sẽ khủng bố đến mức nào?
Nghĩ đến đó thôi, Lý Dịch đã thấy hưng phấn.
"Đúng rồi, sư huynh, tối nay chúng ta nhất định phải đóng cửa thật kỹ, ở trong phòng không được ra ngoài, hôm nay là mùng một, ban đêm là thời gian Quỷ Thần xuất hành, ngày này rất kiêng kỵ, mọi người ở khắp Tứ Hải Bát Châu đều ngầm tôn trọng khoảng thời gian quan trọng này."
Dung Nương vừa tu hành vừa trò chuyện với Lý Dịch, khiến cho việc tu luyện bớt nhàm chán.
"Ta biết, hôm qua sư phụ đã nói qua chuyện này rồi, đúng rồi, Triệu Xuyến đi đâu? Từ lúc nãy đã không thấy nàng." Lý Dịch hỏi.
Dung Nương nói: "Tiểu sư muội sáng sớm đã đi vào miếu thành hoàng trong Tam Dương thành tìm bà cốt mua môn thần, môn thần dán ở cửa ra vào có thể tránh Quỷ Thần quấy nhiễu, bảo đảm bình an, tuy nhiên môn thần chỉ có tác dụng một đêm, qua tối nay là vô dụng."
"Không mua môn thần thì sao?" Lý Dịch tiếp tục hỏi.
"Không mua môn thần kỳ thực cũng không sao, nhưng bà cốt nói nếu mùng một không dán môn thần, nếu có Quỷ Thần đi ngang qua, có thể sẽ bắt người sống trong nhà xuống Âm gian, cho nên nhà giàu có đều mua mấy tấm môn thần dán ở cửa để cầu bình an." Dung Nương nói: "Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa nghe nói có ai vì không dán môn thần mà bị Quỷ Thần bắt xuống Âm gian, chắc là bà cốt trước miếu thành hoàng vì bán môn thần nên mới bịa ra chuyện như vậy."
"Nhưng đa số người có điều kiện vẫn sẽ đi mua, cầu bình an."
"Ra là vậy." Lý Dịch không ngờ ở đây còn có tục lệ như vậy, nghe thật lạ.
Một lúc lâu sau, Triệu Xuyến trở về.
Mặt nàng phồng lên, dường như rất tức giận, nhìn thấy Lý Dịch liền tuôn ra một tràng: "Thật đáng giận, bà cốt kia nói tháng này bận việc, không bán môn thần, sáng sớm ta dậy xếp hàng định mua cho nhà Dịch đại ca nhiều môn thần một chút, kết quả lại nói không có, bà già kia không bán thì nói sớm chứ."
"Không bán môn thần, sao lại thế? Chuyện này rất hiếm gặp." Dung Nương rất ngạc nhiên.
"Ta cũng không biết, từ bé đến giờ ta cũng chỉ gặp vài lần không bán môn thần, không ngờ tháng này xui xẻo lại đụng phải." Triệu Xuyến nói.
Dung Nương nói: "Không bán thì thôi, cũng không phải không có môn thần thì không sống được, tối nay đóng kín cửa sổ lại, sớm về phòng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vậy ta đi đóng cửa sổ ngay đây." Triệu Xuyến vừa nghĩ xong liền chạy ra ngoài.
Căn phủ lớn như vậy, không có người hầu, việc đóng cửa sổ cũng tốn không ít thời gian.
Lý Dịch lại không kiêng dè gì, hắn tiếp tục tu hành, luyện Tẩy Tủy Kinh.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Trời còn chưa tối, Dung Nương đã giục Lý Dịch không nên ở lại trường luyện võ, mau về phòng, ban đêm dù có chuyện gì cũng đừng ra ngoài.
Không còn cách nào, Lý Dịch đành phải kết thúc sớm việc tu hành trong ngày.
Nhưng khi hắn đứng dậy, nhìn về phía xa, sắc mặt liền trầm xuống.
Trong tầm mắt hắn, bầu trời xa xa dần dần tràn ngập một cỗ âm u, cỗ âm u này từ dưới đất bốc lên, lan tỏa khắp nơi. Theo cỗ âm u xuất hiện, hắn càng nhìn thấy ở góc tường tối tăm có bóng người quỷ dị lắc lư.
Đó là… những võ phu trước kia chết tại Hàn gia võ quán.
Bị lực lượng màu đen kia ảnh hưởng mà hóa thành quỷ hồn.
Nhưng những địa khí màu đen này bị ánh mặt trời chiếu rọi liền nhanh chóng tiêu tán rất nhiều. Tuy nhiên, mặt trời đang lặn, uy lực ánh nắng không ngừng giảm sút, khí tức màu đen tràn ngập trên trời sẽ chỉ theo thời gian càng ngày càng nhiều, cuối cùng nhất định bao phủ toàn bộ thiên địa.
Hơn nữa hôm nay mùng một, thiên tượng cũng rất khác thường, trên trời một trái một phải hai vòng mặt trăng màu đỏ nhạt giờ phút này đã hiện ra.
Hai vòng mặt trăng màu đỏ nhạt này so với bình thường tròn hơn, lớn hơn, có điểm giống mặt trăng rằm trên Địa Cầu, đang ở thời điểm sáng nhất.
"Sư huynh, sư huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?" Lúc này Dung Nương lay cánh tay Lý Dịch, tò mò hỏi.
"Tứ Hải Bát Châu mỗi tháng mùng một quả thật không tầm thường."
Con ngươi Lý Dịch sáng long lanh: "Các ngươi võ phu không có linh mâu, không thấy được quỷ hồn, càng không thấy được thiên địa biến hóa, nhưng ta có thể thấy. Địa khí màu đen dâng lên, hai vòng mặt trăng che lấp ánh nắng khiến âm khí sinh sôi. Giờ phút này tuy còn có ánh nắng, nhưng đã không đủ để làm hao mòn những khí tức này. Một khi trời tối, rất khó tưởng tượng ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì."
"Đáng sợ như vậy sao?" Dung Nương giật mình.
"Còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ngươi, ngươi chưa khai nhãn, không thấy được cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không bị dọa." Lý Dịch nói.
Dung Nương khẽ gật đầu, nàng rất ngạc nhiên, đại sư huynh bằng đôi mắt thần của mình đã nhìn trộm được bí mật gì giữa thiên địa.
"Đi, về phòng thôi, gọi cả Triệu Xuyến nữa. Tối nay ta cảm giác rất không bình thường, các ngươi đều ở cùng ta, đừng rời đi. Đồng thời chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cần thiết, ta sẽ phong tỏa cửa sổ, ngăn chặn mọi nguy hiểm tới gần." Lý Dịch nói xong, liền hành động ngay.
Hắn đem những thứ quan trọng bỏ vào phòng, đại dược, súng ngắm, Hoàn Hồn Đan, đồng thời còn chuẩn bị thức ăn nước uống, phòng trường hợp ban đêm đói khát.
Dung Nương và Triệu Xuyến cũng cùng nhau giúp đỡ.
Rất nhanh, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, tất cả cửa sổ trong phủ đệ đều đóng kín.
Thực tế không chỉ bọn họ như vậy, toàn bộ người Tam Dương thành đều làm thế, rất sớm đã đóng cửa không tiếp tục buôn bán, ở nhà không ra ngoài.
Mặt trời còn chưa lặn, trên đường đã vắng tanh, tĩnh mịch như một tòa thành chết.
Xung quanh lạ thường yên tĩnh, không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng kêu, chim hót dường như cũng cùng lúc biến mất.
Điều này khiến Lý Dịch không khỏi nghĩ tới tết Trung Nguyên trên Địa Cầu trước kia cũng như vậy, chỉ là về sau mọi người không coi trọng ngày lễ này, lại thêm việc bài trừ mê tín, dần dần không còn tuân theo nữa. Hiện tại xem ra, những quy củ được truyền lại từ xưa này là hữu dụng.
"Dung Nương, hôm nay ngươi ngủ cùng Triệu Xuyến trên giường, ta ngồi bên cạnh tu hành."
Lúc này ba người cùng ở trong một phòng, ngay cả con Bát Bảo Lộc cũng chui vào, hình như cũng ngửi thấy khí tức khác thường bên ngoài.
Dung Nương và Triệu Xuyến lúc này có chút câu nệ, cũng có chút khẩn trương, họ vẫn là lần đầu tiên cùng nam tử chung sống một phòng, việc này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh coi như hỏng, nhưng họ lại rất ăn ý không nói ra, có lẽ cũng chỉ có Lý Dịch mới có thể khiến họ không màng đến loại ràng buộc lễ pháp này.
"Cái kia, sư huynh, ta và tiểu sư muội đi nghỉ trước."
Không biết nên đáp lại thế nào, để tránh lúng túng, Dung Nương kéo Triệu Xuyến liền đi vào phòng trong.
Lý Dịch thì ngồi ở ghế cạnh cửa, nhắm mắt ngưng thần, tiếp tục tu hành, tranh thủ sớm ngày đạt tới Luyện Tủy cảnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mặt trời lặn, bóng đêm dần dần dày đặc, mà lúc này, địa khí màu đen cuồn cuộn, giờ đã tràn ngập khắp đất trời, cả thế giới như bị một luồng khí tức u ám bao phủ.
Mặc dù trong mắt phần lớn mọi người, đây chỉ là một đêm bình thường, nhưng theo Lý Dịch, hôm nay rất khác thường.
Ngũ giác hắn nhạy bén, thậm chí có thể cảm nhận được từng đợt âm khí phả lên da.
Ở trong trạng thái này, Lý Dịch đừng nói tu hành, ngay cả nhập định bình thường cũng không làm được.
Người tu hành Linh Cảm cảnh đôi khi quá nhạy cảm cũng không phải chuyện tốt, Lý Dịch bị khí tức này quấy nhiễu không thể nào tĩnh tâm, nhưng Dung Nương và Triệu Xuyến trong phòng đã không còn động tĩnh, hẳn là đã ngủ say.
"Xem ra thế giới Tứ Hải Bát Châu này cũng có mặt khác thường."
Lý Dịch lúc này ngồi yên bất động, con ngươi sáng lên, hơi cúi đầu nhìn xuống, từng luồng địa khí màu đen từ khe gạch dưới đất bốc lên, đã lan tràn khắp căn phòng.
Hắn thấy, ở trong phòng và ở bên ngoài chẳng khác gì nhau, mấy bức tường nhà căn bản không thể ngăn cản loại khí tức này, nếu có quỷ hồn đi ngang qua, cửa sổ cũng chỉ là vật trang trí, tác dụng duy nhất có lẽ là cầu an tâm.
"Khó trách trước kia Lâm tỷ nói, mở ra linh môi sau ít ra còn có thể xem phong thủy cho người ta, bây giờ ta hiểu rồi, mắt ta có thể thấy Quỷ Thần, cũng có thể thấy rất nhiều khí tức vô hình, quả thật có thể giúp người xem phong thủy, chọn đất đặt nhà." Lý Dịch thầm nghĩ.
Đồng thời hắn lấy điện thoại ra xem giờ.
Tuy lần này ra ngoài có mang theo sạc dự phòng, nhưng lúc này pin điện thoại cũng không còn nhiều.
"Bây giờ mới tám giờ, cách bình minh ít nhất còn tám, chín tiếng nữa." Lý Dịch tắt điện thoại, thầm nghĩ.
Hắn không có tâm trạng tu hành, cũng không biết làm sao để giết thời gian, dứt khoát nhắm mắt tĩnh tọa.
Nhưng Lý Dịch còn chưa tĩnh tọa được bao lâu.
Đột nhiên, tai hắn khẽ động, nghe thấy từ một căn phòng bên trong truyền đến một tiếng động... đúng là tiếng thở phì phò của ngựa.
"Từ khi nào trong phòng ta có ngựa?"
Lý Dịch nhìn theo tiếng động, sau đó hắn chấn kinh.
Trong một góc tối của căn phòng, lại có ba con Âm Mã cao lớn lực lưỡng đang đứng sừng sững.
Mà dưới chân Âm Mã, còn có súng ngắm, cùng một cái ba lô hiện đại.
Lúc này Lý Dịch mới nhớ ra, ba con ngựa này không phải là ngựa đất sét sao? Hai con mua ở quỷ nhai, còn một con tìm thấy dưới mật thất võ quán nhà họ Hàn.
"Ngay cả Âm Mã cũng hiện hình, cỗ âm khí tràn ngập khắp đất trời này đáng sợ như vậy sao?" Lý Dịch mặt không đổi sắc: "Nếu gặp phải quỷ hồn thì sẽ thế nào, bị khí tức nơi đây ảnh hưởng, chẳng phải sẽ biến thành lệ quỷ kinh khủng sao?"
Khó trách Quỷ Thần muốn hoành hành, nếu không hoành hành, âm dương thế giới này mất cân bằng, chắc chắn sẽ sinh ra đại họa.
Nhưng, Lý Dịch luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Một thế giới tập võ, sao lại có âm khí đáng sợ như thế?
Chưa kịp để Lý Dịch phân tích kỹ tình hình.
Bỗng nhiên.
Lý Dịch mắt cong lên, hắn thấy có một bóng người lén lút lúc này không biết từ đâu xông ra, rồi lại chui đầu vào một cái rương bên trong hình như đang tìm kiếm thứ gì.
"Quỷ vật?"
Hắn sải bước tới, nắm chặt quả đấm, Dẫn Đạo Thuật thi triển, năng lượng vũ trụ trong cơ thể hội tụ, âm khí tràn ngập căn phòng, nắm đấm của hắn ánh sáng lấp lánh, mặc dù đối phó người sống uy lực không mạnh, nhưng lại có thể đánh chết quỷ vật.
"Một con quỷ nhỏ cũng dám vào phòng ta trộm đồ, muốn chết."
Lý Dịch vừa quát, đưa tay liền đấm ra một quyền.
Con quỷ nhỏ kia hình như cảm nhận được điều gì, lúc này quay người ngẩng đầu lên, giờ khắc này trên mặt con quỷ nhỏ này lại lộ ra vẻ sợ hãi, nó khác với quỷ hồn mơ mơ màng màng trước đó, dường như có chút linh trí.
Nhưng mà đã muộn.
Một quyền đánh ra, thân thể con quỷ nhỏ này lập tức nổ tung, vỡ vụn thành mấy mảnh, sau đó những chân tay không nguyên vẹn này bị âm khí ăn mòn, dung nhập vào đó, trở thành một phần của âm khí.
Nhưng Lý Dịch vừa mới giết một con quỷ nhỏ, ngoài cửa liền có động tĩnh.
Nơi cửa ra vào, từng bóng người màu đen lắc lư, đồng thời cũng truyền tới những âm thanh kỳ quái, những âm thanh này như vô số người đang thì thầm trò chuyện, nghe không rõ ràng, nhưng chắc chắn là, quỷ hồn ngoài cửa dường như đang trao đổi với nhau, nói thứ ngôn ngữ đặc biệt của chúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận