Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 55: Cứu viện cùng trở về

**Chương 55: Cứu viện và trở về**
Đối diện với câu hỏi của Lý Bác Văn.
Cô ca nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Cái gì?
Nhóm cầu sinh tận thế??
Mạng internet này không phải đã sớm bị cắt đứt từ lâu rồi sao?
Đâu còn có người lên mạng chơi trò group chat nữa chứ?
Sau đó được nghe hỏi lại có người ở trạm xăng hay không, mới đột nhiên nhớ ra điều gì.
Hắn dựng tóc gáy.
Cố gắng khống chế bản thân không để lộ ra biểu cảm biết chuyện gì đó.
Tự nhủ với mình phải tiếp tục làm bộ trấn định, còn thức thời lộ ra biểu cảm nghi hoặc nói rằng.
"Chưa từng nghe nói qua cái gì nhóm chat tận thế a? Đây là vật gì? Đoàn thể người sống sót sao? Hôm nay chúng ta cũng là vừa đi ngang qua nơi này, muốn tới đây đổ thêm chút xăng liền đi, không ngờ tới ở đây chẳng còn gì, có lẽ sớm đã bị những người sống sót khác lấy sạch."
Cô ca tự thấy mình quản lý biểu cảm rất đúng chỗ, trả lời cũng không có kẽ hở.
Thật không biết.
Lý Bác Văn đã thông qua đồng bọn của hắn nhận ra điều gì.
Hắn vừa hỏi xong, người trẻ tuổi phía sau cô ca liền rụt đầu thấp xuống.
Nếu như hắn là rùa đen, có lẽ đã đem đầu rút vào trong lồng ngực.
Lý Bác Văn trong lòng đã hiểu rõ đại khái.
Nhóm người này có vấn đề!
Hắn lui về phía sau một bước, ra hiệu cho mấy người đồng bạn bên cạnh, nói một tiếng: "Lục soát!"
Trong đó mấy người đội viên tác chiến thuần thục đem đám người này khống chế nghiêm ngặt hơn, họng súng lại nhắm ngay những chỗ yếu hại trên cơ thể đối phương, khóa an toàn đều đã mở, bộ dạng ai dám hành động thiếu suy nghĩ liền nổ súng.
Còn lại mấy nhân viên căn cứ, mặc kệ đám người cô ca có nguyện ý hay không, đã trực tiếp kéo cửa xe của bọn họ ra, bắt đầu kiểm tra xe của bọn họ.
Xem qua loa trong xe, coi như tương đối bình thường, ngoại trừ bên trong nhét vật tư đồ ăn hơi nhiều, thoạt nhìn là vừa cướp sạch một siêu thị nhỏ nào đó.
Hiện tại ba chiếc xe đều chất đầy đồ ăn, trong đó có một chiếc xe việt dã bá đạo trông còn được cải tiến, xem ra đám người này còn hiểu chút kỹ năng sinh tồn?
Kìm nén sự tò mò trong lòng, Lý Bác Văn để đội viên tiếp tục đi xung quanh xem xét kỹ lưỡng, đặc biệt là tòa nhà siêu thị của trạm xăng, bọn hắn đều xem xét thêm mấy lần.
Mấy người cô ca thấy đám người này hoàn toàn không để ý cảm thụ của bọn họ, trực tiếp lục lọi đồ đạc, nội tâm cũng khó chịu một hồi.
Cảm nhận đầy đủ sự đối đãi mà Lê Húc vừa nhận.
Chỉ là, ở dưới họng súng của người khác, bọn hắn cũng chỉ có thể cười làm lành, không dám phản kháng.
Trước kia, bọn hắn cũng chỉ là những kẻ lăn lộn vất vưởng ở những nơi đường phố máng xối, chỗ nào sờ qua loại đồ thật này.
Hi vọng nhóm người này đừng phát hiện thanh niên trẻ tuổi bị bọn hắn đánh ở phía sau.
Có một loại quy luật kỳ quái, chính là càng sợ điều gì, thì điều đó sẽ càng xảy đến.
Hai đội viên của Lục Nguyên Cơ Địa kiểm tra tiểu siêu thị, ở bên trong chỉ thấy được một mảng hỗn độn, cảnh tượng đã bị vơ vét, sau đó mở cửa sau ra, liền phát hiện Lê Húc bị vứt bỏ trên con đường nhỏ phía sau.
"Đội trưởng! Bên này có phát hiện! Có một người té xỉu ở phía sau!"
Đội viên này dò xét hơi thở của Lê Húc, phát hiện người này mặc dù chảy không ít máu, nhưng vẫn chưa c·hết, chỉ là đã hôn mê.
Thế là dùng bộ đàm gọi lớn những người khác.
Mấy người cô ca nghe được âm thanh bộ đàm đối diện vang lên, trong lòng thầm kêu không ổn.
Thật sự là không có biện pháp gì, chỉ có thể ký thác vào việc người kia bị bọn hắn đánh không phải là mục tiêu của nhóm người này, thậm chí ước gì vĩnh viễn đừng tỉnh lại thì tốt, vậy thì không còn chứng cứ!
Lý Bác Văn lưu lại mấy người tiếp tục quản thúc đám người cô ca, còn chính mình cũng dời bước qua bên kia để xem xét tình hình.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy nam tử này nằm trong vũng máu, đầu đỏ lòm một mảng, vết máu trên đất còn chưa khô, rõ ràng là vừa mới bị tấn công không lâu.
Hắn suy đoán hiện tại chạy tới hỏi đám người kia, tỉ lệ lớn là sẽ không có tác dụng, rất có thể chính là đám người kia làm.
Không có trì hoãn, lập tức để cho người đem băng vải cầm máu và thuốc cầm máu trên xe lấy ra, trước giúp nam tử cầm máu, sau đó mới cẩn thận đưa hắn đến cáng cứu thương mà mỗi lần ra ngoài đều mang theo.
Có lẽ sự lay động đã đánh thức Lê Húc, cáng cứu thương còn chưa đi đến xe của đội tác chiến, hắn liền mơ màng tỉnh lại.
Hắn còn có chút nghi hoặc không hiểu sao mình lại bị một đám người không quen biết cáng đi.
Chợt thấy cô ca bọn người bị bao vây, hắn lập tức trợn to mắt.
Lý Bác Văn gặp hắn đã tỉnh lại, cũng không muốn kéo người đến căn cứ rồi mới hỏi han, tìm nhầm người thì thật là khôi hài.
Thế là trực tiếp hỏi nam tử vừa tỉnh lại: "Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nằm gục phía sau phòng?"
Lê Húc thu hồi ánh mắt bắn về phía cô ca, nhìn những người Lý Bác Văn vừa cứu mình.
Từng người trang bị đầy đủ, trong tay cầm súng hoặc là nỏ, có mấy người trên lưng còn mang theo bao đựng đao khảm.
Hiển nhiên lại là một đám hung hãn.
Hắn chống đỡ cơn đau nhói truyền đến từ đầu, suy nghĩ quay ngược trở lại, cẩn thận đáp:
"Ta ở đây chờ người, kết quả nhóm người này đi vào liền muốn chiếm cứ tất cả mọi thứ trong siêu thị, chiếc xe việt dã kia cũng là của ta, bị bọn hắn phát hiện liền cưỡng ép muốn chiếm đoạt, còn đánh ta bị thương."
Lý Bác Văn nghe hắn nói, cũng không khác biệt lắm so với suy đoán của hắn.
Vừa rồi hắn liền hoài nghi nam tử này bị nhóm người kia đánh, nếu không đám người kia cũng sẽ không giấu diếm.
Lập tức nhớ tới nam tử này nói đang chờ người?
Hắn thử thăm dò tiếp tục hỏi: "Có thể nói một chút ngươi đang chờ ai không?"
Lê Húc do dự.
Nói thật, hắn cũng không biết "Tiến lên" có thân phận thật sự là ai, bọn hắn chỉ là ở trên mạng hữu duyên trò chuyện vài câu, cũng chưa từng cẩn thận đối chiếu qua ám hiệu, đằng sau mạng lưới liền không còn.
Lúc này hắn cũng có chút khó khăn, nhưng ôm một chút hi vọng mong manh, vẫn là hỏi ra điều mà trong lòng đã hoài nghi từ trước:
"Ta cũng không biết tên người ta đang chờ, chúng ta quen biết ở trên mạng, ta chỉ biết nickname của hắn gọi là Tiến Lên, chúng ta hẹn gặp mặt tại đây."
Đối mặt!
Mặc dù Lý Bác Văn không biết nickname của lão bản có phải là Tiến Lên hay không, nhưng nam tử này nói tới việc quen biết ở trên mạng, còn có hẹn gặp mặt ở đây, người này hẳn là mục tiêu chuyến đi này của bọn họ!
Hắn trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết một nhóm có tên là nhóm cầu sinh tận thế không?"
Lê Húc nghe được cái tên quen thuộc, trong nháy mắt trợn to hai mắt!
Không để ý cái đầu vừa được băng bó, gắng gượng ngồi dậy, kích động nói với Lý Bác Văn:
"Biết! Ta chính là Thiên Hành Giả trong nhóm đó! Ngươi chính là Tiến Lên sao!? Tốt quá rồi! Chúng ta thật là khổ a!"
Hắn thật sự muốn phát tiết hết tâm tình một phen!
Ở chỗ này yên lặng chờ mấy ngày, hôm nay còn suýt chút nữa bị người ta cướp của giết người, nếu không phải cuối cùng vận may không tệ, hắn phỏng chừng đã toi mạng!
Cuối cùng cũng để cho hắn gặp được người mà chuyến đi này muốn tìm!
Lý Bác Văn cười, đè bờ vai hắn xuống, bảo hắn không nên quá kích động, kẻo vết thương lại chảy máu, đồng thời tiếp tục nói:
"Ta không phải là Tiến Lên mà ngươi nói, là lão bản của ta đã sắp xếp chúng ta tới đón ngươi, một hồi chúng ta xử lý vết thương lại cho ngươi, đến giờ thì đưa ngươi về căn cứ gặp lão bản, hắn có lẽ biết ai là Tiến Lên mà ngươi muốn tìm."
Lê Húc nghe được người trước mắt không phải là "Tiến lên" cũng nghe tới bọn hắn là người do lão bản phía sau màn phái tới đón hắn, nói như vậy "Tiến lên" quen biết với đám người lão bản mới xuất hiện, hơn nữa dường như còn có quan hệ không tệ? Nếu không thì sao có quyền chỉ huy được?
Thậm chí lão bản kia chính là "Tiến lên"?
Trong lúc nhất thời hắn tràn ngập sự tò mò, dường như hiểu được không ít cư dân mạng, dường như còn là nhân vật trọng yếu của một thế lực cường đại?
Ôm hiếu kỳ như vậy, trong lòng của hắn đã thả lỏng hơn phân nửa, có cảm giác rốt cuộc đã tìm được tổ chức!
Thật tốt a!
Lý Bác Văn để hắn an tâm nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không cần hỏi hắn nên xử lý đám người cô ca như thế nào.
Phất tay, để đội viên nâng Lê Húc lên cáng cứu thương đưa vào một chiếc xe tử, để bọn hắn xử lý lại một chút, đừng để người nửa đường c·hết mất, hắn lại không xong trở về báo cáo.
Sắp xếp xong xuôi.
Hắn mới quay người trở lại chỗ đám người cô ca, một lần nữa đánh giá bọn hắn.
Đám người vừa rồi còn cố tỏ ra trấn định, lúc này đã không giả bộ được nữa.
Bọn hắn trơ mắt nhìn người bị thương được đám người kia cứu, liền biết sự tình lần này đã gây ra đại họa, bọn hắn hình như đã đánh người mà đám người này muốn tìm?
Đáng c·hết!
Tên kia không thể sớm báo danh hào một tiếng sao?
Bọn hắn lăn lộn trên đường mỗi lần làm việc, giữa đồng bọn với nhau đều phải báo gia môn một tiếng!
Nếu biết lai lịch của đối phương không dễ chọc, liền sẽ cân nhắc một chút.
Có hậu trường mạnh như vậy, cần gì làm ra bộ dạng này!?
Ốc ngày!! (câu chửi thề kiểu trung quốc)
Cô ca thấy sự tình phát triển theo hướng bất lợi, chỉ đành cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, nghênh đón Lý Bác Văn.
Lấy lòng nói:
"Vị lão đại này, đây không phải là nước ngập Long Vương miếu sao! Chúng ta thật sự không phải cố ý, trong này nhất định là có hiểu lầm! Chúng ta bằng lòng bồi thường vị tiểu huynh đệ kia! Xe của hắn ta, chúng ta chỉ là tạm thời bảo quản, thật không phải muốn chiếm đồ của hắn."
"Chúng ta xin lỗi vị tiểu huynh đệ vừa rồi."
Hắn khom lưng gần 90 độ, miệng nói những điều ngay cả bản thân cũng không tin, có thể thấy được cũng là không thể làm gì khác.
Trán hắn toát đầy mồ hôi, hung hăng liếc người đồng bọn vừa ra tay tập kích Lê Húc, trách hắn ra tay nặng như vậy, khiến cho hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao.
Cũng vội vàng ra hiệu cho đồng bọn bên cạnh mau chóng cùng nhau xin lỗi.
Đáng tiếc còn chưa chờ bọn hắn thật sự hành động, đám người đối diện đã không cho bọn hắn cơ hội.
"Trói lại toàn bộ!"
Lý Bác Văn không muốn dông dài, không để ý đến những lời cầu khẩn, hạ lệnh để các đội viên trói bọn hắn lại trước đã.
Đám người cô ca nghe thấy lời nói vô tình như thế, hai người liếc nhau, cắn răng, xông ra khỏi vòng vây!
Dường như muốn đánh cược những người này không dám nổ súng, hoặc là đánh không trúng bọn hắn!
Nhưng bọn hắn đã phải thất vọng.
Phanh - phanh - phanh!!!
Người của đội tác chiến không cần quan tâm nhiều, đối với hai người dám bỏ chạy, nhắm chuẩn liền bóp cò!
Hai người còn chưa chạy được bao xa, trong đó một người bị bắn vào gáy, trực tiếp c·hết bất đắc kỳ tử!
Người còn lại cũng không khá hơn, đùi trúng một phát súng, sau lưng cũng ăn một phát, bị động năng lớn của viên đạn làm cho ngã nhào xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Trong lòng đã có ý định chạy trốn, nhưng chưa kịp chạy, cô ca và mấy người khác tè ra quần!
Đám người này ở đâu ra hung hãn như vậy a!?
Thật sự một lời không hợp liền nổ súng giết người sao?
Đều không hô mấy tiếng "đứng lại" rồi giả vờ truy kích, cho bọn hắn thời gian chạy hay sao!?
Băng phái bản địa cũng quá là không có lễ phép rồi!?
Nhìn thấy óc nổ tung t·ử v·ong tại chỗ, cùng đồng bọn ngã trên mặt đất kêu rên, trong lòng bọn họ điên cuồng kêu to.
Đối mặt với việc bị đối phương tiếp tục cầm dây thừng tiến tới trói tay chân.
Lần này, bọn hắn thật không còn dám có bất kỳ hành động nào nữa.
Tên thanh niên du côn vô lại trước đó đã tè ra quần, cẩn thận lách qua vũng nước tiểu ẩm ướt, trong ánh mắt ghét bỏ của đội viên tác chiến, bị trói như một tiểu thụ.
Về phần tên đang kêu rên, Lý Bác Văn cũng không để hắn chịu quá nhiều thống khổ.
Đi tới trước mặt hắn, trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, rút con dao khảm bên hông ra, một dao cắt ngang cổ họng, sau đó lại dùng sức cắt đứt cột sống của hắn.
Toàn bộ quá trình gọn gàng.
Máu tươi phun ra, rất nhanh thấm ướt một mảng lớn mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán ra.
Hắn nhìn hai người đã c·hết, trong lòng không có quá nhiều dao động, có lẽ bị Tần Tiến lây nhiễm, hắn đối với sinh mạng bây giờ cũng có chút coi thường.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đã gặp một số kẻ mạnh hiếp yếu, cậy vào việc mạnh hơn người khác, liền tùy ý làm tổn thương người, hắn cũng không vừa mắt giết không ít.
Giống như Triệu Cường bọn người, có thể nói khắp nơi đều có, đám người cô ca cũng cùng loại.
Thậm chí Lý Bác Văn chính mình, sao không phải cũng ỷ vào việc mạnh hơn người khác liền tùy ý tước đoạt tính mạng của người ta.
Nhưng hắn vui lòng.
Đúng sai đều là tương đối, hắn không cảm thấy lão bản là người tốt, chính mình cũng không phải người tốt, bọn hắn đều là những kẻ đáng thương giãy giụa sinh tồn trên thế giới này.
Xác nhận đầu lâu của hai người đã c·hết đều bị phá hư, không có khả năng biến thành Zombie, liền gọi hai người hỗ trợ kéo hai cỗ t·hi t·hể ra bãi cỏ bên kia, tìm chút cát đất lấp lại, ít nhất cũng để cho mùi máu tươi không quá lớn, dễ dàng hấp dẫn đám Zombie không biết ở đâu tới.
Hắn dự định ở chỗ này đợi thêm một hồi.
Bởi vì lão bản trước đó đã nói muốn đón mấy người, không nói chỉ có một người, có lẽ còn có mấy người đang trên đường đến?
Hiện tại còn chưa tới giữa trưa, nghỉ ngơi ở đây một chút.
Tiện thể đem những đồ vật trên xe chuyển đi, chiếc xe kia đã được sửa lại một chút không tệ, có thể trực tiếp lái về, còn dầu ở trong trạm cũng rút sạch, không thể lãng phí.
Mấy người cô ca bị dọa đến mặt không còn chút máu.
Bọn hắn tận mắt thấy đối phương cứ như vậy cầm dao cắt cổ, rồi lại chém đầu người, lực trùng kích thật là mạnh!
Mặc dù bọn hắn cũng từng làm việc đánh người giết người, nhưng so sánh với loại này, đúng là không thấm vào đâu.
Từng người câm như hến bị kéo đến phía sau thùng xe tải tương đối trống trải, lại bị còng thêm xích sắt, để bọn hắn hoàn toàn mất đi khả năng chạy trốn.
Đợi trở lại căn cứ, xem lão bản xử lý như thế nào.
May mắn là Lê Húc được đưa lên xe nghỉ ngơi không có nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không, có lẽ sẽ sợ đến nhảy dựng, cảm giác chẳng lẽ bản thân lại bước chân lên một con thuyền hải tặc khác.
Thời gian trôi qua nhanh.
Mặt trời dần dần ngả về tây.
Đến khoảng ba giờ chiều, chờ ở trạm xăng đã gần nửa ngày, nhưng không có thêm người nào xuất hiện.
Xem ra thật sự chỉ có một mục tiêu.
Đã sớm hoàn thành việc chuyển dời vật tư, đám người của Lục Nguyên Cơ Địa cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát.
Lý Bác Văn dựa theo phân phó cuối cùng của lão bản, để lại một tờ giấy trong siêu thị nhỏ của trạm xăng, trên đó viết một địa chỉ khác, cách Lục Nguyên Cơ Địa khoảng 30 km, sau này nếu bọn họ có cơ hội đi qua đó, sẽ ghé xem có ai tìm thấy tờ giấy mà đến đó hay không.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn ngồi lên xe cảnh sát chống bạo lực, mang theo hàng hóa và người, khởi động xe ầm ầm.
Bước lên đường trở về căn cứ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận