Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 122: Cuối cùng đạt mục đích

**Chương 122: Cuối cùng đạt mục đích**
Dưới bầu trời đêm.
Lý Bác Văn nói ra câu nói dài nhất đêm nay.
"Vậy chúc mừng đội trưởng a! Chúng ta là may mắn!"
Diêu Lôi từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng thay cho đội trưởng, nàng hiểu rất rõ, ở Mạt Thế, có người thân làm bạn, so với những kẻ cô độc hiu quạnh thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lý Đội ở bên cạnh nghe vậy, mười phần tán đồng gật đầu, nói một câu:
"Chúng ta thực sự rất may mắn."
Thời gian đã gần 2 giờ.
Cuộc nói chuyện phiếm cơ bản đến đây là kết thúc, Diêu Lôi không quấy rầy đội trưởng thêm nữa, bọn họ sắp hoàn thành ca trực đêm, nhóm đội viên trực ban sau sẽ đến giao ca cùng bọn họ.
Một buổi tối cơ bản kết thúc ở đây.
Không có bất kỳ nguy hiểm hay bất trắc nào.
—— —— —— —— ——
Ngày thứ hai.
Gần 7 giờ sáng, bầu trời mới hửng sáng.
Mây đen dày đặc trêи bầu trời.
Trời đầy mây.
Càng gần về mùa đông, sáng sớm bầu trời càng ngày càng muộn sáng, màn đêm cũng buông xuống càng lúc càng nhanh.
Thời gian hoạt động của những người sống sót thuộc về nhân loại sắp đạt tới thời điểm ngắn nhất trong năm.
Trong khu trường học.
Đoàn người của Lục Nguyên Cơ Địa đã sớm rời giường, ăn sáng xong, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, không có để lại người ở lại trông coi, bởi vì không cần thiết.
Lúc này chỉ chờ lão bản lên tiếng xuất phát.
Tần Tiến đương nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn đã đứng trước cổng chính thao trường, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời đang sáng dần lên.
Cho đến khi độ sáng đạt tới một mức độ nhất định, hắn mới quay về phía đội ngũ hô lên:
"Xuất phát!"
16 chiếc xe lần lượt lăn bánh, bắt đầu rời khỏi khu trường học tạm thời này.
Cổng đương nhiên đã sớm được dọn dẹp, không thể nào có chuyện mở cửa ra còn có Zombie quấy rối.
Sau khi tất cả xe nối đuôi nhau ra ngoài, chiếc xe cuối cùng còn có người xuống xe đóng kỹ cổng khu nhà tạm thời này.
Sau này mặc dù không biết còn có cơ hội tới nữa hay không, nhưng cũng không thể để Zombie xâm nhập.
Đội xe nhanh chóng tiến vào đại lộ, hướng về phía mục tiêu cuối cùng mà chạy tới.
—— —— —— —— —— ——
Trấn Môn Đường.
Cách Lục Nguyên Cơ Địa không xa.
Một nhà máy hóa chất.
Trước kia Tần Tiến đã từng dẫn người tới đây tìm kiếm hóa chất thành phẩm.
Cũng là nơi Đổng Huy, Vương Bân đã từng làm việc.
Từ khi những người Lục Nguyên sau đó chuyển hết vật tư cần dùng ở đây đi, thì không có quay lại nữa.
Nhà máy hóa chất này cũng trở thành một vùng đất hoang, thường ngày không thấy người, cũng không thấy Zombie.
Lúc này.
Nơi này lại đón chào một đội xe kỳ quái.
Đội xe không lớn không nhỏ, chừng năm chiếc!
Hai chiếc xe con, ba chiếc xe việt dã, tất cả đều dừng lại bên trong nhà xưởng.
Cánh cổng lớn mà nhân viên Lục Nguyên trước kia xây lại và khóa đã được mở ra.
Bên trong nhà máy hóa chất, và cả bên ngoài tường vây, có không ít người đang đi lại khắp nơi.
Có người xem xét đống xương trắng trêи mặt đất, đó là di hài của Zombie bị người của Lục Nguyên Cơ Địa g·iết c·hết trước kia, lúc đó chỉ k·é·o ra khỏi tường vây, không vứt bỏ quá xa.
Có vài người ra ra vào vào từng kiến trúc bên trong nhà máy hóa chất, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong văn phòng giám đốc trước kia, lúc này có mấy người đang ở đó.
Một người đàn ông mặt chữ quốc, mặc tây phục, hướng về một người đàn ông khác có mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, có vẻ âm nhu nói:
"Phương tổng! Người của chúng ta đã quan sát, không thấy nửa con Zombie nào trong nhà máy hóa chất này, cũng không thấy bóng người nào. Chỉ có bên ngoài tường vây là có khá nhiều t·h·i t·hể đã hóa thành xương trắng."
"Người của chúng ta suy đoán nơi này từng bị Zombie vây công, sau đó những người sống sót ở đây không biết đã trốn đi đâu!"
"Còn nữa, chúng ta p·h·át hiện trong xưởng thiếu đi rất nhiều máy móc t·h·iết bị và nguyên liệu hóa chất, nghi ngờ là có người đã đến đây dọn đi trong khoảng thời gian này!"
Người đàn ông âm nhu ngồi trêи ghế giám đốc, hai tay đeo bao tay màu trắng, tay phải nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, dùng tay vuốt ve bụi bặm trêи đầu ngón tay, lập tức ghét bỏ tháo bao tay ra, ném xuống đất.
Lại lấy trong túi ra một đôi bao tay màu trắng mới rồi đeo vào.
Hắn đang yên lặng lắng nghe thuộc hạ báo cáo tình hình.
Hắn tên Phương Thiên Thanh, tới đây là để hoàn thành nhiệm vụ mà thủ lĩnh khu tránh nạn của bọn họ giao phó.
Giúp thủ lĩnh tìm lại cô con gái thất lạc ở đây.
Sống phải thấy người.
Chết phải thấy xác.
Bọn họ là một khu tránh nạn hạng trung nào đó ở Dương Thành.
Thủ lĩnh Quách tổng vào thời kỳ đầu Mạt Thế, đã dẫn theo một số thuộc hạ may mắn còn sống sót, không ngừng tập hợp những người sống sót khác, lợi dụng nhà máy vốn có của bọn họ ở vùng ngoại ô Dương Thành, dựa vào bức tường vây cao 3 mét, mà từng bước p·h·át triển lớn mạnh.
Ban đầu, không chỉ có Quách tổng là thủ lĩnh, còn có hai phó thủ lĩnh khác có địa vị gần ngang nhau cùng quản lý khu tập trung của những người sống sót.
Khoảng chừng bảy, tám trăm người.
Hai vị phó thủ lĩnh này cũng quản lý không ít thủ hạ, hai người liên kết lại, có địa vị ngang với Quách tổng.
Chỉ là Quách tổng có thủ đoạn cao cường, mượn cơ hội địa chấn và mưa axit ập đến, đã thành công loại bỏ hoàn toàn hai người quản lý kia, trở thành người có tiếng nói lớn nhất trong khu tránh nạn của bọn họ.
Hai ngày trước.
Quách tổng rốt cục đã dồn tinh lực, chuẩn bị tìm lại cô con gái đang quản lý một nhà máy hóa chất ở vùng nông thôn vắng vẻ này.
Hắn Phương Thiên Thanh là một trong những tướng tài đắc lực của phe Quách tổng, trước kia cũng nhận biết con gái của Quách tổng, đương nhiên được phái đi chấp hành nhiệm vụ này.
Chỉ là, đối với việc có thể hoàn thành hay không, tất cả mọi người đều không ôm quá nhiều kỳ vọng.
Dù sao Mạt Thế đã qua hơn một tháng, coi như đêm biến dị không biến thành Zombie, sau đó lâu như vậy, cũng rất khó có thể sống sót tới bây giờ.
Bọn hắn rất rõ hiện tại để sống sót trong thế đạo này khó khăn như thế nào.
Khu tránh nạn của bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều thử thách hung hiểm vô cùng mới kiên trì được đến bây giờ.
Từ lúc mới bắt đầu gần ngàn người, đã từ từ giảm xuống còn bảy, tám trăm người như hiện tại.
Đội xe tìm kiếm này của bọn hắn xuất phát từ Dương Thành, năm chiếc xe, 20 người trải qua một ngày đường dài, hôm qua chạng vạng tối mới khó khăn lắm đến được huyện Phong Hòa.
May mắn tìm được nhà dân vắng vẻ, chống chọi được sự quấy rối của Zombie ban đêm.
Hôm nay trời vừa sáng đã tiếp tục thẳng tiến tới nhà máy hóa chất.
Chỉ là sau khi tới đây, nhìn thấy kết quả lại có chút kỳ quái.
Quách tiểu thư m·ất t·ích, không thấy bóng dáng người sống sót nào khác, ngay cả công nhân biến thành Zombie bên trong nhà máy hóa chất cũng không thấy một ai, ngược lại bên ngoài tường vây có không ít x·á·c c·h·ết ngã xuống, một bộ dáng cho thấy có người đã chống cự lại Zombie ở đây.
Bọn hắn đã kiểm tra quần áo của những t·h·i t·hể ngã xuống, không có bộ nào giống của Quách tiểu thư.
Hơn nữa, không ít t·h·iết bị trong nhà máy đã m·ất đi, hiển nhiên là có người đã dọn đi.
Phương Thiên Thanh ngồi trê·n ghế suy tư.
Chiếc ghế đã được người khác dọn dẹp qua một lần, bằng không đối với người có bệnh thích sạch sẽ như hắn là không thể chấp nhận được.
Một lát sau, hắn đứng lên, dặn dò hai người còn lại trong phòng:
"Các ngươi sắp xếp người tới quanh đây tìm hiểu, xem gần đây có người sống sót nào không, hỏi xem có ai biết có người đã tới đây vận chuyển t·h·iết bị, vật tư không!"
"Tiểu thư có khả năng đã đi theo nhóm người dọn t·h·iết bị kia!"
"Còn nữa, hãy kiểm tra nhà máy, chúng ta ở lại đây đêm nay, đợi mấy ngày, tìm được tiểu thư thì đương nhiên tốt, không tìm được thì chúng ta trở về báo cáo với Quách tổng!"
Hai người trong phòng xác nhận.
Sau đó, lui ra khỏi phòng đi làm việc.
Để lại người đàn ông âm nhu một mình.
Hắn ngồi trê·n ghế.
Từ trong n·g·ự·c lấy ra một vật, đặt trước mắt cẩn thận xem xét.
Đó rõ ràng là một khẩu súng lục!
—— —— —— —— —— ——
Trở lại đội tác chiến của Lục Nguyên.
Thời gian đã điểm 10 giờ sáng.
Bọn hắn đã đi qua đoạn đường ba, bốn mươi cây số cuối cùng, rốt cục đã đến gần mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này —— Quân đội của Châu thị!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận