Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 494: Dầu hỏa căn cứ tình trạng

Chương 494: Tình trạng căn cứ dầu hỏa
Dưới tường vây.
Những thành viên đang chuẩn bị rời đi với tâm trạng nặng nề, nghe được Vương đại tổng quản bất ngờ thông báo tin tức mới, lại lần nữa huyên náo.
Tin tức tốt!
Những nhân viên vừa mới vì chuyện giáng cấp mà không dám phát biểu ý kiến, toàn bộ giống như vừa tỉnh ngủ, mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao!
Cứ như thể chính mình sắp giành được tư cách thăng cấp vậy!
Không còn cách nào khác!
Tất cả mọi người đều muốn thăng tiến!
Ngoại trừ một số ít người, không có nhân viên nào quan tâm đến những người bị giáng cấp với sắc mặt càng thêm đau khổ ở bên cạnh.
Tất cả mọi người đều đang tưởng tượng xem liệu mình có phải là người được thăng cấp hay không!
Quả thực chấn động lòng người!
"Mọi người không cần phải gấp, buổi chiều chúng ta sẽ dán thông báo! Mọi người về cương vị công tác trước đi, biểu hiện của tất cả mọi người căn cứ đều thấy rõ, sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào cố gắng nỗ lực!"
Vương Dương lại hô một câu, yêu cầu tất cả mọi người hôm nay đến trở về vị trí của mình làm việc.
Chuyện như hôm nay sau này có lẽ vẫn sẽ còn, cho nên căn cứ dứt khoát áp dụng một hình thức, vừa đấm vừa xoa.
Tiếp tục giáng cấp một nhóm người, đồng thời đề bạt một số người thăng tiến.
Như vậy oán khí của mọi người cũng sẽ không lớn như vậy.
Quả nhiên.
Mấy phút trước, đa số mọi người còn mang sắc mặt nặng nề, nhưng hiện tại đã có thể hoan thiên hỉ địa tự giác trở về cương vị công tác.
Nhân loại có đôi khi thực tế như vậy.
Tầng quản lý căn cứ tự nhiên đã sớm đoán được tình huống này, cho nên đã chuẩn bị không ít phương án dự phòng, bất luận là có người không phục chống đối căn cứ, hay là giữ im lặng chấp nhận sắp xếp cũng không sao cả.
Căn cứ cần chính là đại bộ phận mọi người cùng hướng về một phương hướng cố gắng là được.
Những nhân viên nguyên bản cấp 2-3 này bị giáng cấp, cho dù vẫn còn ở lại căn cứ, trong lòng oán khí lớn đến thế nào?
Bọn hắn đã không cách nào gây ra sóng gió gì, sau này hối cải, làm việc chăm chỉ thì vẫn có thể tiếp tục ở trên ăn cơm của Lục Nguyên, nếu như lần nữa nhảy ra làm xằng làm bậy?
Vậy thì xin lỗi.
Bọn hắn sẽ còn tiếp tục bị giáng cấp.
Cuối cùng có thể sẽ phải rời khỏi nơi này.
Một hồi phong ba do nhân viên bị giáng cấp gây ra, trước khi kịp bùng nổ đã bị dập tắt nhanh chóng.
Ngoại trừ bảy người đã chết, những người bị giáng cấp khác cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực.
"Triệu Chí Cương! Anh mau nghĩ biện pháp đi!? Con trai chúng ta sắp bị điều đến ở khu! Phải làm gì đây!? Không thể như thế này, Hâm Hâm không thể không có ai chăm sóc, hơn nữa điều kiện xây dựng sinh mệnh mang quá ác liệt!!"
Chu Phân vừa khóc vừa gào lên, yêu cầu chồng mình nghĩ kế cứu lấy đứa con trai bảo bối.
Triệu Chí Cương đi đến đứng ở điểm bên ngoài trụ sở cột công cáo trước, sắc mặt cực kì phức tạp, nhìn xem báo cáo hành vi và biểu hiện công tác của Triệu Hâm được đưa ra.
Chỉ có thể nói.
Thật không oan...
Lục Nguyên lần này thực sự đã có sự chuẩn bị, cột công cáo liệt kê chi tiết các loại biểu hiện ác liệt của những người bị giáng cấp này.
Không ai dám nói bọn họ vô tội.
"Chậc chậc! Những người này thật là... Không biết nên đánh giá bọn họ thế nào cho tốt."
Triệu Chí Cương nghe những người khác đang quan sát tin tức cột công cáo bàn tán bên tai, chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, đây là vì chính mình có một đứa con trai lớn như vậy mà cảm thấy xấu hổ!
"Cứu cái gì mà cứu!? Để nó đến ở khu cũng không phải bị đuổi ra khỏi căn cứ! Coi như là rèn luyện nó một chút đi!"
Hắn hất tay người vợ còn đang dây dưa của mình, giận dữ rời đi, trở về địa điểm xây dựng không gian dưới đất của căn cứ phụ.
Hắn không muốn lại mặt dày đi cầu Triệu Linh hoặc là người nào, cứ để Triệu Hâm chịu khổ một chút, xem sau này có thể chín chắn hơn một chút hay không.
Trên đường đi, bóng lưng của hắn thế mà lộ ra vẻ cô đơn.
Khi đó vì đứa con trai này mà rời bỏ gia đình ban đầu, thật sự là sai lầm rồi sao?
Có lẽ vậy.
Vở kịch ồn ào kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu trở về cương vị công tác bận rộn.
Rất nhiều người lại cảm thấy nhiệt tình mười phần, giống như những người giám sát bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, cố gắng biểu hiện tốt, coi như lần này không được thăng cấp, thì lần sau cũng có thể vớt vát một suất thăng cấp.
Một lần cho mười mấy suất, cơ hội không tính là quá nhỏ, phải không?
** ** **
Căn cứ chính.
Tần Tiến ngồi trong văn phòng thủ lĩnh quan sát tình trạng vừa rồi phát sinh bên ngoài căn cứ phụ, cho đến khi kết thúc mới tắt ống kính.
"Cứ như vậy đi."
"Về sau ai có lòng hướng về căn cứ, vậy ta sẽ cho phần cơm ăn!"
"Nếu như ăn cơm của ta, lại còn đập nồi của ta? Vậy thì từ đâu đến thì hãy cút về chỗ đó!"
Nhàn nhạt lẩm bẩm vài tiếng, chuyện này tại hắn nơi này coi như tạm thời kết thúc.
Về sau, căn cứ sẽ còn tiếp tục tăng cường quản khống, những người có tâm tư không thuần sẽ còn tiếp tục bị sàng lọc.
Tối hôm qua, Lý Bác Văn và những người khác đã mang theo Nhan Hồng qua Tương bên kia để dò đường trước, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hoặc là ngày mai có thể trở về báo cho hắn biết tin tức cụ thể.
Đây cũng là nhiệm vụ đường dài cuối cùng trước khi nạn hạn hán ập đến.
Sau đó, sẽ phải tập hợp tất cả nhân viên ở trong phòng, vượt qua hơn một tháng hạn hán tàn khốc!
Hôm qua Trần Tuấn Trì đã mang theo đội viên trở về căn cứ, cũng đem quá trình "lấy" được chiếc phi thuyền không trung thứ hai ở Giang Thành thuật lại chi tiết cho hắn nghe.
Cùng Từ công nói không khác biệt nhiều, xác thực có một thế lực khác cũng để mắt tới phi thuyền không trung, cũng có ý đồ sửa chữa để cất cánh.
Chỉ là đối phương sau khi nhìn thấy máy bay không người lái của đội Trần, liền quyết đoán bỏ chạy, ngay cả phi thuyền đều trực tiếp từ bỏ, khiến Tần Tiến nhíu mày.
Nếu như không có đoán sai, hẳn là những người này ở đây đoạn thời gian trước đã sử dụng Zombie biến dị Bạo Tạc Giả ngầm hại đội của Lý Bác Văn.
"Trốn thì cứ trốn! Về sau tuyệt đối đừng để chúng ta bắt được cái đuôi!"
Tạm thời không thích hợp tiến hành truy sát trả thù, chỉ có thể chờ sau khi nạn hạn hán kết thúc, có thời gian rảnh sẽ phái người đi điều tra.
Sự tình Giang Thành coi như tạm có một kết thúc.
Hai chiếc phi thuyền không trung tạm thời đầy đủ cho Lục Nguyên tiến hành rất nhiều phương diện thao tác, về phần phi thuyền ở những tỉnh khác xa hơn, vậy sẽ phải chờ sau khi nạn hạn hán kết thúc, rồi lại tìm cơ hội đi tìm.
Còn có một chuyện khác.
Đêm qua, Châu thị dầu hỏa căn cứ bên kia phát tới tin tức, nói gần đây có mấy đợt người sống sót đang dòm ngó nơi đó.
Đây cũng là chuyện mười phần bình thường.
Căn cứ dầu hỏa từ khi cướp lại về sau, đã không biết gặp bao nhiêu sóng thế lực giống nhau để mắt tới nơi này!
Không ai là kẻ ngốc.
Mỏ dầu Châu thị đã từng nổi tiếng toàn tỉnh, rất nhiều thế lực lớn nhỏ sau khi ý thức được vấn đề nhiên liệu, tất nhiên sẽ có người nghĩ tới nơi này có một cái mỏ dầu có thể sản xuất gần như vô hạn.
Chỉ là không ai nghĩ đến nhanh như vậy đã có thế lực nhanh chân đến trước, còn xây dựng hai tầng tường cao!
Hiện tại Trương Thiên Khải cơ hồ thường trú bên kia, đồng thời Tần Tiến phê chuẩn vận chuyển rất nhiều vũ khí hạng nặng cùng càng nhiều vũ khí đạn dược qua bên kia bố trí phòng ngự!
Lúc này, nhân viên căn cứ dầu hỏa sớm đã tăng lên tới hơn trăm người!
Lính tác chiến chừng năm mươi, sáu mươi người!
Gần đây, căn cứ phụ thu nạp rất nhiều nhân viên chiến đấu hiệp bên ngoài, bị phái không ít qua bên kia tiếp viện.
Còn lại, còn có một số nhân viên kỹ thuật và nhân viên công tác.
Hiện tại bên kia sớm đã khác rất nhiều so với mấy tháng trước!
Tần Tiến chỉ là do ở địa từ dị biến sau khi xuất hiện, máy bay trực thăng không tiện phi hành, cho nên mới hồi lâu chưa từng đi qua.
Nhưng bên kia có điện đài quân dụng, hai bên thông tin một mực chưa hề gián đoạn, hắn vẫn luôn chú ý tình hình bên kia.
"Hai chiếc phi thuyền sửa chữa cải tiến tốt, ta cũng nên đi qua nhìn một chút."
Trong lòng hắn âm thầm suy tư quyết định.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận