Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 278: Đàm phán

Chương 278: Đàm phán
"Thủ lĩnh của các ngươi đang ở trong tay của ta!"
Đối phương dùng loa hô lên một câu nói kia, như một quả lựu đạn nổ tung quét sạch nội tâm của đám cán bộ Lục Nguyên.
Tần Tổng bị bắt rồi!?
Làm sao có thể!?
"Ngừng nổ súng! Nếu không muốn thủ lĩnh của các ngươi phải c·hết!"
Đối phương vẫn còn đang kêu gào.
Trần Tuấn Trì tê cả da đầu, trốn ở sau tường vây cẩn thận lộ ra ánh mắt hướng về phía đối diện nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, đối diện lại xuất hiện một nam nhân khôi ngô, tay phải cầm một khẩu súng lục, tay trái áp giải một gã đầu trùm khăn, hai tay bị trói ngược ra sau lưng tại người rồi đi ra!
Trần đội nhận ra!
Nam nhân khôi ngô kia rất có thể chính là hung thủ thực sự của sự kiện lần này!
""
Trên tường rào các cán bộ đều trầm mặc, khí thế vừa khôi phục cùng lòng tin tăng lên một lần nữa chìm xuống đáy vực.
Bọn hắn nhìn thấy thân ảnh bị nam nhân khôi ngô áp giải kia, thân cao ước chừng hơn 1 mét 8, bề ngoài mặc quần áo thoải mái, giống hệt cách ăn mặc trước kia của Tần Tiến!
"Không cần hoài nghi! Nếu các ngươi dám nổ súng, huynh đệ của ta sẽ xé xác thủ lĩnh của các ngươi!"
Chu Quảng sắc mặt âm tàn, dùng sức đẩy mạnh người bị áp giải ở tay trái, tay phải cầm khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào đầu người trùm khăn, đi tới khoảng đất trống giữa căn cứ chính.
"Đó có thật là A Tiến không? Chúng ta phải xử lý thế nào!?"
Tần Quốc Cường gấp giọng hỏi, hắn là Tần phụ, nói ra những lời này cũng chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi lúc này.
Phải làm sao bây giờ!?
Tần Tiến có vẻ như đã bị đối phương bắt!
Trách không được Tần Tổng tối hôm qua một đêm không về!
Trên tường rào, đám người cảm thấy trong lòng lạnh buốt, tình thế vừa mới chuyển biến tốt đẹp nay lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi đến cực điểm!
""
Tần phụ thở hổn hển, hai mắt trợn tròn, giấu sâu trong con ngươi chính là sự bối rối cực độ.
Hắn dùng sức nhìn về phía người đang bị cưỡng ép kia, ý đồ muốn thông qua bề ngoài để phán đoán người kia có phải là Tần Tiến hay không.
Đáng tiếc, mặc cho hắn quan sát thế nào, đều không thể đưa ra kết luận xác định.
Hắn cảm thấy đầu óc mình bây giờ rất hỗn loạn!
Đối với câu hỏi của đệ đệ, hắn miễn cưỡng suy nghĩ một hồi rồi khó khăn mở miệng nói:
"Hỏi đối phương muốn làm gì, còn nữa xác nhận xem người kia có phải là A Tiến hay không, rồi chúng ta mới quyết định..."
Đây là cách xử lý duy nhất trong tình huống không còn cách nào khác.
Một cái loa được đem ra từ phòng trực ban, cuối cùng đưa tới tay Tần phụ.
Tần phụ không được tự nhiên mà liếc nhìn hai người phía dưới đối diện, lấy hết dũng khí mở miệng hô lớn về phía đối phương:
"Làm sao các ngươi chứng minh được đó là thủ lĩnh của chúng ta!?"
Nghe nói như thế.
Chu Quảng nhếch miệng cười.
Hắn chỉ sợ đối phương không cùng hắn đàm phán.
"Ta không cần chứng minh! Ta nói là chính là! Không tin? Hay để ta đánh gãy tay của hắn rồi mang đến cho các ngươi xem thử nhé?"
Nói xong, tay phải hắn thu hồi súng ngắn, từ bên hông lấy ra một thanh khảm đao, làm bộ muốn chém vào cánh tay của người trùm khăn trước mặt!
"Đừng!!"
Tần phụ lo lắng ngăn cản.
Khóe miệng Chu Quảng toét ra nụ cười càng thêm xán lạn.
"Ta không có thời gian nói nhảm với các ngươi! Nếu không muốn thủ lĩnh của các ngươi c·hết, lập tức mở cửa lớn ra!"
Hắn nước bọt văng tung tóe, quyết đoán dùng tính mạng của thủ lĩnh đối phương để đổi lấy cơ hội mở cửa lớn!
Trên tường rào, đám người nghe vậy trong lòng lại càng chìm xuống.
Quả nhiên!
"Tuyệt đối không thể mở cửa! Mở cửa thì Tần Tổng sẽ xong đời! Chúng ta cũng rất nguy hiểm!"
Trần Tuấn Trì gấp giọng nói, hắn chỉ sợ Tần phụ thật sự đồng ý yêu cầu của đối phương, dùng mạng Tần Tổng để đổi lấy cơ hội mở cửa, hắn thấy đây là một bước đi sai lầm!
Ngược lại nếu mở cửa, đối phương rất có thể sẽ trực tiếp g·iết c·hết Tần Tổng, việc bọn hắn kiên thủ căn cứ chính cũng hoàn toàn sụp đổ!
""
Chỉ là, Tần phụ làm sao mà không biết.
Hắn cũng không thể đưa ra quyết sách này.
Tất cả mọi người đều lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vào thời khắc này, Triệu Linh vẫn luôn chờ ở trên tường rào đi tới bên cạnh Tần phụ, nói với Tần phụ đang có vẻ như già đi mấy tuổi:
"Tần Tổng, có thể cho ta mượn loa được không? Ta muốn nói chuyện với bọn hắn."
Tần phụ kinh ngạc nhìn thoáng qua Triệu Linh, vị đội trưởng đội sinh hoạt của căn cứ này, lúc này lại đứng ra chủ động yêu cầu đàm phán với đối phương!
Nhìn ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc của vị nữ cán bộ căn cứ này, hắn sửng sốt mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, quỷ thần xui khiến đưa loa cho nàng.
Tiếp nhận loa, Triệu Linh cho Tần Quốc Thắng một ánh mắt an tâm, quay người đi đến bên tường vây, không sợ bị tay súng bắn tỉa của đối phương nhắm trúng, cứ như vậy đứng ở trên tường rào bắt đầu nói chuyện:
"Người đối diện nghe đây! Chúng ta không thể nào mở cửa! Hãy đổi một điều kiện khác, chúng ta bằng lòng đàm phán, đưa ra những điều kiện mà song phương có thể chấp nhận được, chỉ cần hợp lý, chúng ta đều có thể đáp ứng!"
Giọng nữ thanh thúy quanh quẩn tại khu vực này, khiến Chu Quảng cùng phe của hắn cũng phải ngây ngẩn cả người.
Đổi một nữ nhân ra nói chuyện!?
Hơn nữa đối phương quả nhiên không chịu chấp nhận yêu cầu mở cửa!
"Ta đếm tới ba, nếu không mở cửa, ta liền g·iết thủ lĩnh của các ngươi!"
Nói xong, Chu Quảng đạp một cước vào nam nhân trùm khăn trước mặt, dùng chân đạp vào sau lưng hắn, khảm đao kề vào người phía dưới làm bộ muốn chặt!
Miệng vẫn không quên bắt đầu đếm ngược:
"Ba!"
"Hai!"
Nhìn thấy cảnh này, trên tường rào không ít người trong lòng run sợ, bọn hắn không biết người kia có phải là Tần Tiến hay không, nhưng không ai dám đánh cược!
Ngoại trừ Triệu Linh áp lực trong lòng được buông lỏng, nắm chắc suy đoán nào đó càng lớn hơn.
Nàng không giống những người khác bên cạnh đang có chút không tập trung tinh thần, ngược lại trực tiếp cắt ngang việc đếm ngược của Chu Quảng, dùng ngữ khí cường thế hơn nói:
"Đếm cái gì mà đếm! Lão nương không phải đã nói rồi sao! Đàm phán lại! Cho dù ngươi có g·iết c·hết thủ lĩnh của chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không mở cửa! Hơn nữa ngươi mà dám nổ súng! Chúng ta lập tức liền bắn c·hết ngươi!!!"
Nàng một hơi xưng "lão nương" luôn, không chỉ làm Chu Quảng đang đếm ngược phía dưới phải ngậm miệng quên cả nói chuyện, mà còn làm tất cả nhân viên phe mình đều kinh ngạc há to mồm!
Ốc che trời! (Ngọa Tào!)
Đội trưởng đội sinh hoạt của căn cứ lại ngầu như thế sao!?
Ngươi còn không sợ thủ lĩnh c·hết sao!?
""
Toàn trường không biết xuất hiện bao nhiêu âm thanh hít vào khí lạnh, đều vì sự dũng mãnh của nữ nhân này mà chấn kinh.
Lúc này đến phiên Chu Quảng cảm thấy nặng trĩu trong lòng!
Đáng ghét!
Đối phương không chịu mở cửa!
Đương nhiên đây là tình huống bình thường nhất, hắn cũng chỉ đánh cược xem đối phương có ai đần độn, hồ đồ mà làm ra hành vi ngu xuẩn này hay không.
Hiện tại xem ra khả năng lạc quan nhất đã thua.
Nhưng hắn còn chưa hoàn toàn thua!
Đã như vậy, nếu không bắt được toàn bộ Lục Nguyên, vậy ít nhất cũng phải moi xuống của bọn hắn một miếng thịt lớn!
Chỉ cần người còn, lần này lấy được chỗ tốt, về sau còn có cơ hội lần nữa mưu đồ!
Hắn nghĩ tới đây, tiếp tục giẫm lên người phía dưới, cầm lấy loa trầm giọng hô:
"Đã không mở cửa, vậy muốn chuộc lại thủ lĩnh của các ngươi, thì đem vật tư ra đây trao đổi với chúng ta! Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, lần này làm như vậy cũng bởi vì các ngươi làm việc bất công, chúng ta mới tập hợp lại để lấy về những đồ vật thuộc về mình!"
Quả nhiên là đàm phán!
Triệu Linh trong lòng càng thêm tin chắc một suy đoán, nhưng vì người kia, bất kể nguy hiểm đến thế nào, nếu có thể gánh thì cứ gánh lấy, vật tư không có có thể tìm lại, người không còn thì thật sự sẽ không còn nữa.
"Có thể! Chỉ cần hợp lý, chúng ta có thể bằng lòng!"
Nàng cho Tần phụ và Tần mẫu bên cạnh một ánh mắt an tâm, còn cùng các cán bộ khác khẽ gật đầu, biểu thị chính mình sẽ nắm chắc chừng mực.
Mọi người đối với việc này đều tương đối chấp nhận được, cửa lớn là tuyệt đối không thể mở, nhưng có thể sử dụng vật tư trao đổi để chuộc lại đầu lĩnh, vậy thì vẫn có thể đàm phán!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận