Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 131: Chín cái đồ ăn

**Chương 131: Chín món ăn**
Lục Nguyên Cơ Địa.
Trong căn nhà nhỏ của Tần Tiến.
Phòng tắm.
Hắn trở lại căn cứ, sau khi bàn giao xong vật tư, liền không nán lại hiện trường để quan sát nữa.
Trước tiên về nhà mình chuẩn bị kỹ càng để tắm rửa sạch sẽ một phen.
Lại ra ngoài mấy ngày, còn tham gia vận chuyển vật tư.
Lúc chưa trở về còn cảm thấy không có gì.
Vừa về tới căn cứ, loại cảm giác toàn thân nhớp nháp liền ùa đến.
Thật khó chịu.
Cho nên hắn cũng không thấy nhân viên căn cứ ở bên kia kinh ngạc như thế nào.
Coi như biết, hắn cũng chỉ cười một tiếng rồi cho qua.
Hắn đã vượt qua loại hưng phấn đó.
Liên quan tới việc tìm về được những vật tư gì là không gạt được nhân viên căn cứ, hắn chỉ cần nhờ phụ thân cùng những người quản lý khác giữ bí mật về số lượng vũ khí đạn dược là được.
Để cho người trong căn cứ biết căn cứ mình nắm giữ thực lực như thế nào, cũng giúp tăng lên lực ngưng tụ.
Hắn cởi bỏ bộ quân phục tác chiến và áo chống đạn bên ngoài ra, đi vào chỗ vòi sen.
Mở vòi phun, vòi hoa sen lập tức phun nước ra như hoa nở, một dòng nước bốc hơi nóng xối rửa qua thân thể như thép đúc của hắn, mang đi dơ bẩn và mỏi mệt trên người hắn.
Cực kỳ sảng khoái.
Thời tiết rét lạnh, cũng không ngăn được vị thủ lĩnh căn cứ này hưởng thụ.
Trong Mạt Thế còn có thể có nước nóng, có điện lực bình thường sử dụng, có lương thực đủ ăn.
Tất cả cố gắng từ trước đến nay.
Không phải vì những điều này sao?
Hắn chậm rãi tắm, toàn thân xoa sữa tắm, hoàn toàn không cần quan tâm dòng nước lãng phí, chỉ muốn mình tắm một cách hài lòng thoải mái.
Chính là tùy hứng như vậy.
Rất lâu sau.
Sau khi xả nước sạch sẽ, mặc quần áo tử tế đi ra, hắn đi đến phòng bếp nhà mình, đi tới trước tủ lạnh, mở ra lấy một lon cola.
Tu ừng ực một hơi hết sạch.
Cảm nhận được nước ngọt mát lạnh chạy qua yết hầu và thực quản, cuối cùng đến đáy dạ dày.
Đường được cơ thể hắn tham lam hấp thu.
Chút lạnh lẽo này đối với thân thể hắn bây giờ mà nói, không đáng nhắc tới.
Ợ một cái sảng khoái.
Hắn đi đến căn phòng sở hữu trong nhà này, cả người nằm dạng chữ đại lên trên giường lớn.
Nhắm mắt lại, gạt bỏ tất cả suy nghĩ, hoàn toàn thả lỏng, chỉ còn lại hơi thở cơ bản nhất.
Thật sự tĩnh lại.
Trọng sinh về lâu như vậy, hắn là lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm như thế.
Không có Zombie uy h·iếp.
Không có áp lực t·ai n·ạn sắp đến.
Không có nỗi cô đ·ộ·c nhớ nhung thân nhân.
Không có sự bất lực khi đơn độc chiến đấu.
Trọng sinh trở về, trải qua vô số cố gắng, ngày đêm không ngừng suy nghĩ kế hoạch.
Hắn rốt cục chính thức có được lực lượng để buông lỏng!
Hắn có thân thể cường tráng!
Tường vây cao lớn!
Người thân ở bên!
Thuộc hạ đáng tin nghe lời!
Quan trọng nhất là ký ức dự báo tương lai!
Mọi thứ đều diễn ra theo quy hoạch của hắn khi mới trọng sinh trở về, chưa từng xuất hiện sai sót lớn nào, thậm chí kết quả còn tốt hơn!
Thật tốt a.
Mang theo cỗ cảm giác nhẹ nhõm hiếm có này, hắn lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Nằm ở trên giường.
Ngủ không biết bao lâu.
Thẳng đến bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục, cảm giác đói bụng trong túi dạ dày động cơ hạt nhân của hắn chiến thắng cơn buồn ngủ, nhắc nhở hắn nên ăn cơm.
Sau đó.
Tần Tiến ngồi dậy, hai mắt rất nhanh khôi phục sự tỉnh táo, một lần nữa đổi về biểu lộ đầy ý tứ.
Trong đầu, chuyện phát triển căn cứ tiếp tục chiếm cứ.
Kế tiếp lại muốn bắt đầu bận rộn rồi.
Cho tới bây giờ, căn cứ nắm giữ những v·ũ k·hí hạng nặng này, rốt cục đạt đến giai đoạn thứ nhất trong dự đoán của hắn!
Giai đoạn sơ bộ an toàn!
Như vậy.
Nên chuẩn bị tiến vào giai đoạn thứ hai.
Hôm nay trở về căn cứ đã bộc lộ không ít vấn đề trước mắt của Lục Nguyên Cơ Địa.
Ví dụ như bây giờ khu vực cách ly sau cổng lớn của căn cứ không gian đã không đủ, một khi bọn hắn tìm được nhiều vật tư như hôm nay, xe cũng không có chỗ dừng.
Còn có không gian nhà kho trong căn cứ cũng bắt đầu không đủ dùng, theo lượng vật tư tìm về ngày càng nhiều, coi như gần đây mới xây mấy cái nhà kho cũng còn chưa đủ dùng.
Thậm chí hiện tại không gian của toàn bộ căn cứ đã lộ ra vẻ chật chội, bỏ đi rất nhiều khu vực xanh hoá và khu giải trí đã được dự trù từ khi xây dựng sơ kỳ, toàn bộ lấy ra để xây dựng công trình kiến trúc.
Toàn bộ Lục Nguyên Cơ Địa đã lộ ra vẻ chật chội.
Điều này cũng không có cách nào, ai bảo hắn ngay từ đầu không đủ tiền, hơn nữa ngay từ đầu, vị trí xây dựng ưu tiên đầu nhập lực lượng phòng ngự không thể yếu, thời gian cũng không kịp để xây dựng ra căn cứ lớn hơn.
Còn có vấn đề nhân viên, theo căn cứ phát triển, mỗi bộ phận đều tất nhiên cần đầu tư nhiều nhân lực hơn.
Đều là vấn đề a.
Nhưng là không hoảng hốt.
Hắn sớm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Nắm giữ ký ức tương lai, hắn biết t·ai n·ạn sắp đến nên xử lý như thế nào.
Không ai có thể chi phối quyết sách của hắn.
Thu hồi tâm tư, hắn mặc lên một cái áo khoác, bắt đầu đi về phía ký túc xá.
Đêm nay còn có một trận tiệc ăn mừng.
—— —— —— —— —— ——
Bảy giờ đêm.
Ở tiệm cơm của căn cứ.
Đêm nay cơm tối, đại gia ăn đặc biệt chậm, bởi vì bọn hắn có tới bốn món!
Hai mặn hai chay, so bình thường nhiều gấp đôi!
Rất nhiều nhân viên căn cứ cảm thấy bản thân may mắn khi được ở Lục Nguyên Cơ Địa.
Không phải Mạt Thế về sau, đời này ở đâu còn có cơ hội được ăn bốn món ăn.
Cơm tối đêm nay trực tiếp không giới hạn, để cho một số người xin cứu viện cùng người nhà của họ cũng có thể ăn no nê.
Đại gia cũng đương nhiên biết vì sao hôm nay lại như vậy.
Vũ khí đạn dược lão bản mang về chiều nay đã truyền khắp toàn bộ căn cứ.
Không ai không biết.
Đại gia cũng đều cảm thán Lục Nguyên Cơ Địa lại trở nên cường đại.
Ban đêm có thể ngủ ngon hơn.
Huynh muội Lâm Chí Kiệt hôm nay mới tới Lục Nguyên Cơ Địa, cũng bị nơi này chấn kinh đến mức suýt chút nữa trợn tròn mắt.
Nơi này có được sự an toàn và ấm no mà vô số người trong Mạt Thế không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi xuống xe, bọn hắn trải qua một phen giới thiệu của Vương Dương, đối với Lục Nguyên mới có chút quen thuộc.
Hai người còn được đưa tới khu chữa bệnh làm kiểm tra và trị liệu, sau đó được an bài một căn phòng có hai giường cho huynh muội bọn họ.
Sau đó buổi tối cùng theo tới tiệm cơm ăn cơm chiều.
Mọi thứ đều khiến hai huynh muội bọn họ khó có thể tin.
Hai người bọn họ đều ăn như hổ đói, liều mạng nhét cơm và thức ăn, hận không thể nhét căng dạ dày đến nổ.
Vẫn là một người bên cạnh biết bọn hắn là người mới tiến vào, thiện ý cười nói với bọn hắn rằng:
"Không cần phải gấp gáp, đã đến Lục Nguyên Cơ Địa chúng ta, về sau liền không sợ c·hết đói, từ từ ăn."
Nghe vậy.
Lâm Chí Kiệt cùng Lâm Nhuận Vi nhìn nhau, cũng nhịn không được rơi nước mắt.
Ở ký túc xá.
Vẫn là phòng họp lầu hai trước kia từng ăn lẩu.
Lúc này, tất cả đội viên tác chiến đã sớm tắm rửa xong, chuẩn bị hoàn tất, hiện tại toàn bộ đã đến đông đủ, bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau.
Tần Tiến cũng đã đi tới nơi này, ngồi ở chủ vị, nhìn đám thuộc hạ đắc lực này của mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Phòng họp có năm bàn, mỗi bàn tương ứng với một tiểu đội tác chiến.
Trên bàn đã bưng lên thức ăn.
Chừng chín món ăn một tô canh!
Gà hầm, thịt vịt nướng, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá sốt chua ngọt, thịt bò luộc, tam tiên, đậu que xào, rau muống xào, canh sườn hầm củ sen đậu phộng.
Quá nửa là món mặn.
Lại có phân lượng siêu nhiều!!
Mỗi bàn đều màu sắc tươi tắn, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Sau khi Tần Tiến đi vào, nhìn thấy đội viên đã không còn tâm trạng nào nói chuyện phiếm, ánh mắt không thể rời khỏi thức ăn.
Bọn hắn đều đói bụng.
Cũng không muốn đại gia tiếp tục nhìn mà chảy nước miếng, thế là chủ động vừa cười vừa nói:
"Một lần nữa vất vả cho đại gia! Mọi thứ đều ở trong rượu trong đồ ăn, đêm nay không say không về!"
"Cạn ly!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận