Tận Thế: Từ Kẻ Vô Danh, Ta Xây Dựng Đế Chế Sinh Tồn!

Chương 392: Pháo oanh cao ốc

Chương 392: Pháo oanh cao ốc Khu căn cứ mặt đất của tòa nhà.
Trong màn mưa bom bão đạn, hai thân ảnh xuất hiện khiến tất cả nhân viên của tập đoàn Điền Hồng đều trợn tròn mắt.
"Ngọa tào, các ngươi xong rồi!! Lại có xe tăng!"
Đông đảo người còn sống của bọn hắn nhịn không được buông ra lời hỏi thăm chân tình thật lòng, với hàm lượng từ ngữ "mẹ" lên đến mười phần.
Trận c·hiến t·ranh này vừa mới bắt đầu không lâu, số lượng người c·hết bên phía bọn hắn đã vượt qua hai trăm.
Đây còn là do bọn hắn chiếm cứ địa hình có lợi, lấy thế từ trên cao đ·á·n·h xuống mới có tỷ lệ t·hương v·ong này.
Chỉ có thể nói, lúc trước bọn hắn tuyên bố chọn vị trí xây căn cứ quả thật không tệ, tìm được một nơi dễ thủ khó công như thế.
Những nhân viên t·ử v·ong kia, cơ bản đều là do bên phía Lục Nguyên có đội viên (*súng ngắm) với thương pháp tinh chuẩn đ·á·n·h lén, cùng những quả bạo tạc tiễn tạo thành chiến quả, còn lại súng ống tạo thành t·hương v·ong chỉ chiếm khoảng chừng một nửa.
Phải biết, chiến đấu đã bắt đầu gần mười phút, Lục Nguyên p·h·ái ra hơn một trăm đội viên, nói cách khác, bình quân mỗi người trong tay khó khăn lắm mới có được hai mạng người.
Cho nên Tần Tiến không chờ được nữa.
Cần phải tăng tốc tiêu diệt đối phương!
Oanh!!!
Một tiếng vang lớn vượt xa tiếng súng pháo trước đó truyền đến.
Là xe tăng nã pháo!
Thân tòa cao ốc Điền Hồng chấn động mạnh, ngay cả Điền Hồng ở tầng cao nhất thứ 33 cũng cảm giác mặt đất dưới chân rung chuyển.
Mà ở vị trí cao khoảng chừng tầng 3, sau khi bụi mù tan đi, một cái lỗ lớn bằng nửa gian phòng xuất hiện!
Uy lực kinh khủng như vậy!
Đây là hiệu quả do đạn pháo uy lực 125mm tạo thành!
Oanh tạc vẫn không dừng lại, một chiếc xe tăng khác cũng bắt đầu nhắm chuẩn mục tiêu và khai hỏa.
Oanh!!
Tại vị trí không khác biệt lắm, cũng chính là bộ vị tường chịu lực của tòa nhà, uy lực và lực x·u·y·ê·n thấu cường đại của đạn pháo xe tăng lần nữa tạo ra một lỗ lớn!
Thật là.
Người của Điền Hồng có chút không hiểu rõ.
Vì sao xe tăng đối diện luôn luôn đ·á·n·h vào tầng hai, ba của cao ốc bọn hắn?!
Trực tiếp đ·á·n·h vào nơi này tầng trên của bọn hắn, hiệu quả g·iết địch không phải càng tốt sao?
Rất nhiều người bọn hắn vừa rồi nhìn thấy xe tăng xong đều sợ đến mức vội vàng chạy về phía sau, tránh cho không may trở thành mục tiêu, biến thành t·h·ị·t băm.
Kết quả đối phương lại đ·á·n·h không trúng?
Pháo kích của xe tăng vẫn còn tiếp tục, hơn nữa, ở phía kiến trúc đối diện, dường như còn có thêm mấy khẩu súng cối và súng phóng lựu?
Tiếng oanh minh vẫn còn tiếp diễn, cả tòa nhà của tập đoàn Điền Hồng không ngừng chịu đựng đạn pháo tẩy lễ, chấn động khuếch tán khắp tòa cao ốc!
Rất nhiều người bắt đầu kịp phản ứng.
Sắc mặt của bọn hắn trắng bệch, mồ hôi ròng ròng tuôn ra, tâm tình tuyệt vọng càng thêm khẩn trương lan tràn.
Oanh kích của đối phương không phải là đ·á·n·h không trúng, mà là bọn hắn muốn p·h·á hỏng bộ ph·ậ·n chịu lực của tòa nhà!!!
Bọn hắn muốn nổ nát cả tòa cao ốc!!
Thảo!
Lũ trời đ·á·n·h này!
Thủ lĩnh Điền Hồng đang quan s·á·t tình huống ở rìa tầng cao nhất cũng kịp phản ứng, sắc mặt vốn đã khó coi của hắn càng thêm tăng lên, âm trầm cơ hồ muốn chảy ra nước.
"Ta x@# $ %&*!!!"
Hắn không cách nào giữ được hàm dưỡng đã bồi dưỡng sau khi thành công xâm nhập vào xã hội thượng lưu, dường như biến trở về Điền Hồng, một tay chân khặc khặc bất tuân thời tuổi trẻ.
Ta đến cùng trêu chọc gì đến các ngươi?!
Cư nhiên lại muốn đẩy ta vào chỗ c·hết như thế!
"Lão bản! Không cần quá kinh hoảng!"
Ngay khi hắn có chút m·ấ·t kh·ố·n·g chế, một thanh âm thường ngày hay nghe thấy được truyền đến từ phía sau.
Là Mã tiên sinh.
Chỉ thấy hắn cũng đi đến bên cửa sổ, cẩn t·h·ậ·n nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó khẩn trương vuốt ve mắt kính, hơi trấn định một chút rồi nói với thủ lĩnh của mình:
"Điền Tổng, nhà của chúng ta là kết cấu khung chính tông, cho dù bề ngoài bọn hắn oanh tạc thế nào, chỉ cần tường chịu lực ở giữa không bị p·h·á hỏng, thì sẽ không có nguy cơ sụp đổ!"
"Bọn hắn lãng phí đạn pháo như vậy tuyệt đối là một quyết định ngu xuẩn!"
Lúc này Mã tiên sinh dường như khôi phục cơ trí thường ngày, đã tính trước mà giải t·h·í·c·h với thủ lĩnh.
A?
Nghe xong lời của thuộc hạ số một này, nộ khí xông tới tận tim của Điền Hồng thoáng bình tĩnh lại.
Nếu quả thật như Mã tiên sinh nói, vậy thì những người ở dưới kia căn bản chính là đang làm chuyện vô ích, phải biết, diện tích chiếm đóng của cả tòa nhà bọn hắn thật sự là hơn vạn mét vuông, căn bản không phải chỉ có hai khung xe tăng cùng một chút súng phóng lựu là có thể nổ nát!
"Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời phản công! Còn việc truyền tin của chúng ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Thế nào đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục!? Đều là lũ ăn c·ứ·t sao?!"
Điền Hồng lấy lại được một chút lòng tin thắng lợi từ chỗ Mã tiên sinh, sau đó lại quay đầu, lớn tiếng hét vào những cán bộ đang qua lại trong đại sảnh để truyền lệnh.
Không biết từ lúc nào, toàn bộ hệ th·ố·n bộ đàm của tập đoàn bọn hắn đều bị t·ê l·iệt, không cách nào sử dụng.
Việc chỉ huy chiến đấu cần dựa vào phương thức lạc hậu là người chạy lên chạy xuống, gân cổ lên kêu to.
Sức chiến đấu có thể nói là giảm xuống không chỉ hai cấp bậc.
Đối với lời của thủ lĩnh, các cán bộ mệt mỏi thở hồng hộc đương nhiên không có bất kỳ dũng khí phản bác nào, bởi vì bọn hắn cũng không làm rõ ràng được tình trạng, bộ đàm từ nãy đã trở thành một đống gạch vô dụng.
Không để ý đến bọn thuộc hạ cúi đầu ủ rũ, Điền Hồng phất tay để bọn hắn đi xuống tiếp tục phòng ngự và phản kích.
Trước mắt, số người còn sống của tập đoàn Điền Hồng còn hơn nghìn người, còn chưa đến mức nguy cấp nhất.
Nhưng là.
Trong lòng thủ lĩnh Điền Hồng vẫn mơ hồ cảm giác không t·h·í·c·h hợp.
Đối phương không hỏi han gì đã chạy tới công đ·á·n·h bọn hắn, chẳng lẽ ngay cả những điều này cũng không nghĩ tới sao?!
Hắn càng nghĩ, vết sẹo hình con rết tr·ê·n mặt càng thêm khó coi.
Mặc kệ!
Trước tiên cứ chuẩn bị sẵn phương án dự phòng đã!
Vạn nhất thật sự đến thời điểm bất đắc dĩ, hắn tối thiểu còn có cơ hội chạy đi để Đông sơn tái khởi!
** ** ** Không nhắc lại bên bộ chỉ huy của Điền Hồng, ở dưới, nhân viên chiến đấu của Lục Nguyên tiếp tục thu gặt sinh m·ệ·n·h của nhân viên bọn hắn.
Xe tăng và súng phóng lựu đang nhắm vào oanh kích một số bộ ph·ậ·n chịu lực có thể nhìn thấy được của tòa nhà cao ốc thương nghiệp này, từng phát đạn pháo uy lực to lớn đ·á·n·h trúng mục tiêu, nổ vang, dường như khiến cả tòa cao ốc đều lảo đ·ả·o muốn ngã.
Đương nhiên đây chỉ là tình huống bên ngoài.
Thực tế tòa nhà cao ốc này còn kiên cố thật sự, muốn thật sự làm nó sụp đổ chỉ bằng hai khung xe tăng cùng một chút súng phóng lựu, thì cho dù gấp mười lần số lượng cũng không nhất định có thể làm được trong thời gian ngắn.
Đối với việc này.
Tần Tiến tự nhiên đã sớm chuẩn bị.
Hắn căn bản không trông cậy xe tăng và súng phóng lựu có thể làm được điểm này.
Xe tăng, súng cối và súng phóng lựu khai hỏa được mấy phút rất nhanh liền dừng lại, cũng chậm rãi lui về sau.
Những bảo bối này không thể bị đối phương p·h·á hỏng, mặc dù đối phương phần lớn không có v·ũ k·hí chống tăng kiểu như súng phóng t·ên l·ửa, hơn nữa bọn hắn cũng đã gắn thêm giáp bảo vệ ở mặt trước xe tăng, nhưng nếu có thể không mạo hiểm thì vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Bụi mù tan đi.
Để lại tòa nhà đối diện với trăm ngàn lỗ thủng, đặc biệt là bộ ph·ậ·n tầng 2-3 phía dưới xuất hiện nhiều hố to của cao ốc tổng bộ Điền Hồng.
Dừng lại?
Các nhân viên của Điền Hồng đều sửng sốt một chút, hỏa lực m·ã·n·h l·i·ệ·t vừa rồi khiến không ít người bọn hắn đều cho rằng cao ốc sắp bị oanh sập, kết quả đối diện nhanh như vậy đã ngừng bắn, khiến bọn hắn đều cảm giác có chút không thể tin.
"Phản kích! Phản kích! Phản kích! Đối diện hết đạn pháo rồi! g·i·ế·t c·hết bọn chúng!!"
Lại có cán bộ chạy tới lớn tiếng đốc chiến, các nhân viên sợ hãi giảm bớt, lần nữa cầm v·ũ k·hí lên giao chiến với đối diện.
Chỉ là, bọn hắn vẫn ở thế yếu.
Thương pháp của bên phía Lục Nguyên thật sự tốt hơn bọn hắn không chỉ một cấp bậc, còn có một chút tay bắn tỉ·a không biết núp ở chỗ nào, mỗi khi có người bọn hắn muốn móc ra súng phóng t·ên l·ửa hoặc ném lựu đạn, những tay bắn lén kia sẽ đến trước một bước, đ·á·n·h nát đầu của người sử dụng.
Khiến cho rất nhiều người bọn hắn không dám tiếp tục sử dụng loại v·ũ k·hí hạng nặng mà trước kia cầu còn không được.
** ** ** Ở mặt đất mà đại đa số người của Điền Hồng không chú ý tới, hai chiếc xe chống b·ạo l·ực võ trang đầy đủ và xe bọc thép tiến đến gần tòa nhà!
Trong đó, ở tr·ê·n xe chống b·ạo l·ực.
Tần Tiến ánh mắt lạnh như băng, mang th·e·o một cái rương không biết chứa thứ gì.
Hắn b·ò lên trần xe chống b·ạo l·ực, nhìn vào lỗ lớn do đạn pháo xe tăng đ·á·n·h ra ở tầng hai rồi nhảy vào!
Lý Bác Văn ở tr·ê·n một chiếc xe bọc thép khác cũng làm như vậy!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận