Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?

Chương 87: Hắn chỉ là ưa thích mỹ nhân, hắn có lỗi gì? !

Chương 87: Hắn chỉ là ưa thích mỹ nhân, hắn có lỗi gì?!
"Phốc!"
Một mũi tên không biết phóng tới từ đâu, bắn chuẩn xác vào lồng ngực của tên quan vận lương đang có vẻ mặt đầy sùng kính.
Hắn mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn mũi tên xuyên thấu lồng ngực mình, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Quân Bắc Liệt có thể công phá tam quan thẳng tiến đến Việt Dương hay không thì không rõ.
Nhưng dù thành công hay thất bại, hắn cũng không thể nhìn thấy được nữa.
"Ca... Đại ca?"
Tên tiểu binh vừa mới nói chuyện với hắn còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn, gọi hai tiếng.
"Bịch."
Mãi cho đến khi thân thể đối phương 'bịch' một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất, hắn mới sực tỉnh.
Đồng tử hắn bỗng co rút lại, hắn đột nhiên quay đầu, cất cao giọng hét lớn: "Địch tập! Địch tập!!!"
Ngay một cái chớp mắt sau đó,
"Sưu!"
Mũi tên xé gió bay tới, tiếng hô im bặt.
Lăng Ngọc buông cung tên trong tay xuống, nhìn quân địch thất kinh dưới núi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thét dài một tiếng, hô lớn: "Các huynh đệ, giết!!!"
Đây là trận chiến đấu đầu tiên!
Thắng!
Đây chỉ là mới bắt đầu!
Nàng sẽ cầm thanh kiếm trong tay, từng bước một, chém giết toàn bộ quân địch không còn một mống!
"Giết!!!"
Vị tướng quân mới tới này, quả thật... liệu sự như thần!
Các binh sĩ đang buồn ngủ cũng lập tức phấn chấn tinh thần.
Đã rất lâu rồi bọn hắn chưa từng thắng trận, chưa từng chiếm được thế thượng phong.
Bọn hắn lớn tiếng hô hét, ánh mắt sáng rực nhìn quân địch phía dưới.
Bọn hắn biết rõ, quân công của bọn hắn đã đến.
. . .
Minh Thần cũng không biết rõ vị tỷ tỷ sát tinh phương xa đang làm gì.
Chiến tranh ở biên giới phía Bắc cũng chỉ như vậy, thắng hay thua thực ra cũng không quan trọng, Minh Thần cho phép đối phương trưởng thành, chỉ cần đừng chết là được.
Lăng Ngọc võ nghệ cao cường, chỉ cần không bị vây hãm sâu trong vòng vây vạn quân, thì hẳn là cũng không có gì nguy hiểm.
Minh Thần rất yên tâm về nàng.
Nửa đêm, mưa rơi tí tách, theo cơn gió đập vào cửa sổ.
"Đáng ghét!"
"Đáng ghét a! Tại sao lại như vậy?!"
Trong lúc mơ màng, Minh Thần dường như nghe được âm thanh gì đó quen thuộc.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, dụi dụi mắt.
Mặc dù thân thể cường tráng, sau khi dùng Thanh Tâm đan thì không ngủ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng hắn vẫn giữ vững thói quen tốt là ngủ muộn dậy muộn.
Căn phòng lờ mờ, đưa tay không thấy được năm ngón.
Có điều Minh Thần thân thể tốt, ngũ giác cực nhạy bén, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng hình linh lung.
"Tu Điệp?"
Minh Thần híp mắt, nhìn bóng hình mơ hồ kia, cất tiếng hỏi.
Vào giờ này, trong phòng của hắn ngoại trừ Tu Điệp, người khác không thể nào vào được.
Bên ngoài trời mưa, nước mưa tí tách.
Giọng nói của Minh Thần vang lên trong phòng, đặc biệt rõ ràng.
"Ờ..."
Truyền đến tai, người kia lập tức run lên.
Nàng cứng đờ tại chỗ, hạ thấp giọng, khô khan nói: "Ờ... Đúng, là ta..."
"Ờ, ca ca, ta tìm chút đồ, đi ngay đây."
Tu Điệp gì chứ!
Minh Thần nghe đối phương nói xong, ngay lập tức vạch trần màn ngụy trang vụng về của kẻ xui xẻo này, chỉ nói: "Phù Dao? Lại đây!"
"A?"
Người kia nghe vậy đột nhiên sợ run cả người: "Phù Dao? Phù Dao nào? Công tử, Phù Dao đi ra ngoài rồi, ngươi nhầm rồi."
Nàng còn muốn giãy dụa thêm mấy lần: "Ta không phải Phù Dao, ta là Tu Điệp mà ~"
Minh Thần cảm thấy con hàng này đang vũ nhục trí thông minh của hắn, liếc mắt: "Tháng này Tu Điệp nói chuyện với ta, còn không nhiều bằng ngươi nói tối nay."
Phù Dao: ...
Đáng ghét a, chủ quan rồi.
Minh Thần vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Lại đây!"
Kẻ xui xẻo này lập tức ỉu xìu, cúi đầu.
Dáng vẻ đi dường như còn chưa thuần thục, từng chút từng chút dịch chuyển về phía Minh Thần.
"Ừm?"
Lông vũ trắng bay tán loạn, bóng người chậm rãi đến gần.
Người mơ hồ trong đêm tối từng chút một trở nên rõ ràng.
Sau khi Minh Thần thấy rõ người tới, lại không khỏi sững sờ tại chỗ.
Vẻ đẹp kiều diễm khuynh quốc, chậm rãi dời bước sen.
Một gương mặt xinh xắn, trong đêm tối từng chút tiến lại gần, đập vào mắt.
Mắt hạnh long lanh, mày ngài thanh tú, thật là một người môi son răng trắng, nhan sắc đẹp hơn hoa.
Có điều, điều quan trọng hiện tại có lẽ không phải là vẻ mỹ mạo của nàng,
Mà là những chỗ khác.
Mái tóc trắng như thác nước, trong đêm tối cực kỳ nổi bật, từng mảnh lông vũ rơi xuống, hai cánh tay của nàng lại là một đôi cánh màu trắng, toàn thân không một mảnh vải, đôi cánh giao nhau, vừa vặn che đi bộ phận quan trọng, phần chân kéo dài xuống dưới, đến phần bắp chân lại là một đôi vuốt chim dữ tợn.
Mà lúc này, đôi mắt hạnh ánh lên nước, lộ ra vẻ ngốc manh, giống như đứa trẻ phạm lỗi, đáng thương nhìn Minh Thần.
Minh Thần: ...
Phù Dao Nhi quay đi chỗ khác trước, công tử có chút việc.
Trong đồng tử của mỹ nhân phản chiếu bóng dáng Minh Thần, trông đáng thương như vậy, gọi: "Công tử ~"
E là bất cứ ai cũng không có cách nào nặng lời trách móc thiếu nữ xinh đẹp này.
Nhưng mà ngay một cái chớp mắt sau đó, sắc mặt nàng biến đổi, cau mày bĩu môi, dường như đang cố gắng ngăn chặn điều gì đó.
"Bành" một tiếng, lông vũ bay tán loạn.
Bóng người biến mất không thấy đâu, một con chim nhỏ trắng tinh rơi xuống bên giường Minh Thần.
Minh Thần: ...
Ta đến quần cũng cởi rồi, ngươi lại cho ta xem cái này?
Hắn thở dài một hơi, nhấc con chim nhỏ lên, nhìn nó hỏi: "Mấy ngày nay ngươi thần thần bí bí, chính là đang nghiên cứu cái này?"
Chim nhỏ dường như đã dùng hết sức lực, có chút mềm nhũn, không có tinh thần như mọi khi.
Đáng thương gật đầu nói: "Ừm."
Không hổ là thuật trong 【 Thanh Chi 】, quá phiền phức, tiêu hao cũng lớn, nàng nghiên cứu hai tháng, vẫn là xảy ra sự cố.
Đáng chết!
Đáng ghét a!
Đây là lần nàng cách thành công gần nhất, nhưng lại vừa đúng lúc bị phát hiện!
"Khụ khụ ~ "
Nhớ tới gương mặt xinh xắn vừa rồi, Minh Thần không khỏi ho nhẹ hai tiếng.
Hắn trước giờ chưa bao giờ phủ nhận mình ưa thích thiếu nữ xinh đẹp.
Ngốc tỷ tỷ, Nhị hoàng nữ, hắn đều ưa thích.
Hắn chỉ là ưa thích mỹ nhân, hắn có lỗi gì chứ?!
Phù Dao Nhi cũng đã trưởng thành rồi a.
Có chút tình yêu thương cũng bắt đầu muốn biến chất rồi.
Ừm... Hình như Phù Dao vốn dĩ lớn tuổi hơn hắn.
Minh Thần lắc đầu, vung đi những suy nghĩ hỗn loạn, hỏi: "Lão già kia không phải không cho phép ngươi tu luyện thuật trong 【 Thanh Chi 】 sao?"
Hắn biết lão quái vật trong nhà biết Hóa Hình thuật, hắn cũng từng hỏi nhiều lần, chỉ là đối phương không thích biến thành người mà thôi.
Lão già đó đem thuật pháp này bỏ vào trong 【 Thanh Chi 】, cũng dạy luôn cho Phù Dao.
Có điều lão già đó đã liên tục dặn dò, nhất định phải luyện thành tất cả các thuật trong 【 Khô Diệp 】 xong, mới có thể học 【 Thanh Chi 】.
Chim nhỏ bây giờ rõ ràng là không nghe lời, chưa học xong bài tập mình cần học, đã bắt đầu học vượt cấp.
"Ờ..."
Chim nhỏ gõ gõ cánh, nhẹ nhàng đá đá cái vuốt, ra vẻ không liên quan đến mình: "Cho nên mới phải lén lút mà ~"
Minh Thần: ...
Lời này của ngươi nghe cũng rất có đạo lý.
Thật sự là đã làm hư kẻ xui xẻo không nghe lời này rồi.
Chim nhỏ ngẩng đầu lên: "Ai bảo công tử cứ luôn trêu chọc ta. Ngươi cứ chờ đấy, sau khi ta hóa hình, nhất định sẽ cho công tử đẹp mặt!"
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, nàng cũng không hoảng hốt nữa, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.
"Ngươi còn dám lớn lối!"
Xem kìa, nàng còn dám thả lời hung ác!
Minh Thần: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận