Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 190: Kết thân (2)
Chương 190: Kết thân (2)
Nàng muốn gả cho người này á!
Hẳn là tốt đẹp dường nào, đáng để người ta mong chờ biết bao?
. . .
Ở một đồng cỏ nhỏ vùng ngoại ô, cơn gió ôn nhu thổi lất phất trên khuôn mặt người, cỏ xanh như sóng lớn cuồn cuộn lên xuống, mấy đóa hoa nhỏ xen kẽ nở rộ, lay động theo gió.
Ở đây có thể nhìn thấy bầu trời sáng sủa bao la, nhìn thấy những đám mây trôi lững lờ.
"Ta khi còn bé thường xuyên đến nơi này chơi."
"Đây là căn cứ bí mật, bây giờ ta chia sẻ nó cho ngươi nha."
Minh Thần đảo mắt nhìn Lăng Ngọc, cười híp mắt nói.
Minh Thần hồi nhỏ cũng là vua trẻ con, loại mà đi theo sau là cả một đám tiểu đệ.
Chỉ là bây giờ, tất cả mọi người đã trưởng thành, Minh Thần cũng cùng đám bạn thuở nhỏ có một tầng ngăn cách mỏng manh.
Cảnh còn người mất, không còn như năm đó.
"Tốt"
Minh Thần lắc lắc con diều trong tay, hướng về phía Lăng Ngọc hỏi: "Chơi cái này bao giờ chưa?"
Lăng Ngọc lắc đầu: "Chưa từng."
"Ha ha ha, vậy ta dạy tỷ tỷ chơi nhé!"
"Tốt."
Hôm nay gió không tệ, không lớn cũng không nhỏ.
"Ai? Sao lại rơi mất rồi?"
"Tỷ tỷ, ngươi dùng sức quá! Nhẹ tay thôi, chậm một chút."
"Kéo về một chút rồi lại thả ra, đừng vội."
"Tỷ tỷ. Ngươi chạy nhanh quá! Ha ha ha "
"Bay lên rồi á!"
"Thần đệ, ngươi nhìn kìa, bay cao thật đấy!"
. .
Trên thảo nguyên yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của đôi nam nữ trẻ tuổi, con diều nương theo gió bay cao, cao vút lên bầu trời.
Lăng Ngọc nắm dây diều trong tay, ngẩng đầu chuyên chú nhìn lên bầu trời.
Chính nàng cũng không nhận ra, nụ cười cởi mở và tự nhiên trên mặt mình, dường như chỉ khi ở trước mặt Minh Thần, nàng mới có thể như vậy.
Cuộc sống ngoài việc gánh vác cừu hận và tâm nguyện.
Còn có niềm vui bình thường nhất, trực tiếp nhất, giản đơn nhất.
Con diều bay càng lúc càng cao, đến mức chỉ còn là một chấm nhỏ.
Về cơ bản đã không cần Lăng Ngọc khống chế nữa.
Bỗng nhiên, trước mắt đất trời quay cuồng, nàng bị người nào đó ôm lấy eo, không giữ nổi thăng bằng, cả người ngã nhào lên thân thể người kia.
Ánh mắt cũng từ con diều bay cao tít giữa bầu trời, rơi xuống trên người trước mắt.
"Tỷ tỷ, vui không?"
Trong đôi mắt sáng của người kia ánh lên hào quang lưu chuyển, phản chiếu khuôn mặt tươi cười của nàng.
Thời gian phảng phất như ngừng lại vào giờ khắc này, âm thanh xung quanh đều như lùi xa.
Lăng Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, bất giác gò má ửng hồng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Dây diều tuột khỏi tay, không còn bị khống chế, bay cao lên bầu trời.
"Minh Thần..."
Lăng Ngọc không trả lời câu hỏi của Minh Thần, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn.
Trời làm chăn, đất làm chiếu.
Mây trôi lững lờ điểm xuyết cho thế giới mỹ hảo, gió mát thổi tung mấy sợi tóc mai của nữ tử.
Đôi nam nữ trẻ tuổi nằm trên đồng cỏ, tình cảm nóng bỏng tuôn trào trong lồng ngực, hơi thở ngày càng gần.
Tất cả, tất cả, đều đẹp đẽ phảng phất như trong tranh.
"Minh Thần."
Lăng Ngọc rất thích, rất thích khoảnh khắc như bây giờ a.
Nàng gục đầu vào lồng ngực Minh Thần, lặng lẽ nghe tim hắn đập, nhẹ giọng nói: "Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ..."
Đợi đến khi thiên hạ thái bình, nàng và hắn 'tá giáp quy điền', sinh con đẻ cái, mỗi ngày có thể yên tĩnh, tuỳ ý nằm trên đồng cỏ như thế này, ngắm mây trôi trên trời, thả diều... đó hẳn là chuyện thật đẹp biết bao.
Nhưng nước cờ còn chưa bày xong, đã bị người bên cạnh này cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống."
"Không cần đợi đến sau chiến tranh, chúng ta muốn ra ngoài chơi, ra ngoài hẹn hò lúc nào, thì đi lúc đó."
Minh Thần nhẹ nhàng vuốt tóc nữ tử, giọng nói ôn nhu: "Đừng dồn hết những điều tốt đẹp cho tương lai."
. .
Tin tức Minh đại nhân và Lăng tướng quân muốn kết thân đã truyền đến nhóm quan lại bên phía Tiêu Hâm Nguyệt.
Có người vui, có người buồn.
Bọn họ một người chủ về quân sự, một người chủ về chính sự, đều có địa vị và danh vọng không nhỏ.
Minh Thần từ lúc Tiêu Hâm Nguyệt phản bội chạy trốn đã luôn đi theo phò tá nàng, con đường hiện tại đang đi cho đến cục diện tương lai cũng đều do hắn quy hoạch.
Lăng Ngọc thì càng đơn giản hơn, mang theo hai mươi vạn quân tìm đến, có thể nói là chỗ dựa lập thân quan trọng nhất của Tiêu Hâm Nguyệt hiện giờ.
Lăng Ngọc làm đại tướng, tự nhiên cũng là người đứng đầu trong quân.
Mọi người không ngờ vị tướng quân được mệnh danh đồ tể Bắc cảnh kia lại là một nữ tử, càng không nghĩ tới nàng sẽ cùng Minh Thần kết duyên.
Hai người này mà hợp lại, nếu có lòng dạ xấu, muốn kéo Tiêu Hâm Nguyệt xuống ngựa để người khác lên thay cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cũng may cả hai đều không phải người thích kết bè kéo đảng, nhất là Minh Thần, văn thần không kết đảng, về cơ bản không có uy hiếp quá lớn.
Nhưng bây giờ hai người kết thân, cũng coi như là kết thành một phe phái bền chắc nhất, không thể phá vỡ.
Mấy ngày gần đây, Tiêu Hâm Nguyệt đã nhận được mấy bản tấu chương liên quan đến việc này.
Vân Chinh, thiếu niên kỳ quái kia, cũng không màng ơn dìu dắt của Minh Thần, đã nhắc nhở Tiêu Hâm Nguyệt về việc này.
Nhưng mà...
Có lẽ là vì vương đạo của Tiêu Hâm Nguyệt ngày càng thuần thục, uy nghiêm ngày càng lớn mạnh, và chuyện 'Kim Lân Dược Thiên Môn' đã làm mọi người chấn động.
Bọn họ chỉ coi Tiêu Hâm Nguyệt là một Vương giả, là lãnh tụ, chứ chưa từng coi nàng là một nữ tử.
Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh nàng, những người theo nàng từ nhỏ đến lớn, may ra có thể chạm đến vài phần tâm sự của nàng.
Đêm khuya, Xuân Nhã bưng một mâm trái cây đi vào thư phòng của Tiêu Hâm Nguyệt.
Thời gian trôi nhanh, các bộ phận đang ráo riết chuẩn bị, rất nhanh thôi... Điện hạ của nàng sẽ leo lên Vân Đài, chiêu cáo thiên hạ, trở thành một Vương giả danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà, Xuân Nhã lại cảm nhận được rằng, những ngày qua Điện hạ dường như không vui vẻ như tưởng tượng.
Nguyên nhân là gì nhỉ?
Tại một huyện thành khác cách đó không xa, cùng lúc với việc chuẩn bị đại điển đăng cơ, một hôn sự của đôi thần tiên quyến lữ cũng đang được rộn ràng chuẩn bị.
Xuân Nhã là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình biến chuyển tình cảm giữa Tiêu Hâm Nguyệt và Minh Thần.
Nàng đã thấy sự thay đổi của Điện hạ vốn luôn u buồn sau lần đầu gặp gỡ ở Hương Mãn Lâu tại Kinh thành, nàng đã thấy ảnh hưởng của vị Minh đại nhân kia đối với Điện hạ của mình trên suốt chặng đường đã qua.
Tiêu Hâm Nguyệt xưa nay chưa từng thân cận với một người khác phái nào như thế.
Cho dù không có gì được nói rõ, Xuân Nhã cũng biết rất rõ Minh Thần có ý nghĩa như thế nào đối với Tiêu Hâm Nguyệt.
Nếu như đời này Điện hạ có người trong lòng, thì đó hẳn là vị Minh đại nhân trông có vẻ lãng tử phóng túng nhưng lại có thể thay đổi cả thiên hạ kia.
"Điện hạ, Phùng đại nhân và những người khác đã đến chỗ Minh đại nhân rồi."
Trong lịch sử Càn Nguyên đúng là từng có Nữ Đế, nhưng chưa từng nghe nói Nữ Đế muốn cùng một nữ tử khác lấy chung một người.
Giờ phút này, Xuân Nhã có thể lờ mờ đoán được vài phần tâm tư của Điện hạ.
"Ừm."
Hoàng nữ lặng lẽ nhìn văn kiện trong tay, dường như không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ đáp một tiếng qua loa.
Chỉ là ánh mắt cứ dừng lại trên trang giấy, một dòng chữ mà phải nhìn đến năm lần.
Nàng khẽ hỏi: "Quà mừng đã đưa đi chưa?"
Xuân Nhã thoáng giật mình, rồi gật đầu: "Rồi ạ."
Tiêu Hâm Nguyệt phất tay: "Lui ra đi."
"Điện hạ, ngài... không sao chứ?"
Tiêu Hâm Nguyệt buông lá thư trong tay xuống, mỉm cười với nàng: "Không sao."
Chuyện tình cảm nảy nở như cỏ dại, nhưng nàng không có thời gian để vun vén.
Minh Thần và Lăng Ngọc có lẽ phân định 'công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống', nhưng đối với Tiêu Hâm Nguyệt mà nói, 'cuộc sống chính là công việc'.
Nàng có rất nhiều nguyện vọng và lý tưởng cần phải hoàn thành.
Tâm tư của chính nàng, chí ít... phải đợi đến sau khi trở về cố đô rồi hãy tính.
Việc nàng đang làm đã là chuyện xưa nay chưa từng có, vậy thì những chuyện khác cũng không cần phải xem xét từ xưa đến nay đã từng có hay chưa.
. . .
Thời gian vội vã trôi qua, mấy ngày nay, Minh Thần ngược lại sống rất ung dung tự tại.
Chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ lo chơi, ban ngày chơi, ban đêm càng chơi hăng.
Những món bánh ngọt bơ, bánh su kem của thời đại khác được làm đi làm lại, đại sư đồ ngọt Lăng Ngọc đã khá quen thuộc với việc này.
Ngược lại, người làm gia trưởng là lão Minh đồng chí lại bận tối mắt tối mũi.
Ngày mười chín tháng tám, ngày tốt để cưới gả.
Hôm nay, toàn bộ huyện Thanh Trì dường như náo nhiệt hẳn lên, bên ngoài chiêng trống vang trời, lụa đỏ theo gió tung bay, mọi người đều đưa mắt nhìn về cùng một hướng, bàn tán sôi nổi về chủ đề lớn nhất gần đây.
Đại thiếu gia nhà họ Minh sắp kết hôn.
Trong phủ dán giấy đỏ, treo đèn lồng đỏ, ngay cả cành cây cổ thụ cũng được quấn lụa đỏ, một khung cảnh vui mừng hân hoan.
Hôm nay Minh phủ náo nhiệt lạ thường, tiệc tùng linh đình, khách khứa đến không ít.
Người Minh Thần quen biết, cả người không quen biết, đều mang theo quà mừng đến đây.
Có những người là quan viên từ Quý Thủ tới, thậm chí cả huyện lệnh cũng đến.
Mọi người đều biết, Minh Thần người trẻ tuổi kia không hề đơn giản, có trọng lượng không tầm thường trước mặt Điện hạ, chính là người làm thay đổi cục diện thiên hạ. Được lộ diện trước mặt hắn, nói đôi câu chúc phúc, chỉ có lợi chứ không có hại.
Những người còn lại là bạn bè thân thích của lão Minh ở bản địa.
Sau khi lão Minh đồng chí biết được thân phận của Lăng Ngọc và những việc Minh Thần đã làm ở Kinh đô... thì đã chết lặng.
Thằng nhóc này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Đối mặt với những quan viên đến sau này, cùng với vợ chồng Phùng Hiếu Trung... hắn cũng không còn gượng gạo nữa, cứ như người bình thường, ứng đối thế nào thì ứng đối thế ấy.
Minh Thần thật ra không thích những lễ nghi phiền phức, rườm rà. Hắn cho rằng hôn nhân là để nhận được sự chúc phúc của cha mẹ và là một lời hứa hẹn với đối phương, chứ không phải để phô trương khoe mẽ điều gì.
Lăng Ngọc tất nhiên thuận theo hắn, nàng chỉ quan tâm đến hắn.
Hôn lễ của họ tuy có không ít người tham dự.
Nhưng quá trình lại rất đơn giản, mọi thứ đều được giản lược, cũng chỉ là chiêng trống vang trời, đón dâu đơn giản, bái đường, tổ chức tiệc cưới...
Trong yến tiệc, ăn uống linh đình, mọi người hoặc là thành tâm, hoặc là khách sáo nói những lời tốt đẹp.
Đúng lúc này, một đội người ngựa tiến vào từ ngoài cửa, người hầu đi đầu cao giọng hô: "Điện hạ có chỉ!"
Tiêu Hâm Nguyệt vẫn chưa chính thức đăng cơ, cho nên vẫn được xưng là Điện hạ.
Nhưng mọi người đều biết, tại Tây Cảnh này, danh xưng 'Điện hạ' này thực chất không khác gì 'Bệ hạ'.
Trong phút chốc, đám đông trong yến tiệc đều im lặng đi vài phần.
Tất cả cùng đứng dậy, hướng về phía đội người ngựa kia khom người hành lễ.
Người hầu kia nhìn quanh bốn phía, tay bưng một cuộn chiếu chỉ, hô: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Minh đại nhân 'Quăng Cốt' và Lăng tướng quân của triều ta, bản cung chính vụ bận rộn không thể đích thân đến, xin gửi lễ vật chúc phúc, nguyện hai vị 'liền cành gắn bó', 'bạch thủ giai lão'."
"Ban tặng trân bảo Dạ Minh Châu hai viên!"
"Ban tặng Lưu Kim Khổng Tước Đăng một chiếc!"
"Ban tặng Tam Bảo Ngọc Như Ý một đôi!"
. .
Mỗi khi người hầu hô một món, liền có lễ vật tương ứng được chuyển vào trong viện trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Chưa bàn đến những vật phẩm này quý giá ra sao, chỉ riêng ý nghĩa tượng trưng của chúng cũng đã đủ rồi.
Đây chính là quà tặng của Điện hạ, suy cho cùng cũng không khác gì quà của Hoàng Đế ban tặng.
Thể diện lớn biết bao cơ chứ?!
Giờ khắc này, mọi người lại càng nhận thức rõ ràng hơn về địa vị của Minh Thần trong triều đại mới, về sức nặng của hắn trong mắt Tiêu Hâm Nguyệt.
"Đa... Đa tạ Điện hạ!"
Lão Minh đồng chí run rẩy cả người, vội vàng cúi gập người xuống, giọng nói run rẩy tạ ơn.
"Đa tạ Điện hạ đã hậu ái."
Minh Thần, kẻ 'mua quan bán tước' theo kiểu hoàn toàn mới này lại chẳng hề căng thẳng, vẫn nở nụ cười thoải mái, chắp tay với viên quan truyền chỉ kia.
Ai ngờ viên quan kia lại nhướng mày, dường như biết trước Minh Thần sẽ nói vậy, bèn nói tiếp: "Điện hạ có chỉ."
"Minh đại nhân biết bản cung hậu ái ngươi là tốt rồi, mong ngươi mau chóng về triều, phụ tá chính sự, chớ có lười biếng."
Minh Thần: ...
Mọi người: ...
Nàng muốn gả cho người này á!
Hẳn là tốt đẹp dường nào, đáng để người ta mong chờ biết bao?
. . .
Ở một đồng cỏ nhỏ vùng ngoại ô, cơn gió ôn nhu thổi lất phất trên khuôn mặt người, cỏ xanh như sóng lớn cuồn cuộn lên xuống, mấy đóa hoa nhỏ xen kẽ nở rộ, lay động theo gió.
Ở đây có thể nhìn thấy bầu trời sáng sủa bao la, nhìn thấy những đám mây trôi lững lờ.
"Ta khi còn bé thường xuyên đến nơi này chơi."
"Đây là căn cứ bí mật, bây giờ ta chia sẻ nó cho ngươi nha."
Minh Thần đảo mắt nhìn Lăng Ngọc, cười híp mắt nói.
Minh Thần hồi nhỏ cũng là vua trẻ con, loại mà đi theo sau là cả một đám tiểu đệ.
Chỉ là bây giờ, tất cả mọi người đã trưởng thành, Minh Thần cũng cùng đám bạn thuở nhỏ có một tầng ngăn cách mỏng manh.
Cảnh còn người mất, không còn như năm đó.
"Tốt"
Minh Thần lắc lắc con diều trong tay, hướng về phía Lăng Ngọc hỏi: "Chơi cái này bao giờ chưa?"
Lăng Ngọc lắc đầu: "Chưa từng."
"Ha ha ha, vậy ta dạy tỷ tỷ chơi nhé!"
"Tốt."
Hôm nay gió không tệ, không lớn cũng không nhỏ.
"Ai? Sao lại rơi mất rồi?"
"Tỷ tỷ, ngươi dùng sức quá! Nhẹ tay thôi, chậm một chút."
"Kéo về một chút rồi lại thả ra, đừng vội."
"Tỷ tỷ. Ngươi chạy nhanh quá! Ha ha ha "
"Bay lên rồi á!"
"Thần đệ, ngươi nhìn kìa, bay cao thật đấy!"
. .
Trên thảo nguyên yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của đôi nam nữ trẻ tuổi, con diều nương theo gió bay cao, cao vút lên bầu trời.
Lăng Ngọc nắm dây diều trong tay, ngẩng đầu chuyên chú nhìn lên bầu trời.
Chính nàng cũng không nhận ra, nụ cười cởi mở và tự nhiên trên mặt mình, dường như chỉ khi ở trước mặt Minh Thần, nàng mới có thể như vậy.
Cuộc sống ngoài việc gánh vác cừu hận và tâm nguyện.
Còn có niềm vui bình thường nhất, trực tiếp nhất, giản đơn nhất.
Con diều bay càng lúc càng cao, đến mức chỉ còn là một chấm nhỏ.
Về cơ bản đã không cần Lăng Ngọc khống chế nữa.
Bỗng nhiên, trước mắt đất trời quay cuồng, nàng bị người nào đó ôm lấy eo, không giữ nổi thăng bằng, cả người ngã nhào lên thân thể người kia.
Ánh mắt cũng từ con diều bay cao tít giữa bầu trời, rơi xuống trên người trước mắt.
"Tỷ tỷ, vui không?"
Trong đôi mắt sáng của người kia ánh lên hào quang lưu chuyển, phản chiếu khuôn mặt tươi cười của nàng.
Thời gian phảng phất như ngừng lại vào giờ khắc này, âm thanh xung quanh đều như lùi xa.
Lăng Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, bất giác gò má ửng hồng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Dây diều tuột khỏi tay, không còn bị khống chế, bay cao lên bầu trời.
"Minh Thần..."
Lăng Ngọc không trả lời câu hỏi của Minh Thần, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn.
Trời làm chăn, đất làm chiếu.
Mây trôi lững lờ điểm xuyết cho thế giới mỹ hảo, gió mát thổi tung mấy sợi tóc mai của nữ tử.
Đôi nam nữ trẻ tuổi nằm trên đồng cỏ, tình cảm nóng bỏng tuôn trào trong lồng ngực, hơi thở ngày càng gần.
Tất cả, tất cả, đều đẹp đẽ phảng phất như trong tranh.
"Minh Thần."
Lăng Ngọc rất thích, rất thích khoảnh khắc như bây giờ a.
Nàng gục đầu vào lồng ngực Minh Thần, lặng lẽ nghe tim hắn đập, nhẹ giọng nói: "Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ..."
Đợi đến khi thiên hạ thái bình, nàng và hắn 'tá giáp quy điền', sinh con đẻ cái, mỗi ngày có thể yên tĩnh, tuỳ ý nằm trên đồng cỏ như thế này, ngắm mây trôi trên trời, thả diều... đó hẳn là chuyện thật đẹp biết bao.
Nhưng nước cờ còn chưa bày xong, đã bị người bên cạnh này cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống."
"Không cần đợi đến sau chiến tranh, chúng ta muốn ra ngoài chơi, ra ngoài hẹn hò lúc nào, thì đi lúc đó."
Minh Thần nhẹ nhàng vuốt tóc nữ tử, giọng nói ôn nhu: "Đừng dồn hết những điều tốt đẹp cho tương lai."
. .
Tin tức Minh đại nhân và Lăng tướng quân muốn kết thân đã truyền đến nhóm quan lại bên phía Tiêu Hâm Nguyệt.
Có người vui, có người buồn.
Bọn họ một người chủ về quân sự, một người chủ về chính sự, đều có địa vị và danh vọng không nhỏ.
Minh Thần từ lúc Tiêu Hâm Nguyệt phản bội chạy trốn đã luôn đi theo phò tá nàng, con đường hiện tại đang đi cho đến cục diện tương lai cũng đều do hắn quy hoạch.
Lăng Ngọc thì càng đơn giản hơn, mang theo hai mươi vạn quân tìm đến, có thể nói là chỗ dựa lập thân quan trọng nhất của Tiêu Hâm Nguyệt hiện giờ.
Lăng Ngọc làm đại tướng, tự nhiên cũng là người đứng đầu trong quân.
Mọi người không ngờ vị tướng quân được mệnh danh đồ tể Bắc cảnh kia lại là một nữ tử, càng không nghĩ tới nàng sẽ cùng Minh Thần kết duyên.
Hai người này mà hợp lại, nếu có lòng dạ xấu, muốn kéo Tiêu Hâm Nguyệt xuống ngựa để người khác lên thay cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cũng may cả hai đều không phải người thích kết bè kéo đảng, nhất là Minh Thần, văn thần không kết đảng, về cơ bản không có uy hiếp quá lớn.
Nhưng bây giờ hai người kết thân, cũng coi như là kết thành một phe phái bền chắc nhất, không thể phá vỡ.
Mấy ngày gần đây, Tiêu Hâm Nguyệt đã nhận được mấy bản tấu chương liên quan đến việc này.
Vân Chinh, thiếu niên kỳ quái kia, cũng không màng ơn dìu dắt của Minh Thần, đã nhắc nhở Tiêu Hâm Nguyệt về việc này.
Nhưng mà...
Có lẽ là vì vương đạo của Tiêu Hâm Nguyệt ngày càng thuần thục, uy nghiêm ngày càng lớn mạnh, và chuyện 'Kim Lân Dược Thiên Môn' đã làm mọi người chấn động.
Bọn họ chỉ coi Tiêu Hâm Nguyệt là một Vương giả, là lãnh tụ, chứ chưa từng coi nàng là một nữ tử.
Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh nàng, những người theo nàng từ nhỏ đến lớn, may ra có thể chạm đến vài phần tâm sự của nàng.
Đêm khuya, Xuân Nhã bưng một mâm trái cây đi vào thư phòng của Tiêu Hâm Nguyệt.
Thời gian trôi nhanh, các bộ phận đang ráo riết chuẩn bị, rất nhanh thôi... Điện hạ của nàng sẽ leo lên Vân Đài, chiêu cáo thiên hạ, trở thành một Vương giả danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà, Xuân Nhã lại cảm nhận được rằng, những ngày qua Điện hạ dường như không vui vẻ như tưởng tượng.
Nguyên nhân là gì nhỉ?
Tại một huyện thành khác cách đó không xa, cùng lúc với việc chuẩn bị đại điển đăng cơ, một hôn sự của đôi thần tiên quyến lữ cũng đang được rộn ràng chuẩn bị.
Xuân Nhã là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình biến chuyển tình cảm giữa Tiêu Hâm Nguyệt và Minh Thần.
Nàng đã thấy sự thay đổi của Điện hạ vốn luôn u buồn sau lần đầu gặp gỡ ở Hương Mãn Lâu tại Kinh thành, nàng đã thấy ảnh hưởng của vị Minh đại nhân kia đối với Điện hạ của mình trên suốt chặng đường đã qua.
Tiêu Hâm Nguyệt xưa nay chưa từng thân cận với một người khác phái nào như thế.
Cho dù không có gì được nói rõ, Xuân Nhã cũng biết rất rõ Minh Thần có ý nghĩa như thế nào đối với Tiêu Hâm Nguyệt.
Nếu như đời này Điện hạ có người trong lòng, thì đó hẳn là vị Minh đại nhân trông có vẻ lãng tử phóng túng nhưng lại có thể thay đổi cả thiên hạ kia.
"Điện hạ, Phùng đại nhân và những người khác đã đến chỗ Minh đại nhân rồi."
Trong lịch sử Càn Nguyên đúng là từng có Nữ Đế, nhưng chưa từng nghe nói Nữ Đế muốn cùng một nữ tử khác lấy chung một người.
Giờ phút này, Xuân Nhã có thể lờ mờ đoán được vài phần tâm tư của Điện hạ.
"Ừm."
Hoàng nữ lặng lẽ nhìn văn kiện trong tay, dường như không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ đáp một tiếng qua loa.
Chỉ là ánh mắt cứ dừng lại trên trang giấy, một dòng chữ mà phải nhìn đến năm lần.
Nàng khẽ hỏi: "Quà mừng đã đưa đi chưa?"
Xuân Nhã thoáng giật mình, rồi gật đầu: "Rồi ạ."
Tiêu Hâm Nguyệt phất tay: "Lui ra đi."
"Điện hạ, ngài... không sao chứ?"
Tiêu Hâm Nguyệt buông lá thư trong tay xuống, mỉm cười với nàng: "Không sao."
Chuyện tình cảm nảy nở như cỏ dại, nhưng nàng không có thời gian để vun vén.
Minh Thần và Lăng Ngọc có lẽ phân định 'công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống', nhưng đối với Tiêu Hâm Nguyệt mà nói, 'cuộc sống chính là công việc'.
Nàng có rất nhiều nguyện vọng và lý tưởng cần phải hoàn thành.
Tâm tư của chính nàng, chí ít... phải đợi đến sau khi trở về cố đô rồi hãy tính.
Việc nàng đang làm đã là chuyện xưa nay chưa từng có, vậy thì những chuyện khác cũng không cần phải xem xét từ xưa đến nay đã từng có hay chưa.
. . .
Thời gian vội vã trôi qua, mấy ngày nay, Minh Thần ngược lại sống rất ung dung tự tại.
Chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ lo chơi, ban ngày chơi, ban đêm càng chơi hăng.
Những món bánh ngọt bơ, bánh su kem của thời đại khác được làm đi làm lại, đại sư đồ ngọt Lăng Ngọc đã khá quen thuộc với việc này.
Ngược lại, người làm gia trưởng là lão Minh đồng chí lại bận tối mắt tối mũi.
Ngày mười chín tháng tám, ngày tốt để cưới gả.
Hôm nay, toàn bộ huyện Thanh Trì dường như náo nhiệt hẳn lên, bên ngoài chiêng trống vang trời, lụa đỏ theo gió tung bay, mọi người đều đưa mắt nhìn về cùng một hướng, bàn tán sôi nổi về chủ đề lớn nhất gần đây.
Đại thiếu gia nhà họ Minh sắp kết hôn.
Trong phủ dán giấy đỏ, treo đèn lồng đỏ, ngay cả cành cây cổ thụ cũng được quấn lụa đỏ, một khung cảnh vui mừng hân hoan.
Hôm nay Minh phủ náo nhiệt lạ thường, tiệc tùng linh đình, khách khứa đến không ít.
Người Minh Thần quen biết, cả người không quen biết, đều mang theo quà mừng đến đây.
Có những người là quan viên từ Quý Thủ tới, thậm chí cả huyện lệnh cũng đến.
Mọi người đều biết, Minh Thần người trẻ tuổi kia không hề đơn giản, có trọng lượng không tầm thường trước mặt Điện hạ, chính là người làm thay đổi cục diện thiên hạ. Được lộ diện trước mặt hắn, nói đôi câu chúc phúc, chỉ có lợi chứ không có hại.
Những người còn lại là bạn bè thân thích của lão Minh ở bản địa.
Sau khi lão Minh đồng chí biết được thân phận của Lăng Ngọc và những việc Minh Thần đã làm ở Kinh đô... thì đã chết lặng.
Thằng nhóc này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Đối mặt với những quan viên đến sau này, cùng với vợ chồng Phùng Hiếu Trung... hắn cũng không còn gượng gạo nữa, cứ như người bình thường, ứng đối thế nào thì ứng đối thế ấy.
Minh Thần thật ra không thích những lễ nghi phiền phức, rườm rà. Hắn cho rằng hôn nhân là để nhận được sự chúc phúc của cha mẹ và là một lời hứa hẹn với đối phương, chứ không phải để phô trương khoe mẽ điều gì.
Lăng Ngọc tất nhiên thuận theo hắn, nàng chỉ quan tâm đến hắn.
Hôn lễ của họ tuy có không ít người tham dự.
Nhưng quá trình lại rất đơn giản, mọi thứ đều được giản lược, cũng chỉ là chiêng trống vang trời, đón dâu đơn giản, bái đường, tổ chức tiệc cưới...
Trong yến tiệc, ăn uống linh đình, mọi người hoặc là thành tâm, hoặc là khách sáo nói những lời tốt đẹp.
Đúng lúc này, một đội người ngựa tiến vào từ ngoài cửa, người hầu đi đầu cao giọng hô: "Điện hạ có chỉ!"
Tiêu Hâm Nguyệt vẫn chưa chính thức đăng cơ, cho nên vẫn được xưng là Điện hạ.
Nhưng mọi người đều biết, tại Tây Cảnh này, danh xưng 'Điện hạ' này thực chất không khác gì 'Bệ hạ'.
Trong phút chốc, đám đông trong yến tiệc đều im lặng đi vài phần.
Tất cả cùng đứng dậy, hướng về phía đội người ngựa kia khom người hành lễ.
Người hầu kia nhìn quanh bốn phía, tay bưng một cuộn chiếu chỉ, hô: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Minh đại nhân 'Quăng Cốt' và Lăng tướng quân của triều ta, bản cung chính vụ bận rộn không thể đích thân đến, xin gửi lễ vật chúc phúc, nguyện hai vị 'liền cành gắn bó', 'bạch thủ giai lão'."
"Ban tặng trân bảo Dạ Minh Châu hai viên!"
"Ban tặng Lưu Kim Khổng Tước Đăng một chiếc!"
"Ban tặng Tam Bảo Ngọc Như Ý một đôi!"
. .
Mỗi khi người hầu hô một món, liền có lễ vật tương ứng được chuyển vào trong viện trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Chưa bàn đến những vật phẩm này quý giá ra sao, chỉ riêng ý nghĩa tượng trưng của chúng cũng đã đủ rồi.
Đây chính là quà tặng của Điện hạ, suy cho cùng cũng không khác gì quà của Hoàng Đế ban tặng.
Thể diện lớn biết bao cơ chứ?!
Giờ khắc này, mọi người lại càng nhận thức rõ ràng hơn về địa vị của Minh Thần trong triều đại mới, về sức nặng của hắn trong mắt Tiêu Hâm Nguyệt.
"Đa... Đa tạ Điện hạ!"
Lão Minh đồng chí run rẩy cả người, vội vàng cúi gập người xuống, giọng nói run rẩy tạ ơn.
"Đa tạ Điện hạ đã hậu ái."
Minh Thần, kẻ 'mua quan bán tước' theo kiểu hoàn toàn mới này lại chẳng hề căng thẳng, vẫn nở nụ cười thoải mái, chắp tay với viên quan truyền chỉ kia.
Ai ngờ viên quan kia lại nhướng mày, dường như biết trước Minh Thần sẽ nói vậy, bèn nói tiếp: "Điện hạ có chỉ."
"Minh đại nhân biết bản cung hậu ái ngươi là tốt rồi, mong ngươi mau chóng về triều, phụ tá chính sự, chớ có lười biếng."
Minh Thần: ...
Mọi người: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận