Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 190: Kết thân (1)
"Nghe nói gì chưa? Nghe nói gì chưa?"
"Minh phủ có hỷ sự!"
"A? Ta nhớ tiểu tử và cô nương nhà họ Minh tuổi đều chưa lớn mà! Là lão đại nhà họ về rồi sao?"
"Vậy thì chắc chắn rồi! Hôm đó ta còn thấy Minh Thần trở về mà!"
"Lúc nhỏ tiểu tử đó còn từng quậy phá ở đây! Mới chớp mắt đã lớn thế này rồi."
"Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này đẹp trai lắm, nghe nói còn làm quan lớn, không biết cô nương nhà nào tốt số như vậy."
"Năm ngoái ta nghe nói Minh phu nhân đã tìm không ít nhà để làm mai đấy!"
...
Lão Minh đồng chí cũng chẳng kiêng kỵ gì.
Tiểu tử thối trong nhà đã trưởng thành, sớm nên kết thân thôi.
Minh gia ở huyện thành này cũng coi là nhân vật có máu mặt, chuyện vui cũng bắt đầu được gấp rút chuẩn bị.
Bản thân Minh Thần cũng rất có danh tiếng, từ nhỏ đã ưa nhìn, có cá tính, sau này vào triều làm quan.
Đây đúng chuẩn là kim quy tế, cũng là tình nhân trong mộng của biết bao cô nương trong thành.
Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng cũng là mộng vỡ.
Tin tức lan truyền ra ngoài, cũng khiến mọi người bàn tán xôn xao.
"Chưởng quỹ, lấy cho ta hai vò Nữ Nhi Hồng, loại ngon nhất ấy."
Bỗng nhiên, hai người tiến vào tửu quán, trong đó vị công tử trẻ tuổi vỗ vỗ lên quầy, cười tủm tỉm nói.
Trong nhất thời, tửu quán lại yên tĩnh đi đôi chút.
"Được rồi..."
Vị chưởng quỹ kia mỉm cười, vừa định lên tiếng.
Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm kia.
"Ồ! Minh Thần, là ngươi à!"
"Sao lại có thời gian rảnh đến chỗ ta thế này?"
Bảy năm trước, thằng nhóc này đã từng làm nơi này long trời lở đất.
Thời gian trôi nhanh thật, đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào đã thành đại nhân vật danh chấn thiên hạ.
"Tất nhiên là đến uống rượu rồi"
Minh Thần khoát tay áo, cười nói: "Đừng nói nhảm nữa, mang loại ngon nhất ra cho ta, ta biết rõ ngươi có hàng tốt mà!"
Ban đầu tranh giành Phù Dao ở chỗ này, cũng gây ra chút chuyện.
Nhưng Lư chưởng quỹ ở đây là người rộng lượng, đã hào phóng bỏ qua, ngược lại còn thấy đứa nhỏ này có linh khí, ranh ma tinh quái, đối xử với Minh Thần khá hiền lành.
Cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.
Minh Thần thỉnh thoảng đến đây chơi, nghiên cứu chút gia vị mới, dặn dò vị chưởng quỹ này nếu gặp sinh vật gì kỳ lạ thì nhất định phải gọi hắn một tiếng.
Hắn cũng không phải muốn trở thành địch nhân với tất cả mọi người.
Ngược lại, hắn muốn trở thành bằng hữu với đại đa số mọi người.
"Chậc chậc chậc "
"Tốt tốt tốt!"
Sớm đã nghe trong thành có chút tin đồn về tiểu tử này.
Xem ra đúng là đã trở về thật.
Cô nương bên cạnh này, hẳn là người hắn thích đây.
Đúng là một cô nương xinh đẹp!
Lư chưởng quỹ cũng không nói gì thêm, chỉ cười đáp ứng: "Ngươi cứ lên lầu trên đợi đi"
Minh Thần và Lăng Ngọc hai người cũng không để ý ánh mắt của người xung quanh, chỉ vội vàng đi lên lầu.
"Ngươi ở nơi này cũng nổi tiếng lắm nhỉ!"
Lăng Ngọc nghe ngóng xung quanh, có chút hứng thú nói với Minh Thần.
"Hắc!"
"Không còn cách nào khác, năm xưa ta cũng là nhân vật số một đấy!"
Minh Thần giơ tay, ngón cái chỉ vào mình, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, có phần đắc ý nói.
"Nói cho ngươi biết, Phù Dao Nhi của ta trước đây chính là giành được ở chỗ này đó."
"Nếu không phải là ta, có lẽ Phù Dao của ta đã thành món ăn trên mâm của người khác rồi."
Minh Thần chọc chọc vào đầu con chim nhỏ màu đỏ, cười ha hả nói.
'Hừ!' 'Chẳng qua là Phù Dao đại tiên ta chưa phát lực thôi!' 'Chỉ là phàm nhân, ta sợ làm họ bị thương thôi!' Phù Dao tỏ vẻ không thích nơi này, đôi cánh chống nạnh, dường như có chút bất mãn.
"Thật sao "
Đã nghe không ít chuyện xấu hổ thời trẻ của Minh Thần từ chỗ Lý Tuệ Hương.
Nhưng mà, vị sát tinh tỷ tỷ này vẫn hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Kể thêm cho ta nghe đi, ngươi đã từng làm những gì nữa."
Tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn, nàng đều muốn biết.
Tuổi thơ của nàng chỉ có màu máu và màu xám.
Sau khi gặp đại biến, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến báo thù, mỗi ngày đều luyện võ để mạnh lên, thật buồn tẻ vô vị.
So sánh với tuổi thơ muôn màu muôn vẻ này của Minh Thần, thì hoàn toàn khác biệt.
Cũng khó trách người này có thể trưởng thành với dáng vẻ tự do tự tại như hiện tại, khiến nàng ngưỡng mộ.
"Hắc!"
Minh Thần cười hắc hắc: "Vậy thì nhiều lắm, đầu tiên, phải kể đến biến cố thay đổi lộ trình phiên chợ Thanh Trì năm đó..."
Một người kể, một người nghe.
Thời gian trôi qua thật yên bình tốt đẹp.
"Rượu tới rồi"
Một lát sau, tiểu nhị tửu quán đã bưng rượu và thức ăn lên.
"Khách quan, đây là chưởng quỹ của chúng tôi cố ý dặn dò tôi mang lên cho ngài!"
Tiểu nhị bất giác nhìn Minh Thần thêm một cái, rồi nói: "Hai vị khách quan xin mời chậm rãi dùng!"
"Tốt tốt tốt!"
Tiểu nhị lui ra, Minh Thần mở nút vò rượu, trong khoảnh khắc mùi rượu thuần hậu lan tỏa ra.
"Đến, nếm thử đi, tỷ tỷ."
Minh Thần rót đầy một chén cho Lăng Ngọc, cười nói: "Biết ngươi thích rượu ngon, nói theo một cách nào đó, loại rượu này vẫn là do ta dạy lão Lư này cách ủ đấy!"
"Thật sao? Vậy ta phải nếm thử mới được!"
Ăn uống no nê, hai người đi xuống lầu.
Lăng Ngọc uống loại rượu mình thích, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, kiều diễm động lòng người.
Vậy mà khí chất của nàng lại cứng cỏi, không hề tỏ ra yêu mị, mang một vẻ đẹp đặc biệt, khiến người xung quanh không khỏi liếc nhìn với ánh mắt kinh diễm.
Có lẽ chỉ có người thần tiên như vậy mới được người như Minh Thần thích chăng?
"Chưởng quỹ, rượu ngon thức ăn cũng ngon!"
"Tay nghề của ngài tiến bộ rồi đó!"
Minh Thần cười ha hả nói.
"Ha ha ha, đó là đương nhiên, nếu thích thì phải đến nữa nhé!"
"Nhất định, nhất định!"
"Tiền rượu này..."
"Tiểu tử, đến chỗ ta là ta bao! Lẽ nào ta còn lấy tiền của ngươi sao?"
Minh Thần cười khoát tay, đẩy một tấm thiệp mời màu đỏ tới: "Không không không, lần này phải trả! Cứ lấy cái này để trả đi!"
"Nhất định phải tới đó nhé "
Nhìn tấm thiệp mời trong tay, lại nhìn hai người nắm tay nhau đi xa.
"Hắc!"
Chưởng quỹ không khỏi liếc mắt, rồi mỉm cười.
Tiểu tử này, đúng là một người rất đặc biệt.
...
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ hiu hiu.
Minh Thần nắm tay Lăng Ngọc, mười ngón tay đan vào nhau, thong dong dạo bước trên phố, giống như áng mây trôi phiêu lãng theo gió, mặc kệ Đông Tây, tự do tự tại.
Lăng Ngọc cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, có lẽ là vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, cảm giác của nàng về Minh Thần chính là như vậy.
Hắn là đám mây tự do, có thể mang người khác cùng phiêu du tự tại với hắn, giống như bây giờ, phảng phất cả tâm hồn và thân thể đều trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Lão gia, chỗ kẹo hồ lô này của ngài ta mua hết!"
Đi ngang qua một lão gia bán kẹo hồ lô, hắn trực tiếp ném cho đối phương một nén bạc.
Cũng không đợi đối phương đáp lời, cứ thế cầm lấy cả giá cắm kẹo hồ lô.
Lão đầu tay cầm nén bạc, ngơ ngác nhìn đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi biến mất khỏi tầm mắt.
Đến khi kịp phản ứng lại, thì kinh ngạc đến toàn thân run rẩy.
Minh Thần một tay xách giá đỡ, tiện tay rút một xiên kẹo hồ lô đưa cho Lăng Ngọc bên cạnh: "Đây, tỷ tỷ "
Lần hẹn hò trước, hắn nhớ Lăng Ngọc thích đồ ngọt.
Lăng Ngọc nhận lấy xiên kẹo hồ lô Minh Thần đưa, há miệng cắn một miếng, hương vị chua ngọt theo đầu lưỡi tan vào trong lòng.
"Ăn ngon không?"
Nữ tử tay cầm que tre, cong cong đôi mắt, nở một nụ cười xinh đẹp: "Ăn ngon!"
"Các bạn nhỏ, nói cho ca ca biết, thê tử của ca ca có xinh không? Nếu nói xinh, ca ca sẽ cho các ngươi ăn kẹo hồ lô!"
Minh Thần đến gần mấy bạn nhỏ đang chơi đùa, lắc lắc giá đỡ trong tay, cười tủm tỉm nói.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất mà con từng thấy!"
"Xinh lắm, xinh lắm! Thê tử của ca ca thật xinh đẹp!"
"Lớn lên con cũng có thể cưới được người xinh đẹp như tỷ tỷ không?"
"Ca ca, con muốn kẹo hồ lô!"
...
Các bạn nhỏ không giống như những người lớn nhàm chán.
Cũng không biết Minh Thần, vị ca ca đẹp trai này.
Nhìn theo ánh mắt hắn, bọn trẻ thấy vị tỷ tỷ tay cầm kẹo hồ lô đang có chút xấu hổ.
Lúc này mới nhao nhao nói.
Thế giới của bọn trẻ rất đơn giản, thích đồ ăn ngon, thích cái đẹp, thích trò vui.
"Ha ha ha, được được! Lại đây lại đây, ai cũng có phần!"
"Bạn nhỏ này thì không được đâu nhé! Ngoại trừ ca ca ra, không ai có thể cưới được người xinh đẹp như tỷ tỷ này đâu!"
Minh Thần vừa phát kẹo hồ lô, vừa cười đùa có chút trẻ con với các bạn nhỏ.
Điều mà đám trẻ không biết là, vị tỷ tỷ đang được khen đến đỏ mặt ngượng ngùng trước mắt này, lại chính là ma đầu nhân đồ khiến người Bắc Liệt nghe danh đã biến sắc trên chiến trường Bắc cảnh.
Đối diện với đủ loại ánh mắt của đám trẻ, nghe những lời tán dương hoặc chân thành hoặc do bị kẹo dụ dỗ của chúng, Lăng Ngọc bất giác sờ sờ mặt mình.
Cũng không biết có phải ảo giác của nàng không, luôn cảm thấy Minh Thần dường như đang khoe khoang điều gì đó.
"Ừm... Minh Thần "
Từ trước đến nay, nàng chưa từng có nhận thức rõ ràng nào về vẻ đẹp của mình.
Bất giác nàng hờn dỗi nói với Minh Thần: "Đừng nói lung tung "
Nửa là thẹn thùng, nửa là nũng nịu.
Minh Thần chỉ kéo tay nàng, vừa cười đùa vừa dạo bước trên phố.
Tiện tay phát sạch kẹo hồ lô trên giá.
Một lão thái thái hom hem tay cầm xiên kẹo hồ lô, kinh ngạc nhìn theo hai người trẻ tuổi rời đi.
Bầu không khí vui vẻ dường như lan tỏa khắp con phố.
"Đại ca, cái này ta mua!"
"Tỷ tỷ, ngươi xem cái này có hợp với nương tử của ta không?"
"Đúng vậy, ta kết hôn rồi, đây là vợ của ta "
"Tiểu ca, đưa cái đó cho ta! Ta muốn mua cho nương tử nhà ta đeo thử xem "
...
Cơn gió lãng mạn đẩy đưa con người tự do lướt qua các đường phố.
Vị phá gia chi tử này tùy ý vung tiền ra ngoài, mua đủ thứ linh tinh.
Lăng Ngọc cảm thấy Minh Thần hôm nay có hơi kỳ lạ, dường như quá phấn khích, quá phóng khoáng tùy hứng.
Nhưng mà, ngược lại cũng không tệ.
Nghe Minh Thần gọi mình là 'vợ', là 'nương tử' như vậy, Lăng Ngọc chỉ cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng ngọt ngào, đẹp đẽ khôn tả.
"Minh phủ có hỷ sự!"
"A? Ta nhớ tiểu tử và cô nương nhà họ Minh tuổi đều chưa lớn mà! Là lão đại nhà họ về rồi sao?"
"Vậy thì chắc chắn rồi! Hôm đó ta còn thấy Minh Thần trở về mà!"
"Lúc nhỏ tiểu tử đó còn từng quậy phá ở đây! Mới chớp mắt đã lớn thế này rồi."
"Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này đẹp trai lắm, nghe nói còn làm quan lớn, không biết cô nương nhà nào tốt số như vậy."
"Năm ngoái ta nghe nói Minh phu nhân đã tìm không ít nhà để làm mai đấy!"
...
Lão Minh đồng chí cũng chẳng kiêng kỵ gì.
Tiểu tử thối trong nhà đã trưởng thành, sớm nên kết thân thôi.
Minh gia ở huyện thành này cũng coi là nhân vật có máu mặt, chuyện vui cũng bắt đầu được gấp rút chuẩn bị.
Bản thân Minh Thần cũng rất có danh tiếng, từ nhỏ đã ưa nhìn, có cá tính, sau này vào triều làm quan.
Đây đúng chuẩn là kim quy tế, cũng là tình nhân trong mộng của biết bao cô nương trong thành.
Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng cũng là mộng vỡ.
Tin tức lan truyền ra ngoài, cũng khiến mọi người bàn tán xôn xao.
"Chưởng quỹ, lấy cho ta hai vò Nữ Nhi Hồng, loại ngon nhất ấy."
Bỗng nhiên, hai người tiến vào tửu quán, trong đó vị công tử trẻ tuổi vỗ vỗ lên quầy, cười tủm tỉm nói.
Trong nhất thời, tửu quán lại yên tĩnh đi đôi chút.
"Được rồi..."
Vị chưởng quỹ kia mỉm cười, vừa định lên tiếng.
Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm kia.
"Ồ! Minh Thần, là ngươi à!"
"Sao lại có thời gian rảnh đến chỗ ta thế này?"
Bảy năm trước, thằng nhóc này đã từng làm nơi này long trời lở đất.
Thời gian trôi nhanh thật, đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào đã thành đại nhân vật danh chấn thiên hạ.
"Tất nhiên là đến uống rượu rồi"
Minh Thần khoát tay áo, cười nói: "Đừng nói nhảm nữa, mang loại ngon nhất ra cho ta, ta biết rõ ngươi có hàng tốt mà!"
Ban đầu tranh giành Phù Dao ở chỗ này, cũng gây ra chút chuyện.
Nhưng Lư chưởng quỹ ở đây là người rộng lượng, đã hào phóng bỏ qua, ngược lại còn thấy đứa nhỏ này có linh khí, ranh ma tinh quái, đối xử với Minh Thần khá hiền lành.
Cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.
Minh Thần thỉnh thoảng đến đây chơi, nghiên cứu chút gia vị mới, dặn dò vị chưởng quỹ này nếu gặp sinh vật gì kỳ lạ thì nhất định phải gọi hắn một tiếng.
Hắn cũng không phải muốn trở thành địch nhân với tất cả mọi người.
Ngược lại, hắn muốn trở thành bằng hữu với đại đa số mọi người.
"Chậc chậc chậc "
"Tốt tốt tốt!"
Sớm đã nghe trong thành có chút tin đồn về tiểu tử này.
Xem ra đúng là đã trở về thật.
Cô nương bên cạnh này, hẳn là người hắn thích đây.
Đúng là một cô nương xinh đẹp!
Lư chưởng quỹ cũng không nói gì thêm, chỉ cười đáp ứng: "Ngươi cứ lên lầu trên đợi đi"
Minh Thần và Lăng Ngọc hai người cũng không để ý ánh mắt của người xung quanh, chỉ vội vàng đi lên lầu.
"Ngươi ở nơi này cũng nổi tiếng lắm nhỉ!"
Lăng Ngọc nghe ngóng xung quanh, có chút hứng thú nói với Minh Thần.
"Hắc!"
"Không còn cách nào khác, năm xưa ta cũng là nhân vật số một đấy!"
Minh Thần giơ tay, ngón cái chỉ vào mình, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, có phần đắc ý nói.
"Nói cho ngươi biết, Phù Dao Nhi của ta trước đây chính là giành được ở chỗ này đó."
"Nếu không phải là ta, có lẽ Phù Dao của ta đã thành món ăn trên mâm của người khác rồi."
Minh Thần chọc chọc vào đầu con chim nhỏ màu đỏ, cười ha hả nói.
'Hừ!' 'Chẳng qua là Phù Dao đại tiên ta chưa phát lực thôi!' 'Chỉ là phàm nhân, ta sợ làm họ bị thương thôi!' Phù Dao tỏ vẻ không thích nơi này, đôi cánh chống nạnh, dường như có chút bất mãn.
"Thật sao "
Đã nghe không ít chuyện xấu hổ thời trẻ của Minh Thần từ chỗ Lý Tuệ Hương.
Nhưng mà, vị sát tinh tỷ tỷ này vẫn hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Kể thêm cho ta nghe đi, ngươi đã từng làm những gì nữa."
Tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn, nàng đều muốn biết.
Tuổi thơ của nàng chỉ có màu máu và màu xám.
Sau khi gặp đại biến, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến báo thù, mỗi ngày đều luyện võ để mạnh lên, thật buồn tẻ vô vị.
So sánh với tuổi thơ muôn màu muôn vẻ này của Minh Thần, thì hoàn toàn khác biệt.
Cũng khó trách người này có thể trưởng thành với dáng vẻ tự do tự tại như hiện tại, khiến nàng ngưỡng mộ.
"Hắc!"
Minh Thần cười hắc hắc: "Vậy thì nhiều lắm, đầu tiên, phải kể đến biến cố thay đổi lộ trình phiên chợ Thanh Trì năm đó..."
Một người kể, một người nghe.
Thời gian trôi qua thật yên bình tốt đẹp.
"Rượu tới rồi"
Một lát sau, tiểu nhị tửu quán đã bưng rượu và thức ăn lên.
"Khách quan, đây là chưởng quỹ của chúng tôi cố ý dặn dò tôi mang lên cho ngài!"
Tiểu nhị bất giác nhìn Minh Thần thêm một cái, rồi nói: "Hai vị khách quan xin mời chậm rãi dùng!"
"Tốt tốt tốt!"
Tiểu nhị lui ra, Minh Thần mở nút vò rượu, trong khoảnh khắc mùi rượu thuần hậu lan tỏa ra.
"Đến, nếm thử đi, tỷ tỷ."
Minh Thần rót đầy một chén cho Lăng Ngọc, cười nói: "Biết ngươi thích rượu ngon, nói theo một cách nào đó, loại rượu này vẫn là do ta dạy lão Lư này cách ủ đấy!"
"Thật sao? Vậy ta phải nếm thử mới được!"
Ăn uống no nê, hai người đi xuống lầu.
Lăng Ngọc uống loại rượu mình thích, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, kiều diễm động lòng người.
Vậy mà khí chất của nàng lại cứng cỏi, không hề tỏ ra yêu mị, mang một vẻ đẹp đặc biệt, khiến người xung quanh không khỏi liếc nhìn với ánh mắt kinh diễm.
Có lẽ chỉ có người thần tiên như vậy mới được người như Minh Thần thích chăng?
"Chưởng quỹ, rượu ngon thức ăn cũng ngon!"
"Tay nghề của ngài tiến bộ rồi đó!"
Minh Thần cười ha hả nói.
"Ha ha ha, đó là đương nhiên, nếu thích thì phải đến nữa nhé!"
"Nhất định, nhất định!"
"Tiền rượu này..."
"Tiểu tử, đến chỗ ta là ta bao! Lẽ nào ta còn lấy tiền của ngươi sao?"
Minh Thần cười khoát tay, đẩy một tấm thiệp mời màu đỏ tới: "Không không không, lần này phải trả! Cứ lấy cái này để trả đi!"
"Nhất định phải tới đó nhé "
Nhìn tấm thiệp mời trong tay, lại nhìn hai người nắm tay nhau đi xa.
"Hắc!"
Chưởng quỹ không khỏi liếc mắt, rồi mỉm cười.
Tiểu tử này, đúng là một người rất đặc biệt.
...
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ hiu hiu.
Minh Thần nắm tay Lăng Ngọc, mười ngón tay đan vào nhau, thong dong dạo bước trên phố, giống như áng mây trôi phiêu lãng theo gió, mặc kệ Đông Tây, tự do tự tại.
Lăng Ngọc cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, có lẽ là vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, cảm giác của nàng về Minh Thần chính là như vậy.
Hắn là đám mây tự do, có thể mang người khác cùng phiêu du tự tại với hắn, giống như bây giờ, phảng phất cả tâm hồn và thân thể đều trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Lão gia, chỗ kẹo hồ lô này của ngài ta mua hết!"
Đi ngang qua một lão gia bán kẹo hồ lô, hắn trực tiếp ném cho đối phương một nén bạc.
Cũng không đợi đối phương đáp lời, cứ thế cầm lấy cả giá cắm kẹo hồ lô.
Lão đầu tay cầm nén bạc, ngơ ngác nhìn đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi biến mất khỏi tầm mắt.
Đến khi kịp phản ứng lại, thì kinh ngạc đến toàn thân run rẩy.
Minh Thần một tay xách giá đỡ, tiện tay rút một xiên kẹo hồ lô đưa cho Lăng Ngọc bên cạnh: "Đây, tỷ tỷ "
Lần hẹn hò trước, hắn nhớ Lăng Ngọc thích đồ ngọt.
Lăng Ngọc nhận lấy xiên kẹo hồ lô Minh Thần đưa, há miệng cắn một miếng, hương vị chua ngọt theo đầu lưỡi tan vào trong lòng.
"Ăn ngon không?"
Nữ tử tay cầm que tre, cong cong đôi mắt, nở một nụ cười xinh đẹp: "Ăn ngon!"
"Các bạn nhỏ, nói cho ca ca biết, thê tử của ca ca có xinh không? Nếu nói xinh, ca ca sẽ cho các ngươi ăn kẹo hồ lô!"
Minh Thần đến gần mấy bạn nhỏ đang chơi đùa, lắc lắc giá đỡ trong tay, cười tủm tỉm nói.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất mà con từng thấy!"
"Xinh lắm, xinh lắm! Thê tử của ca ca thật xinh đẹp!"
"Lớn lên con cũng có thể cưới được người xinh đẹp như tỷ tỷ không?"
"Ca ca, con muốn kẹo hồ lô!"
...
Các bạn nhỏ không giống như những người lớn nhàm chán.
Cũng không biết Minh Thần, vị ca ca đẹp trai này.
Nhìn theo ánh mắt hắn, bọn trẻ thấy vị tỷ tỷ tay cầm kẹo hồ lô đang có chút xấu hổ.
Lúc này mới nhao nhao nói.
Thế giới của bọn trẻ rất đơn giản, thích đồ ăn ngon, thích cái đẹp, thích trò vui.
"Ha ha ha, được được! Lại đây lại đây, ai cũng có phần!"
"Bạn nhỏ này thì không được đâu nhé! Ngoại trừ ca ca ra, không ai có thể cưới được người xinh đẹp như tỷ tỷ này đâu!"
Minh Thần vừa phát kẹo hồ lô, vừa cười đùa có chút trẻ con với các bạn nhỏ.
Điều mà đám trẻ không biết là, vị tỷ tỷ đang được khen đến đỏ mặt ngượng ngùng trước mắt này, lại chính là ma đầu nhân đồ khiến người Bắc Liệt nghe danh đã biến sắc trên chiến trường Bắc cảnh.
Đối diện với đủ loại ánh mắt của đám trẻ, nghe những lời tán dương hoặc chân thành hoặc do bị kẹo dụ dỗ của chúng, Lăng Ngọc bất giác sờ sờ mặt mình.
Cũng không biết có phải ảo giác của nàng không, luôn cảm thấy Minh Thần dường như đang khoe khoang điều gì đó.
"Ừm... Minh Thần "
Từ trước đến nay, nàng chưa từng có nhận thức rõ ràng nào về vẻ đẹp của mình.
Bất giác nàng hờn dỗi nói với Minh Thần: "Đừng nói lung tung "
Nửa là thẹn thùng, nửa là nũng nịu.
Minh Thần chỉ kéo tay nàng, vừa cười đùa vừa dạo bước trên phố.
Tiện tay phát sạch kẹo hồ lô trên giá.
Một lão thái thái hom hem tay cầm xiên kẹo hồ lô, kinh ngạc nhìn theo hai người trẻ tuổi rời đi.
Bầu không khí vui vẻ dường như lan tỏa khắp con phố.
"Đại ca, cái này ta mua!"
"Tỷ tỷ, ngươi xem cái này có hợp với nương tử của ta không?"
"Đúng vậy, ta kết hôn rồi, đây là vợ của ta "
"Tiểu ca, đưa cái đó cho ta! Ta muốn mua cho nương tử nhà ta đeo thử xem "
...
Cơn gió lãng mạn đẩy đưa con người tự do lướt qua các đường phố.
Vị phá gia chi tử này tùy ý vung tiền ra ngoài, mua đủ thứ linh tinh.
Lăng Ngọc cảm thấy Minh Thần hôm nay có hơi kỳ lạ, dường như quá phấn khích, quá phóng khoáng tùy hứng.
Nhưng mà, ngược lại cũng không tệ.
Nghe Minh Thần gọi mình là 'vợ', là 'nương tử' như vậy, Lăng Ngọc chỉ cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng ngọt ngào, đẹp đẽ khôn tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận