Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 216: Ngươi nếu là chơi mỹ nhân kế mà nói, ta cần phải trúng chiêu (2)
Chương 216: Ngươi nếu là chơi mỹ nhân kế, ta nhất định sẽ trúng chiêu (2)
Tiêu Hâm Nguyệt quả thật là người trời sinh quý phái, một mỹ nhân khuynh thành tuyệt luân. So với minh chủ của mình, vị Hoàng Đế này có một loại khí chất khác, ung dung hoa quý, trời sinh là vua. Điểm này Minh Thần ngược lại không có lừa hắn.
Nhưng mà... Hắn thật sự không nhìn ra, Tiêu Hâm Nguyệt đối với Kinh Lam có bao nhiêu hận ý.
Căn cứ lời của người họ Minh, hết thảy đều là công lao của hắn. Nếu không phải hắn ở sau lưng nói tốt, sứ giả của liên minh Kinh Lam e rằng đã không thể rời khỏi Quý Thủ.
Từ Huy đối với điều này giữ nguyên ý kiến.
Chưa đến một tháng, đoàn sứ giả đông đảo đã từ Quý Thủ trở lại Kinh Lam. Từ Huy cũng đã về tới trước mặt chủ tử của mình để phục mệnh.
Tiết Lẫm Đông, tuyết lớn che phủ nhà cửa, bao bọc trong màu áo bạc, nhưng trong thành thị tràn ngập không khí náo nhiệt.
Lại một năm nữa trôi qua.
Hiện tại thiên hạ đại loạn, bá tánh như con thuyền nhỏ phiêu dạt giữa biển rộng, không nhìn thấy phương hướng tương lai. Nhưng mà, nên cả nhà đoàn viên, nên ăn mừng năm mới... vẫn là nên, đây là văn hóa kế thừa.
Bá tánh ở khu vực do liên minh Kinh Lam chiếm lĩnh ngoài dự liệu sống cũng không tệ, cũng không nhận phải ức hiếp.
Có điều, hệ thống văn hóa của liên minh Kinh Lam đến từ quần đảo không giống với đại lục, ăn Tết cũng không phải ngày này, nên làm việc thì vẫn phải làm việc.
Hồng Lăng Sương dường như rất xem trọng lần đi sứ này, Từ Huy vừa trở về, cái mông còn chưa ngồi nóng chỗ, đã bị nàng triệu kiến.
Liên minh Kinh Lam là thế lực hải ngoại, tất nhiên là không có hoàng cung gì nghiêm chỉnh, đại bản doanh chỉ đơn giản chọn lấy một tòa thành thị không tệ, xây giống như là sơn trại thổ phỉ.
Hồng Lăng Sương ngồi ở ghế da hổ ở vị trí chủ tọa, chống cằm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần tà dị, nghe người trước mắt báo cáo công việc.
"Vậy là được rồi? Càn Nguyên đồng ý liên minh, nhưng sẽ không xuất binh ngay bây giờ..."
Nàng khẽ gật đầu, đối với việc này cũng không nghĩ nhiều nữa. Tiêu Hâm Nguyệt có nhìn ra ý đồ của nàng hay không thì không chắc, nhưng Minh Thần nhất định có thể nhìn ra. Khuyến khích Càn Nguyên tái phát động chiến tranh hy vọng vẫn rất xa vời, điều này cũng không phù hợp lợi ích của bọn họ, Tiêu Hâm Nguyệt còn trẻ, không có gì phải nóng nảy.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, giữa bọn họ cũng không liền kề, không có xung đột lợi ích trực tiếp, lại có thể giúp đỡ lẫn nhau, bổ sung cho nhau.
Mục tiêu kế tiếp của Càn Nguyên tất nhiên là ở phương đông, đoạt lại đất đai đã mất. Tuy nói liên minh Kinh Lam của bọn họ chiếm chút thổ địa, nhưng hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, liên hợp lại thì trăm lợi không hại.
Chuyện này đều nằm trong dự liệu của nàng, nàng lại hướng Từ Huy hỏi: "Vậy có gặp mặt Tĩnh An Hầu không? Người này thế nào? Các ngươi gặp mặt xong đã xảy ra chuyện gì, đều kể cho ta nghe một chút."
Bề ngoài, Tiêu Hâm Nguyệt đúng là Đế Vương hoàn toàn xứng đáng của Càn Nguyên mới, nhưng theo Hồng Lăng Sương, hình thức tổ chức của tân triều có chút đặc thù, thật ra nên là hai vua, Minh Thần cũng được xem là một vị kẻ thống trị, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn quan trọng hơn Tiêu Hâm Nguyệt.
"Ờ... Minh Thần người này..."
Nhớ tới vị Hầu gia đặc biệt độc hành kia, Từ Huy không khỏi giật giật khóe miệng. Người đó sống sờ sờ moi đi không ít tiền tài từ chỗ mình.
Cố tình làm bậy, khó mà nắm bắt.
Hắn hoàn toàn không biết người trẻ tuổi kia đang nghĩ gì, chỉ thành thành thật thật đem từng chi tiết báo cáo lại cho Hồng Lăng Sương nghe.
Bao gồm việc Minh Thần hỏi thăm dung mạo của Hồng Lăng Sương, còn có việc đòi hối lộ... Những chuyện như vậy nghe qua cũng không tính là chuyện vẻ vang gì.
Vị anh hùng trong truyền thuyết, lại tham tài háo sắc, còn không tôn kính quân vương, hữu danh vô thực, hình tượng đáng phải chiết khấu đi nhiều.
Nhưng mà, Hồng Lăng Sương nghe xong, lại hơi nheo mắt, biểu lộ nghiền ngẫm.
"Còn gì khác không? Hắn chỉ muốn nói với ngươi những điều này thôi sao?"
Từ Huy cung kính nói: "Thần không gặp lại hắn, chỉ là phái người đem vàng bạc các thứ đưa đến phủ của hắn."
"Đường đường Tĩnh An Hầu, đỉnh cao của bậc nhân thần, hắn muốn cái gì mà không có, còn cần tham ô chút vàng bạc ấy của ngươi sao?"
Minh Thần người này lớn mật làm bậy, thậm chí còn ngấp nghé trêu chọc dung mạo của nàng. Hồng Lăng Sương lại không để ý, ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú với hắn.
"Tham tài háo sắc?"
Điều này dường như hoàn toàn khác biệt với vị anh hùng trong truyền thuyết, với người mưu lược trong tưởng tượng của nàng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí có chút chắc chắn: "Không không không... Đây không phải là hắn."
Chỉ là cần thiết phải tự làm xấu mình và giấu tài đi thôi.
Ngồi lên vị trí như vậy, lại hoàn toàn không có nửa điểm ngạo mạn nghiêm nghị đặc trưng của kẻ bề trên, ngược lại vẫn cứ nơm nớp lo sợ, cẩn thận chặt chẽ, bày ra thế yếu trước địch.
Người này... thật là thú vị.
"Hắn nói khi nào đến?"
Nàng có chút mong chờ, người này rốt cuộc là người thế nào. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng nàng thật sự đã tâm giao với người này từ lâu, nàng thật sự cảm thấy Minh Thần là người không bị thời đại này, không bị quy tắc trói buộc, là người có thể hợp ý với nàng.
Nàng phải bỏ ra con bài tẩy lớn cỡ nào, mới đủ để lôi kéo được người như thế này đây?
Tiêu Hâm Nguyệt kia lại bỏ ra cái gì, mà có thể nhận được sự trợ giúp của hắn?
"Ờ... Minh chủ, hắn cũng không cho thần một thời gian chính xác, chỉ nói sẽ đến."
"Vậy à..."
Người kia không định thời gian, đến lặng lẽ, rất nhiều chuyện liền không có cách nào chuẩn bị trước.
...
Một bên khác, tại Quý Thủ.
Mảnh đất tịnh thổ giữa thời loạn thế, thành thị chưa từng trải qua sự tàn phá của chiến tranh, tràn đầy sức sống, phồn hoa náo nhiệt.
Lại một năm mới nữa đến, toàn bộ thành thị đều tràn ngập không khí vui sướng. Mọi người trên mặt đều nở nụ cười, gặp người liền chào hỏi.
Tĩnh An Hầu phủ giăng đèn kết hoa, cũng có chút náo nhiệt.
Minh Thần cũng không biết rằng ở nơi xa ngàn dặm, vị minh chủ xinh đẹp chưa gặp mặt kia lại có hiểu lầm gì đó về mình. Trong khoảng thời gian này hắn không làm chuyện gì, cũng không có dự định ra ngoài.
Chỉ là đắm chìm trong không khí năm mới này.
Cha mẹ cùng đệ đệ muội muội của Thanh Trì đều được đón đến Quý Thủ. Bình thường bọn họ sợ làm chậm trễ chính sự của con trai (huynh trưởng), nhưng vào thời gian cả nhà đoàn viên ăn Tết thế này, dù sao cũng là muốn gặp nhau, Minh Thần cũng vui khi bọn họ tới.
Chỉ có lão thụ cô độc Linh Nhất là ở lại trong nhà.
Minh Thần ở địa vị đỉnh cao của bậc nhân thần, định sẵn vào thời điểm thế này sẽ có rất nhiều người tới bái phỏng, cũng có chút ân tình qua lại.
Rất nhiều người muốn tạo quan hệ, Minh Thần không mở lời mời, cũng không tiện từ chối gặp mặt, chỉ là nhận lễ vật mà thôi.
Mà có một số người quả thật có chút giao tình, ví dụ như Phùng Hiếu Trung, Vân Chinh, Vương Hàn Bác, Trần Ngọc Đường, cha con Trương gia... Những người này, bất luận vị trí cao thấp sang hèn, Minh Thần cũng sẽ gặp một chút, uống trà uống rượu, trò chuyện vài câu.
Hắn đã cắm rễ ở thế giới này, cũng không có suy nghĩ siêu thoát thế tục, không giao bằng hữu gì đó. Thời điểm ăn Tết, mọi thứ đều dừng lại, mọi người nên gặp mặt trò chuyện một lần.
Minh Thần còn có chút tưởng niệm huynh trưởng Uông Hòe ở ngoài ngàn dặm, muốn tâm sự với Bắc Đế - người đã trở thành bằng hữu qua ván cược kia... Không liên quan đến tranh chấp lợi ích, chỉ là đối thoại giữa bằng hữu.
Lăng Ngọc là người trong quân, cũng có không ít ân tình qua lại, mấy ngày nay cũng uống không ít rượu. Ngốc tỷ tỷ là người tự do, dù sao cũng nên có bằng hữu của chính mình, chỉ cần nàng muốn, Minh Thần cũng không hạn chế nàng.
Tĩnh An Hầu phủ rất lớn, bao nhiêu khách nhân cũng chứa được.
Chim nhỏ màu đỏ đã thoát ly khỏi những thú vui cấp thấp, năm nay cũng không lôi kéo Thử Thử tiến hành đại tác chiến cầu tuyết nhắm vào Miêu Miêu đáng ghét nữa. Nó chỉ đứng bên cạnh Tiểu Đào Hoa, thì thầm chuyện riêng giữa khuê mật.
Tiểu Thanh Xà ở một bên nhắm mắt tu hành, lại thỉnh thoảng len lén liếc mắt về phía chim nhỏ, dường như có chút tò mò.
Thử Thử mặc bộ y phục nhỏ vừa vặn, nghiêm chỉnh chào hỏi Minh Thần.
Vân Dao chăm chỉ vẫn đang đánh quyền.
Tu Điệp Nhi thì đã đến cửa tiệm của nàng.
Miêu Miêu trên cổ treo một cái chuông lục lạc, đang nằm ườn ra cùng với cẩu tử tham ăn.
Minh Thần nhàn rỗi, chiếc xe mới tốc độ siêu nhanh tự nhiên không cần thiết phải lái ra, làm nhiều nhất cũng chỉ là mang Bạch Lang hình dáng chó con ra ngoài dạo vài vòng mà thôi.
Những ngày tháng ở Tĩnh An Hầu phủ này, đối với Bạch Lang mà nói đơn giản chính là những ngày thần tiên.
Bỗng nhiên, nó lại dường như đột nhiên có cảm giác, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ra vào Tĩnh An Hầu phủ, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, dường như đang hồi tưởng điều gì.
"Đì đoàng!"
Lũ tiểu hài nghịch ngợm đang đốt pháo ở cửa ra vào, tiếng nổ đì đoàng vang vọng ra thật xa.
Năm nay toàn bộ Quý Thủ dường như cũng trở nên huyên náo hơn một chút.
Đây là sản phẩm phụ kèm theo khi nghiên cứu súng đạn, là món đồ chơi nhỏ do Tĩnh An Hầu phát minh. Đốt nó ở cửa vào lúc năm mới có thể trừ tà ma, bảo đảm một năm hồng phát may mắn, có điều lúc dùng phải coi chừng kẻo bị nổ bị thương.
Một số dân chúng tin vào điều đó, cũng theo đó đốt pháo, cầu chút náo nhiệt. Có trừ được tà hay không thì không rõ, dù sao bọn trẻ con thì rất thích chơi trò này.
Cho dù là ở cửa vào Tĩnh An Hầu phủ, những tiểu hài mặc cẩm phục màu đỏ, thân phận tôn quý cũng đang chơi pháo.
"Ừm?"
Một bóng người từ bên ngoài đi tới, nhìn hai tiểu hài chơi pháo, không khỏi nhắc nhở một câu: "Minh Huyên, Minh Kiệt, cẩn thận chút, đừng để nổ vào tay."
Đệ đệ và muội muội của Minh Thần ngẩng đầu lên, có chút hiếu kỳ nhìn vị thúc thúc có khuôn mặt hơi nghiêm túc trước mắt: "Thúc thúc, người nhận ra chúng con à?"
"Ờ..."
Gặp qua vài lần, hắn nhận ra hai đứa tiểu hài này, nhưng hai đứa tiểu hài này lại không nhận ra hắn, dù sao hắn lúc đó... còn chưa phải hình người.
Người đến đương nhiên là vị Châu mục từng được nhân dân Thanh Châu kính yêu 'Lữ Nhai', hay nói đúng hơn là Hoàng Khiếu.
Sau khi Tiêu Hâm Nguyệt đăng cơ tại Quý Thủ, thật ra từng muốn điều Hoàng Khiếu đến các châu quận khác làm Châu mục.
Tân triều thiếu nhân tài, dù sao năng lực của hắn bày ra ở đó, nếu có thể khiến các châu khác cũng được cai trị phồn hoa như Thanh Châu, vậy thì quá lợi rồi.
Nhưng Hoàng Khiếu không muốn rời khỏi châu quận này, hắn chỉ yêu thích nơi này, dù sao người nơi đây từng cứu hắn, hắn nguyện ý thủ hộ châu này, cho dù chỉ làm một huyện lệnh cũng không sao. Bằng không, hắn tình nguyện làm một yêu quái tự do lang thang.
Tiêu Hâm Nguyệt không ép buộc, vẫn để hắn tiếp tục làm Châu mục Thanh Châu. Có điều Quý Thủ được tách ra làm đô thành riêng, Hoàng Khiếu đành phải chuyển đến thành thị khác để quản lý Thanh Châu.
Tân triều vừa lập, chính vụ bận rộn, nên đã lâu rồi hắn không gặp Minh Thần. Nay năm mới đến, hắn cũng tới cửa bái phỏng Minh Thần, người đã thay đổi vận mệnh của hắn.
Hoàng Khiếu giật giật khóe miệng, nói: "Ta là bằng hữu của ca ca các ngươi, ta nghe hắn nhắc qua các ngươi."
"Bằng hữu của ca ca?"
Mấy chữ "bằng hữu của Minh Thần" này vẫn rất có trọng lượng. Trong đám bá quan tân triều, không có mấy người dám nói như vậy.
Tiểu hài kia trực tiếp thay thị vệ làm việc, có chút nhiệt tình nói: "Để con đi gọi giúp người..."
"Ha ha, ta đã nói sao xa xa đã ngửi thấy mùi chó đâu đây, thì ra là ngươi tới rồi!"
Mà đúng lúc này, vị Hầu gia trẻ tuổi đã đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Bạn cũ gặp nhau, chung đụng tự nhiên càng thêm nhẹ nhõm tùy ý.
Hoàng Khiếu:...
Tốt xấu gì hắn cũng là Châu mục một châu đấy!
Người này có thể lễ phép hơn một chút được không!
Mặc dù hắn đúng là chó thật.
Minh Thần dặn dò đệ đệ muội muội hai câu, hai người bèn sóng vai đi vào cửa.
"Thúc thúc!"
"Là ngươi sao? Thúc thúc?"
Nhưng vừa mới tiến vào sân nhỏ, chưa đi được hai bước.
Một luồng sáng trắng chợt lóe lên, một chú chó con màu trắng chạy tới đứng vững trước mặt hai người, hai mắt mở căng tròn, im lặng nhìn Hoàng Khiếu, có chút kích động hỏi.
"Ừm?"
Hoàng Khiếu sững lại, cẩn thận dò xét chú chó con trước mắt, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, dường như đang hồi tưởng điều gì.
"Bạch Lang?"
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, giọng nói cũng cao hơn một chút, có phần không chắc chắn hỏi, cái đầu cũng mất khống chế biến thành đầu chó vàng.
"Thúc thúc!!!"
Vốn tưởng rằng vị thúc thúc luôn chú ý nó từ nhỏ đã bị yêu quái khác đánh chết. Lại không ngờ, vậy mà lại gặp được người ở nơi này.
Mắt thấy hắn biến thành bộ dáng đầu chó, Bạch Lang lại không chút hoài nghi.
Trực tiếp cao giọng kêu lên, nhào vào trong ngực hắn.
Tiêu Hâm Nguyệt quả thật là người trời sinh quý phái, một mỹ nhân khuynh thành tuyệt luân. So với minh chủ của mình, vị Hoàng Đế này có một loại khí chất khác, ung dung hoa quý, trời sinh là vua. Điểm này Minh Thần ngược lại không có lừa hắn.
Nhưng mà... Hắn thật sự không nhìn ra, Tiêu Hâm Nguyệt đối với Kinh Lam có bao nhiêu hận ý.
Căn cứ lời của người họ Minh, hết thảy đều là công lao của hắn. Nếu không phải hắn ở sau lưng nói tốt, sứ giả của liên minh Kinh Lam e rằng đã không thể rời khỏi Quý Thủ.
Từ Huy đối với điều này giữ nguyên ý kiến.
Chưa đến một tháng, đoàn sứ giả đông đảo đã từ Quý Thủ trở lại Kinh Lam. Từ Huy cũng đã về tới trước mặt chủ tử của mình để phục mệnh.
Tiết Lẫm Đông, tuyết lớn che phủ nhà cửa, bao bọc trong màu áo bạc, nhưng trong thành thị tràn ngập không khí náo nhiệt.
Lại một năm nữa trôi qua.
Hiện tại thiên hạ đại loạn, bá tánh như con thuyền nhỏ phiêu dạt giữa biển rộng, không nhìn thấy phương hướng tương lai. Nhưng mà, nên cả nhà đoàn viên, nên ăn mừng năm mới... vẫn là nên, đây là văn hóa kế thừa.
Bá tánh ở khu vực do liên minh Kinh Lam chiếm lĩnh ngoài dự liệu sống cũng không tệ, cũng không nhận phải ức hiếp.
Có điều, hệ thống văn hóa của liên minh Kinh Lam đến từ quần đảo không giống với đại lục, ăn Tết cũng không phải ngày này, nên làm việc thì vẫn phải làm việc.
Hồng Lăng Sương dường như rất xem trọng lần đi sứ này, Từ Huy vừa trở về, cái mông còn chưa ngồi nóng chỗ, đã bị nàng triệu kiến.
Liên minh Kinh Lam là thế lực hải ngoại, tất nhiên là không có hoàng cung gì nghiêm chỉnh, đại bản doanh chỉ đơn giản chọn lấy một tòa thành thị không tệ, xây giống như là sơn trại thổ phỉ.
Hồng Lăng Sương ngồi ở ghế da hổ ở vị trí chủ tọa, chống cằm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần tà dị, nghe người trước mắt báo cáo công việc.
"Vậy là được rồi? Càn Nguyên đồng ý liên minh, nhưng sẽ không xuất binh ngay bây giờ..."
Nàng khẽ gật đầu, đối với việc này cũng không nghĩ nhiều nữa. Tiêu Hâm Nguyệt có nhìn ra ý đồ của nàng hay không thì không chắc, nhưng Minh Thần nhất định có thể nhìn ra. Khuyến khích Càn Nguyên tái phát động chiến tranh hy vọng vẫn rất xa vời, điều này cũng không phù hợp lợi ích của bọn họ, Tiêu Hâm Nguyệt còn trẻ, không có gì phải nóng nảy.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, giữa bọn họ cũng không liền kề, không có xung đột lợi ích trực tiếp, lại có thể giúp đỡ lẫn nhau, bổ sung cho nhau.
Mục tiêu kế tiếp của Càn Nguyên tất nhiên là ở phương đông, đoạt lại đất đai đã mất. Tuy nói liên minh Kinh Lam của bọn họ chiếm chút thổ địa, nhưng hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, liên hợp lại thì trăm lợi không hại.
Chuyện này đều nằm trong dự liệu của nàng, nàng lại hướng Từ Huy hỏi: "Vậy có gặp mặt Tĩnh An Hầu không? Người này thế nào? Các ngươi gặp mặt xong đã xảy ra chuyện gì, đều kể cho ta nghe một chút."
Bề ngoài, Tiêu Hâm Nguyệt đúng là Đế Vương hoàn toàn xứng đáng của Càn Nguyên mới, nhưng theo Hồng Lăng Sương, hình thức tổ chức của tân triều có chút đặc thù, thật ra nên là hai vua, Minh Thần cũng được xem là một vị kẻ thống trị, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó mà nói, còn quan trọng hơn Tiêu Hâm Nguyệt.
"Ờ... Minh Thần người này..."
Nhớ tới vị Hầu gia đặc biệt độc hành kia, Từ Huy không khỏi giật giật khóe miệng. Người đó sống sờ sờ moi đi không ít tiền tài từ chỗ mình.
Cố tình làm bậy, khó mà nắm bắt.
Hắn hoàn toàn không biết người trẻ tuổi kia đang nghĩ gì, chỉ thành thành thật thật đem từng chi tiết báo cáo lại cho Hồng Lăng Sương nghe.
Bao gồm việc Minh Thần hỏi thăm dung mạo của Hồng Lăng Sương, còn có việc đòi hối lộ... Những chuyện như vậy nghe qua cũng không tính là chuyện vẻ vang gì.
Vị anh hùng trong truyền thuyết, lại tham tài háo sắc, còn không tôn kính quân vương, hữu danh vô thực, hình tượng đáng phải chiết khấu đi nhiều.
Nhưng mà, Hồng Lăng Sương nghe xong, lại hơi nheo mắt, biểu lộ nghiền ngẫm.
"Còn gì khác không? Hắn chỉ muốn nói với ngươi những điều này thôi sao?"
Từ Huy cung kính nói: "Thần không gặp lại hắn, chỉ là phái người đem vàng bạc các thứ đưa đến phủ của hắn."
"Đường đường Tĩnh An Hầu, đỉnh cao của bậc nhân thần, hắn muốn cái gì mà không có, còn cần tham ô chút vàng bạc ấy của ngươi sao?"
Minh Thần người này lớn mật làm bậy, thậm chí còn ngấp nghé trêu chọc dung mạo của nàng. Hồng Lăng Sương lại không để ý, ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú với hắn.
"Tham tài háo sắc?"
Điều này dường như hoàn toàn khác biệt với vị anh hùng trong truyền thuyết, với người mưu lược trong tưởng tượng của nàng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí có chút chắc chắn: "Không không không... Đây không phải là hắn."
Chỉ là cần thiết phải tự làm xấu mình và giấu tài đi thôi.
Ngồi lên vị trí như vậy, lại hoàn toàn không có nửa điểm ngạo mạn nghiêm nghị đặc trưng của kẻ bề trên, ngược lại vẫn cứ nơm nớp lo sợ, cẩn thận chặt chẽ, bày ra thế yếu trước địch.
Người này... thật là thú vị.
"Hắn nói khi nào đến?"
Nàng có chút mong chờ, người này rốt cuộc là người thế nào. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng nàng thật sự đã tâm giao với người này từ lâu, nàng thật sự cảm thấy Minh Thần là người không bị thời đại này, không bị quy tắc trói buộc, là người có thể hợp ý với nàng.
Nàng phải bỏ ra con bài tẩy lớn cỡ nào, mới đủ để lôi kéo được người như thế này đây?
Tiêu Hâm Nguyệt kia lại bỏ ra cái gì, mà có thể nhận được sự trợ giúp của hắn?
"Ờ... Minh chủ, hắn cũng không cho thần một thời gian chính xác, chỉ nói sẽ đến."
"Vậy à..."
Người kia không định thời gian, đến lặng lẽ, rất nhiều chuyện liền không có cách nào chuẩn bị trước.
...
Một bên khác, tại Quý Thủ.
Mảnh đất tịnh thổ giữa thời loạn thế, thành thị chưa từng trải qua sự tàn phá của chiến tranh, tràn đầy sức sống, phồn hoa náo nhiệt.
Lại một năm mới nữa đến, toàn bộ thành thị đều tràn ngập không khí vui sướng. Mọi người trên mặt đều nở nụ cười, gặp người liền chào hỏi.
Tĩnh An Hầu phủ giăng đèn kết hoa, cũng có chút náo nhiệt.
Minh Thần cũng không biết rằng ở nơi xa ngàn dặm, vị minh chủ xinh đẹp chưa gặp mặt kia lại có hiểu lầm gì đó về mình. Trong khoảng thời gian này hắn không làm chuyện gì, cũng không có dự định ra ngoài.
Chỉ là đắm chìm trong không khí năm mới này.
Cha mẹ cùng đệ đệ muội muội của Thanh Trì đều được đón đến Quý Thủ. Bình thường bọn họ sợ làm chậm trễ chính sự của con trai (huynh trưởng), nhưng vào thời gian cả nhà đoàn viên ăn Tết thế này, dù sao cũng là muốn gặp nhau, Minh Thần cũng vui khi bọn họ tới.
Chỉ có lão thụ cô độc Linh Nhất là ở lại trong nhà.
Minh Thần ở địa vị đỉnh cao của bậc nhân thần, định sẵn vào thời điểm thế này sẽ có rất nhiều người tới bái phỏng, cũng có chút ân tình qua lại.
Rất nhiều người muốn tạo quan hệ, Minh Thần không mở lời mời, cũng không tiện từ chối gặp mặt, chỉ là nhận lễ vật mà thôi.
Mà có một số người quả thật có chút giao tình, ví dụ như Phùng Hiếu Trung, Vân Chinh, Vương Hàn Bác, Trần Ngọc Đường, cha con Trương gia... Những người này, bất luận vị trí cao thấp sang hèn, Minh Thần cũng sẽ gặp một chút, uống trà uống rượu, trò chuyện vài câu.
Hắn đã cắm rễ ở thế giới này, cũng không có suy nghĩ siêu thoát thế tục, không giao bằng hữu gì đó. Thời điểm ăn Tết, mọi thứ đều dừng lại, mọi người nên gặp mặt trò chuyện một lần.
Minh Thần còn có chút tưởng niệm huynh trưởng Uông Hòe ở ngoài ngàn dặm, muốn tâm sự với Bắc Đế - người đã trở thành bằng hữu qua ván cược kia... Không liên quan đến tranh chấp lợi ích, chỉ là đối thoại giữa bằng hữu.
Lăng Ngọc là người trong quân, cũng có không ít ân tình qua lại, mấy ngày nay cũng uống không ít rượu. Ngốc tỷ tỷ là người tự do, dù sao cũng nên có bằng hữu của chính mình, chỉ cần nàng muốn, Minh Thần cũng không hạn chế nàng.
Tĩnh An Hầu phủ rất lớn, bao nhiêu khách nhân cũng chứa được.
Chim nhỏ màu đỏ đã thoát ly khỏi những thú vui cấp thấp, năm nay cũng không lôi kéo Thử Thử tiến hành đại tác chiến cầu tuyết nhắm vào Miêu Miêu đáng ghét nữa. Nó chỉ đứng bên cạnh Tiểu Đào Hoa, thì thầm chuyện riêng giữa khuê mật.
Tiểu Thanh Xà ở một bên nhắm mắt tu hành, lại thỉnh thoảng len lén liếc mắt về phía chim nhỏ, dường như có chút tò mò.
Thử Thử mặc bộ y phục nhỏ vừa vặn, nghiêm chỉnh chào hỏi Minh Thần.
Vân Dao chăm chỉ vẫn đang đánh quyền.
Tu Điệp Nhi thì đã đến cửa tiệm của nàng.
Miêu Miêu trên cổ treo một cái chuông lục lạc, đang nằm ườn ra cùng với cẩu tử tham ăn.
Minh Thần nhàn rỗi, chiếc xe mới tốc độ siêu nhanh tự nhiên không cần thiết phải lái ra, làm nhiều nhất cũng chỉ là mang Bạch Lang hình dáng chó con ra ngoài dạo vài vòng mà thôi.
Những ngày tháng ở Tĩnh An Hầu phủ này, đối với Bạch Lang mà nói đơn giản chính là những ngày thần tiên.
Bỗng nhiên, nó lại dường như đột nhiên có cảm giác, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ra vào Tĩnh An Hầu phủ, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, dường như đang hồi tưởng điều gì.
"Đì đoàng!"
Lũ tiểu hài nghịch ngợm đang đốt pháo ở cửa ra vào, tiếng nổ đì đoàng vang vọng ra thật xa.
Năm nay toàn bộ Quý Thủ dường như cũng trở nên huyên náo hơn một chút.
Đây là sản phẩm phụ kèm theo khi nghiên cứu súng đạn, là món đồ chơi nhỏ do Tĩnh An Hầu phát minh. Đốt nó ở cửa vào lúc năm mới có thể trừ tà ma, bảo đảm một năm hồng phát may mắn, có điều lúc dùng phải coi chừng kẻo bị nổ bị thương.
Một số dân chúng tin vào điều đó, cũng theo đó đốt pháo, cầu chút náo nhiệt. Có trừ được tà hay không thì không rõ, dù sao bọn trẻ con thì rất thích chơi trò này.
Cho dù là ở cửa vào Tĩnh An Hầu phủ, những tiểu hài mặc cẩm phục màu đỏ, thân phận tôn quý cũng đang chơi pháo.
"Ừm?"
Một bóng người từ bên ngoài đi tới, nhìn hai tiểu hài chơi pháo, không khỏi nhắc nhở một câu: "Minh Huyên, Minh Kiệt, cẩn thận chút, đừng để nổ vào tay."
Đệ đệ và muội muội của Minh Thần ngẩng đầu lên, có chút hiếu kỳ nhìn vị thúc thúc có khuôn mặt hơi nghiêm túc trước mắt: "Thúc thúc, người nhận ra chúng con à?"
"Ờ..."
Gặp qua vài lần, hắn nhận ra hai đứa tiểu hài này, nhưng hai đứa tiểu hài này lại không nhận ra hắn, dù sao hắn lúc đó... còn chưa phải hình người.
Người đến đương nhiên là vị Châu mục từng được nhân dân Thanh Châu kính yêu 'Lữ Nhai', hay nói đúng hơn là Hoàng Khiếu.
Sau khi Tiêu Hâm Nguyệt đăng cơ tại Quý Thủ, thật ra từng muốn điều Hoàng Khiếu đến các châu quận khác làm Châu mục.
Tân triều thiếu nhân tài, dù sao năng lực của hắn bày ra ở đó, nếu có thể khiến các châu khác cũng được cai trị phồn hoa như Thanh Châu, vậy thì quá lợi rồi.
Nhưng Hoàng Khiếu không muốn rời khỏi châu quận này, hắn chỉ yêu thích nơi này, dù sao người nơi đây từng cứu hắn, hắn nguyện ý thủ hộ châu này, cho dù chỉ làm một huyện lệnh cũng không sao. Bằng không, hắn tình nguyện làm một yêu quái tự do lang thang.
Tiêu Hâm Nguyệt không ép buộc, vẫn để hắn tiếp tục làm Châu mục Thanh Châu. Có điều Quý Thủ được tách ra làm đô thành riêng, Hoàng Khiếu đành phải chuyển đến thành thị khác để quản lý Thanh Châu.
Tân triều vừa lập, chính vụ bận rộn, nên đã lâu rồi hắn không gặp Minh Thần. Nay năm mới đến, hắn cũng tới cửa bái phỏng Minh Thần, người đã thay đổi vận mệnh của hắn.
Hoàng Khiếu giật giật khóe miệng, nói: "Ta là bằng hữu của ca ca các ngươi, ta nghe hắn nhắc qua các ngươi."
"Bằng hữu của ca ca?"
Mấy chữ "bằng hữu của Minh Thần" này vẫn rất có trọng lượng. Trong đám bá quan tân triều, không có mấy người dám nói như vậy.
Tiểu hài kia trực tiếp thay thị vệ làm việc, có chút nhiệt tình nói: "Để con đi gọi giúp người..."
"Ha ha, ta đã nói sao xa xa đã ngửi thấy mùi chó đâu đây, thì ra là ngươi tới rồi!"
Mà đúng lúc này, vị Hầu gia trẻ tuổi đã đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Bạn cũ gặp nhau, chung đụng tự nhiên càng thêm nhẹ nhõm tùy ý.
Hoàng Khiếu:...
Tốt xấu gì hắn cũng là Châu mục một châu đấy!
Người này có thể lễ phép hơn một chút được không!
Mặc dù hắn đúng là chó thật.
Minh Thần dặn dò đệ đệ muội muội hai câu, hai người bèn sóng vai đi vào cửa.
"Thúc thúc!"
"Là ngươi sao? Thúc thúc?"
Nhưng vừa mới tiến vào sân nhỏ, chưa đi được hai bước.
Một luồng sáng trắng chợt lóe lên, một chú chó con màu trắng chạy tới đứng vững trước mặt hai người, hai mắt mở căng tròn, im lặng nhìn Hoàng Khiếu, có chút kích động hỏi.
"Ừm?"
Hoàng Khiếu sững lại, cẩn thận dò xét chú chó con trước mắt, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, dường như đang hồi tưởng điều gì.
"Bạch Lang?"
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, giọng nói cũng cao hơn một chút, có phần không chắc chắn hỏi, cái đầu cũng mất khống chế biến thành đầu chó vàng.
"Thúc thúc!!!"
Vốn tưởng rằng vị thúc thúc luôn chú ý nó từ nhỏ đã bị yêu quái khác đánh chết. Lại không ngờ, vậy mà lại gặp được người ở nơi này.
Mắt thấy hắn biến thành bộ dáng đầu chó, Bạch Lang lại không chút hoài nghi.
Trực tiếp cao giọng kêu lên, nhào vào trong ngực hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận