Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 02: Ta Phù Dao, khi nào mới có thể cao cao bay phóng lên trời đâu?
Chương 02: Ta Phù Dao, khi nào mới có thể cao cao bay phóng lên trời đâu?
Thần quang này lấp lánh, quỷ hỏa này trong suốt.
Bóng đêm ảm đạm, gió âm gào thét, ngọn lửa màu xanh lục tô điểm bầu trời, quỷ quyệt mà kinh khủng.
"Phổ cập khoa học một chút, quỷ hỏa thực ra là lân hỏa, sau khi người chết thi thể hư thối phát sinh biến hóa, sinh ra lân hóa hydro, điểm bắt lửa rất thấp, thiêu đốt sẽ sinh ra quỷ hỏa, đây là hiện tượng tự nhiên, đây là khoa học."
Học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Minh Thần lau dao găm trên thân tên đạo tặc đã chết hẳn, cười híp mắt nói: "Đương nhiên, cái này đúng là ta làm ra."
Đối phương có thể nghe được những lời này hay không, Minh Thần cũng không biết rõ.
Thời buổi này, không dám giết người thì rất khó sống sót.
Minh Thần ngược lại cũng không chê tên đạo tặc mình đầy vết máu, duỗi tay lục lọi trên người đối phương một hồi, mò ra được một món đồ, lúc này mới hài lòng gật đầu: "Tiểu lão đệ, ta là quỷ giả, ngươi mới là yêu thật."
"Vù vù ~ "
Giữa không trung truyền đến từng trận tiếng gió, một cái bóng nhỏ nhắn từ chân trời rơi xuống.
Tinh chuẩn rơi xuống trên bờ vai Minh Thần: "Công tử cẩn thận."
Bên tai truyền đến giọng nữ uyển chuyển.
Xung quanh cũng không có người nào khác, chỉ là một con chim nhỏ trắng tinh đứng trên bờ vai Minh Thần.
Chắc là được nuôi rất tốt, toàn thân lông vũ trắng tinh như tuyết, hai mắt sáng ngời, tinh quang lưu chuyển, tràn ngập linh khí.
Công tử cũng không tu hành, sao cảm ứng lại linh mẫn hơn cả nàng, nàng hoàn toàn không phát giác được nơi này còn có một tiểu yêu yếu ớt.
"Không sao ~ "
Minh Thần lại cười lắc đầu, đánh giá món đồ hắn lấy ra từ trên thi thể.
Là một đoạn ống trúc, bóng loáng xanh biếc, nhìn qua ngược lại rất tinh xảo. Ngắn bằng bàn tay, rộng ba ngón tay, cũng không trách tên thổ phỉ này có thể mang theo bên người.
Trong mắt người bình thường, ống trúc này chỉ là một ống trúc xinh đẹp mà thôi.
Nhưng đối với Minh Thần. . .
【 Trúc sinh yên tĩnh phú quý 】 【 Thanh Trúc tặng cùng người phú quý, lấy tinh khí phú quý uẩn dưỡng 】
Phía trên ống trúc này lại hiện ra từng trận hào quang nhẹ nhàng, mang theo thông tin chỉ có Minh Thần cảm nhận được.
"Tiểu yêu vô ý hại người, mong rằng tiên trưởng lưu mệnh."
Vị công tử trẻ tuổi này hiển nhiên là người biết hàng.
Thanh Trúc không cách nào ngụy trang, có chút run rẩy, truyền lời nói về phía Minh Thần.
Hắn mới khai trí được mấy năm, không có đại năng lực gì, có thể khiến tên đạo tặc kia gặp chút ác mộng đã là cực hạn.
Hắn cần một nơi yên tĩnh để an tâm tu luyện, chứ không phải cùng người này sống cảnh liếm máu trên lưỡi đao, giết người cướp của.
Bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, chỉ mong tên đạo tặc kia có thể vứt bỏ hắn.
Chỉ là không ngờ tới, thổ phỉ không vứt bỏ hắn, ngược lại lại gặp được người bất phàm.
"Tiên trưởng? Ha ha ha, thế gian này thật sự có Thần Tiên sao?"
Minh Thần nghe vậy không khỏi bật cười, hỏi ngược lại.
"Ngạch... Tiểu yêu không biết."
Người ta không phải đều thích nghe lời hay ý đẹp sao?
Thanh Trúc cũng không biết rõ có Thần Tiên hay không, nhưng hắn biết rõ mọi người đều ưa thích được xưng hô như vậy.
Minh Thần ước lượng Thanh Trúc, cười nói: "Có Thần Tiên hay không sau này hãy nói, ngươi cứ như Phù Dao, gọi ta công tử đi, chờ ta rảnh rỗi sẽ tìm chỗ cho ngươi."
Thanh Trúc vui mừng, vội nói: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Đêm tối ảm đạm, ngọn lửa xanh lục quỷ quyệt đã thiêu đốt tất cả.
Minh Thần thu lại Thanh Trúc, khẽ lắc đầu, sờ con chim nhỏ màu trắng mình nuôi từ nhỏ đến lớn: "Chậc chậc chậc ~ tìm một nhà phú quý thì ngược lại dễ dàng, nhưng Phù Dao của ta lại có chút phiền toái đây!"
【 Bạch Vũ Cầu Hoàng 】 【 Mộc Kỳ Hỏa, Tê Ngô Đồng, Bạch Vũ Niết Bàn hóa Phượng Hoàng 】
Ngay cả ống trúc nhỏ bé phía trên cũng có thông tin linh thông, con chim mà Minh Thần tỉ mỉ chăm sóc tất nhiên cũng có.
Chỉ là không ai biết rõ, con Bạch Điểu nhỏ bé này lại có thể biến thành Phượng Hoàng.
Minh Thần nhìn lên bầu trời, cảm khái nói: "Nếu trùng sinh ở Đấu Khí đại lục thì tốt rồi."
Quỷ mới biết đi đâu tìm kỳ hỏa đây!
Kiến thức hóa học của hắn chỉ là hạng gà mờ mà thôi, hôm nay mày mò ra được ngọn quỷ hỏa này đã là cực hạn, nhưng xem ra vẫn không có tác dụng.
Xem ra huyền học vẫn phải dùng phương pháp huyền học, phương pháp khoa học xem ra vẫn không dùng được a!
"Đấu Khí đại lục? Đó là cái gì?"
Chim nhỏ nghiêng đầu, có chút hiếu kỳ.
Công tử nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng hay lải nhải, làm một số chuyện kỳ quái.
Ví dụ như hôm nay, nhắc tới mấy danh từ gì đó nghe không hiểu, nghịch ngợm tạo ra ngọn lửa kỳ quái này, còn vung lên người mình nữa.
Nóng thì không nóng, nhưng Phù Dao cảm thấy công tử ít nhiều có chút không lịch sự!
"À... Đó lại là một câu chuyện khác! Phù Dao à, muốn nghe kể chuyện không?"
"Công tử kể cho ngươi nghe câu chuyện chớ lấn thiếu niên nghèo."
Mắt chim nhỏ sáng lên: "Chớ lấn thiếu niên nghèo? Thật có chí khí!"
"Hay lắm hay lắm!"
Công tử lại sắp kể chuyện xưa rồi, hoàn toàn không giống những người kể chuyện cũ rích ở mấy tửu quán kia.
Giống như chuyện về con khỉ đại náo thiên cung, đứa bé phá núi cứu mẹ, Bạch Xà yêu người...
Nàng nghe mà ăn hết cả ba bắp ngô đấy!
"Hay lắm đó!"
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Minh Thần lại thay đổi, nhẹ nhàng gõ trán chim nhỏ: "Chỉ biết chơi chơi chơi, hôm nay một ngày đã qua rồi! Bài tập làm xong chưa?"
"Công tử ~ đau ~ "
Chim nhỏ dùng cánh che đầu, hờn dỗi với Minh Thần.
Đáng ghét, công tử lừa nàng!
Minh Thần liếc nàng một cái: "Đau cái gì mà đau, ta có dùng sức đâu! Gáy của ngươi còn cứng hơn cả sắt!"
"Hì hì ~ "
"Ai nha ~ Mấy thứ Thụ gia gia dạy khó lắm ~ Cho thư thả mấy ngày nữa đi, cho thư thả mấy ngày nữa mà ~ "
"Công tử ~ Ta đói, ta muốn ăn ngô ~ "
Chim nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay Minh Thần, trong mắt lộ vẻ nịnh nọt nũng nịu rất giống người.
Minh Thần bất đắc dĩ: "Ta thật sự quá nuông chiều ngươi rồi!"
"Hì hì ~ Công tử tốt với ta nhất ~ "
Nhìn con chim nhỏ đang nũng nịu trong lòng bàn tay, ánh mắt Minh Thần có chút sâu thẳm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Phù Dao của ta, khi nào mới có thể thật sự cao cao bay phóng lên trời đây?"
. .
Một giấc mộng tỉnh dậy, Minh Thần đã trùng sinh đến thế giới này.
Đó cũng không phải thời điểm tốt đẹp gì, một niên đại lạc hậu mà rung chuyển, thời kỳ cuối của vương triều, phương bắc có chiến tranh tàn khốc, phương nam có phản quân làm loạn, quan trường mục nát, dân chúng lầm than.
Nhưng vận khí hắn không tệ, sinh ra trong gia đình phú quý, cũng không phải lo chuyện ăn mặc.
Bởi vì có ký ức và tầm nhìn của kiếp trước, nên từ nhỏ hắn đã thông tuệ hơn người, khéo ăn nói, mặc dù hay nghịch ngợm gây rối kiểu thiên mã hành không, nhưng cũng không khiến người ta thấy chán ghét.
Thế giới này không thuộc bất kỳ niên đại nào trong lịch sử kiếp trước của hắn, nhưng cơ cấu vương quyền cũng tương tự, chỉ có một điểm lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Minh Thần chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai, rằng từ nhỏ hắn đã có một năng lực đặc thù.
Hắn có thể nhìn thấy Yêu Quỷ dị nhân trong nhân gian, có thể giao tiếp với chúng, còn có thể giúp chúng thực hiện nguyện vọng.
Sau khi hoàn thành, còn có thể nhận được phần thưởng tạ lễ.
Người hầu trong nhà họ Minh đều biết, đại thiếu gia rất thích một gốc cây khô già trong nhà, cứ cách bảy tám ngày lại tự mình xách thùng đi tưới nước.
Tưới bao nhiêu năm như vậy, cũng không thấy cây khô kia mọc ra lá xanh, nhưng thiếu gia vẫn làm không biết mệt.
Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì còn lải nhải nói chuyện trước mặt cây già, trông giống như bị động kinh vậy.
Cây già làm sao có thể nói chuyện được chứ?
Trước kia lão gia chê nó vướng chỗ, muốn chặt đi, đại thiếu gia sống chết không đồng ý, tuyên bố nếu lão cha dám chặt cây của hắn, hắn sẽ bỏ thuốc xổ vào cơm, thừa dịp cha đi nhà xí thì cho nổ hầm cầu, nửa đêm cạo trụi râu mép của ông, đập vỡ cặp hạch đào của ông để ăn...
Đừng nghi ngờ thực lực của đại thiếu gia, hắn có đủ mọi cách để chỉnh người, hắn thật sự có thể làm ra những chuyện như vậy.
Lão gia tức đến dựng râu trừng mắt, nhưng cũng đành hậm hực cho qua.
Năm đại thiếu gia mười tuổi, lại đến tửu quán của người ta làm gà bay chó sủa, cướp lấy một con chim bồ câu trắng nhỏ từ tay đầu bếp.
Khiến cho lão gia phải tự mình đến cửa nhà người ta xin lỗi, trở về tức giận cầm roi mây định đánh người. Cuối cùng phải bàn điều kiện với đại thiếu gia, thiếu gia đáp ứng sau này sẽ đi Kinh thành thi cử lấy công danh, chuyện này mới thôi.
Đại thiếu gia cực kỳ yêu quý con chim nhỏ này, cho ăn ngon uống sướng, nuôi từ nhỏ đến giờ, còn đặt tên cho nó là Phù Dao.
Con chim nhỏ kia ngược lại cũng rất có linh khí, dường như thật sự có ý thức, còn có thể nghe hiểu người nói chuyện.
Nhưng thấm thoắt sáu năm trôi qua, nó lại chẳng lớn lên chút nào.
Mà người đời không biết là, Gốc cây khô già kia là một lão Thụ Yêu đã sống mấy ngàn năm, tuổi đời còn dài hơn cả quốc gia này.
Cho dù đã dần dần già yếu, sinh cơ từ từ tiêu tán, nó vẫn bảo hộ cho sân viện được phúc thụy an tường, tà ma bất xâm.
Minh Thần từ nhỏ chưa từng bị bệnh, thân thể cường tráng, tinh khí dồi dào, sức lực kinh người.
Mọi người chỉ cho rằng đứa bé này có thể chất tốt, lại không biết mỗi lần Minh Thần tưới nước, đều nhận được 【 Bình An quả 】 làm tạ lễ từ cây già, ăn từ nhỏ đến lớn.
Thứ này giúp dưỡng tinh bổ khí, ích thọ duyên niên.
Xui xẻo là lão cha còn muốn chặt cây của hắn.
Lúc ăn, Minh Thần đưa thêm cho mẹ, còn lão cha thì chỉ cho nửa miếng.
Mà con chim nhỏ hắn giành lại từ tay đầu bếp, Phù Dao của hắn, cũng không phải chim bồ câu trắng nhỏ gì, tương lai... lại sẽ trở thành Phượng Hoàng.
. . .
"Cao cao bay phóng lên trời?"
Chim nhỏ ngẩng đầu nhìn công tử tuấn tú, thấy ánh mắt đối phương lưu chuyển, trong đôi mắt lại là cảm xúc mà chính nó không hiểu được.
"Công tử ~ Ta bây giờ liền có thể bay cao lên trời ~ "
Con chim nhỏ màu trắng giương cánh, hóa thành một vệt sáng, vụt bay lên trời.
Đêm tối yên tĩnh, tên đạo tặc đã biến mất, đám phụ nữ trẻ em bị trói co rúm lại run lẩy bẩy trong góc khuất, lại chẳng thể nhìn thấy phía trên bầu trời đêm đen như mực kia, có con chim nhỏ tự do bay lượn theo gió.
"Hì hì ~ "
"Thế nào hả công tử ~ Ta lợi hại không ~ "
Minh Thần: . . .
Kẻ ngốc biến thành Phượng Hoàng, vẫn cần chút thời gian đây.
Thần quang này lấp lánh, quỷ hỏa này trong suốt.
Bóng đêm ảm đạm, gió âm gào thét, ngọn lửa màu xanh lục tô điểm bầu trời, quỷ quyệt mà kinh khủng.
"Phổ cập khoa học một chút, quỷ hỏa thực ra là lân hỏa, sau khi người chết thi thể hư thối phát sinh biến hóa, sinh ra lân hóa hydro, điểm bắt lửa rất thấp, thiêu đốt sẽ sinh ra quỷ hỏa, đây là hiện tượng tự nhiên, đây là khoa học."
Học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Minh Thần lau dao găm trên thân tên đạo tặc đã chết hẳn, cười híp mắt nói: "Đương nhiên, cái này đúng là ta làm ra."
Đối phương có thể nghe được những lời này hay không, Minh Thần cũng không biết rõ.
Thời buổi này, không dám giết người thì rất khó sống sót.
Minh Thần ngược lại cũng không chê tên đạo tặc mình đầy vết máu, duỗi tay lục lọi trên người đối phương một hồi, mò ra được một món đồ, lúc này mới hài lòng gật đầu: "Tiểu lão đệ, ta là quỷ giả, ngươi mới là yêu thật."
"Vù vù ~ "
Giữa không trung truyền đến từng trận tiếng gió, một cái bóng nhỏ nhắn từ chân trời rơi xuống.
Tinh chuẩn rơi xuống trên bờ vai Minh Thần: "Công tử cẩn thận."
Bên tai truyền đến giọng nữ uyển chuyển.
Xung quanh cũng không có người nào khác, chỉ là một con chim nhỏ trắng tinh đứng trên bờ vai Minh Thần.
Chắc là được nuôi rất tốt, toàn thân lông vũ trắng tinh như tuyết, hai mắt sáng ngời, tinh quang lưu chuyển, tràn ngập linh khí.
Công tử cũng không tu hành, sao cảm ứng lại linh mẫn hơn cả nàng, nàng hoàn toàn không phát giác được nơi này còn có một tiểu yêu yếu ớt.
"Không sao ~ "
Minh Thần lại cười lắc đầu, đánh giá món đồ hắn lấy ra từ trên thi thể.
Là một đoạn ống trúc, bóng loáng xanh biếc, nhìn qua ngược lại rất tinh xảo. Ngắn bằng bàn tay, rộng ba ngón tay, cũng không trách tên thổ phỉ này có thể mang theo bên người.
Trong mắt người bình thường, ống trúc này chỉ là một ống trúc xinh đẹp mà thôi.
Nhưng đối với Minh Thần. . .
【 Trúc sinh yên tĩnh phú quý 】 【 Thanh Trúc tặng cùng người phú quý, lấy tinh khí phú quý uẩn dưỡng 】
Phía trên ống trúc này lại hiện ra từng trận hào quang nhẹ nhàng, mang theo thông tin chỉ có Minh Thần cảm nhận được.
"Tiểu yêu vô ý hại người, mong rằng tiên trưởng lưu mệnh."
Vị công tử trẻ tuổi này hiển nhiên là người biết hàng.
Thanh Trúc không cách nào ngụy trang, có chút run rẩy, truyền lời nói về phía Minh Thần.
Hắn mới khai trí được mấy năm, không có đại năng lực gì, có thể khiến tên đạo tặc kia gặp chút ác mộng đã là cực hạn.
Hắn cần một nơi yên tĩnh để an tâm tu luyện, chứ không phải cùng người này sống cảnh liếm máu trên lưỡi đao, giết người cướp của.
Bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, chỉ mong tên đạo tặc kia có thể vứt bỏ hắn.
Chỉ là không ngờ tới, thổ phỉ không vứt bỏ hắn, ngược lại lại gặp được người bất phàm.
"Tiên trưởng? Ha ha ha, thế gian này thật sự có Thần Tiên sao?"
Minh Thần nghe vậy không khỏi bật cười, hỏi ngược lại.
"Ngạch... Tiểu yêu không biết."
Người ta không phải đều thích nghe lời hay ý đẹp sao?
Thanh Trúc cũng không biết rõ có Thần Tiên hay không, nhưng hắn biết rõ mọi người đều ưa thích được xưng hô như vậy.
Minh Thần ước lượng Thanh Trúc, cười nói: "Có Thần Tiên hay không sau này hãy nói, ngươi cứ như Phù Dao, gọi ta công tử đi, chờ ta rảnh rỗi sẽ tìm chỗ cho ngươi."
Thanh Trúc vui mừng, vội nói: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Đêm tối ảm đạm, ngọn lửa xanh lục quỷ quyệt đã thiêu đốt tất cả.
Minh Thần thu lại Thanh Trúc, khẽ lắc đầu, sờ con chim nhỏ màu trắng mình nuôi từ nhỏ đến lớn: "Chậc chậc chậc ~ tìm một nhà phú quý thì ngược lại dễ dàng, nhưng Phù Dao của ta lại có chút phiền toái đây!"
【 Bạch Vũ Cầu Hoàng 】 【 Mộc Kỳ Hỏa, Tê Ngô Đồng, Bạch Vũ Niết Bàn hóa Phượng Hoàng 】
Ngay cả ống trúc nhỏ bé phía trên cũng có thông tin linh thông, con chim mà Minh Thần tỉ mỉ chăm sóc tất nhiên cũng có.
Chỉ là không ai biết rõ, con Bạch Điểu nhỏ bé này lại có thể biến thành Phượng Hoàng.
Minh Thần nhìn lên bầu trời, cảm khái nói: "Nếu trùng sinh ở Đấu Khí đại lục thì tốt rồi."
Quỷ mới biết đi đâu tìm kỳ hỏa đây!
Kiến thức hóa học của hắn chỉ là hạng gà mờ mà thôi, hôm nay mày mò ra được ngọn quỷ hỏa này đã là cực hạn, nhưng xem ra vẫn không có tác dụng.
Xem ra huyền học vẫn phải dùng phương pháp huyền học, phương pháp khoa học xem ra vẫn không dùng được a!
"Đấu Khí đại lục? Đó là cái gì?"
Chim nhỏ nghiêng đầu, có chút hiếu kỳ.
Công tử nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng hay lải nhải, làm một số chuyện kỳ quái.
Ví dụ như hôm nay, nhắc tới mấy danh từ gì đó nghe không hiểu, nghịch ngợm tạo ra ngọn lửa kỳ quái này, còn vung lên người mình nữa.
Nóng thì không nóng, nhưng Phù Dao cảm thấy công tử ít nhiều có chút không lịch sự!
"À... Đó lại là một câu chuyện khác! Phù Dao à, muốn nghe kể chuyện không?"
"Công tử kể cho ngươi nghe câu chuyện chớ lấn thiếu niên nghèo."
Mắt chim nhỏ sáng lên: "Chớ lấn thiếu niên nghèo? Thật có chí khí!"
"Hay lắm hay lắm!"
Công tử lại sắp kể chuyện xưa rồi, hoàn toàn không giống những người kể chuyện cũ rích ở mấy tửu quán kia.
Giống như chuyện về con khỉ đại náo thiên cung, đứa bé phá núi cứu mẹ, Bạch Xà yêu người...
Nàng nghe mà ăn hết cả ba bắp ngô đấy!
"Hay lắm đó!"
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Minh Thần lại thay đổi, nhẹ nhàng gõ trán chim nhỏ: "Chỉ biết chơi chơi chơi, hôm nay một ngày đã qua rồi! Bài tập làm xong chưa?"
"Công tử ~ đau ~ "
Chim nhỏ dùng cánh che đầu, hờn dỗi với Minh Thần.
Đáng ghét, công tử lừa nàng!
Minh Thần liếc nàng một cái: "Đau cái gì mà đau, ta có dùng sức đâu! Gáy của ngươi còn cứng hơn cả sắt!"
"Hì hì ~ "
"Ai nha ~ Mấy thứ Thụ gia gia dạy khó lắm ~ Cho thư thả mấy ngày nữa đi, cho thư thả mấy ngày nữa mà ~ "
"Công tử ~ Ta đói, ta muốn ăn ngô ~ "
Chim nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay Minh Thần, trong mắt lộ vẻ nịnh nọt nũng nịu rất giống người.
Minh Thần bất đắc dĩ: "Ta thật sự quá nuông chiều ngươi rồi!"
"Hì hì ~ Công tử tốt với ta nhất ~ "
Nhìn con chim nhỏ đang nũng nịu trong lòng bàn tay, ánh mắt Minh Thần có chút sâu thẳm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Phù Dao của ta, khi nào mới có thể thật sự cao cao bay phóng lên trời đây?"
. .
Một giấc mộng tỉnh dậy, Minh Thần đã trùng sinh đến thế giới này.
Đó cũng không phải thời điểm tốt đẹp gì, một niên đại lạc hậu mà rung chuyển, thời kỳ cuối của vương triều, phương bắc có chiến tranh tàn khốc, phương nam có phản quân làm loạn, quan trường mục nát, dân chúng lầm than.
Nhưng vận khí hắn không tệ, sinh ra trong gia đình phú quý, cũng không phải lo chuyện ăn mặc.
Bởi vì có ký ức và tầm nhìn của kiếp trước, nên từ nhỏ hắn đã thông tuệ hơn người, khéo ăn nói, mặc dù hay nghịch ngợm gây rối kiểu thiên mã hành không, nhưng cũng không khiến người ta thấy chán ghét.
Thế giới này không thuộc bất kỳ niên đại nào trong lịch sử kiếp trước của hắn, nhưng cơ cấu vương quyền cũng tương tự, chỉ có một điểm lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Minh Thần chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai, rằng từ nhỏ hắn đã có một năng lực đặc thù.
Hắn có thể nhìn thấy Yêu Quỷ dị nhân trong nhân gian, có thể giao tiếp với chúng, còn có thể giúp chúng thực hiện nguyện vọng.
Sau khi hoàn thành, còn có thể nhận được phần thưởng tạ lễ.
Người hầu trong nhà họ Minh đều biết, đại thiếu gia rất thích một gốc cây khô già trong nhà, cứ cách bảy tám ngày lại tự mình xách thùng đi tưới nước.
Tưới bao nhiêu năm như vậy, cũng không thấy cây khô kia mọc ra lá xanh, nhưng thiếu gia vẫn làm không biết mệt.
Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì còn lải nhải nói chuyện trước mặt cây già, trông giống như bị động kinh vậy.
Cây già làm sao có thể nói chuyện được chứ?
Trước kia lão gia chê nó vướng chỗ, muốn chặt đi, đại thiếu gia sống chết không đồng ý, tuyên bố nếu lão cha dám chặt cây của hắn, hắn sẽ bỏ thuốc xổ vào cơm, thừa dịp cha đi nhà xí thì cho nổ hầm cầu, nửa đêm cạo trụi râu mép của ông, đập vỡ cặp hạch đào của ông để ăn...
Đừng nghi ngờ thực lực của đại thiếu gia, hắn có đủ mọi cách để chỉnh người, hắn thật sự có thể làm ra những chuyện như vậy.
Lão gia tức đến dựng râu trừng mắt, nhưng cũng đành hậm hực cho qua.
Năm đại thiếu gia mười tuổi, lại đến tửu quán của người ta làm gà bay chó sủa, cướp lấy một con chim bồ câu trắng nhỏ từ tay đầu bếp.
Khiến cho lão gia phải tự mình đến cửa nhà người ta xin lỗi, trở về tức giận cầm roi mây định đánh người. Cuối cùng phải bàn điều kiện với đại thiếu gia, thiếu gia đáp ứng sau này sẽ đi Kinh thành thi cử lấy công danh, chuyện này mới thôi.
Đại thiếu gia cực kỳ yêu quý con chim nhỏ này, cho ăn ngon uống sướng, nuôi từ nhỏ đến giờ, còn đặt tên cho nó là Phù Dao.
Con chim nhỏ kia ngược lại cũng rất có linh khí, dường như thật sự có ý thức, còn có thể nghe hiểu người nói chuyện.
Nhưng thấm thoắt sáu năm trôi qua, nó lại chẳng lớn lên chút nào.
Mà người đời không biết là, Gốc cây khô già kia là một lão Thụ Yêu đã sống mấy ngàn năm, tuổi đời còn dài hơn cả quốc gia này.
Cho dù đã dần dần già yếu, sinh cơ từ từ tiêu tán, nó vẫn bảo hộ cho sân viện được phúc thụy an tường, tà ma bất xâm.
Minh Thần từ nhỏ chưa từng bị bệnh, thân thể cường tráng, tinh khí dồi dào, sức lực kinh người.
Mọi người chỉ cho rằng đứa bé này có thể chất tốt, lại không biết mỗi lần Minh Thần tưới nước, đều nhận được 【 Bình An quả 】 làm tạ lễ từ cây già, ăn từ nhỏ đến lớn.
Thứ này giúp dưỡng tinh bổ khí, ích thọ duyên niên.
Xui xẻo là lão cha còn muốn chặt cây của hắn.
Lúc ăn, Minh Thần đưa thêm cho mẹ, còn lão cha thì chỉ cho nửa miếng.
Mà con chim nhỏ hắn giành lại từ tay đầu bếp, Phù Dao của hắn, cũng không phải chim bồ câu trắng nhỏ gì, tương lai... lại sẽ trở thành Phượng Hoàng.
. . .
"Cao cao bay phóng lên trời?"
Chim nhỏ ngẩng đầu nhìn công tử tuấn tú, thấy ánh mắt đối phương lưu chuyển, trong đôi mắt lại là cảm xúc mà chính nó không hiểu được.
"Công tử ~ Ta bây giờ liền có thể bay cao lên trời ~ "
Con chim nhỏ màu trắng giương cánh, hóa thành một vệt sáng, vụt bay lên trời.
Đêm tối yên tĩnh, tên đạo tặc đã biến mất, đám phụ nữ trẻ em bị trói co rúm lại run lẩy bẩy trong góc khuất, lại chẳng thể nhìn thấy phía trên bầu trời đêm đen như mực kia, có con chim nhỏ tự do bay lượn theo gió.
"Hì hì ~ "
"Thế nào hả công tử ~ Ta lợi hại không ~ "
Minh Thần: . . .
Kẻ ngốc biến thành Phượng Hoàng, vẫn cần chút thời gian đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận