Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?

Chương 81: Ai còn sẽ không nuôi cái cổ đâu?

Chương 81: Ai mà chẳng biết nuôi cổ chứ?
Minh Thần ngược lại cũng không muốn nghiên cứu thảo luận vấn đề triết học về tính thiện ác của những người kia.
Giá trị của quyển sách này cũng không cao bao nhiêu, lão đầu nhi kia trông có vẻ học thức không thiếu, nhưng cũng chỉ có bộ dạng như vậy.
Hắn vuốt ve trang sách có chút rách nát, dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị.
“Xoẹt ~”
Tiếng trang giấy bị xé nát vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Thứ mà Quốc sư xem như chí bảo, nền tảng lập thân, đã bị Minh Thần xé mất trang quan trọng nhất.
Hắn lại lấy một tờ giấy khác, tự tay múa bút viết mấy câu, rồi vo tròn cùng trang sách vừa xé.
"Phù Dao, giúp ta đưa cái này cho Thái tử đi."
"Nhân tiện, bây giờ đưa luôn đi, hắn đoán chừng còn chưa ngủ, cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy."
Chim nhỏ nghe vậy dừng lại, đôi mắt đảo tròn, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Nó mềm oặt dựa vào cổ Minh Thần: “A ~ công tử ~ trời tối rồi, mệt quá đi ~ Phù Dao buồn ngủ, muốn ngủ~”
Ngươi tốt nhất là buồn ngủ thật đấy.
Minh Thần liếc mắt, con hàng này đã ba năm không ngủ rồi.
Mỗi sáng sớm vừa mở mắt đã thấy cái kẻ xui xẻo này bay lượn trước mắt hắn.
Mấy đêm gần đây lại càng thần thần bí bí, không biết chạy đi đâu, lông vũ cũng rụng mất mấy cái.
Minh Thần giơ ba ngón tay, nói: “Ngày mai nấu cho ngươi ba bắp ngô non, tối kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
"Thật á?!”
Con chim nhỏ đang ủ rũ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng rồi, dường như lại nghĩ tới điều gì, nó lại cọ cọ vào người Minh Thần: “Không cần đâu ~ dù sao mặc kệ Phù Dao có đi hay không, công tử đều sẽ cho ta đồ ăn ngon mà ~”
Minh Thần: … Xem ra là chiều hư ngươi rồi.
"Haizz ~ hết cách rồi."
Minh Thần lắc đầu, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
Chim nhỏ lại cong cong đôi mắt, trong mắt lộ ra mấy phần giảo hoạt, chờ đợi công tử nhà mình đưa ra thêm nhiều điều kiện hơn.
Nhưng tiếp đó, Minh Thần lại sờ sờ Hắc Miêu đang ngủ nướng bên cạnh, có chút tiếc nuối nói: “Xem ra ta đành phải tìm Mặc Tinh thôi vậy ~” "Tối mai kể chuyện xưa cho Mặc Tinh vậy…”
Mặc Tinh: Cốc cốc cốc?
Phù Dao: !!!
“Không được!!!” Con chim nhỏ đang nũng nịu bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, đôi cánh chống nạnh, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn con mèo lười, giọng nói cũng trở nên a thé thé.
“Công tử không được phép tìm nó, ta đi đưa!!!” “Bộ dạng lười biếng của nó chạy chậm như bò, làm sao nhanh bằng ta được!” “Phù Dao chỉ cần thời gian một nén nhang là đưa đến cho công tử…”
Mặc Tinh: …
Chim nhỏ vừa chê bai đối thủ cạnh tranh, vừa ưỡn ngực, không ngừng khoe khoang.
Nhưng lời còn chưa nói hết, khi nàng bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của người nào đó, lại lập tức phản ứng lại.
"A!! Công tử!!!"
"Được lắm! Công tử người lại trêu ta!"
"Ha ha ha ha ~"
Minh Thần dựa vào ghế, nhấc nó từ trên vai xuống, hai tay nâng nó lên quá đầu, lặng lẽ nhìn nó.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên con chim xinh đẹp.
Đi đoạn đường này gặp không ít người, nhưng cũng chỉ có con chim này là gần gũi với hắn nhất.
Hắn híp mắt, cười nhẹ nhàng nói: “Ta trêu ngươi lúc nào ~ chúng ta nói chuyện phải có lý lẽ chứ! Nếu không ta phải kiện ngươi tội phỉ báng đó.”
"Hừ!"
Chim nhỏ hất đầu, từ chối giao tiếp.
Người này có thể nói của chết thành sống, rất xấu xa.
Nàng biết rằng dù thế nào cũng không nói lại được kẻ xấu này.
"Công tử cứ chờ đó cho ta!"
"Ngươi thật tệ!"
Sau này nàng biến thành người, nhất định sẽ cắn nát hắn!
"Được được được ~"
Nó giang đôi cánh, thân hình dường như lớn hơn một chút, vừa vặn có thể cầm lấy thư tín Minh Thần đưa: “Đưa cho ta đi ~” Từ lúc bắt đầu, thật ra nó chỉ muốn làm nũng một chút mà thôi.
Nó chưa bao giờ từ chối Minh Thần cả.
"Được ~"
"Công tử đã hứa với ta rồi, không được quên đâu đấy~"
"Được ~"

"Vù!"
Con chim trắng tinh hóa thành một vệt sáng, biến mất vào bầu trời đêm đen như mực.
Minh Thần đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng chim đi xa.
"Meo ô ~"
Con mèo tỉnh lại nhảy vào lòng Minh Thần, dụi dụi đầu, tìm một vị trí thoải mái.
Minh Thần cười cười, nhìn về hướng con chim biến mất, khẽ lẩm bẩm: “Lão già kia thích nuôi cổ đến vậy sao? Ta cũng nuôi thử xem… Ta ngược lại muốn xem xem, hai người các ngươi ai có ‘hàm lượng vàng’ cao hơn?” …
Đêm, phủ Thái tử, Thư phòng đặc biệt yên tĩnh, đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Chính Dương sắc mặt bình tĩnh, ngồi trước bàn án, xử lý từng tờ tấu chương.
Minh Thần đoán quả thật không sai, hắn đúng là chưa ngủ.
Mặc dù dưới mắt vẫn còn quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, nhưng nếu so với hai tháng trước thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Cường độ công việc vẫn rất cao, nhưng hắn cũng biết nghỉ ngơi, nên Thái tử phi cũng không đến làm phiền hắn.
Khoảng thời gian này, tinh thần Tiêu Chính Dương thực sự hiếm khi được thả lỏng đôi chút.
Mặc dù tình thế quốc gia vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm, như đi bên bờ vực thẳm.
Nhưng so với hai tháng trước, tốt xấu gì cũng khiến người ta an tâm hơn nhiều, tốt xấu gì cũng đã thấy được phương hướng.
Khoa cử năm nay, trời ban xuống tướng tinh yêu tài, Minh Thần và Lăng Ngọc, hai người này như một liều thuốc trợ tim mạnh mẽ, khiến cả người hắn như sống lại.
Nếu mọi việc thuận lợi, cái giá phải trả hắn đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, mọi thứ sẽ trở lại bình lặng.
Đợi Phụ hoàng thoái vị, hắn nắm giữ quyền hành, dựa vào hai người kia, tất có thể làm Càn Nguyên phục hưng.
Hắn cũng sẽ không hổ thẹn với thân phận của mình.
Ánh đèn lay động, thời gian chậm rãi trôi.
Tiêu Chính Dương hơi mệt, hắn khẽ thở dài một hơi, mở cửa sổ ra.
Đêm tối yên tĩnh, gió đêm hơi lạnh, Bất kể là ban ngày hay đêm tối, ngẩng đầu nhìn trời đều có thể khiến tâm tình hắn lắng lại.
Hắn lặng lẽ nhìn Huyền Nguyệt trên trời, khẽ lẩm bẩm: “Hy vọng mọi việc thuận lợi.” Ngày kia Lăng Ngọc sẽ lên đường, tiến về Bắc cảnh, đối kháng quân địch.
Hy vọng vị đệ tử trẻ tuổi của quân thần này có thể tạo nên kỳ tích, có thể cứu vãn vương triều.
Ngay lúc hắn đang phiền muộn, bỗng nhiên gió đêm thổi qua, xa xa một vệt trắng lóe lên, dường như có thứ gì đó đang bay về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Gió mạnh tạt vào mặt, Tiêu Chính Dương vô thức nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, một con chim nhỏ tựa tinh linh đã lơ lửng trước mặt hắn, đôi cánh khẽ vỗ.
Đôi mắt nhỏ sáng lạ thường, phảng phất giống hệt người kia.
Tiêu Chính Dương sững sờ: “Là ngươi?” Hắn nhận ra con chim nhỏ thông linh này, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Là con chim do người thần kỳ kia nuôi dưỡng, hai tháng trước từng mang đến cho hắn một chén rượu, làm hắn tâm thần khoan khoái.
Hắn mừng rỡ, nhìn quanh bốn phía, rồi hỏi con chim nhỏ: “Có phải tiên sinh có lời gì muốn nhắn cho cô không?”
Cảnh tượng này trông có chút kỳ quái.
Thái tử một nước lại đang sốt ruột nhìn một con chim trắng nhỏ, còn nói chuyện khách khí với nó như vậy.
Cũng may là Thái tử phi không có ở đây, nếu không chắc đã lôi hắn đi gặp thái y rồi.
'Đoán đúng rồi tiểu lão đệ!' Phù Dao đem lá thư Minh Thần đưa nhét thẳng vào trên bàn.
Rồi nó đưa cánh lên trán, rất giống người mà chào Tiêu Chính Dương một cái: ‘Cáo từ!’
Thoắt cái, bóng trắng lóe lên, biến mất vào bầu trời đêm.
Tiêu Chính Dương nhặt tờ giấy bị vo tròn lên, kinh ngạc nhìn theo bóng chim bay xa: “Đúng là… thần kỳ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận