Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 73: Hắn hay là hắn, nàng vẫn là nàng
'Ngươi người này, sao lại ngơ ngác vậy?'
Ký ức xoay vòng, những khung cảnh khác nhau, cùng một gương mặt, dần dần trùng khớp.
Lần đầu tiên gặp mặt, Minh Thần chính là nói chuyện như vậy.
Mọi thứ phảng phất như mới gặp, hắn dường như cũng không thay đổi gì cả.
Lăng Ngọc lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn người tuấn tú trước mặt.
Nàng tưởng rằng mình đã đủ hiểu rõ hắn, lại không ngờ, đối phương luôn có thể ở những điểm đặc biệt nào đó mang đến cho nàng rung động.
"Huynh trưởng, đã lâu không gặp."
Minh Thần thu lại vẻ phóng khoáng, cười với người tỷ tỷ đang ngơ ngác.
Lăng Ngọc nghe vậy khẽ giật mình, rồi cũng bất giác cong môi lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hiền đệ, đã lâu không gặp."
Mỹ nhân mỉm cười, kiều diễm động lòng người.
Tất cả sự gượng gạo và khó chịu dường như đều tan thành mây khói vào khoảnh khắc này.
Đúng vậy, hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, mọi thứ đều không thay đổi.
. . .
Ánh nắng trưa rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng thật ấm áp.
Mèo con toàn thân đen như mực đang nằm sưởi ở nơi ấm áp nhất dưới ánh nắng, đôi mắt hai màu ánh lên tinh quang, lẳng lặng nhìn hai người đang ngồi đối diện cách đó không xa.
"A ~ uống sướng thật!"
Một chén rượu vào bụng, trong khoảnh khắc liền phá hỏng gần hết khí chất ôn nhu nữ tử.
Lăng Ngọc vẫn là Lăng Ngọc đó.
Người tỷ tỷ ngốc này đã thèm ngụm rượu này lâu lắm rồi.
Uống qua rượu ngon rồi, uống loại khác liền nhạt như nước ốc, cũng không tìm lại được cảm giác trước kia nữa.
Xin người đó, cho nàng uống thêm một ngụm đi, nàng làm gì cũng nguyện ý!
Nàng còn không biết mấy ngày nay mình đã sống sót thế nào.
"Hiền đệ, thêm một chén nữa!"
Còn chưa đợi trả lời, nàng đã đưa chén rượu tới.
Gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Minh Thần.
Giống như một chú cún trung thành đang vẫy đuôi.
Nàng dường như đã quên mất dáng vẻ hiện tại của mình.
Phùng phu nhân mà thấy bộ dạng này của nàng... cũng không biết nên có biểu cảm gì.
Nhìn người tỷ tỷ hồn nhiên có sự tương phản cực lớn này, Minh Thần cũng không khỏi ngẩn người một chút, rồi cười đáp: "Được ~ "
Nàng dường như không biết mình rất đáng yêu.
Lại một chén rượu vào bụng, Lăng Ngọc lúc này mới dễ chịu thở ra hơi rượu, khẽ thở phào một tiếng.
Thoải mái.
Gặp tri kỷ, uống rượu ngon, thật là chuyện may mắn trong đời,
"Hiền đệ à, ngươi lừa ta khổ quá đi ~ "
Lăng Ngọc đặt chén rượu xuống, bình tĩnh nhìn gương mặt Minh Thần, nói giọng có chút oán trách.
Nàng thậm chí còn hơi nghi ngờ kẻ xấu tính này có thật sự trông như thế này không. Muốn đưa tay sờ mặt Minh Thần, xem thử tên gia hỏa xấu xa này rốt cuộc trông thế nào.
Lúc mới gặp mặt, nàng đã nghi ngờ người này chính là tên ăn mày kia.
Quả nhiên mà quả nhiên, trực giác của nàng không hề sai.
Minh Thần nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, cười nói: "Huynh trưởng, ta đâu có lừa ngươi, ta nói 'Sao lại chưa từng gặp?' chứ đâu phải nói 'Chưa từng gặp'."
"Ngược lại là ‘huynh trưởng’ ngươi đã lừa gạt ngu đệ, mới là lừa ta khổ đó chứ ~ "
Phản đòn!
Người này nói nghe có vẻ cũng đúng là như vậy.
Lăng Ngọc nghẹn lời.
Nàng biết rõ, nếu bàn về tài ăn nói, mười người như nàng cũng không nói lại tên xấu xa này.
Chỉ đành lườm hắn một cái: "Ta lừa ngươi? E là ngươi đã sớm nhìn ra rồi, phải nói là ngươi đang trêu chọc ta mới đúng."
Người này thật thông minh, đầu óc linh hoạt, năng lực quan sát cũng mạnh.
Hôm nay gặp mặt không hề có chút kinh ngạc nào, nhất định là đã sớm phát hiện ra nàng cải trang rồi.
Phát hiện ra mà cũng không nói, thật đáng giận biết bao?
Làm hại nàng cứ phải nơm nớp lo sợ mãi.
Minh Thần cười lớn sảng khoái: "Ha ha ha, cơm có thể ăn bậy, chứ lời không thể nói lung tung nha ~ "
Hơi hứng thú đánh giá mỹ nhân: "Huynh trưởng, ngươi nói ta nên gọi ngươi là 'huynh trưởng' đây? Hay là gọi ngươi là 'tỷ tỷ' thì tốt hơn?"
Người tỷ tỷ ngốc sững lại, bất giác chỉnh lại bộ y phục không quen thuộc lắm.
Chỉ nói: "Chúng ta vẫn cứ như trước kia đi."
Nàng đã quen việc Minh Thần gọi nàng là huynh trưởng, bị gọi là ‘tỷ tỷ’, nàng ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.
"Được!"
Lăng Ngọc huých nhẹ Minh Thần, hỏi: "Hiền đệ, đây là kỹ pháp gì vậy? Ngươi rốt cuộc trông thế nào?"
Minh Thần sờ mặt mình, đáp: "Ngu đệ trông như thế này thôi!"
Hắn vẫn khá hài lòng với dáng vẻ của mình.
"Thật không?"
Tuy là tri kỷ, nhưng mức độ uy tín của Minh Thần dường như đã vơi đi không ít.
Lăng Ngọc nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Minh Thần bất đắc dĩ: "Là thật mà. Đây là thuật pháp thay đổi khuôn mặt, trưởng bối trong nhà dạy ta."
Lăng Ngọc ngơ ngác gật đầu: "Ồ."
Trên đường đi đã xảy ra không ít chuyện lạ, Minh Thần rất thần bí, có chút bản lĩnh đặc thù cũng là bình thường, Lăng Ngọc sớm đã có suy đoán, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Minh Thần cười hề hề hỏi: "Sao nào, huynh trưởng muốn học không?"
Người sống dù sao cũng phải có vài người đáng để tin tưởng.
Tu Điệp Nhi học được, thì ngốc tỷ tỷ tự nhiên cũng học được.
"Ừm. . . Nếu có thể, hy vọng hiền đệ có thể dạy ta."
Lăng Ngọc quả thật không hề từ chối giả lả, nàng thực sự rất có hứng thú.
Nếu học được cái này, vậy sau này cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Được!"
"Chia tay hai tháng, hiền đệ dạo này ổn chứ?"
"Hôm nay khoa cử yết bảng, hiền đệ có chắc chắn không?"
Khoa cử đã thi xong.
Lăng Ngọc rất rõ ràng kết quả của mình.
Mục đích của nàng đã đạt thành, Hội nguyên võ cử chính là nàng. Phần thi Đình tiếp theo đã không cần thi nữa, nàng hộ giá có công, được phong Vũ Đức tướng quân.
Mấy hôm trước còn nhận được thánh chỉ của Hoàng Đế.
Nhưng nàng biết rõ, chức quan này chỉ là hư danh, một cái tên suông mà thôi.
Quan trọng là, nàng đã vượt qua khảo thí, sắp tới sẽ được phái đến Bắc cảnh tham gia chiến tranh, hy vọng có thể ngăn cơn sóng dữ.
Ước định lúc chia tay Minh Thần nàng đã làm được.
Bây giờ nàng có chút quan tâm tình hình của Minh Thần.
Dựa theo năng lực của Minh Thần, nếu khoa cử mà không đỗ, đó không phải là vấn đề của Minh Thần, mà là vấn đề của triều đình hiện tại.
Trước khi chưa có bằng hữu, người ta có thể chịu đựng được sự cô đơn.
Nhưng một khi đã có bằng hữu, mà người bằng hữu này lại còn rất đặc biệt, vậy thì lại khác.
Lăng Ngọc đã vào triều đình, trở thành thần tử của Càn Nguyên, nếu Minh Thần không ở đó, nàng sẽ cảm thấy rất cô đơn.
"Chắc chắn?"
Thái tử và Hoàng Đế đều đã bị lừa gạt một phen.
Đặt cả cửu tộc lên lưỡi đao nhảy múa, có tính là nắm chắc không nhỉ?
Minh Thần cười cười, nói: "Huynh trưởng yên tâm, chuyện đã ước định, ngu đệ sẽ không nuốt lời."
Bọn họ đã ước định, tháng chín đề tên bảng vàng, sẽ tụ tập uống không say không về.
Minh Thần không ra ngoài xem bảng, nhưng hắn tin rằng lão Hoàng Đế và mình hẳn là có sự ăn ý này, đối phương sẽ cho hắn cái danh tiếng đó.
"Tốt tốt tốt!"
"Vậy thì tốt quá!"
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Lăng Ngọc uống cạn chén rượu, không ngừng gật đầu.
"Meo ~ "
Mèo đen kêu meo một tiếng, nhảy vào lòng Minh Thần.
Minh Thần vuốt ve con mèo, nói với Lăng Ngọc: "Nó tên là Mặc Tinh, tửu lâu này cũng là của ta ~ "
Minh Thần dường như luôn có thể tìm được vài thứ kỳ kỳ quái quái.
"Huynh trưởng thích thì cứ tùy thời đến đây tìm ta uống rượu."
"Thật không?"
Lăng Ngọc vừa mới bị mèo con thu hút ánh mắt, ngay khoảnh khắc tiếp theo mắt lại sáng rỡ lên.
Ánh mắt tha thiết nhìn Minh Thần.
Minh Thần: . . .
May mà rượu này chẳng tốn kém gì, nếu không thì người tỷ tỷ xui xẻo này có thể uống đến nỗi làm hắn phá sản mất.
Ký ức xoay vòng, những khung cảnh khác nhau, cùng một gương mặt, dần dần trùng khớp.
Lần đầu tiên gặp mặt, Minh Thần chính là nói chuyện như vậy.
Mọi thứ phảng phất như mới gặp, hắn dường như cũng không thay đổi gì cả.
Lăng Ngọc lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn người tuấn tú trước mặt.
Nàng tưởng rằng mình đã đủ hiểu rõ hắn, lại không ngờ, đối phương luôn có thể ở những điểm đặc biệt nào đó mang đến cho nàng rung động.
"Huynh trưởng, đã lâu không gặp."
Minh Thần thu lại vẻ phóng khoáng, cười với người tỷ tỷ đang ngơ ngác.
Lăng Ngọc nghe vậy khẽ giật mình, rồi cũng bất giác cong môi lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hiền đệ, đã lâu không gặp."
Mỹ nhân mỉm cười, kiều diễm động lòng người.
Tất cả sự gượng gạo và khó chịu dường như đều tan thành mây khói vào khoảnh khắc này.
Đúng vậy, hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, mọi thứ đều không thay đổi.
. . .
Ánh nắng trưa rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng thật ấm áp.
Mèo con toàn thân đen như mực đang nằm sưởi ở nơi ấm áp nhất dưới ánh nắng, đôi mắt hai màu ánh lên tinh quang, lẳng lặng nhìn hai người đang ngồi đối diện cách đó không xa.
"A ~ uống sướng thật!"
Một chén rượu vào bụng, trong khoảnh khắc liền phá hỏng gần hết khí chất ôn nhu nữ tử.
Lăng Ngọc vẫn là Lăng Ngọc đó.
Người tỷ tỷ ngốc này đã thèm ngụm rượu này lâu lắm rồi.
Uống qua rượu ngon rồi, uống loại khác liền nhạt như nước ốc, cũng không tìm lại được cảm giác trước kia nữa.
Xin người đó, cho nàng uống thêm một ngụm đi, nàng làm gì cũng nguyện ý!
Nàng còn không biết mấy ngày nay mình đã sống sót thế nào.
"Hiền đệ, thêm một chén nữa!"
Còn chưa đợi trả lời, nàng đã đưa chén rượu tới.
Gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Minh Thần.
Giống như một chú cún trung thành đang vẫy đuôi.
Nàng dường như đã quên mất dáng vẻ hiện tại của mình.
Phùng phu nhân mà thấy bộ dạng này của nàng... cũng không biết nên có biểu cảm gì.
Nhìn người tỷ tỷ hồn nhiên có sự tương phản cực lớn này, Minh Thần cũng không khỏi ngẩn người một chút, rồi cười đáp: "Được ~ "
Nàng dường như không biết mình rất đáng yêu.
Lại một chén rượu vào bụng, Lăng Ngọc lúc này mới dễ chịu thở ra hơi rượu, khẽ thở phào một tiếng.
Thoải mái.
Gặp tri kỷ, uống rượu ngon, thật là chuyện may mắn trong đời,
"Hiền đệ à, ngươi lừa ta khổ quá đi ~ "
Lăng Ngọc đặt chén rượu xuống, bình tĩnh nhìn gương mặt Minh Thần, nói giọng có chút oán trách.
Nàng thậm chí còn hơi nghi ngờ kẻ xấu tính này có thật sự trông như thế này không. Muốn đưa tay sờ mặt Minh Thần, xem thử tên gia hỏa xấu xa này rốt cuộc trông thế nào.
Lúc mới gặp mặt, nàng đã nghi ngờ người này chính là tên ăn mày kia.
Quả nhiên mà quả nhiên, trực giác của nàng không hề sai.
Minh Thần nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, cười nói: "Huynh trưởng, ta đâu có lừa ngươi, ta nói 'Sao lại chưa từng gặp?' chứ đâu phải nói 'Chưa từng gặp'."
"Ngược lại là ‘huynh trưởng’ ngươi đã lừa gạt ngu đệ, mới là lừa ta khổ đó chứ ~ "
Phản đòn!
Người này nói nghe có vẻ cũng đúng là như vậy.
Lăng Ngọc nghẹn lời.
Nàng biết rõ, nếu bàn về tài ăn nói, mười người như nàng cũng không nói lại tên xấu xa này.
Chỉ đành lườm hắn một cái: "Ta lừa ngươi? E là ngươi đã sớm nhìn ra rồi, phải nói là ngươi đang trêu chọc ta mới đúng."
Người này thật thông minh, đầu óc linh hoạt, năng lực quan sát cũng mạnh.
Hôm nay gặp mặt không hề có chút kinh ngạc nào, nhất định là đã sớm phát hiện ra nàng cải trang rồi.
Phát hiện ra mà cũng không nói, thật đáng giận biết bao?
Làm hại nàng cứ phải nơm nớp lo sợ mãi.
Minh Thần cười lớn sảng khoái: "Ha ha ha, cơm có thể ăn bậy, chứ lời không thể nói lung tung nha ~ "
Hơi hứng thú đánh giá mỹ nhân: "Huynh trưởng, ngươi nói ta nên gọi ngươi là 'huynh trưởng' đây? Hay là gọi ngươi là 'tỷ tỷ' thì tốt hơn?"
Người tỷ tỷ ngốc sững lại, bất giác chỉnh lại bộ y phục không quen thuộc lắm.
Chỉ nói: "Chúng ta vẫn cứ như trước kia đi."
Nàng đã quen việc Minh Thần gọi nàng là huynh trưởng, bị gọi là ‘tỷ tỷ’, nàng ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.
"Được!"
Lăng Ngọc huých nhẹ Minh Thần, hỏi: "Hiền đệ, đây là kỹ pháp gì vậy? Ngươi rốt cuộc trông thế nào?"
Minh Thần sờ mặt mình, đáp: "Ngu đệ trông như thế này thôi!"
Hắn vẫn khá hài lòng với dáng vẻ của mình.
"Thật không?"
Tuy là tri kỷ, nhưng mức độ uy tín của Minh Thần dường như đã vơi đi không ít.
Lăng Ngọc nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Minh Thần bất đắc dĩ: "Là thật mà. Đây là thuật pháp thay đổi khuôn mặt, trưởng bối trong nhà dạy ta."
Lăng Ngọc ngơ ngác gật đầu: "Ồ."
Trên đường đi đã xảy ra không ít chuyện lạ, Minh Thần rất thần bí, có chút bản lĩnh đặc thù cũng là bình thường, Lăng Ngọc sớm đã có suy đoán, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Minh Thần cười hề hề hỏi: "Sao nào, huynh trưởng muốn học không?"
Người sống dù sao cũng phải có vài người đáng để tin tưởng.
Tu Điệp Nhi học được, thì ngốc tỷ tỷ tự nhiên cũng học được.
"Ừm. . . Nếu có thể, hy vọng hiền đệ có thể dạy ta."
Lăng Ngọc quả thật không hề từ chối giả lả, nàng thực sự rất có hứng thú.
Nếu học được cái này, vậy sau này cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Được!"
"Chia tay hai tháng, hiền đệ dạo này ổn chứ?"
"Hôm nay khoa cử yết bảng, hiền đệ có chắc chắn không?"
Khoa cử đã thi xong.
Lăng Ngọc rất rõ ràng kết quả của mình.
Mục đích của nàng đã đạt thành, Hội nguyên võ cử chính là nàng. Phần thi Đình tiếp theo đã không cần thi nữa, nàng hộ giá có công, được phong Vũ Đức tướng quân.
Mấy hôm trước còn nhận được thánh chỉ của Hoàng Đế.
Nhưng nàng biết rõ, chức quan này chỉ là hư danh, một cái tên suông mà thôi.
Quan trọng là, nàng đã vượt qua khảo thí, sắp tới sẽ được phái đến Bắc cảnh tham gia chiến tranh, hy vọng có thể ngăn cơn sóng dữ.
Ước định lúc chia tay Minh Thần nàng đã làm được.
Bây giờ nàng có chút quan tâm tình hình của Minh Thần.
Dựa theo năng lực của Minh Thần, nếu khoa cử mà không đỗ, đó không phải là vấn đề của Minh Thần, mà là vấn đề của triều đình hiện tại.
Trước khi chưa có bằng hữu, người ta có thể chịu đựng được sự cô đơn.
Nhưng một khi đã có bằng hữu, mà người bằng hữu này lại còn rất đặc biệt, vậy thì lại khác.
Lăng Ngọc đã vào triều đình, trở thành thần tử của Càn Nguyên, nếu Minh Thần không ở đó, nàng sẽ cảm thấy rất cô đơn.
"Chắc chắn?"
Thái tử và Hoàng Đế đều đã bị lừa gạt một phen.
Đặt cả cửu tộc lên lưỡi đao nhảy múa, có tính là nắm chắc không nhỉ?
Minh Thần cười cười, nói: "Huynh trưởng yên tâm, chuyện đã ước định, ngu đệ sẽ không nuốt lời."
Bọn họ đã ước định, tháng chín đề tên bảng vàng, sẽ tụ tập uống không say không về.
Minh Thần không ra ngoài xem bảng, nhưng hắn tin rằng lão Hoàng Đế và mình hẳn là có sự ăn ý này, đối phương sẽ cho hắn cái danh tiếng đó.
"Tốt tốt tốt!"
"Vậy thì tốt quá!"
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Lăng Ngọc uống cạn chén rượu, không ngừng gật đầu.
"Meo ~ "
Mèo đen kêu meo một tiếng, nhảy vào lòng Minh Thần.
Minh Thần vuốt ve con mèo, nói với Lăng Ngọc: "Nó tên là Mặc Tinh, tửu lâu này cũng là của ta ~ "
Minh Thần dường như luôn có thể tìm được vài thứ kỳ kỳ quái quái.
"Huynh trưởng thích thì cứ tùy thời đến đây tìm ta uống rượu."
"Thật không?"
Lăng Ngọc vừa mới bị mèo con thu hút ánh mắt, ngay khoảnh khắc tiếp theo mắt lại sáng rỡ lên.
Ánh mắt tha thiết nhìn Minh Thần.
Minh Thần: . . .
May mà rượu này chẳng tốn kém gì, nếu không thì người tỷ tỷ xui xẻo này có thể uống đến nỗi làm hắn phá sản mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận