Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 84: Thụ quan, có khách tới chơi
Chương 84: Nhậm chức, có khách tới chơi
Sát tinh tỷ tỷ đi xa về phương bắc, lao tới chiến trường.
Quán rượu, Bóng đen chợt lóe lên, lao vào lòng người.
Miêu nhi đen như mực vô cùng cao lãnh, không hề thân cận với bất kỳ khách nhân hay tiểu nhị nào trong tửu quán.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Minh Thần thu ánh mắt từ phương xa về, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Miêu nhi, nhìn cặp mắt dị sắc sáng ngời của Miêu Miêu, không khỏi mỉm cười: "Mặc Tinh à, ngươi có thể nhìn thấy vận mệnh của sát tinh tỷ tỷ ta không?"
Miêu Miêu nghiêng đầu làm ra vẻ dễ thương, cũng không nói gì.
"Ngươi có thể nhìn thấy vận mệnh của ta không?"
Miêu Miêu lắc đầu.
"Công tử ~ ta về rồi đây ~ "
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Lưu quang màu trắng xuyên qua cửa sổ, chuẩn xác rơi vào vai Minh Thần.
Hừ, công tử lại đang vuốt ve con mèo lười này.
Phù Dao Nhi không biết cái gì gọi là 'liếm cẩu'.
Nhưng nàng không hiểu sao lại có cảm giác như chính mình đang ra sức làm việc bên ngoài, nuôi sống công tử trong nhà, thế nhưng công tử lại dùng tiền nàng vất vả kiếm được để thân thiết với con mèo lười đáng ghét.
Nàng là chim nhỏ màu xanh!
Ghê tởm!
"Phù Dao Nhi về rồi à."
Minh Thần liếc nhìn thanh bảo kiếm được đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh, cười ha hả hỏi: "Nàng vẫn ổn chứ?"
Phù Dao dừng một chút, nói: "Nàng đã cười."
"Thật sao ~ "
. . .
"Nghe gì chưa? Quốc sư sụp đổ rồi!"
"Nghe rồi nghe rồi, trời xanh có mắt! Bệ hạ xem như đã tỉnh ngộ!"
"Yêu ma họa quốc, sớm nên giết hắn, trên đời này làm gì có ai Trường Sinh được chứ?"
"Càn Nguyên ta gặp đại họa này, cũng là bởi vì tên quốc sư kia mê hoặc bệ hạ."
"Đúng là tội ác tày trời! May mà bệ hạ kịp thời tỉnh ngộ!"
"Bệ hạ anh minh!"
"Ta nghe nói, võ hội nguyên của khoa khảo năm nay lại là đệ tử của quân thần đấy!"
"Thật hay giả, quân thần? Là vị kia sao? Càn Nguyên ta được cứu rồi!"
"Nói đến hội nguyên, cũng không biết Minh chưởng quỹ thế nào rồi? Sau khi làm quan có phải là muốn bán quán rượu đi không?"
. .
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã hơn mười ngày.
Huynh trưởng vừa đi không có tin tức, đến nay vẫn chưa có tin tức gì truyền về, phảng phất như đá chìm đáy biển.
Chỉ cần chiến tranh bên ngoài còn chưa uy hiếp được Kinh thành, nơi này sẽ không có biến hóa gì quá lớn.
Quán rượu ồn ào, tiếng người huyên náo, ăn uống no say.
Mọi người trên bàn rượu nói về những chuyện thấy biết gần đây, có quốc gia đại sự, cũng có chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Chỉ là mọi người không biết rằng, những đại sự gió nổi mây phun kia, đằng sau đều có thiên ti vạn lũ liên hệ với chủ nhân của tòa tửu lâu này.
Những ngày này của Minh Thần trôi qua cũng rất bình tĩnh, hoặc là nhàn rỗi không có việc gì thì ra ngoài đi dạo loanh quanh, hoặc là ở nhà chơi cùng chim nhỏ và Tiểu Miêu.
Bất kể là Hoàng thượng, hay là Thái tử...
Bọn họ dường như cũng hết sức giữ vẻ bình thản.
Quốc sư ra đi rất lặng lẽ, dường như cũng không thay đổi được gì, không ai đi điều tra nguyên nhân cái chết của hắn.
Mọi người chỉ cần biết kết quả, chỉ cần biết gã Phương Sĩ lắm lời này đã chết, bị tịch biên gia sản, bị tru cửu tộc.
Hoàng Đế dường như đã tỉnh ngộ, Càn Nguyên được cứu rồi.
Như vậy là đủ rồi.
Cho đến bây giờ, cũng không có ai tìm đến Minh Thần, kẻ đầu sỏ này, để nói chuyện.
Hoàng Đế thuận nước đẩy thuyền, mượn cái chết của quốc sư để tẩy trắng cho mình một phen.
Người tin thì tin, người không tin cũng không dám nói.
Thái tử ngược lại lại giữ im lặng, thư tín chim nhỏ mang đến cho hắn cũng không gây ra gợn sóng gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Tiềm Long vật dụng, có thể giữ được bình tĩnh, đây là chuyện tốt.
Nếu Thái tử bây giờ liền nhảy dựng lên, Minh Thần đã nhìn lầm hắn.
. . .
Tiêu Vũ mặc dù làm hỏng chính sự, nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao.
Kỳ thi đình cuối cùng của khoa cử còn chưa tiến hành, Minh Thần đã nhận được ý chỉ của Hoàng Đế, ban cho hắn quan chức cùng dinh thự.
Hàn Lâm viện Tu soạn, quan lục phẩm, Hàn Lâm viện tương đương với nơi làm việc của thư ký riêng cho Hoàng Đế, là đội dự bị cho nội các, tương lai có thể thăng cấp vào đại bí thư xứ trong nội các.
Tu soạn thì chủ yếu phụ trách việc biên soạn thực lục, ghi chép lời nói việc làm của Hoàng Đế, và soạn thảo các bản thảo liên quan đến điển lễ... cùng một loạt công việc khác.
Chức quan cũng không lớn, thậm chí không cần vào triều.
Bắt đầu mà, cho dù tín nhiệm Minh Thần đến đâu, lão Hoàng Đế cũng không thể để hắn trực tiếp nhất phi trùng thiên.
Đề bạt lung tung chỉ gây ra sự sụp đổ của hệ thống quan lại.
Còn chưa cử hành thi đình đã trực tiếp sắp xếp cho hắn chức quan như vậy, đủ để biểu đạt sự coi trọng và thành ý của Hoàng Đế.
Chức vị Quốc sư này hiện đang ở tình thế khó xử, chắc chắn không thể để Minh Thần, một người trẻ tuổi quá đáng như vậy, ngồi lên được.
Huống hồ Minh Thần cũng không phải Từ Ứng Tục, hắn không chỉ có năng lực giúp Tiêu Vũ Trường Sinh, mà còn có năng lực chính trị và tầm nhìn quốc gia xuất sắc hơn, cho nên cần giao phó thực quyền, đề bạt giống như quan viên bình thường.
Chức quan thực tế mãi mãi cũng không so được với 'chức quan' trong lòng lão Hoàng Đế.
Tu soạn nhỏ nhoi chỉ là bắt đầu mà thôi.
. . .
"Chúc mừng chúc mừng, tiên sinh, sau này Hâm Nguyệt phải gọi ngươi là đại nhân rồi."
Tuy nói đã làm quan, cũng được phân dinh thự.
Nhưng Minh Thần lại không thích ở bên đó, ngược lại vẫn thích quán rượu có chút hơi khói lửa nhân gian hơn.
Hắn hiện tại về cơ bản đã không ra mặt, toàn quyền giao cho Tu Điệp cùng đám tiểu nhị thủ hạ xử lý.
Hôm nay có khách tới chơi, tại phòng riêng trên lầu hai.
Chim nhỏ không biết bay đi đâu chơi, Miêu nhi thì uể oải nằm bên cửa sổ.
Nữ tử kiều diễm nâng ly rượu lên, đôi mắt phượng sáng ngời phản chiếu bóng người trước mắt, cười nhẹ nhàng nói.
Nhị hoàng nữ Đại Càn, Tiêu Hâm Nguyệt.
So với Thái tử thanh danh hiển hách, vị Hoàng nữ này dường như không được mấy người biết đến.
Mãi cho đến khi chiến tranh hai nước bắt đầu, cái tên này mới tiến vào tầm mắt đại chúng.
Là ngòi nổ của chiến tranh, đó cũng không phải thanh danh gì tốt đẹp, đây cũng là ác mộng của mỹ nhân này, ba năm u buồn, đóa hoa diễm lệ cũng bị sự áy náy giày vò đến gần như khô héo.
Mãi cho đến gần đây, nàng dường như đã trở nên có chút khác biệt.
Như được người tưới nước, một lần nữa tỏa sáng rạng rỡ, tươi đẹp động lòng người.
Hoàng nữ mày mắt linh động, đôi ngươi trong suốt, tràn đầy tự tin, không còn vẻ sầu não uất ức trước đây nữa.
Mỹ nhân luôn có vẻ đẹp muôn hình vạn trạng.
So với sát tinh tỷ tỷ, nàng thiếu đi mấy phần lăng lệ quả quyết, nhưng lại nhiều thêm chút khí chất quý tộc trời sinh, vẻ ung dung ngạo nghễ phảng phất như là chuyện đương nhiên.
Phải nói là, gen của lão già Tiêu Vũ này vẫn không tệ.
Minh Thần khoát tay áo, cười nói: "Không dám không dám, chỉ là tu soạn nhỏ nhoi thôi, không vào được mắt điện hạ."
Trò chuyện cùng mỹ thiếu nữ, tất nhiên là thú vị hơn nhiều so với nói chuyện cùng lão quốc sư mặt nhăn như vỏ quýt kia.
Một trai một gái này của lão Hoàng Đế, thực ra để lại ấn tượng khá tốt cho Minh Thần.
Không ai hoàn mỹ cả, ai cũng có khuyết điểm, chính Minh Thần cũng có, mà còn không nhỏ.
Nhưng khuyết điểm của bọn họ không che giấu được ánh hào quang của bản thân họ.
Nhưng thật đáng tiếc, Tiêu Vũ sống dai không chết, lại hành hạ hai người này không hề nhẹ.
"Hì ~ tiên sinh nói đùa."
Hoàng nữ nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng, cơ thể hơi nghiêng về phía Minh Thần, đôi ngươi sáng tỏ phảng phất muốn xuyên thấu qua gương mặt vui cười nhân gian này, nhìn thấu nội tâm hắn: "Sợ là Hâm Nguyệt, vị Hoàng nữ nhỏ bé này, mới không vào được mắt tiên sinh ấy chứ ~ "
Người này, miệng thì nói 'Không dám không dám' như thế, nhưng lại nhìn không ra nửa điểm ý tứ khiêm tốn.
Sát tinh tỷ tỷ đi xa về phương bắc, lao tới chiến trường.
Quán rượu, Bóng đen chợt lóe lên, lao vào lòng người.
Miêu nhi đen như mực vô cùng cao lãnh, không hề thân cận với bất kỳ khách nhân hay tiểu nhị nào trong tửu quán.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Minh Thần thu ánh mắt từ phương xa về, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Miêu nhi, nhìn cặp mắt dị sắc sáng ngời của Miêu Miêu, không khỏi mỉm cười: "Mặc Tinh à, ngươi có thể nhìn thấy vận mệnh của sát tinh tỷ tỷ ta không?"
Miêu Miêu nghiêng đầu làm ra vẻ dễ thương, cũng không nói gì.
"Ngươi có thể nhìn thấy vận mệnh của ta không?"
Miêu Miêu lắc đầu.
"Công tử ~ ta về rồi đây ~ "
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Lưu quang màu trắng xuyên qua cửa sổ, chuẩn xác rơi vào vai Minh Thần.
Hừ, công tử lại đang vuốt ve con mèo lười này.
Phù Dao Nhi không biết cái gì gọi là 'liếm cẩu'.
Nhưng nàng không hiểu sao lại có cảm giác như chính mình đang ra sức làm việc bên ngoài, nuôi sống công tử trong nhà, thế nhưng công tử lại dùng tiền nàng vất vả kiếm được để thân thiết với con mèo lười đáng ghét.
Nàng là chim nhỏ màu xanh!
Ghê tởm!
"Phù Dao Nhi về rồi à."
Minh Thần liếc nhìn thanh bảo kiếm được đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh, cười ha hả hỏi: "Nàng vẫn ổn chứ?"
Phù Dao dừng một chút, nói: "Nàng đã cười."
"Thật sao ~ "
. . .
"Nghe gì chưa? Quốc sư sụp đổ rồi!"
"Nghe rồi nghe rồi, trời xanh có mắt! Bệ hạ xem như đã tỉnh ngộ!"
"Yêu ma họa quốc, sớm nên giết hắn, trên đời này làm gì có ai Trường Sinh được chứ?"
"Càn Nguyên ta gặp đại họa này, cũng là bởi vì tên quốc sư kia mê hoặc bệ hạ."
"Đúng là tội ác tày trời! May mà bệ hạ kịp thời tỉnh ngộ!"
"Bệ hạ anh minh!"
"Ta nghe nói, võ hội nguyên của khoa khảo năm nay lại là đệ tử của quân thần đấy!"
"Thật hay giả, quân thần? Là vị kia sao? Càn Nguyên ta được cứu rồi!"
"Nói đến hội nguyên, cũng không biết Minh chưởng quỹ thế nào rồi? Sau khi làm quan có phải là muốn bán quán rượu đi không?"
. .
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã hơn mười ngày.
Huynh trưởng vừa đi không có tin tức, đến nay vẫn chưa có tin tức gì truyền về, phảng phất như đá chìm đáy biển.
Chỉ cần chiến tranh bên ngoài còn chưa uy hiếp được Kinh thành, nơi này sẽ không có biến hóa gì quá lớn.
Quán rượu ồn ào, tiếng người huyên náo, ăn uống no say.
Mọi người trên bàn rượu nói về những chuyện thấy biết gần đây, có quốc gia đại sự, cũng có chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Chỉ là mọi người không biết rằng, những đại sự gió nổi mây phun kia, đằng sau đều có thiên ti vạn lũ liên hệ với chủ nhân của tòa tửu lâu này.
Những ngày này của Minh Thần trôi qua cũng rất bình tĩnh, hoặc là nhàn rỗi không có việc gì thì ra ngoài đi dạo loanh quanh, hoặc là ở nhà chơi cùng chim nhỏ và Tiểu Miêu.
Bất kể là Hoàng thượng, hay là Thái tử...
Bọn họ dường như cũng hết sức giữ vẻ bình thản.
Quốc sư ra đi rất lặng lẽ, dường như cũng không thay đổi được gì, không ai đi điều tra nguyên nhân cái chết của hắn.
Mọi người chỉ cần biết kết quả, chỉ cần biết gã Phương Sĩ lắm lời này đã chết, bị tịch biên gia sản, bị tru cửu tộc.
Hoàng Đế dường như đã tỉnh ngộ, Càn Nguyên được cứu rồi.
Như vậy là đủ rồi.
Cho đến bây giờ, cũng không có ai tìm đến Minh Thần, kẻ đầu sỏ này, để nói chuyện.
Hoàng Đế thuận nước đẩy thuyền, mượn cái chết của quốc sư để tẩy trắng cho mình một phen.
Người tin thì tin, người không tin cũng không dám nói.
Thái tử ngược lại lại giữ im lặng, thư tín chim nhỏ mang đến cho hắn cũng không gây ra gợn sóng gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Tiềm Long vật dụng, có thể giữ được bình tĩnh, đây là chuyện tốt.
Nếu Thái tử bây giờ liền nhảy dựng lên, Minh Thần đã nhìn lầm hắn.
. . .
Tiêu Vũ mặc dù làm hỏng chính sự, nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao.
Kỳ thi đình cuối cùng của khoa cử còn chưa tiến hành, Minh Thần đã nhận được ý chỉ của Hoàng Đế, ban cho hắn quan chức cùng dinh thự.
Hàn Lâm viện Tu soạn, quan lục phẩm, Hàn Lâm viện tương đương với nơi làm việc của thư ký riêng cho Hoàng Đế, là đội dự bị cho nội các, tương lai có thể thăng cấp vào đại bí thư xứ trong nội các.
Tu soạn thì chủ yếu phụ trách việc biên soạn thực lục, ghi chép lời nói việc làm của Hoàng Đế, và soạn thảo các bản thảo liên quan đến điển lễ... cùng một loạt công việc khác.
Chức quan cũng không lớn, thậm chí không cần vào triều.
Bắt đầu mà, cho dù tín nhiệm Minh Thần đến đâu, lão Hoàng Đế cũng không thể để hắn trực tiếp nhất phi trùng thiên.
Đề bạt lung tung chỉ gây ra sự sụp đổ của hệ thống quan lại.
Còn chưa cử hành thi đình đã trực tiếp sắp xếp cho hắn chức quan như vậy, đủ để biểu đạt sự coi trọng và thành ý của Hoàng Đế.
Chức vị Quốc sư này hiện đang ở tình thế khó xử, chắc chắn không thể để Minh Thần, một người trẻ tuổi quá đáng như vậy, ngồi lên được.
Huống hồ Minh Thần cũng không phải Từ Ứng Tục, hắn không chỉ có năng lực giúp Tiêu Vũ Trường Sinh, mà còn có năng lực chính trị và tầm nhìn quốc gia xuất sắc hơn, cho nên cần giao phó thực quyền, đề bạt giống như quan viên bình thường.
Chức quan thực tế mãi mãi cũng không so được với 'chức quan' trong lòng lão Hoàng Đế.
Tu soạn nhỏ nhoi chỉ là bắt đầu mà thôi.
. . .
"Chúc mừng chúc mừng, tiên sinh, sau này Hâm Nguyệt phải gọi ngươi là đại nhân rồi."
Tuy nói đã làm quan, cũng được phân dinh thự.
Nhưng Minh Thần lại không thích ở bên đó, ngược lại vẫn thích quán rượu có chút hơi khói lửa nhân gian hơn.
Hắn hiện tại về cơ bản đã không ra mặt, toàn quyền giao cho Tu Điệp cùng đám tiểu nhị thủ hạ xử lý.
Hôm nay có khách tới chơi, tại phòng riêng trên lầu hai.
Chim nhỏ không biết bay đi đâu chơi, Miêu nhi thì uể oải nằm bên cửa sổ.
Nữ tử kiều diễm nâng ly rượu lên, đôi mắt phượng sáng ngời phản chiếu bóng người trước mắt, cười nhẹ nhàng nói.
Nhị hoàng nữ Đại Càn, Tiêu Hâm Nguyệt.
So với Thái tử thanh danh hiển hách, vị Hoàng nữ này dường như không được mấy người biết đến.
Mãi cho đến khi chiến tranh hai nước bắt đầu, cái tên này mới tiến vào tầm mắt đại chúng.
Là ngòi nổ của chiến tranh, đó cũng không phải thanh danh gì tốt đẹp, đây cũng là ác mộng của mỹ nhân này, ba năm u buồn, đóa hoa diễm lệ cũng bị sự áy náy giày vò đến gần như khô héo.
Mãi cho đến gần đây, nàng dường như đã trở nên có chút khác biệt.
Như được người tưới nước, một lần nữa tỏa sáng rạng rỡ, tươi đẹp động lòng người.
Hoàng nữ mày mắt linh động, đôi ngươi trong suốt, tràn đầy tự tin, không còn vẻ sầu não uất ức trước đây nữa.
Mỹ nhân luôn có vẻ đẹp muôn hình vạn trạng.
So với sát tinh tỷ tỷ, nàng thiếu đi mấy phần lăng lệ quả quyết, nhưng lại nhiều thêm chút khí chất quý tộc trời sinh, vẻ ung dung ngạo nghễ phảng phất như là chuyện đương nhiên.
Phải nói là, gen của lão già Tiêu Vũ này vẫn không tệ.
Minh Thần khoát tay áo, cười nói: "Không dám không dám, chỉ là tu soạn nhỏ nhoi thôi, không vào được mắt điện hạ."
Trò chuyện cùng mỹ thiếu nữ, tất nhiên là thú vị hơn nhiều so với nói chuyện cùng lão quốc sư mặt nhăn như vỏ quýt kia.
Một trai một gái này của lão Hoàng Đế, thực ra để lại ấn tượng khá tốt cho Minh Thần.
Không ai hoàn mỹ cả, ai cũng có khuyết điểm, chính Minh Thần cũng có, mà còn không nhỏ.
Nhưng khuyết điểm của bọn họ không che giấu được ánh hào quang của bản thân họ.
Nhưng thật đáng tiếc, Tiêu Vũ sống dai không chết, lại hành hạ hai người này không hề nhẹ.
"Hì ~ tiên sinh nói đùa."
Hoàng nữ nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng, cơ thể hơi nghiêng về phía Minh Thần, đôi ngươi sáng tỏ phảng phất muốn xuyên thấu qua gương mặt vui cười nhân gian này, nhìn thấu nội tâm hắn: "Sợ là Hâm Nguyệt, vị Hoàng nữ nhỏ bé này, mới không vào được mắt tiên sinh ấy chứ ~ "
Người này, miệng thì nói 'Không dám không dám' như thế, nhưng lại nhìn không ra nửa điểm ý tứ khiêm tốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận