Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?

Chương 05: Nhà chúng ta Phù Dao Nhi là thiên tài

Chương 05: Phù Dao Nhi nhà chúng ta là thiên tài
"Đa tạ đại nhân, Thanh Trúc sau này nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh."
Nhìn bóng lưng quý phụ nhân đi xa, tiểu ăn mày hơi đảo mắt, một giọng nói truyền âm chỉ mình hắn nghe được vang lên bên tai.
Minh Thần nghe vậy run lên, bước chân đi về hướng ngược lại nhanh hơn mấy phần, thầm nghĩ trong bụng: "Tốt Thanh Trúc, ta làm việc không cầu báo đáp, ngươi vẫn là đừng báo đáp hậu hĩnh thì hơn."
【 Trúc sinh yên tĩnh phú quý 】 【 Thanh Trúc tặng cho người phú quý, lấy tinh khí phú quý để nuôi dưỡng 】 【 Thanh Trúc lễ tạ: Thúy Ngọc bổng, Thanh Trúc tửu 】 ...
"Tỷ tỷ này ngược lại thật hào phóng, còn trả lại cho ta hai quan tiền, xem ra nàng thật sự thích Thanh Trúc nha~"
"Chỉ là có chút quấn người, cũng may là người biết phân biệt phải trái, về sau không thể dùng lại chiêu này."
"Chậc chậc... Đóng vai ăn mày, vậy mà lại thật sự cho ta một cây Đả cẩu bổng."
Trên đường, Người đến kẻ đi, rộn ràng náo nhiệt, người đời đều đang bôn ba vì kế sinh nhai.
Nhưng khi lướt qua nhau, lại thường có người không kìm được quay đầu nhìn trộm, âm thầm cảm khái.
Nhìn theo tầm mắt của bọn họ, một công tử tuấn lãng đang không nhanh không chậm đi tới trên đường, hắn mặc một bộ cẩm y màu xanh, bên hông cài một hồ lô rượu, cười híp mắt vuốt ve Thúy Ngọc bổng xanh biếc trong tay.
Thần thái thanh tú, mắt sáng mày ngài. Tiêu sái tùy tính, phóng khoáng tùy tiện.
Thật là một công tử nổi bật giữa cõi trần, một thiếu niên mặt ngọc.
Nào ai biết được, vị công tử như vậy cách đây không lâu, lại chính là một tên ăn mày bẩn thỉu khiến người gặp người ghét.
"Công tử, chúng ta cứ trực tiếp bán Thanh Trúc cho nàng là được rồi, thậm chí tặng cho nàng cũng được mà, cần gì phải vòng vo một khúc lớn như vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên bên tai.
Không biết từ lúc nào, một con chim nhỏ màu trắng đã đậu trên vai Minh Thần, đôi mắt nhỏ chớp chớp, tràn đầy linh khí.
"Bán cho nàng ư?"
"Bán thế nào?"
Minh Thần đón lấy con chim nhỏ từ trên vai, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm nàng, cười hỏi lại.
"Ờm..."
Chim nhỏ dụi dụi ngón tay công tử, suy nghĩ về câu hỏi của Minh Thần, nghĩ mãi không ra cách nào, cuối cùng đành bỏ cuộc, chỉ bướng bỉnh nói: "Công tử nhất định có cách mà!"
"Tặng cho nàng cũng được mà!"
Minh Thần nhún vai: "Chúng ta vốn là người dưng nước lã, ta tự dưng tặng không cho ngươi một bảo bối, còn bảo ngươi mang theo sát người, liệu ngươi có yên tâm mà nhận không?"
Chim nhỏ: "Công tử cho ta, ta đương nhiên sẽ nhận mà ~"
Minh Thần: ...
Hắn chọc chọc vào đầu con chim nhỏ ngốc nghếch, cười mắng không ngớt: "Ta nói là chúng ta vốn không quen biết! Người lạ cho ngươi đồ ăn, ngươi thật sự ăn sao?"
"Vậy phải xem người đó cho cái gì, nếu là ngô non luộc chín, Phù Dao sẽ ăn."
"Yên tâm đi công tử, Phù Dao học qua pháp thuật, bách độc bất xâm!"
Con chim nhỏ ngốc nghếch kiêu ngạo ưỡn ngực.
Minh Thần: ...
Năm đó cái đứa này suýt bị làm thịt cũng không phải là không có lý do.
"Không giống nhau, người và yêu là khác nhau."
Minh Thần lắc đầu, nói khẽ: "Nếu không phải là tặng kỳ vật thế này, nàng có nhận hay không còn là một chuyện. Nhưng chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, đến lúc đó tìm đạo sĩ tới xem xét, nhìn ra manh mối của Thanh Trúc, thì lại là một chuyện phiền phức khác. Không bằng cứ làm như vậy, đơn giản rõ ràng."
"Huống hồ, sau này chúng ta còn muốn làm chuyện lớn, ngày sau nếu tin này truyền ra ngoài, rằng ta tặng một thứ như Thanh Trúc cho một phụ nhân, thì công tử ta còn mặt mũi nào nữa chứ!"
Nhớ tới lời nhắn của Thanh Trúc lúc rời đi, Minh Thần sờ mũi, có vẻ hơi chột dạ.
Gia đình phú quý, vợ chồng không hòa thuận, tính tình nóng nảy, dục vọng nhiều...
Hắn đã dò la tin tức mấy ngày trời, mới tìm được người như vậy, để dàn dựng vở kịch hôm nay.
Nói thế nào đi nữa, tóm lại cũng đã giúp tiểu yêu Trúc hoàn thành tâm nguyện rồi.
"A?"
Chim nhỏ nghiêng đầu, hơi nghi hoặc: "Có ý gì ạ? Công tử tặng cho nàng một đoạn tre thì sao chứ?"
Vị đại nhân xấu xa có chút không muốn nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của trẻ nhỏ, chỉ cứng nhắc nói: "Con nít, đừng hỏi lung tung, chuyện này ngươi không cần biết, lớn lên rồi sẽ hiểu."
"Hừ ~"
"Rõ ràng công tử còn chưa lớn bằng ta nữa là!"
Mặc dù mở mang trí tuệ hơi chậm, nhưng nàng dù sao cũng đã hai trăm năm mươi tuổi rồi, chim nhỏ có chút không cam lòng lẩm bẩm.
"Vậy công tử cũng đâu cần phải giả làm ăn mày!"
Nhìn cái bộ dạng cay nghiệt của mụ đàn bà béo kia, cái thái độ đối với công tử, nàng chỉ muốn xông lên mổ mù mắt mụ ta.
Minh Thần vuốt ve Thúy Ngọc bổng trong tay, cười nói: "Ăn mày thì sao nào?"
"Đến cả dũng khí nếm trải sự khinh miệt của người đời còn không có, thì làm sao được người khác kính trọng?"
"Ăn mày cũng chỉ là một cách sống mà thôi. Thử nghĩ xem, nếu tất cả ăn mày trong thiên hạ tập hợp lại một nơi, đó sẽ là một lực lượng như thế nào chứ?"
"Ồ?"
Chim nhỏ chỉ đáp lại một tiếng, vẫn có vẻ không hiểu lắm.
Minh Thần vuốt ve chim nhỏ, nói: "Phù Dao à, muốn nghe chuyện xưa không? Công tử kể cho ngươi nghe một câu chuyện giang hồ nhé, có một bang phái tên là Cái Bang, nơi đó toàn là ăn mày, nhưng trong bang phái đó lại có Hàng Long Thập Bát Chưởng mạnh nhất, có Đả Cẩu Bổng..."
"Được ạ..."
Mắt chim nhỏ sáng lên, vừa định nói thì dường như nghĩ đến điều gì, vội đưa cánh che đầu: "Công tử ~ đừng đánh ta! Bài tập gần đây Phù Dao làm xong rồi! Ngự Phong Thiên trong 【 Khô Diệp 】 mà Thụ gia gia dạy, ta học xong hết rồi."
Bề ngoài chim nhỏ trông có vẻ ngốc nghếch, ra bộ dáng sợ bị đánh.
Nhưng càng nói về sau, lông đuôi lại vểnh lên khẽ phe phẩy, giọng điệu ẩn chứa chút kiêu ngạo khó thấy, giống hệt đứa trẻ thi được 100 điểm về nhà khoe khoang.
Ranh ma!
"Thật không ~"
"Đương nhiên ~ không tin ta biểu diễn cho công tử xem ~"
"Được được được, tin tin tin!"
Minh Thần xoa đầu chim nhỏ, cười nói: "Phù Dao Nhi nhà chúng ta quả là tuyệt vời! Chim nhỏ nhà ai mà sánh được với Phù Dao Nhi nhà ta chứ ~"
Yêu quái sao có thể không biết pháp thuật chứ? Cái gì cũng không biết thì còn làm yêu quái làm gì? Chi bằng về nhà bán khoai lang.
Lúc con chim nhỏ ngốc nghếch này gặp Minh Thần, thật sự là cái gì cũng không biết, nếu không đã chẳng suýt bị người ta làm thịt.
Nhưng không biết thì có thể học! Minh Thần đã mời lão nhân trong nhà dạy nàng.
Cây cổ thụ trong nhà đó chính mình cũng không biết bao nhiêu tuổi, pháp lực cao cường, biết rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều thuật pháp kỹ năng.
Có cái có tên, có cái không tên.
Theo lời mời của Minh Thần, cây cổ thụ đã tổng hợp lại ký ức, hệ thống hóa các thuật pháp, quy về ba môn là 【 Khô Diệp 】, 【 Thanh Chi 】 và 【 Phồn Hoa 】.
【 Khô Diệp 】 là loại thông thường, gồm những thuật pháp tương đối đơn giản. Ví dụ như phép biến lớn thu nhỏ giản lược, pháp thuật Ngũ Hành giản lược, đi nhanh như bay, cách không truyền âm...
【 Thanh Chi 】 là những thần thông tối nghĩa khó hiểu, uy lực khá lớn, cần thời gian dài tích lũy để dung hội quán thông.
Còn 【 Phồn Hoa 】 có thể nói là những tuyệt kỹ giữ đáy hòm của lão quái, là tinh hoa cả đời. Có khả năng cải thiên hoán địa, dời núi lấp biển, nhưng Phù Dao học không được.
Dù sao một bên là chim, một bên là cây, một con thiên về hỏa, một cây thuộc mộc, một con bay lượn trên trời, một cây cắm rễ dưới đất. Chủng loại, thuộc tính... đều không giống nhau, cây cổ thụ có thể dạy nàng những thứ này đã là rất không dễ dàng rồi.
"Phù Dao nhà chúng ta là thiên tài."
Con chim ngốc nghếch này không có thần thông bẩm sinh, nhưng đúng là thiên tài!
Cây cổ thụ dự đoán, cho dù là yêu quái có thiên tư trác tuyệt đi nữa, cũng cần ít nhất trăm năm để tiêu hóa nội dung của 【 Khô Diệp 】.
Nhưng mà, Phù Dao hiện tại mới tu luyện sáu năm, tiến độ đã qua hơn một nửa.
Minh Thần luôn nhắc nhở chim nhỏ làm bài tập, nhưng thực tế chim nhỏ cũng không biết những thứ nàng học khó đến mức nào, rốt cuộc cần tốn bao nhiêu thời gian.
"Ừm hừ ~"
Thiên hạ không ai biết dỗ chim hơn Minh Thần.
Chim nhỏ vểnh cánh, lắc lắc cái mông, ngẩng đầu líu ríu hai tiếng, trông đắc ý vô cùng.
Công tử khen nàng đó!
Xem còn ai dám nói nàng ngốc nữa không!
"Vậy công tử phải kể chuyện xưa cho ta nghe!"
"Ha ha ha ~"
"Được ~ Ta kể cho ngươi nghe, ngày xưa có Cái Bang, bang chủ Cái Bang tên là Kiều Phong, biết một tay Hàng Long Thập Bát Chưởng, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, sau đó trở thành anh hùng."
Chim nhỏ đang chờ nghe câu chuyện sóng gió bão táp, thì công tử lại đột ngột dừng lại, nàng ngẩn ra: "A? Hết rồi ạ?"
Vậy mà đã hết rồi sao?
"Hết rồi."
"Công tử!!!"
"Ngươi lại lừa ta!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận