Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?

Chương 38: Đến Kinh thành, phân biệt

Ca múa mừng cảnh thái bình, phồn hoa gấm vóc.
Bắc cảnh có chiến tranh thảm liệt, mặt phía nam có phản quân ăn thịt người.
Đất nghèo khổ, sơn phỉ tán loạn, dân sinh khó khăn.
Nhưng những điều này có quan hệ gì với Kinh thành phồn hoa đâu?
Kinh đô Càn Nguyên, Việt Dương.
Tòa thành này, trung tâm hành chính của cả nước, vẫn vận hành như trước, tiếng người huyên náo, ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay, dường như có thêm mấy vị khách nhân đặc biệt.
"Chậc chậc chậc ~ đây chính là Kinh thành à!"
Công tử tuấn dật mặc cẩm y, tay cầm ngọc bổng, bên người có gã sai vặt và thị vệ đi theo, ung dung đi tới, nhìn ngó xung quanh, không ngừng cảm khái.
Tuy nói là lần đầu tiên tới, nhưng lại hòa nhập một cách hoàn mỹ vào tòa thành thị phú quý tôn nghiêm này.
Cho dù là ai cũng không nhìn ra, vị công tử tôn quý này lại là lữ nhân phong trần mệt mỏi từ nơi khác đến.
Chính là ba người Minh Thần.
Thế giới này lớn hơn rất nhiều so với thế giới kiếp trước của Minh Thần, thêm vào đó Minh Thần cũng không vội vàng, ba người thong thả mất hơn mười ngày mới đến được Kinh thành.
Trên đời này có yêu ma quỷ quái, nhưng không nhiều.
Trên đường đi có gặp sơn phỉ cướp đường, nhưng rốt cuộc không gặp phải chuyện kỳ quỷ nào.
Kinh thành, sân khấu tranh đoạt lớn nhất của vương triều.
Nghe người ta nói, đọc trong sách vở, tóm lại không thể nào bằng tự mình đến đây một chuyến.
Hắn muốn đến xem, có vấn đề gì sao?
"Kinh thành..."
Lăng Ngọc ngước mắt, kinh ngạc nhìn ngắm tòa thành thị phồn hoa trước mắt này.
So với Minh Thần kiến thức rộng rãi, nàng thật sự là đồ nhà quê.
Nàng đã tưởng tượng Kinh thành rất phồn hoa, nhưng cũng không ngờ tới, nó lại phồn hoa đến như vậy.
Phương xa có Hoàng cung đứng sừng sững giữa trung tâm thành, nguy nga khí phái, vàng son lộng lẫy.
Tầng tầng lớp lớp hướng xuống là phủ đệ của những nhà quyền quý, nhà cửa sắp xếp chỉnh tề, rộng rãi trang nghiêm.
Đến gần hơn, những cửa hàng, khu chợ này... đều tinh xảo và náo nhiệt hơn mấy bậc so với các thành thị bình thường.
Người qua lại quần áo hoa mỹ, hành vi cử chỉ đoan trang đúng mực.
E rằng ngay cả tên ăn mày xin cơm ở nơi này cũng phải có cái kim bát.
Lăng Ngọc đi suốt chặng đường, rõ ràng đã thấy qua cảnh tượng đất nghèo khổ điêu tàn, người dân bụng ăn không no, thổ phỉ hoành hành.
Bây giờ lại thấy Kinh thành phồn hoa thế này.
Sự tương phản mãnh liệt như vậy, nhất thời khiến nàng có chút cảm giác không thật.
"Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết."
Mà đúng lúc này, giọng điệu có vẻ hài hước lọt vào tai lại khiến Lăng Ngọc toàn thân chấn động mạnh.
Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Hiền đệ, ngươi..."
Nói quá đúng!
Nàng miệng lưỡi vụng về.
Có nhiều lúc không cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng.
Mà bây giờ câu nói này của Minh Thần lại đi thẳng vào lòng nàng.
Một người như đệ đệ, nếu như thi không đỗ khoa cử, quốc gia này có lẽ thật sự hết cứu nổi rồi.
"Huynh trưởng, ngu đệ khuyên ngươi, đừng nghĩ trước quá nhiều."
"Đừng oán trách thế đạo này bất công, đừng oán trách sự chênh lệch giai cấp."
Minh Thần sờ lên đầu tiểu hài bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Phàn nàn hoàn cảnh không có bất cứ ý nghĩa gì. Bằng không mà nói, ngươi và ta có gì khác với con trai Dương tri huyện kia chứ?"
Tiểu hài rất ngoan, mặc cho Minh Thần sờ đầu, cõng cái gói nhỏ, lặng lẽ lẽo đẽo đi theo sát, cũng không nói nhiều.
Lăng Ngọc cảm thấy Minh Thần hiểu lầm ý của mình, nàng lắc đầu: "Không phải oán trách."
Chỉ là bi thương cho thời đại này, bi thương cho đám người của vương triều này.
Minh Thần đánh giá xung quanh, nói: "Chờ ngươi có năng lực thay đổi vương triều này rồi hãy nói, có lẽ đến lúc đó..."
"Ngươi lại không muốn thay đổi nữa."
Lăng Ngọc nhìn vào mắt Minh Thần: "Không muốn thay đổi? Vì sao?"
Đây chính là chỗ khiến người ta bất đắc dĩ.
Người đệ đệ này rất thông minh, cũng rất có tài hoa, tầm mắt của hắn rất cao, có thể nhìn thấy sự thật mà rất nhiều người không thể chạm tới.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại rất thực tế.
Hắn không phải người tốt, cũng chẳng có lý tưởng nóng bỏng gì.
E rằng có làm quan, cũng sẽ không ra tay cứu giúp đất nước này.
Điều này đối với Lăng Ngọc mà nói, có chút lãng phí tài năng.
Đương nhiên, bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, giống như Minh Thần đã nói với nàng ngay từ đầu, mỗi người đều có lý niệm xử thế đặc biệt của riêng mình.
Chuyện này không phân đúng sai, nàng sẽ không thử thuyết phục đối phương.
Cùng một chuyện, hai người có thể sẽ đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt, Lăng Ngọc cũng sẽ không ép buộc đối phương.
Bọn họ là tri kỷ có thể vì nhau mà chết, nhưng sẽ không trói buộc linh hồn lẫn nhau.
"Vì sao? Trên thế giới này không ai là bất biến cả, giữ được sơ tâm là rất khó."
Thật sự đến được vị trí đó, lại có mấy người nghĩ đến những người ở tầng lớp dưới đáy cùng kia đâu?
Đại quốc mênh mông, văn minh mấy ngàn năm, người làm quan nhiều như Hằng Hà chi cát, mà người lưu danh thanh liêm trung nghĩa lại hiếm như sao buổi sớm.
Ngày ngày nghĩ làm sao để leo lên cao hơn nữa, làm sao để ngăn cản người phía dưới đi lên... đã là dốc hết toàn lực rồi.
"Huynh trưởng, ngươi và ta hiện tại bất quá chỉ là cử nhân bình thường thôi, có thể vượt qua khảo thí hay không còn khó nói, không bằng thực tế một chút."
Minh Thần lắc đầu, cười nói: "Thật sự chờ đến được vị trí đó, trong tay có quyền lực, rồi hãy nói."
Minh Thần là người theo chủ nghĩa hiện thực, rất nhiều đạo lý hắn đều hiểu, nhưng hắn không thích nói với Lăng Ngọc những chuyện hư vô mờ mịt, chưa thành hiện thực này.
Tương lai hắn trở thành bộ dạng gì, thì hắn chính là bộ dạng đó.
Hắn nói sang chuyện khác: "Khoa cử sắp đến, huynh trưởng còn muốn đi cùng ta nữa sao?"
Ước chừng còn một tháng nữa là đến hội thí.
Cứ cho là vương triều đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng chỉ cần quốc gia vẫn chưa lật đổ, Kinh thành này vẫn bình tĩnh phồn hoa như trước, quy trình cần làm cũng vẫn phải làm.
Lăng Ngọc là võ cử nhân, có lẽ còn cần chuẩn bị nhiều hơn.
Không chừng còn phải ôm chân Phật nữa đấy!
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, không ai là vật phụ thuộc của ai cả. Sát tinh tỷ tỷ là người muốn tỏa sáng rực rỡ, không thể nào cứ mãi đi theo sau lưng hắn được. Hai người đều có việc cần hoàn thành, có lẽ sẽ không tiếp tục ở cùng nhau nữa.
"Ngạch..."
Sát tinh tỷ tỷ ngẩn ra.
Hai chữ "cái thứ nhất" này có ý nghĩa rất lớn đối với một người.
Minh Thần đã chiếm giữ rất nhiều "cái thứ nhất" của Lăng Ngọc.
Người bạn đầu tiên, người cùng đồng hành đầu tiên, người khiến nàng tò mò đầu tiên, người đầu tiên thay đổi nhân sinh quan của nàng, người đầu tiên làm rung động thế giới của nàng, người tri kỷ đầu tiên để thổ lộ tâm tình...
Cứ việc chỉ ở cùng nhau hơn mười ngày, nhưng rất nhiều lời nói, rất nhiều mảnh ký ức chung đụng đều khắc sâu trong tâm trí, khó mà quên được.
Người đệ đệ trẻ tuổi thần bí này đã lưu lại một dấu ấn nổi bật trong cuộc đời nàng.
Bất tri bất giác, nàng đã quen với việc đồng hành cùng Minh Thần, quen cùng hắn thảo luận về đạo lý nhân sinh, quen cùng hắn nhậu nhẹt... Nàng dường như đã quên mất rằng, bọn họ là những cá thể khác biệt, có mục tiêu khác biệt, và rồi cũng sẽ có ngày phải chia xa.
"Ừm, gia sư của ta dặn dò rằng sau khi đến kinh thành thì đi tìm một người, ngu huynh sẽ không đi cùng hiền đệ nữa."
Cứ việc ở cùng Minh Thần rất vui vẻ.
Nhưng, nàng cũng có chuyện mình phải làm.
"Ồ?"
Minh Thần nhíu mày, cười nói: "Xem ra lúc trước ngu đệ cầu tình giúp huynh trưởng là vẽ rắn thêm chân rồi ~ "
Ngốc tỷ tỷ cũng có chút hậu thuẫn à, ngược lại là hắn đã quá lo lắng.
"Không không không..."
Minh Thần có hảo ý, ân tình cầu được tự nhiên không phải là vô ích, Lăng Ngọc dù thế nào cũng sẽ không quên phần tình nghĩa này.
Sư trưởng bảo nàng tìm người mà nàng còn chưa từng gặp mặt, người đó có thể giúp đỡ được gì nàng cũng không rõ, hậu thuẫn lại càng không thể nói tới.
Nàng sợ Minh Thần hiểu lầm mình, vội vàng lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó đã bị Minh Thần cắt ngang: "Huynh trưởng, đừng nói nhiều."
Thanh niên tiêu sái tuấn dật mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt óng ánh cong cong, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng: "Ngu đệ chỉ muốn hỏi ngươi, khi nào cùng ta kết bái đây?"
Chuyển đề tài đột ngột, tư duy nhảy vọt, khiến đầu óc Lăng Ngọc nhất thời trống rỗng, không biết nên đáp lại thế nào.
Chỉ thấy khuôn mặt tươi cười kia khắc sâu vào lòng, khó mà quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận