Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 45: Không có tuyển
Hiện tại đã là nửa đêm, trên đường phố không một bóng người.
"Công tử ~ "
"Vì sao không đợi Phù Dao đi cùng?!"
Chim nhỏ dang đôi cánh, chống nạnh bằng cánh trông rất giống người, truyền âm giọng giận dỗi đến công tử của mình.
Lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Thụ gia gia đã dặn dò nàng, công tử không tu luyện pháp thuật, nhưng lại có thể trông thấy Yêu Quỷ, thêm vào đó bản thân lại hay cả gan làm loạn bất chấp hậu quả, cần nàng phải luôn ở bên cạnh che chở, đề phòng bất trắc.
Minh Thần nhìn tờ giấy vàng trong tay, giấy vàng dùng đan sa vẽ những phù văn không rõ tên, vừa loé lên một cái.
Giấy vàng trông như bị đốt cháy, thiêu rụi một góc nhỏ.
Minh Thần cất kỹ đi, có chút lơ đãng cười nói: "Đây không phải là không có chuyện gì sao ~ "
Đây là U Quỷ phù, sau khi dùng, thân hình có thể nhẹ như U Quỷ, có thể bay lượn, người thường không nhìn thấy, nhưng vẫn có hình thể, vẫn có thể nói chuyện.
Nói nôm na, chính là Ẩn Thân phù, giống lão Lục trong Hồ Lô Oa.
Thứ đồ này có chút gân gà, người thường tất nhiên không thể nhìn thấy.
Nhưng người có ngũ giác Thông Linh, người tu hành có chút đạo hạnh thì đại khái có thể cảm nhận được.
Chỉ cần có thể trông thấy quỷ là có thể trông thấy hắn.
Có Phù Dao ở bên người, hắn về cơ bản là rất an toàn, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm mà Phù Dao không xử lý được, hắn dùng U Quỷ phù này cũng vô dụng.
Đây là lễ tạ nhận được sau khi hoàn thành nguyện vọng của tiểu nữ quỷ lần trước.
Xem như một món đồ chơi, có chút tác dụng nhưng cũng không nhiều lắm.
Nguyện vọng của bản thân nữ quỷ vốn đơn giản, nhận được cũng không tốn công sức gì, Minh Thần cũng thấy đủ rồi.
Minh Thần hôm nay dùng nó để ban đêm lẻn vào phủ thái tử, làm lão Lục để dọa vị Thái tử điện hạ này một phen, thuận tiện thử xem hiệu quả ra sao.
"Công tử! ! ! ! !"
Chim nhỏ bay đến trước mặt Minh Thần, cất cao giọng, vỗ vỗ cánh, ánh mắt bất thiện trừng kẻ xấu cà lơ phất phơ này.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải là muộn rồi sao?!
"Ai nha ~ đây không phải là ta sốt ruột sao ~ "
"Lúc trước Phù Dao Nhi nhà chúng ta không phải đã thăm dò rồi sao, phủ Thái tử không có gì nguy hiểm cả."
"Dù cho ta gặp nguy hiểm, Phù Dao Nhi nhà chúng ta nhất định có thể cứu ta đầu tiên."
"Đó là vì ta tin tưởng ngươi nha!"
Nuôi chim sáu năm, Minh Thần vẫn biết cách dỗ dành.
Hắn đón lấy con chim, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng, rót vào tai nàng những lời ngon ngọt như một gã sở khanh: "Phù Dao Nhi nhà chúng ta là tốt nhất rồi, tất nhiên sẽ không giận ta, tất nhiên sẽ không trách ta ~ "
"Hừ!"
Bị vuốt lông xuôi chiều, chim nhỏ ngẩng đầu lên: "Công tử phải kể chuyện xưa cho ta nghe!"
"Được ~ "
"Công tử phải bắt đồ ăn ngon cho ta ăn!"
"Được ~ "
"Công tử muốn. . ."
"Ta cảnh cáo ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu đấy!"
"Công tử ~ hê hê. . . Phù Dao Nhi là tốt nhất rồi, ngươi còn không muốn thỏa mãn nguyện vọng của nàng sao ~ "
Minh Thần: . . .
Được được được, chim nhỏ càng ngày càng không dễ dụ rồi.
"Công tử, vị Thái tử kia, trên người hắn có chú, sắp không còn nhiều thời gian nữa."
Sau một hồi cười đùa, chim nhỏ dường như nghĩ tới điều gì, nói với Minh Thần.
Nàng vừa hoàn thành nội dung Ngự Phong thiên trong 【 Khô Diệp 】, bắt đầu học bài tiếp theo.
Mà phần tiếp theo chính là nội dung liên quan đến chú pháp.
Chú được xem là một loại pháp thuật, người thi triển chú thông qua nghi thức và vật môi giới đặc thù, tạo ra một loại trạng thái lên người bị trúng chú, có thể là tốt, cũng có thể là xấu.
So với pháp thuật tức thời thông thường, nó cần thời gian chuẩn bị dài, trình tự rườm rà, hiệu quả chậm, điều kiện hạn chế cũng rất nhiều.
Nhưng một khi có hiệu lực thì không cần pháp lực cung cấp liên tục, có tính bền bỉ và khó bị phát giác, thậm chí người bị trúng chú đến chết cũng không thể thoát khỏi.
Thụ gia gia mặc dù nhiều năm ở yên một chỗ, nhưng phong cách lại nhanh gọn dứt khoát, không quá thích loại thuật lén lút thi triển từ trong góc tối này.
Cho nên nội dung về chú pháp thiên cũng không nhiều, nhưng chim nhỏ thiên phú trác tuyệt, học được một chút cũng có thể nhìn ra Thái tử trên người có chú, càng có thể nhìn ra trạng thái của đối phương không tốt.
Minh Thần híp mắt lại: "Chú?"
Chuyến đi phủ Thái tử đêm nay, thật ra hắn không hài lòng lắm.
Một điểm trong đó chính là trạng thái không tốt mà ai cũng nhìn ra được của Thái tử.
Hơn ba mươi tuổi, đang là thời kỳ hoàng kim, trẻ khỏe cường tráng, thế nhưng Tiêu Chính Dương lại mang bộ dạng như quỷ lao.
Liệu có sống qua nổi lão Hoàng đế hay không cũng còn khó nói.
Nếu Thái tử chết trước, vậy đêm nay hắn coi như công cốc.
Hắn tham tài, tham quyền, thích nữ sắc, đúng là Tiên thiên gian thần thánh thể.
Muốn làm quan, khoa cử chỉ là một cách mà thôi.
Tốt nghiệp trường lớp với thành tích ưu tú, đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nhưng phương pháp không chỉ có một. Nếu có cơ hội thể hiện bản thân trước mặt lãnh đạo cao nhất, đồng thời có thể lấy được sự ưu ái của đối phương, hiệu quả thực ra cũng tương tự, thậm chí còn tốt hơn.
Lão Hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi, cũng sắp rồi.
Cầu Trường Sinh mà dễ dàng như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua lại không có một vị Hoàng đế Trường Sinh nào?
Huống hồ lão Hoàng đế trông cũng không có gì đặc biệt, hiện thực rồi cũng sẽ buộc hắn kết thúc sự nghiệp đế vương.
Minh Thần gia nhập vào thời cuộc hiện tại, vậy thì khả năng cao là cần phải sống qua hai đời, thậm chí ba, bốn đời Hoàng đế.
Nếu lão Hoàng đế thoái vị, Thái tử đương nhiên sẽ lên ngôi.
Một triều thiên tử một triều thần, đầu tư bố trí sớm vẫn là cần thiết.
Đây là nguyên nhân hắn đến phủ Thái tử đêm nay.
Nhưng trạng thái của Thái tử lại có chút khiến người ta thất vọng.
Minh Thần nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chú có giải được không?"
Hắn cũng không quan tâm đó là chú gì, từ đâu mà có.
Hắn càng muốn biết, vị Thái tử này còn bao nhiêu giá trị.
Vừa mới khoác lác trước mặt Thái tử để dọa người, kết quả còn chưa được bổ nhiệm chức vị gì thì ngài ấy đã sắp hấp hối, chuyện này ai mà chịu nổi chứ!
Phù Dao lắc đầu: "Ừm... Khó nói lắm, phải xem cụ thể là chú gì. Dù cho có phá giải được, tổn thương đối với hắn cũng không thể nghịch chuyển."
"Hắn còn sống được bao lâu?"
"Ít thì một năm, nhiều thì năm năm."
"Vậy sao. . ."
Phải đổi người thôi.
Chính Minh Thần cầu Trường Sinh cho mình còn chưa xong, hắn tất nhiên không rảnh rỗi đi giúp một vị Thái tử trường thọ.
Hắn đến tìm việc, không phải đến để cống hiến.
Ngôi Hoàng đế luôn có người ngồi, thiên hạ cũng không phải thiếu một người thì không vận hành được.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù vì Thái tử chết mà vương triều sụp đổ, vương triều kế tiếp mở ra, cũng chẳng có gì đáng nói.
Dù sao triều Càn Nguyên cũng đã già cỗi rồi.
Minh Thần ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, khẽ thở dài: "Đáng tiếc. . . Điện hạ, vẫn chưa đủ quả quyết!"
Thái tử quá cẩn thận.
Đây là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm.
Lần đầu gặp mặt, cả hai đều chưa hoàn toàn tin tưởng đối phương, cũng đều không nói hết sự thật.
Đây là sự cẩn trọng hiển nhiên.
Đây là sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.
Dù sao thiên hạ cũng không có mấy người ngốc nghếch như vậy.
Nhưng mà, nhìn một đốm biết toàn thân, thông qua một điểm thường có thể thấy được nhiều thông tin hơn.
Nếu đã đặt cược, vì sao không cược nhiều thêm một chút?
Nửa vời, tiến không tiến, lùi không lùi, thật khiến người ta thất vọng.
Sai là sai ở chỗ, vị Thái tử này vẫn đánh giá quá cao không gian lựa chọn của chính mình.
Hắn không biết rằng, hắn đã không đợi được nữa, đã không còn lựa chọn nào khác.
"Công tử ~ "
"Vì sao không đợi Phù Dao đi cùng?!"
Chim nhỏ dang đôi cánh, chống nạnh bằng cánh trông rất giống người, truyền âm giọng giận dỗi đến công tử của mình.
Lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Thụ gia gia đã dặn dò nàng, công tử không tu luyện pháp thuật, nhưng lại có thể trông thấy Yêu Quỷ, thêm vào đó bản thân lại hay cả gan làm loạn bất chấp hậu quả, cần nàng phải luôn ở bên cạnh che chở, đề phòng bất trắc.
Minh Thần nhìn tờ giấy vàng trong tay, giấy vàng dùng đan sa vẽ những phù văn không rõ tên, vừa loé lên một cái.
Giấy vàng trông như bị đốt cháy, thiêu rụi một góc nhỏ.
Minh Thần cất kỹ đi, có chút lơ đãng cười nói: "Đây không phải là không có chuyện gì sao ~ "
Đây là U Quỷ phù, sau khi dùng, thân hình có thể nhẹ như U Quỷ, có thể bay lượn, người thường không nhìn thấy, nhưng vẫn có hình thể, vẫn có thể nói chuyện.
Nói nôm na, chính là Ẩn Thân phù, giống lão Lục trong Hồ Lô Oa.
Thứ đồ này có chút gân gà, người thường tất nhiên không thể nhìn thấy.
Nhưng người có ngũ giác Thông Linh, người tu hành có chút đạo hạnh thì đại khái có thể cảm nhận được.
Chỉ cần có thể trông thấy quỷ là có thể trông thấy hắn.
Có Phù Dao ở bên người, hắn về cơ bản là rất an toàn, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm mà Phù Dao không xử lý được, hắn dùng U Quỷ phù này cũng vô dụng.
Đây là lễ tạ nhận được sau khi hoàn thành nguyện vọng của tiểu nữ quỷ lần trước.
Xem như một món đồ chơi, có chút tác dụng nhưng cũng không nhiều lắm.
Nguyện vọng của bản thân nữ quỷ vốn đơn giản, nhận được cũng không tốn công sức gì, Minh Thần cũng thấy đủ rồi.
Minh Thần hôm nay dùng nó để ban đêm lẻn vào phủ thái tử, làm lão Lục để dọa vị Thái tử điện hạ này một phen, thuận tiện thử xem hiệu quả ra sao.
"Công tử! ! ! ! !"
Chim nhỏ bay đến trước mặt Minh Thần, cất cao giọng, vỗ vỗ cánh, ánh mắt bất thiện trừng kẻ xấu cà lơ phất phơ này.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải là muộn rồi sao?!
"Ai nha ~ đây không phải là ta sốt ruột sao ~ "
"Lúc trước Phù Dao Nhi nhà chúng ta không phải đã thăm dò rồi sao, phủ Thái tử không có gì nguy hiểm cả."
"Dù cho ta gặp nguy hiểm, Phù Dao Nhi nhà chúng ta nhất định có thể cứu ta đầu tiên."
"Đó là vì ta tin tưởng ngươi nha!"
Nuôi chim sáu năm, Minh Thần vẫn biết cách dỗ dành.
Hắn đón lấy con chim, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng, rót vào tai nàng những lời ngon ngọt như một gã sở khanh: "Phù Dao Nhi nhà chúng ta là tốt nhất rồi, tất nhiên sẽ không giận ta, tất nhiên sẽ không trách ta ~ "
"Hừ!"
Bị vuốt lông xuôi chiều, chim nhỏ ngẩng đầu lên: "Công tử phải kể chuyện xưa cho ta nghe!"
"Được ~ "
"Công tử phải bắt đồ ăn ngon cho ta ăn!"
"Được ~ "
"Công tử muốn. . ."
"Ta cảnh cáo ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu đấy!"
"Công tử ~ hê hê. . . Phù Dao Nhi là tốt nhất rồi, ngươi còn không muốn thỏa mãn nguyện vọng của nàng sao ~ "
Minh Thần: . . .
Được được được, chim nhỏ càng ngày càng không dễ dụ rồi.
"Công tử, vị Thái tử kia, trên người hắn có chú, sắp không còn nhiều thời gian nữa."
Sau một hồi cười đùa, chim nhỏ dường như nghĩ tới điều gì, nói với Minh Thần.
Nàng vừa hoàn thành nội dung Ngự Phong thiên trong 【 Khô Diệp 】, bắt đầu học bài tiếp theo.
Mà phần tiếp theo chính là nội dung liên quan đến chú pháp.
Chú được xem là một loại pháp thuật, người thi triển chú thông qua nghi thức và vật môi giới đặc thù, tạo ra một loại trạng thái lên người bị trúng chú, có thể là tốt, cũng có thể là xấu.
So với pháp thuật tức thời thông thường, nó cần thời gian chuẩn bị dài, trình tự rườm rà, hiệu quả chậm, điều kiện hạn chế cũng rất nhiều.
Nhưng một khi có hiệu lực thì không cần pháp lực cung cấp liên tục, có tính bền bỉ và khó bị phát giác, thậm chí người bị trúng chú đến chết cũng không thể thoát khỏi.
Thụ gia gia mặc dù nhiều năm ở yên một chỗ, nhưng phong cách lại nhanh gọn dứt khoát, không quá thích loại thuật lén lút thi triển từ trong góc tối này.
Cho nên nội dung về chú pháp thiên cũng không nhiều, nhưng chim nhỏ thiên phú trác tuyệt, học được một chút cũng có thể nhìn ra Thái tử trên người có chú, càng có thể nhìn ra trạng thái của đối phương không tốt.
Minh Thần híp mắt lại: "Chú?"
Chuyến đi phủ Thái tử đêm nay, thật ra hắn không hài lòng lắm.
Một điểm trong đó chính là trạng thái không tốt mà ai cũng nhìn ra được của Thái tử.
Hơn ba mươi tuổi, đang là thời kỳ hoàng kim, trẻ khỏe cường tráng, thế nhưng Tiêu Chính Dương lại mang bộ dạng như quỷ lao.
Liệu có sống qua nổi lão Hoàng đế hay không cũng còn khó nói.
Nếu Thái tử chết trước, vậy đêm nay hắn coi như công cốc.
Hắn tham tài, tham quyền, thích nữ sắc, đúng là Tiên thiên gian thần thánh thể.
Muốn làm quan, khoa cử chỉ là một cách mà thôi.
Tốt nghiệp trường lớp với thành tích ưu tú, đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nhưng phương pháp không chỉ có một. Nếu có cơ hội thể hiện bản thân trước mặt lãnh đạo cao nhất, đồng thời có thể lấy được sự ưu ái của đối phương, hiệu quả thực ra cũng tương tự, thậm chí còn tốt hơn.
Lão Hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi, cũng sắp rồi.
Cầu Trường Sinh mà dễ dàng như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua lại không có một vị Hoàng đế Trường Sinh nào?
Huống hồ lão Hoàng đế trông cũng không có gì đặc biệt, hiện thực rồi cũng sẽ buộc hắn kết thúc sự nghiệp đế vương.
Minh Thần gia nhập vào thời cuộc hiện tại, vậy thì khả năng cao là cần phải sống qua hai đời, thậm chí ba, bốn đời Hoàng đế.
Nếu lão Hoàng đế thoái vị, Thái tử đương nhiên sẽ lên ngôi.
Một triều thiên tử một triều thần, đầu tư bố trí sớm vẫn là cần thiết.
Đây là nguyên nhân hắn đến phủ Thái tử đêm nay.
Nhưng trạng thái của Thái tử lại có chút khiến người ta thất vọng.
Minh Thần nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chú có giải được không?"
Hắn cũng không quan tâm đó là chú gì, từ đâu mà có.
Hắn càng muốn biết, vị Thái tử này còn bao nhiêu giá trị.
Vừa mới khoác lác trước mặt Thái tử để dọa người, kết quả còn chưa được bổ nhiệm chức vị gì thì ngài ấy đã sắp hấp hối, chuyện này ai mà chịu nổi chứ!
Phù Dao lắc đầu: "Ừm... Khó nói lắm, phải xem cụ thể là chú gì. Dù cho có phá giải được, tổn thương đối với hắn cũng không thể nghịch chuyển."
"Hắn còn sống được bao lâu?"
"Ít thì một năm, nhiều thì năm năm."
"Vậy sao. . ."
Phải đổi người thôi.
Chính Minh Thần cầu Trường Sinh cho mình còn chưa xong, hắn tất nhiên không rảnh rỗi đi giúp một vị Thái tử trường thọ.
Hắn đến tìm việc, không phải đến để cống hiến.
Ngôi Hoàng đế luôn có người ngồi, thiên hạ cũng không phải thiếu một người thì không vận hành được.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù vì Thái tử chết mà vương triều sụp đổ, vương triều kế tiếp mở ra, cũng chẳng có gì đáng nói.
Dù sao triều Càn Nguyên cũng đã già cỗi rồi.
Minh Thần ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, khẽ thở dài: "Đáng tiếc. . . Điện hạ, vẫn chưa đủ quả quyết!"
Thái tử quá cẩn thận.
Đây là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm.
Lần đầu gặp mặt, cả hai đều chưa hoàn toàn tin tưởng đối phương, cũng đều không nói hết sự thật.
Đây là sự cẩn trọng hiển nhiên.
Đây là sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.
Dù sao thiên hạ cũng không có mấy người ngốc nghếch như vậy.
Nhưng mà, nhìn một đốm biết toàn thân, thông qua một điểm thường có thể thấy được nhiều thông tin hơn.
Nếu đã đặt cược, vì sao không cược nhiều thêm một chút?
Nửa vời, tiến không tiến, lùi không lùi, thật khiến người ta thất vọng.
Sai là sai ở chỗ, vị Thái tử này vẫn đánh giá quá cao không gian lựa chọn của chính mình.
Hắn không biết rằng, hắn đã không đợi được nữa, đã không còn lựa chọn nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận