Ta Làm Quan, Nuôi Mấy Cái Yêu Thế Nào?
Chương 101: Không giao binh quyền, ngươi chính là cái này Bắc cảnh vương!
Chương 101: Không giao binh quyền, ngươi chính là Bắc cảnh vương nơi này!
"Phù Dao, đỡ nhiều rồi sao?"
Minh Thần nhẹ nhàng sờ lên đầu chim nhỏ, trong ánh mắt không thấy nhiều lo lắng.
Chim nhỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, bên trong mắt nhỏ chiếu đến khuôn mặt Minh Thần.
"Đỡ rồi đỡ rồi "
Minh Thần người này, người bình thường rất khó thấy được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà chim nhỏ có lúc lại có thể.
Chim nhỏ vừa giảo hoạt vừa ngốc nghếch cọ cọ vào ngón tay Minh Thần: "công tử nếu là băn khoăn, nhớ làm đồ ăn ngon cho ta, kể chuyện xưa cho ta nghe "
Đáng yêu ghê.
Minh Thần im lặng, cười cười: "Được."
Bình thường mà nói, dùng pháp thuật biến lớn, chở Minh Thần đi đường, đối với Phù Dao mà nói cũng sẽ không có tiêu hao quá lớn.
Nhưng mà, sai là sai ở chỗ, Ngày đó, nàng đã xâm nhập chiến trường.
Lão cây từng nói, chiến trường giống như Hoàng cung, đều là cấm địa, cố gắng đừng xông vào, càng đừng ra trận công kích.
Phù Dao đột nhiên xông vào chiến trường, nhất thời cảm giác vô số tiếng rống giận dữ của sĩ binh phảng phất như phóng đại vô số lần bên tai.
Thế giới trong mắt Phù Dao, hoàn toàn không giống với thế giới trong mắt người thường.
Người bình thường không cách nào nhìn thấy quân thế quỷ dị tụ lại, huyết sát chi khí lan tràn, vô số nghiệp lực đè nặng lên người Phù Dao.
Phảng phất như rơi vào khe hẹp giữa sơn hà hai quốc gia, chen lấn khiến nàng không thở nổi.
Trong lúc mọi người e ngại Bạch Điểu thần bí này, lại không hề biết rằng, trạng thái của Phù Dao cũng không khá hơn chút nào.
Lúc rơi xuống đất thì ốm yếu, nghỉ ngơi mấy ngày nay, nàng mới khá hơn.
Thử Thử thì trực tiếp tiến vào giấc ngủ an tường, đến bây giờ còn chưa tỉnh.
Lời lão già căn dặn vẫn là phải nghe.
Minh Thần sờ sờ chim nhỏ, mắt hơi đảo.
"Hiền đệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Mau mau..."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
Thống lĩnh toàn quân Lăng tướng quân dường như có chút sốt ruột, đều muốn xông vào cửa.
Trải qua đại chiến trận đó, lại qua hai ngày.
Hai ngày này không có chuyện gì xảy ra, hai quân Bắc Liệt và Càn Nguyên dường như đã ngầm ước định, bình an vô sự.
Việc Khuất Dương Thư chết cũng đã báo về triều đình, đến nay chưa có tin tức hồi đáp.
Lăng Ngọc tuy chỉ là Vũ Đức tướng quân, chức quan thấp hơn nhiều tướng quân khác, nhưng lại tổng quản toàn bộ quân đội Bắc cảnh.
Chư tướng cùng sĩ binh phía dưới cũng đều phục nàng.
Nhưng mà, cũng không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, vị tướng quân khí chất lạnh lùng, nói năng thú vị này, gần đây dường như đã dịu dàng hơn một chút.
"Huynh trưởng gấp gáp như vậy?"
"Sao lúc ở Kinh thành không thấy ngươi vội vàng như vậy?"
Minh Thần đảo mắt nhìn người tới, hỏi với giọng trêu chọc.
Lăng Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái: "Chuyện đó không giống!"
Lúc này Lăng Ngọc đã bỏ dịch dung, tháo mũ trụ xuống, để lộ dáng vẻ kiều mị động lòng người, đuôi tóc ngựa theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn nước, phối hợp với một thân thiết giáp trên người nàng.
Sự mềm mại đáng yêu kết hợp với nét kiên cường, phảng phất như 'Phong Trung Kình Thảo', mang một loại mị lực đặc biệt.
Trong quân này, chưa ai từng thấy qua dáng vẻ này của nàng.
Lúc uống rượu ở Kinh thành, bọn họ đã nói xong.
Gặp lại lần nữa, là muốn kết bái.
Lần trước đã vi phạm lời hứa một lần, lần này nàng sẽ không vi phạm nữa.
Chiến tranh đã không đánh được nữa, việc chết cùng năm cùng tháng cùng ngày tự nhiên cũng không còn quan trọng.
Cho nên lần này ngược lại là nàng, bắt đầu để tâm đến chuyện kết bái.
Minh Thần nhìn dáng vẻ Lăng Ngọc, dường như nghĩ tới điều gì: "Huynh trưởng, ta có một kế."
"Ừm?"
Lăng Ngọc sững sờ.
"Lần này trong những người cùng đi sứ, có Hoàng nữ của triều ta, ngươi có biết không?"
Lăng Ngọc gật đầu: "Ta biết."
Minh Thần dừng một chút, tiếp tục nói: "Chờ đến khi bọn họ tới, ngươi hãy trao đổi vị trí với nàng ấy. Sau khi đến triều đình Bắc Liệt, ngươi trực tiếp động thủ, một quyền đấm chết Hoàng đế Bắc Liệt, tất sẽ gây nên đại loạn ở Bắc Liệt."
Dựa vào vũ lực của Lăng Ngọc, cho dù không có vũ khí, hắn cũng tin tưởng nàng có thể làm được điều đó.
"Đến lúc đó, nguy nan của triều ta chẳng phải sẽ được giải quyết sao?"
Lăng Ngọc nghe vậy giật giật khóe miệng: "Ngạch..."
Người này quả thật khác hẳn người thường, luôn có thể nghĩ ra những phương pháp 'thiên mã hành không', ly kinh bạn đạo.
Nàng trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu: "Không được."
Ám sát quốc quân, dẫn đến quốc gia hỗn loạn, không nói có thành công hay không, hành động này cũng không quang minh chính đại, có hại cho uy tín và thể diện quốc gia, sẽ bị người đời phỉ báng, thậm chí có khả năng khiến chiến tranh leo thang, đây là tà đạo.
Hơn nữa Minh Thần với tư cách sứ giả đi cùng nàng, tất cũng không sống nổi.
Nàng không muốn.
"Sao vậy?"
Lăng Ngọc khe khẽ lắc đầu: "Điện hạ mỹ mạo, ta không so được."
"Ha ha ha "
Minh Thần nghe vậy lại bật cười thành tiếng, chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là nói đùa, lại không ngờ vị tỷ tỷ ngốc này còn nghiêm túc suy nghĩ.
"Huynh trưởng cũng rất đẹp mà "
Nàng dường như không tự biết mình đẹp.
Người này ngả ngớn phong lưu, giống như 'đăng đồ tử'.
Vậy mà, lại không thể ghét nổi.
Lăng Ngọc nghe vậy bất giác sờ lên mặt mình.
Đẹp... Tính từ này, nàng rất ít khi hình dung đến cảnh tượng dùng trên người mình.
Thật sao?
Nàng không biết cảm giác trong lòng mình thế nào, nhưng nàng không chán ghét, ngược lại... có chút vui mừng.
Lăng Ngọc lườm người này một cái: "Hiền đệ, ngươi lại trêu ta!"
Minh Thần cười cười, nghiêm mặt lại một chút, hỏi: "Hiện tại quân quyền Bắc cảnh đều nằm trong tay ngươi, huynh trưởng có từng nghĩ, sau khi chiến tranh kết thúc thì nên thế nào?"
"Ừm?"
Lăng Ngọc khựng lại.
Sau chiến tranh thì nên thế nào?
Về kinh báo cáo công tác? Tiếp tục ở lại nơi này trấn thủ? Hay là xuôi nam tiến công phản quân?
Minh Thần lại gần nàng, giọng nói mang theo vài phần dụ hoặc: "Huynh trưởng, triều đình Càn Nguyên hiện tại, toàn là hạng người như Khuất Dương Thư, ngươi cam tâm giao những quân sĩ này cho người ngoài sao?"
Nói thật, Lăng Ngọc đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vị 'huynh trưởng' này của mình quả nhiên là một kỳ tài quân sự, chỉ dùng hơn một tháng đã thu phục được quân tâm của toàn bộ quân đoàn Bắc Cảnh.
Tuy nói việc này cũng có liên quan khá nhiều đến việc vị thống quân tiền nhiệm quá mức bao cỏ, đúng là không có so sánh thì không có đau thương.
Nhưng năng lực của Lăng Ngọc là không thể nghi ngờ.
Vị tỷ tỷ này bình thường xử sự có phần ngây ngô, nhưng đến chiến trường thì như cá gặp nước, cái gì cũng biết làm, cái gì cũng có thể làm, âm mưu dương mưu đều biết dùng.
"Ngạch... Hiền đệ, ngươi có ý gì?"
Lăng Ngọc nghe vậy nuốt một ngụm nước bọt.
"Huynh trưởng, không giao binh quyền, ngươi chính là Bắc Cảnh Vương nơi này!"
Minh Thần không hề kiêng dè gì, nói thẳng thừng.
Nhìn thế này, Sát tinh tỷ tỷ dường như cũng có không gian để đầu tư nhỉ Nếu Tiêu Hâm Nguyệt không xong, khiến sơn hà này tan nát, thì vũ dũng của Sát tinh tỷ tỷ chính là lực lượng hữu dụng nhất thiên hạ này.
Những sĩ binh Bắc cảnh này có thể chống lại quân địch, thì ngược lại cũng có thể phá vỡ vương triều.
Lăng Ngọc nhất thời toàn thân chấn động, nàng vô thức nhìn quanh bốn phía, rồi tiến lên, một tay bịt miệng kẻ to gan lớn mật này lại: "Hiền đệ, lời này ngươi nói trước mặt ta thì thôi, phải tránh nói trước mặt người khác."
"Hiền đệ, ngươi từng nói, ai cũng có phương thức xử sự đặc biệt của riêng mình."
"Ngọc cả đời này đều không có tâm vượt quá giới hạn, cũng không có năng lực làm vua."
Nàng là một quân nhân rất thuần túy, chỉ chiến đấu vì báo thù, phần còn lại của sinh mệnh, nàng nguyện giao phó cho việc bảo vệ gia quốc.
Về phần bá chủ thiên hạ, nàng không muốn.
Hiện tại không muốn, sau này cũng sẽ không muốn.
"Chậc "
Minh Thần lắc đầu, chỉ nói: "Nếu là một kẻ lãnh đạo tầm thường, mang sĩ binh của huynh trưởng đi vào chỗ chết, huynh trưởng cũng không nguyện tranh đoạt sao?"
Rõ ràng mấy ngày trước nàng còn quả quyết giết Khuất Dương Thư kia.
Suy cho cùng, Hoàng Đế cũng chỉ là một Khuất Dương Thư lớn hơn mà thôi.
Lăng Ngọc: ...
Minh Thần quả thực quá biết mê hoặc người khác, rất nhiều lúc không thể nào cãi lại lời hắn nói.
Nhưng mà...
Sát tinh tỷ tỷ không phải Minh Thần, nàng là người của thời đại này, vương triều đã kéo dài mấy trăm năm, có những tư tưởng và truyền thừa đã 'thâm căn cố đế', không cách nào thay đổi.
Tính cách nàng là thế, cho dù nàng tranh luận không lại Minh Thần, linh hồn nàng cũng không nguyện ý để nàng làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
"Hiền đệ, đừng nói những chuyện này nữa."
Nàng lắc đầu, không muốn nói thêm những chuyện viển vông này.
Đôi mắt trong sáng nhìn Minh Thần chăm chú: "Chúng ta kết bái đi."
Minh Thần cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng: "Tốt!"
Không phải là cùng mỹ nhân này đối bái, mà ngược lại là kết bái trước.
Vị tỷ tỷ này dường như có chút ngây thơ nhỉ.
Phải dùng phương pháp gì để lừa Sát tinh tỷ tỷ về nhà đây?
...
"Thần đệ?"
"Ừ!"
"Thần đệ?"
"Ừ!"
Quy củ kết bái ở đây ngược lại rất đơn giản, cũng không có thờ Quan nhị gia.
Uống rượu máu, đối mặt với thương thiên lập thệ là được.
Quốc gia khốn khó, không có nhiều vật dụng tế tự như vậy.
Hai người Minh Thần rất nhanh liền hoàn thành nghi thức.
Lăng Ngọc có chút kích động, mặt mày tươi cười, giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, luôn bất giác gọi hắn.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Minh Thần cũng chiều theo nàng, đáp: "Tỷ tỷ "
Lập thệ không thể nói dối, Lăng Ngọc là nữ tử, tự nhiên phải gọi là tỷ tỷ.
Âm thầm thì Minh Thần gọi nàng là tỷ tỷ, ở bên ngoài, nếu Lăng Ngọc cần thân phận nam tử, Minh Thần liền gọi nàng là huynh trưởng.
Lăng Ngọc nghe vậy toàn thân run lên, cũng chẳng trách lúc mới gặp mặt bà cô kia lại thích nghe đến thế!
Nàng cũng thích nghe.
Thậm chí, có chút ghen tị với bà cô lúc trước.
Không hiểu sao, trong lòng lại có chút cảm giác kỳ quái.
Nàng đoán rằng, kết bái đã là mối quan hệ sâu sắc nhất, nàng đáng lẽ phải rất vui vẻ mới đúng.
Chỉ là không hiểu sao lại nghĩ rằng, dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó.
...
"Minh đại nhân, đúng là để chúng ta tìm một phen vất vả nha!"
"Thấy ngài bình an vô sự, bản quan cũng yên tâm rồi."
Lại qua hai ngày, đoàn sứ giả cuối cùng cũng đến Bắc cảnh.
Gặp được Minh Thần vẫn còn tung tăng khỏe mạnh, Đổng Cảnh Minh cuối cùng cũng thở phào một hơi, không khỏi lải nhải nói với Minh Thần.
Hắn tuy là người lãnh đạo trên danh nghĩa, nhưng việc đàm phán lại phải nghe theo vị tu soạn nhỏ bé này.
Nếu người này mất tích, thì biết ăn nói làm sao?
Hắn mà đi đàm phán, thì cuối cùng sẽ là hắn phải 'cõng nồi'.
Hắn sớm đã đoán, Minh Thần không phải người bình thường.
Khi nhìn thấy Thần Điểu trắng tinh bay vút lên trời, hắn càng khẳng định chuyện này.
Minh Thần nhất định là có bản lĩnh phi phàm nào đó, kết giao với hắn cũng không có chỗ xấu.
"Thật sự là tình huống khẩn cấp, thần bất đắc dĩ mới phải vội vàng rời đội, mong Đổng đại nhân thứ lỗi."
Minh Thần liếc mắt nhìn Lăng Ngọc bên cạnh, trên mặt nở nụ cười giả lả quen thuộc, nói với Đổng Cảnh Minh.
"Không sao không sao, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Quan trường thường quen thói khách sáo giả dối.
"Chắc hẳn vị này chính là Lăng Ngọc, Lăng tướng quân nhỉ?"
"Quả nhiên là 'anh hùng xuất thiếu niên'."
Khách sáo với Minh Thần hai câu, Đổng Cảnh Minh lại chuyển ánh mắt sang Lăng Ngọc bên cạnh.
Lại nói ra những lời tán dương không khác mấy so với lúc khen Minh Thần.
Lão Đổng cũng không biết trong bụng có bao nhiêu học vấn, câu 'anh hùng xuất thiếu niên' đã dùng đến nhàm.
Kỳ khoa cử văn võ lần này đúng là đã xuất hiện hai người khó lường.
Danh tiếng của Lăng Ngọc này đúng là do nàng tự mình đánh ra, từ khi đến Bắc cảnh tới nay hiệu quả nhanh chóng, tin chiến thắng liên tiếp báo về.
Chỉ là nghe nói gần đây nàng đã giết Khuất Dương Thư, nguyên nhân là thông đồng với địch phản quốc.
Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng đúng là đã làm lỡ quân cơ.
Khuất gia kia cũng coi như có chút thế lực, trên triều đình đoán chừng lại là một trận đấu võ mồm. Không biết kết cục của vị tướng quân trẻ tuổi này sẽ thế nào.
Nhưng tóm lại là không có quan hệ gì với hắn.
"Đổng đại nhân quá khen."
"Phù Dao, đỡ nhiều rồi sao?"
Minh Thần nhẹ nhàng sờ lên đầu chim nhỏ, trong ánh mắt không thấy nhiều lo lắng.
Chim nhỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, bên trong mắt nhỏ chiếu đến khuôn mặt Minh Thần.
"Đỡ rồi đỡ rồi "
Minh Thần người này, người bình thường rất khó thấy được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà chim nhỏ có lúc lại có thể.
Chim nhỏ vừa giảo hoạt vừa ngốc nghếch cọ cọ vào ngón tay Minh Thần: "công tử nếu là băn khoăn, nhớ làm đồ ăn ngon cho ta, kể chuyện xưa cho ta nghe "
Đáng yêu ghê.
Minh Thần im lặng, cười cười: "Được."
Bình thường mà nói, dùng pháp thuật biến lớn, chở Minh Thần đi đường, đối với Phù Dao mà nói cũng sẽ không có tiêu hao quá lớn.
Nhưng mà, sai là sai ở chỗ, Ngày đó, nàng đã xâm nhập chiến trường.
Lão cây từng nói, chiến trường giống như Hoàng cung, đều là cấm địa, cố gắng đừng xông vào, càng đừng ra trận công kích.
Phù Dao đột nhiên xông vào chiến trường, nhất thời cảm giác vô số tiếng rống giận dữ của sĩ binh phảng phất như phóng đại vô số lần bên tai.
Thế giới trong mắt Phù Dao, hoàn toàn không giống với thế giới trong mắt người thường.
Người bình thường không cách nào nhìn thấy quân thế quỷ dị tụ lại, huyết sát chi khí lan tràn, vô số nghiệp lực đè nặng lên người Phù Dao.
Phảng phất như rơi vào khe hẹp giữa sơn hà hai quốc gia, chen lấn khiến nàng không thở nổi.
Trong lúc mọi người e ngại Bạch Điểu thần bí này, lại không hề biết rằng, trạng thái của Phù Dao cũng không khá hơn chút nào.
Lúc rơi xuống đất thì ốm yếu, nghỉ ngơi mấy ngày nay, nàng mới khá hơn.
Thử Thử thì trực tiếp tiến vào giấc ngủ an tường, đến bây giờ còn chưa tỉnh.
Lời lão già căn dặn vẫn là phải nghe.
Minh Thần sờ sờ chim nhỏ, mắt hơi đảo.
"Hiền đệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Mau mau..."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
Thống lĩnh toàn quân Lăng tướng quân dường như có chút sốt ruột, đều muốn xông vào cửa.
Trải qua đại chiến trận đó, lại qua hai ngày.
Hai ngày này không có chuyện gì xảy ra, hai quân Bắc Liệt và Càn Nguyên dường như đã ngầm ước định, bình an vô sự.
Việc Khuất Dương Thư chết cũng đã báo về triều đình, đến nay chưa có tin tức hồi đáp.
Lăng Ngọc tuy chỉ là Vũ Đức tướng quân, chức quan thấp hơn nhiều tướng quân khác, nhưng lại tổng quản toàn bộ quân đội Bắc cảnh.
Chư tướng cùng sĩ binh phía dưới cũng đều phục nàng.
Nhưng mà, cũng không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, vị tướng quân khí chất lạnh lùng, nói năng thú vị này, gần đây dường như đã dịu dàng hơn một chút.
"Huynh trưởng gấp gáp như vậy?"
"Sao lúc ở Kinh thành không thấy ngươi vội vàng như vậy?"
Minh Thần đảo mắt nhìn người tới, hỏi với giọng trêu chọc.
Lăng Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái: "Chuyện đó không giống!"
Lúc này Lăng Ngọc đã bỏ dịch dung, tháo mũ trụ xuống, để lộ dáng vẻ kiều mị động lòng người, đuôi tóc ngựa theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn nước, phối hợp với một thân thiết giáp trên người nàng.
Sự mềm mại đáng yêu kết hợp với nét kiên cường, phảng phất như 'Phong Trung Kình Thảo', mang một loại mị lực đặc biệt.
Trong quân này, chưa ai từng thấy qua dáng vẻ này của nàng.
Lúc uống rượu ở Kinh thành, bọn họ đã nói xong.
Gặp lại lần nữa, là muốn kết bái.
Lần trước đã vi phạm lời hứa một lần, lần này nàng sẽ không vi phạm nữa.
Chiến tranh đã không đánh được nữa, việc chết cùng năm cùng tháng cùng ngày tự nhiên cũng không còn quan trọng.
Cho nên lần này ngược lại là nàng, bắt đầu để tâm đến chuyện kết bái.
Minh Thần nhìn dáng vẻ Lăng Ngọc, dường như nghĩ tới điều gì: "Huynh trưởng, ta có một kế."
"Ừm?"
Lăng Ngọc sững sờ.
"Lần này trong những người cùng đi sứ, có Hoàng nữ của triều ta, ngươi có biết không?"
Lăng Ngọc gật đầu: "Ta biết."
Minh Thần dừng một chút, tiếp tục nói: "Chờ đến khi bọn họ tới, ngươi hãy trao đổi vị trí với nàng ấy. Sau khi đến triều đình Bắc Liệt, ngươi trực tiếp động thủ, một quyền đấm chết Hoàng đế Bắc Liệt, tất sẽ gây nên đại loạn ở Bắc Liệt."
Dựa vào vũ lực của Lăng Ngọc, cho dù không có vũ khí, hắn cũng tin tưởng nàng có thể làm được điều đó.
"Đến lúc đó, nguy nan của triều ta chẳng phải sẽ được giải quyết sao?"
Lăng Ngọc nghe vậy giật giật khóe miệng: "Ngạch..."
Người này quả thật khác hẳn người thường, luôn có thể nghĩ ra những phương pháp 'thiên mã hành không', ly kinh bạn đạo.
Nàng trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu: "Không được."
Ám sát quốc quân, dẫn đến quốc gia hỗn loạn, không nói có thành công hay không, hành động này cũng không quang minh chính đại, có hại cho uy tín và thể diện quốc gia, sẽ bị người đời phỉ báng, thậm chí có khả năng khiến chiến tranh leo thang, đây là tà đạo.
Hơn nữa Minh Thần với tư cách sứ giả đi cùng nàng, tất cũng không sống nổi.
Nàng không muốn.
"Sao vậy?"
Lăng Ngọc khe khẽ lắc đầu: "Điện hạ mỹ mạo, ta không so được."
"Ha ha ha "
Minh Thần nghe vậy lại bật cười thành tiếng, chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là nói đùa, lại không ngờ vị tỷ tỷ ngốc này còn nghiêm túc suy nghĩ.
"Huynh trưởng cũng rất đẹp mà "
Nàng dường như không tự biết mình đẹp.
Người này ngả ngớn phong lưu, giống như 'đăng đồ tử'.
Vậy mà, lại không thể ghét nổi.
Lăng Ngọc nghe vậy bất giác sờ lên mặt mình.
Đẹp... Tính từ này, nàng rất ít khi hình dung đến cảnh tượng dùng trên người mình.
Thật sao?
Nàng không biết cảm giác trong lòng mình thế nào, nhưng nàng không chán ghét, ngược lại... có chút vui mừng.
Lăng Ngọc lườm người này một cái: "Hiền đệ, ngươi lại trêu ta!"
Minh Thần cười cười, nghiêm mặt lại một chút, hỏi: "Hiện tại quân quyền Bắc cảnh đều nằm trong tay ngươi, huynh trưởng có từng nghĩ, sau khi chiến tranh kết thúc thì nên thế nào?"
"Ừm?"
Lăng Ngọc khựng lại.
Sau chiến tranh thì nên thế nào?
Về kinh báo cáo công tác? Tiếp tục ở lại nơi này trấn thủ? Hay là xuôi nam tiến công phản quân?
Minh Thần lại gần nàng, giọng nói mang theo vài phần dụ hoặc: "Huynh trưởng, triều đình Càn Nguyên hiện tại, toàn là hạng người như Khuất Dương Thư, ngươi cam tâm giao những quân sĩ này cho người ngoài sao?"
Nói thật, Lăng Ngọc đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vị 'huynh trưởng' này của mình quả nhiên là một kỳ tài quân sự, chỉ dùng hơn một tháng đã thu phục được quân tâm của toàn bộ quân đoàn Bắc Cảnh.
Tuy nói việc này cũng có liên quan khá nhiều đến việc vị thống quân tiền nhiệm quá mức bao cỏ, đúng là không có so sánh thì không có đau thương.
Nhưng năng lực của Lăng Ngọc là không thể nghi ngờ.
Vị tỷ tỷ này bình thường xử sự có phần ngây ngô, nhưng đến chiến trường thì như cá gặp nước, cái gì cũng biết làm, cái gì cũng có thể làm, âm mưu dương mưu đều biết dùng.
"Ngạch... Hiền đệ, ngươi có ý gì?"
Lăng Ngọc nghe vậy nuốt một ngụm nước bọt.
"Huynh trưởng, không giao binh quyền, ngươi chính là Bắc Cảnh Vương nơi này!"
Minh Thần không hề kiêng dè gì, nói thẳng thừng.
Nhìn thế này, Sát tinh tỷ tỷ dường như cũng có không gian để đầu tư nhỉ Nếu Tiêu Hâm Nguyệt không xong, khiến sơn hà này tan nát, thì vũ dũng của Sát tinh tỷ tỷ chính là lực lượng hữu dụng nhất thiên hạ này.
Những sĩ binh Bắc cảnh này có thể chống lại quân địch, thì ngược lại cũng có thể phá vỡ vương triều.
Lăng Ngọc nhất thời toàn thân chấn động, nàng vô thức nhìn quanh bốn phía, rồi tiến lên, một tay bịt miệng kẻ to gan lớn mật này lại: "Hiền đệ, lời này ngươi nói trước mặt ta thì thôi, phải tránh nói trước mặt người khác."
"Hiền đệ, ngươi từng nói, ai cũng có phương thức xử sự đặc biệt của riêng mình."
"Ngọc cả đời này đều không có tâm vượt quá giới hạn, cũng không có năng lực làm vua."
Nàng là một quân nhân rất thuần túy, chỉ chiến đấu vì báo thù, phần còn lại của sinh mệnh, nàng nguyện giao phó cho việc bảo vệ gia quốc.
Về phần bá chủ thiên hạ, nàng không muốn.
Hiện tại không muốn, sau này cũng sẽ không muốn.
"Chậc "
Minh Thần lắc đầu, chỉ nói: "Nếu là một kẻ lãnh đạo tầm thường, mang sĩ binh của huynh trưởng đi vào chỗ chết, huynh trưởng cũng không nguyện tranh đoạt sao?"
Rõ ràng mấy ngày trước nàng còn quả quyết giết Khuất Dương Thư kia.
Suy cho cùng, Hoàng Đế cũng chỉ là một Khuất Dương Thư lớn hơn mà thôi.
Lăng Ngọc: ...
Minh Thần quả thực quá biết mê hoặc người khác, rất nhiều lúc không thể nào cãi lại lời hắn nói.
Nhưng mà...
Sát tinh tỷ tỷ không phải Minh Thần, nàng là người của thời đại này, vương triều đã kéo dài mấy trăm năm, có những tư tưởng và truyền thừa đã 'thâm căn cố đế', không cách nào thay đổi.
Tính cách nàng là thế, cho dù nàng tranh luận không lại Minh Thần, linh hồn nàng cũng không nguyện ý để nàng làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
"Hiền đệ, đừng nói những chuyện này nữa."
Nàng lắc đầu, không muốn nói thêm những chuyện viển vông này.
Đôi mắt trong sáng nhìn Minh Thần chăm chú: "Chúng ta kết bái đi."
Minh Thần cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng: "Tốt!"
Không phải là cùng mỹ nhân này đối bái, mà ngược lại là kết bái trước.
Vị tỷ tỷ này dường như có chút ngây thơ nhỉ.
Phải dùng phương pháp gì để lừa Sát tinh tỷ tỷ về nhà đây?
...
"Thần đệ?"
"Ừ!"
"Thần đệ?"
"Ừ!"
Quy củ kết bái ở đây ngược lại rất đơn giản, cũng không có thờ Quan nhị gia.
Uống rượu máu, đối mặt với thương thiên lập thệ là được.
Quốc gia khốn khó, không có nhiều vật dụng tế tự như vậy.
Hai người Minh Thần rất nhanh liền hoàn thành nghi thức.
Lăng Ngọc có chút kích động, mặt mày tươi cười, giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, luôn bất giác gọi hắn.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Minh Thần cũng chiều theo nàng, đáp: "Tỷ tỷ "
Lập thệ không thể nói dối, Lăng Ngọc là nữ tử, tự nhiên phải gọi là tỷ tỷ.
Âm thầm thì Minh Thần gọi nàng là tỷ tỷ, ở bên ngoài, nếu Lăng Ngọc cần thân phận nam tử, Minh Thần liền gọi nàng là huynh trưởng.
Lăng Ngọc nghe vậy toàn thân run lên, cũng chẳng trách lúc mới gặp mặt bà cô kia lại thích nghe đến thế!
Nàng cũng thích nghe.
Thậm chí, có chút ghen tị với bà cô lúc trước.
Không hiểu sao, trong lòng lại có chút cảm giác kỳ quái.
Nàng đoán rằng, kết bái đã là mối quan hệ sâu sắc nhất, nàng đáng lẽ phải rất vui vẻ mới đúng.
Chỉ là không hiểu sao lại nghĩ rằng, dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó.
...
"Minh đại nhân, đúng là để chúng ta tìm một phen vất vả nha!"
"Thấy ngài bình an vô sự, bản quan cũng yên tâm rồi."
Lại qua hai ngày, đoàn sứ giả cuối cùng cũng đến Bắc cảnh.
Gặp được Minh Thần vẫn còn tung tăng khỏe mạnh, Đổng Cảnh Minh cuối cùng cũng thở phào một hơi, không khỏi lải nhải nói với Minh Thần.
Hắn tuy là người lãnh đạo trên danh nghĩa, nhưng việc đàm phán lại phải nghe theo vị tu soạn nhỏ bé này.
Nếu người này mất tích, thì biết ăn nói làm sao?
Hắn mà đi đàm phán, thì cuối cùng sẽ là hắn phải 'cõng nồi'.
Hắn sớm đã đoán, Minh Thần không phải người bình thường.
Khi nhìn thấy Thần Điểu trắng tinh bay vút lên trời, hắn càng khẳng định chuyện này.
Minh Thần nhất định là có bản lĩnh phi phàm nào đó, kết giao với hắn cũng không có chỗ xấu.
"Thật sự là tình huống khẩn cấp, thần bất đắc dĩ mới phải vội vàng rời đội, mong Đổng đại nhân thứ lỗi."
Minh Thần liếc mắt nhìn Lăng Ngọc bên cạnh, trên mặt nở nụ cười giả lả quen thuộc, nói với Đổng Cảnh Minh.
"Không sao không sao, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Quan trường thường quen thói khách sáo giả dối.
"Chắc hẳn vị này chính là Lăng Ngọc, Lăng tướng quân nhỉ?"
"Quả nhiên là 'anh hùng xuất thiếu niên'."
Khách sáo với Minh Thần hai câu, Đổng Cảnh Minh lại chuyển ánh mắt sang Lăng Ngọc bên cạnh.
Lại nói ra những lời tán dương không khác mấy so với lúc khen Minh Thần.
Lão Đổng cũng không biết trong bụng có bao nhiêu học vấn, câu 'anh hùng xuất thiếu niên' đã dùng đến nhàm.
Kỳ khoa cử văn võ lần này đúng là đã xuất hiện hai người khó lường.
Danh tiếng của Lăng Ngọc này đúng là do nàng tự mình đánh ra, từ khi đến Bắc cảnh tới nay hiệu quả nhanh chóng, tin chiến thắng liên tiếp báo về.
Chỉ là nghe nói gần đây nàng đã giết Khuất Dương Thư, nguyên nhân là thông đồng với địch phản quốc.
Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng đúng là đã làm lỡ quân cơ.
Khuất gia kia cũng coi như có chút thế lực, trên triều đình đoán chừng lại là một trận đấu võ mồm. Không biết kết cục của vị tướng quân trẻ tuổi này sẽ thế nào.
Nhưng tóm lại là không có quan hệ gì với hắn.
"Đổng đại nhân quá khen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận